Chương 1: Đệ nhất phế vật ở Đông Hải
Rộn ràng... Tại khu chợ nhộn nhịp.
Vài bà dì mua thức ăn, chỉ vào một người đàn ông trẻ.
"Đó là người vô dụng nhất ở thành phố Đông Hải."
"Bà nói xem Long gia làm sao có thể gả cho hắn một cô gái tốt như Long Tiểu Vân."
"Trông hắn rất đẹp trai, nhưng nhà họ Long là đại gia đại nghiệp, làm sao có thể chứa được một người con rể vô dụng."
"Tôi nghe nói, là ông nội của Long Tiểu Vân trước khi lâm chung đã tự mình quyết định việc hôn nhân của cô ấy, thật sự là một đóa hoa nhài cắm bãi cức trâu."
"Tôi cũng nghe nói, sau khi kết hôn ba năm, Long Tiểu Vân đã có một chuyến trở về thăm gia đình, đều cùng hắn ngủ riêng."
"Long Tiểu Vân là một thượng úy trẻ tuổi, nếu không phải vì lòng hiếu thuận, cô ấy đã sớm đá hắn ra khỏi cửa nhà họ Long rồi!"
"Suốt cả ngày cái gì cũng không làm, còn trẻ như vậy mà chẳng làm nên trò trống gì, thật sự là vô dụng, chỉ có biết ăn cơm chùa."
Trong khi họ bàn tán, Tần Phong đã mua xong đồ ăn.
Mặc quần rộng, đi dép lê, lôi thôi lếch thếch.
Về chuyện bàn luận của mấy bà dì đó, anh không coi trọng.
Hai mươi sáu tuổi, nghỉ hưu sớm.
Tần Phong cũng đã quen với việc này.
Hôm nay, vợ anh, Long Tiểu Vân được nghỉ phép.
Anh phải về sớm và nấu cho cô ấy một bữa ăn ngon.
Nhưng ngay khi bước ra khỏi cửa chợ, một chiếc xe jeep đã chắn trước mặt anh.
"Bất quá, đã ba năm không gặp, đường đường là Lang Nha, không nghĩ ra cậu trốn ở trong phòng bếp, không thể vừa cắt rau mà quên giết địch đúng không?"
Cửa sổ xe hạ xuống, một người mặc quân phục nhìn Tần Phong.
Ở tuổi hơn bốn mươi, với quân hàm đại tá.
Có một nụ cười trên khuôn mặt bị chém, nhưng đôi mắt đó lại vô cùng kiên định.
Ông ta là tham mưu trưởng của sư đoàn Lang Nha, Phạm Thiên Lôi.
"Cắt rau và giết thịt có gì khác nhau? tôi rất bận và không có thời gian nói chuyện."
Tần Phong nhìn Phạm Thiên Lôi, trong mắt thoáng qua một tia buồn bã.
Xoay người rời đi, anh không muốn nhìn thấy ông ấy.
"Này, Lang Nha, tôi có lệnh mới nhất của quân đội. Cậu không muốn nghe sao?"
Thấy Tần Phong đi, Phạm Thiên Lôi vội vàng đẩy cửa xe ra ngăn cản.
"Tôi đã cởi bỏ quân phục và mệnh lệnh của ông không liên quan đến tôi!"
Tần Phong có vẻ lạnh lùng và khi nói ra điều này, trái tim của anh như đang rỉ máu.
Không muốn nói thêm nữa, anh tiếp tục bước đi.
"Chẳng lẽ cậu đã quên lời thề của chúng ta, cậu quên mất mình là quân nhân, cậu là người giỏi nhất của sư đoàn, trên người cậu mang vinh quang của sư đoàn!"
Nhìn bóng lưng của Tần Phong, Phạm Thiên Lôi đương nhiên biết trong lòng anh đau nhói.
Nhưng ông tin rằng tên tuổi Lang Nha của anh sẽ không bị mai một theo thời gian.
"Từ lúc cởi bỏ quân phục, Lang Nha đã chết, bây giờ tôi chỉ là đồ vô dụng!"
Tần Phong dừng bước, nhưng cũng không quay đầu lại.
"Cậu không muốn mặc quân phục nữa sao?"
Phạm Thiên Lôi bước nhanh vài bước, ngăn Tần Phong lại.
Một câu nói làm cho ánh mắt Tần Phong trở nên sắc bén.
Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, nó trở nên ảm đạm.
"Tôi là một kẻ phản bội, một kẻ hèn nhát, tôi ... không còn mặt mũi nào để mặc quân phục!"
Anh nắm chặt tay, đôi mắt đỏ ngầu.
Nước mắt, xoay tròn trong khóe mắt.
Tần Phong trầm giọng nói, giống như một con sói đơn độc bị thương.
Vết thương đang lành lại bị xé rách khiến anh thấp giọng gầm gừ.
Ba năm trước, anh bị đưa ra tòa án quân sự.
Chính lão thủ trưởng đã cứu anh nên anh không phải ngồi tù.
Nhưng nỗi nhục nhã đối với anh chưa bao giờ phai nhạt.
"Lại đây, ở đây nói chuyện không tiện, lên xe trước!"
Nhìn thấy biểu hiện của Tần Phong, Phạm Thiên Lôi biết là có cách.
Thế là ông vừa kéo vừa đẩy anh lên xe.
Với một cú đạp ga, chiếc xe jeep lao đi.
…………
"Theo thông báo từ cấp trên, bộ phận tình báo của ta đã điều tra kĩ lưỡng rằng ba năm trước, tiểu đội Lang Nha gặp phải một trận phục kích, là do thời điểm đó tình báo của kẻ thù biết được thời gian hoạt động, đã cấu kết với các lính đánh thuê bên ngoài và phục kích từ trước, nên dẫn đến thảm cảnh của ngày hôm đó, chúng tôi xin hủy bỏ tất cả nghi ngờ đối với Tần Phong!"
Trên vách đá ở gần biển, Phạm Thiên Lôi đã đọc lệnh của cấp trên.
Nghe đến đây, nước mắt của Tần Phong, không khỏi trào ra.
Cắn môi, nắm chặt tay.
Lang Nha làm cho kẻ thù sợ hãi, trong khoảnh khắc này, ủy khuất như một đứa trẻ.
"Lang Nha, tôi biết rằng ba năm qua, cậu đã sống trong đau khổ, và bây giờ chính là lúc cậu sắp được trả thù rửa hận, tôi đã thảo luận với đại đội trưởng, muốn đưa cậu trở lại, sư đoàn Lang Nha là nhà của cậu, anh em cần cậu trở lại để tiếp tục lãnh đạo."
Sau khi vỗ vai Tần Phong, Phạm Thiên Lôi thở dài.
Gánh vác hai chữ phản bội, mỗi ngày còn sống đối với anh đều là nỗi đau.
"Ông không biết …"
Đột nhiên, Tần Phong hất tay Phạm Thiên Lôi ra.
"Ba năm trước, các người nói tôi là kẻ phản bội! Khi đó, ngoại trừ lão thủ trưởng, không ai tin tôi!"
"Cả ba năm, anh em đội Lang Nha của tôi đã hy sinh ba năm, nhưng tôi không thể làm gì được!"
"Mỗi ngày, tôi tự hỏi tại sao chỉ mình tôi sống sót và tại sao tôi phải sống để bị sỉ nhục!"
"Chính các người đã bắt tôi cởi bỏ quân phục, chính các người đã bắt tôi phải mang tiếng xấu!"
"Ông biết đám đông đó gọi tôi là gì không? Là đồ vô dụng chỉ biết ăn bám!"
"Các người chưa bao giờ trải qua điều đó, dựa vào cái gì để giải thích với tôi, các người cái gì cũng không hiểu?"
Tần Phong nước mắt chảy ròng ròng, trong lúc này anh giống như một con dã thú điên cuồng.
Mỗi ngày sống là một niềm đau.
"Lang Nha, tôi biết cậu chịu nhiều thiệt thòi, tôi cũng biết trước cái chết của lão thủ trưởng cậu thề sẽ không báo thù, cậu đã làm được, cậu là đàn ông!"
Phạm Thiên Lôi biết Tần Phong cần phải phát tiết.
Ba năm không trả thù, lời thề của anh sẽ không bao giờ thay đổi.
"Ông nói đúng, mọi chuyện đã rõ ràng, vậy thì bây giờ đến lượt tôi, tôi sẽ tự tay kết liễu những kẻ đã làm hại anh em mình, tôi nhất định bắt chúng nó nợ máu phải trả bằng máu!"
Đôi mắt của Tần Phong trở nên lạnh lẽo.
Sát khí mà anh nhẫn nại suốt 3 năm ... ngay tại lúc này hoàn toàn bộc phát.
Bây giờ, anh trong sạch và cuối cùng đã đến lúc trả thù.
"Tần Phong, cậu vẫn chưa hiểu ý của lão thủ trưởng sao? Ông ấy không muốn cậu vội vã xông lên báo thù, chỉ khi cậu lấy thân phận là một chiến sĩ của sư đoàn Lang Nha, đàng hoàng đi tìm công lý cho đồng đội, món nợ máu của tiểu đội Lang Nha không phải là mối thù cá nhân, mà là thù hận quốc gia! Món nợ máu này, cậu phải khoát lên mình bộ quân phục của sư đoàn Lang Nha để đi đòi lại nó."
Sát khí của Tần Phong khiến Phạm Thiên Lôi lạnh sống lưng.
Xứng danh là nanh sói của sư đoàn nanh sói, ẩn náu ba năm mà khí phách không hề suy giảm.
"Đây là ... ý của ông nội?"
Tần Phong sửng sốt nhìn Phạm Thiên Lôi.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng thủ trưởng lại có ý tứ này.
"Cháu gái của thủ trưởng gả cho cậu không chỉ để ổn định tinh thần của cậu đúng không? Bây giờ, trở về Lang Nha không chỉ là để báo thù cho các anh em của cậu, mà còn muốn chứng minh cho Long Tiểu Vân thấy cậu không phải đồ phế vật. Đây mới chính là ý tốt của lão thủ trưởng."
Lời nói của Phạm Thiên Lôi khiến tâm trí Tần Phong một lần nữa nhìn thấy giọng nói và nụ cười của vị lão nhân.
Lão là người mà Tần Phong ngưỡng mộ nhất.
Nếu lão muốn, tần phong sẽ không bao giờ cãi lời.
"Hôm nay là ngày sinh nhật của cha vợ tôi, tôi phải trở lại nấu ăn."
Lau nước mắt, Tần Phong xoay người rời đi.
"Tôi muốn biết, sau ba năm im hơi lặng tiếng, Lang Nha có giống với Lang Nha của trước đây không?"
Nhìn bóng lưng của Tần Phong đi xa, Phạm Thiên Lôi hét to.
"Nè...!"
Giọng nói vừa dứt, Tần Phong không quay đầu lại liền vung tay.
Ngân long nổ tung.
Một con dao bay ngang qua cổ họng của Phạm Thiên Lôi, dính chặt vào thân cây cách đó hơn 10 mét.
"Phi dao của trần tiểu dao!"
Phạm Thiên Lôi quay đầu lại và nhìn vào con dao cắm sâu trên thân cây.
Đây không phải là tuyệt kĩ phi dao của trần tiểu dao, con dao bay đầu tiên của đội Lang Nha sao?
Làm thế nào mà Tần Phong học được?
"Trên người của tôi, có máu của năm người anh em tôi và Lang Nha không còn là Lang Nha nữa, bởi vì tôi càng thêm nhẫn tâm!"
Tần Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, anh không biết tại sao ông trời lại ban cho anh số phận kì lạ này.
Trong khi đội anh bị phục kích, giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
Lúc đó anh khóc than trong đau đớn khi ôm lấy người đồng đội đang hấp hối.
Máu của họ thấm vào vết thương anh.
Kể từ đó, máu anh em đã chảy trên người anh.
Trong tâm trí anh, dòng máu bí ẩn đó đã cho phép anh tiếp tục tất cả các kỹ năng tuyệt vời của các anh em …
Anh biết rằng các anh em vẫn chưa chết, họ đồng hành với anh theo một cách khác và cùng nhau giết kẻ thù.
Vậy thì anh sẽ sống thật tốt thay cho tất cả anh em của mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro