Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 5

Edit: Điềm Điềm.
Tác giả : Hôi Kiếm Như Vũ.
Beta : Cá.

**********************

Dường như Bảo Bảo và Bối Bối biết rằng phụ thân muốn đưa bọn nó đi du lịch.

Hai ngày này đặc biệt vui vẻ hiếu động.

Khi Tiêu Chiến thu dọn hành lý, Bảo Bảo luôn nhảy vào trong vali. Còn Bối Bối thấy như vậy a a a kêu lên tiến về phía trước, thế nhưng hiện tại bé còn chưa biết bò, 0520 thấy thế ôm bé đến bên cạnh vali.

Bối Bối nằm sấp bên ngoài vali hướng về phía Bảo Bảo trong vali a a a.

Tiêu Chiến đem quần áo của cậu và Vương Nhất Bác sắp xếp xong, bắt đầu đóng gói đồ đạc của hai bảo bối.

Hai đứa nhỏ đồ đạc đặc biệt nhiều.

0520 cũng đóng gói một ít đồ ăn nhẹ đặc biệt cho hai bé con.

Tiêu Chiến thấy thế nhịn không được cười hỏi 0520: " Túi đồ ăn vặt bây giờ còn có phần của tôi không, 0520?"

0520 dùng âm thanh loli đáng yêu trả lời: " Chủ nhân đã lớn như vậy, cũng không cần cùng hai vị tiểu Điện hạ tranh đoạt nha!"

" 0520, cuối cùng cậu cũng nghĩ rằng tôi đã trưởng thành sao?" Tiêu Chiến cười sờ sờ vỏ não của nó.

0520 nhìn cậu bằng màn hình hiển thị: " Chủ nhân đã lên chức mẫu phụ của hai tiểu điện hạ, 0520 bây giờ phải tập trung vào việc chăm sóc các Điện hạ, cùng với họ hạnh phúc lớn lên ^_^."

Hai bé con nhìn thấy Tiêu Chiến nói chuyện với người máy nhỏ của bọn họ, a a a gào thét biểu hiện ra cảm giác tồn tại.

Bởi vì Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác muốn đi du lịch, chuyện quốc sự và quân khu chia ra giao cho Cảnh Trực và Thích Vụ tạm thời xử lý.

Sau khi bàn giao xong, Vương Nhất Bác liền chở một nhà bốn người bọn họ đến bến tàu.

Tinh Huân đã neo đậu bên bờ.

Sư tử con được Vương Nhất Bác đặt lên vai, khoảnh khắc nhìn thấy Tinh Huân, nó kích động nhảy nhót trên vai hắn: " Ngao ngao! " Một chiếc tàu lớn!

Nghe thấy thanh âm, Tiêu Chiến xoay người sờ sờ đầu bé con: " Thích sao?"

Sư tử con dường như hiểu được, cọ xát vào tay của cậu.

Sau khi lên tàu, Tiêu Chiến mang theo đồ đạc trở về phòng, đặt hai bé con lên giường, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, thời gian tới bọn họ sẽ sống trên tàu.

Bảo Bảo trái ngược với đệ đệ Bối Bối, linh hoạt hơn rất nhiều, nhảy ra khỏi giường và bắt đầu một cuộc thám hiểm trên tàu.

Lúc Vương Nhất Bác và bộ hạ chào hỏi xong trở về, Bảo Bảo đã thám hiểm đến cửa.

Ở bên ngoài nhìn thấy hùng phụ của mình, ngao một tiếng nằm sấp trên giày của hắn.

Vương Nhất Bác đưa tay ôm lấy nó cười nói: " Mẫu phụ đang bận, con liền nghịch ngợm đùa giỡn."

Sư tử con hắc hắc, dùng móng vuốt mềm mại vỗ vào lòng bàn tay của hắn, ý bảo buông mình ra, hành trình thám hiểm của nó còn chưa hoàn thành.

0520 đi tới, thuận thế nhận lấy Bảo Bảo từ trong tay Vương Nhất Bác. Sau đó dùng âm thanh đáng yêu nói: " Tiểu điện hạ muốn đi đâu chơi nha, 0520 dẫn người đi thám hiểm được không?"

Nhất thời Bảo Bảo cao hứng nhảy lên vỏ não 0520, gào thét một tiếng, ý bảo 0520 xuất phát.

Nhìn 0520 bước chân ngắn, đầu đội sư tử con chạy đi, Vương Nhất Bác xoay người trở về phòng.

Thấy hắn đi vào, Tiêu Chiến vừa mới thu dọn đồ đạc nói: " Bảo Bảo cùng 0520 đi chơi sao?"

" Ừm, để cho bọn họ đi đi, tiểu tử hiện tại càng ngày càng hiếu động."

Hiện tại Bảo Bảo đang tràn ngập hiếu kỳ đối với tất cả mọi thứ nên hai người đều không muốn hạn chế bản tính của nó.

Có 0520 đi cùng, bọn họ cũng yên tâm.

Còn Bối Bối nằm trên giường, nửa ngày không thấy anh trai của mình, sốt ruột a a kêu lên.

Tiêu Chiến cười đi qua, ôm bé con lên: " Bối Bối cũng muốn ra ngoài chơi nha, để hùng phụ dẫn con đi tìm anh trai có được không?"

Hiểu được, Bối Bối nhất thời vui vẻ phun ra bong bóng nước bọt.

Tiêu Chiến cười giao nó cho Vương Nhất Bác: " Đi thôi, chúng ta cùng nhau lên boong tàu ngắm phong cảnh."

Ba người leo lên boong tàu, tàu chiến còn chưa khởi hành, nhưng bởi vì thân tàu khổng lồ, gió có chút lớn.

Đi theo phía sau Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đưa tay giúp Bối Bối sửa sang lại mũ.

Bối Bối nằm sấp trên vai Vương Nhất Bác, mở to đôi mắt nhỏ nhìn ra bên ngoài, tò mò cũng có chút không đã.

Thấy thế, hắn ôm bé đi tới gần lan can, đứng trên tàu nhìn phía dưới, tất cả mọi thứ đều trở thành phiên bản thu nhỏ.

Bối Bối trừng mắt, cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng kinh ngạc.

Tiêu Chiến dựa vào ôm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, híp mắt lại, hưởng thụ giờ khắc an bình này.

Vương Nhất Bác đưa tay ôm lấy bả vai cậu, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu: " Buổi tối, chúng ta lên đây ngắm sao."

" Một lát nữa sẽ khởi hành sao?"

" Ừm, tiếp tế chấm dứt sẽ khởi hành."

Đang nói, nghe thấy phía sau có tiếng phốc nhảy nhót, 0520 đuổi theo Bảo Bảo.

Nhìn thấy bọn họ, Bảo Bảo lập tức nhào tới.

Sau đó chân sau chống đất, chân trước bám vào quần Tiêu Chiến, muốn được ôm ôm.

Tiêu Chiến ôm Bảo Bảo lên, nhìn trên người nó dính bụi bặm, nhẹ nhàng vỗ vỗ: " Vật nhỏ đi đâu nghịch ngợm, lông đều làm bẩn, lát nữa trở về phải tắm rửa nha!"

Nghe thấy hai chữ tắm rửa, sư tử nhỏ trong nháy mắt không vui gào khóc một tiếng, dùng móng vuốt nhỏ chặn miệng cậu, giống như chỉ cần mẫu phụ không nói ra hai chữ tắm rửa, nó có thể không tắm rửa.

Tiêu Chiến bị Bảo Bảo chọc cười, đưa tay nắm lấy thịt mềm sau lưng nó: " Bẩn chết con luôn, chôn vùi Bảo Bảo luôn."

" Ngao!"

Tiêu Chiến cười nhéo thịt mềm của nó: " Không được phản đối, lát nữa phải tắm rửa."

Trong nháy mắt, Bảo Bảo không vui xoay người dùng mông hướng về phía Tiêu Chiến làm cậu cười vỗ vỗ đầu nhỏ của nó.

Khi nhận được tín hiệu khởi hành, họ trở về phòng từ boong tàu.

Bữa trưa đã được đưa đến phòng của họ.

Sư tử nhỏ chạy cả buổi sáng đã đói, kêu một tiếng nhào lên.

0520 đi theo sau dặn dò: " Bảo Bảo ăn chậm một chút."

Bối Bối đại khái là lúc nãy chơi đùa đã tốn chút sức lực, lúc này thoạt nhìn cả người đều mệt mỏi.

Tiêu Chiến đút bé mấy miếng cơm, liền đặt bé lên giường nhỏ, để bé ngủ một lúc.

Chiến hạm khởi hành rất vững vàng, chờ cả nhà bốn người ăn cơm trưa xong, nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ đã xuyên thấu tầng mây, đang vững vàng bay lên.

Vương Nhất Bác đi tới, từ phía sau ôm lấy Tiêu Chiến: " Nghỉ ngơi một chút?"

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn hắn cười gật đầu: " Được."

Sư tử con Bảo Bảo chơi cả buổi sáng cũng mệt mỏi, chính mình chủ động nhảy lên giường nhỏ, nằm sấp bên cạnh em trai Bối Bối nhắm mắt lại, cái đuôi nhỏ tự giác đặt trên bụng em trai, chỉ chốc lát sau liền truyền đến tiếng hít thở đều.

0520 cũng trở lại nơi nó sạc vì không đủ năng lượng.

Lúc Tiêu Chiến tỉnh lại, Vương Nhất Bác đã không còn ở bên cạnh, sư tử nhỏ nằm trên giường nhỏ đã từ tư thế nằm sấp biến thành nằm ngửa, móng vuốt nhỏ đặt trên bụng mềm mại, ngủ vù vù.

Ngược lại, Bối Bối đã tỉnh, yên lặng nằm ở một bên, cũng không ồn ào.

Tỉnh táo ngồi dậy, Tiêu Chiến đưa tay ôm Bối Bối lên, sờ cái mông nhỏ mặc tã giấy, quả nhiên ẩm ướt một mảng.

Sau khi thay tã giấy sạch sẽ, Bối Bối cười hì hì đi nắm lấy tay Tiêu Chiến.

Cậu đưa tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của bé rồi hôn một cái.

Sau đó cảm giác được chân bị vỗ, cúi đầu liền thấy sư tử con đã tỉnh lại.

Tiếp đến Tiêu Chiến ôm sư tử nhỏ lên, cho nó uống chút nước.

0520 đẩy cửa vào: " Chủ nhân, sư tử lớn chuẩn bị bữa ăn tối trên kia, mời cậu đi lên."

" Trên boong tàu?"

" Đúng vậy, sư tử lớn còn chuẩn bị nến và hoa tươi!" 0520 không ngại bán đứng Vương Nhất Bác, dùng âm thanh đáng yêu vui vẻ nói cho Tiêu Chiến biết.

Khóe môi Tiêu Chiến vểnh lên, đặt sư tử nhỏ lên vỏ não 0520: " Vậy chúng ta cùng đi xem đi."

Đoàn người một lần nữa đi tới boong tàu, lúc này boong tàu to như vậy đã mở ra lồng ngăn cách áp suất không khí, thiết bị ngăn cách trong suốt, vừa có thể che đậy áp suất khí quyển, vừa có thể thưởng thức được những ngôi sao xinh đẹp.

Từ trong đi ra, Tiêu Chiến đã bị biển sao xinh đẹp trước mắt hấp dẫn.

Lúc này đứng ở chỗ này, so với lúc trước ở phòng trải nghiệm kia, chân thật gấp vạn lần.

Không biết từ khi nào mà Vương Nhất Bác đã thay một bộ âu phục kỹ càng, thấy bọn họ tới, thân sĩ kéo ghế cho bọn họ ngồi.

Sư tử nhỏ được đeo trên cổ một chiếc nơ đen, thật đáng yêu.

Sư tử nhỏ thích ý vỗ nhẹ móng vuốt.

Tiêu Chiến ngồi xuống, tiến lại gần nói: " Tối nay làm sao lại chuẩn bị phong phú như vậy, anh có mục đích gì đây?"

Vương Nhất Bác thuận thế hôn lên môi cậu: " Thích không?"

" Thích." Tiêu Chiến không chút che dấu vui mừng trong lòng gật gật đầu.

Bữa tối là bít tết do Vương Nhất Bác tự tay chế biến, Tiêu Chiến vừa ăn là có thể đoán ra tay nghề của hắn.

0520 đứng ở một bên rất chu đáo chơi một bài hát nhẹ nhàng cho họ.

Bầu không khí vô tình lãng mạn vài phần.

Lúc ăn cơm, Tiêu Chiến uống một chút rượu vang đỏ, trong trạng thái hơi say, hai má cậu có chút đỏ, nhưng lại không đến mức quá say.

Vương Nhất Bác nắm tay cậu, dẫn cậu đến trước lồng ngăn cách.

Tiêu Chiến ngửa đầu nhìn hắn, cậu luôn cảm thấy tối nay Vương Nhất Bác có chút khác lạ, hắn tựa hồ đang dự tính cái gì đó.

Quả nhiên thấy cậu cười, Vương Nhất Bác cũng nhếch khóe môi: " Tiêu Chiến, say sao?"

" Còn chưa, nhưng đã có một chút." Tiêu Chiến dựa vào hắn, trong đôi mắt đen chứa đựng tất cả đều là hắn.

" Trước tiên đừng say được không, anh có chút chuyện muốn nói."

" Anh nói đi, em nghe đây!"

Tiêu Chiến mím môi dưới, chóp tai không tự chủ được đỏ lên.

Vương Nhất Bác đưa tay ôm cậu vào lòng, thanh âm trong sáng vang lên bên tai cậu. " Tiêu Chiến, biển sao lấp lánh cũng không bằng vạn phần em trong lòng anh, cảm ơn em, nguyện ý tiếp nhận anh như vậy, anh yêu em."

Tiêu Chiến giơ tay ôm lấy Vương Nhất Bác, đem chính mình triệt để chôn vào trong ngực hắn: " Em cũng yêu anh, hai bảo bối của chúng ta cũng yêu anh nha!"

Cách đó không xa là Bảo Bảo và Bối Bối được 0520 ôm vào lòng, nhìn hùng phụ mẫu phụ ôm nhau, trong mắt mang theo tò mò.

Mặc dù tại thời điểm này bọn nhóc không hiểu, nhưng bọn nhóc được bao quanh bởi tình yêu thương, chờ đợi cho đến ngày chúng hiểu chuyện, cũng sẽ học cách yêu người khác, chấp nhận tình yêu của người khác!

Toàn văn hoàn.

**********************

Điềm Điềm: Rốt cuộc đã hoàn thành. (●ˇ∀ˇ●) Trong quá trình edit còn nhiều thiếu sót mong mọi người thông cảm o(* ̄▽ ̄*)o. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ nha =3=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro