Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chuong 6 7 8 9

1.       6. Thương ngân. (Vết thương)

Triệt triệt để để tắm rửa sạch sẽ một lần, xác định trên người không còn mùi huyết tinh làm người ta buồn nôn kia nữa, Duẫn Hạo mới thay đổi một bộ y sam từ đầu đến chân, phân phó hạ nhân đem quần áo dơ bẩn toàn bộ vứt hết đi. Mới vào cửa, trước mắt lập tức xuất hiện một khuôn mặt yêu diễm dụ nhân, mỹ nữ tà khí mở thật to đôi mắt hạnh, nửa đùa nửa thật giận dữ nói:

“Thật sự không biết tiết chế chứ gì? Ngươi lần này thực quá đáng rồi, nếu không có ta, xem ngươi hiện tại làm sao hướng Trịnh đại nhân cùng phu nhân giải thích! Nói, ngươi phải cảm tạ ta như thế nào đây?”.

“Minh, ngươi càng lúc càng giống đại kinh tiểu quái.” Một chút cũng không nể mặt nàng, Duẫn Hạo thản nhiên mở miệng, mặt không chút biến sắc nâng tay gạt ra mấy lọn tóc của Minh đang tán loạn trên vai.

“Đại kinh tiểu quái?!” Mắt hạnh trừng lên tròn xoe, Minh không màng hình tượng cổ quái kêu một tiếng, hắn dám nói nàng đại kinh tiểu quái!

Khinh thường xoay người đặt mông ngồi ở chiếc ghế bên cạnh bàn, cắn cắn hàm răng tinh tế bắt đầu đập tan sự tàn khốc hung ác của nam nhân lãnh huyết này: “Bị trói hơn năm canh giờ phải không? Mất máu nghiêm trọng, mất nước, còn có nội thương...... Cả người đều là ứ thanh -- ngươi đánh nó? Còn nữa...... Nó suýt nữa bị ngươi phế đi, ngươi có biết hay không? Phía trước...... Còn có giang đạo phía sau, ngươi còn tiếp tục như vậy nữa nó đời này có thể liền......”.

Minh mặt không đỏ nói ra sự thật đáng sợ, bỗng nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn Duẫn Hạo trong chốc lát, mới chậm rãi thật cẩn thận nhẹ giọng hỏi, “Ngươi sẽ không...... thực sự muốn phế nó đấy chứ?”.

“......”.

“Ai, ta mặc kệ ngươi muốn thế nào, tóm lại...... Nó hiện tại đã không có việc gì, kế tiếp tự ngươi nghĩ biện pháp ứng phó đi.” Thật không biết hắn bị làm sao, lại nổi điên tra tấn một người như vậy.

Một đêm động phòng vốn tốt đẹp là thế, bị hắn biến thành còn khủng bố hơn so với hiện trường giết người. Tiểu nhân nhi kia càng không phải nói nữa, không biết chọc hắn cái gì mà bị giày vò đến mất nửa cái mạng.

Lúc nàng tới, nó cơ hồ ngay cả mạch đập cũng đã đoạn, nếu không phải nam nhân kia lấy nội lực duy trì sinh mệnh, chỉ sợ nó đã sớm mất mạng rồi.

Không hổ là Hạo nổi danh tàn nhẫn, lại đối với nơi yếu ớt nhất của nam nhân mà xuống tay, phân thân kia bị hoa đến huyết nhục hỗn loạn, làm cho thần y như nàng từng thấy nhiều trường hợp còn thê thảm hơn thế cũng không khỏi cả kinh mục trừng khẩu ngốc (mắt chữ O mồm chữ A XD), thân thể rét run.

Tiểu huyệt phía sau còn bị rách nứt ra, miệng vết thương sưng đỏ bị nứt lại bị liệt tửu ngấm vào, có chút viêm nhiễm...... Nam nhân kia lại còn đổ rượu vào bên trong! Còn là liệt tửu nữ nhi hồng lâu năm! Hắn không biết như vậy sẽ hại chết mạng người sao?!

Tràng bích vốn đã bị xé rách nghiêm trọng, miệng vết thương lại bị rượu tràn ngập nên không thể khép lại, tạo thành xuất huyết trí mạng......

Ngẫm lại nàng cũng cảm thấy thực kinh hoàng, không biết chính mình như thế nào lại vẫn có thể bình tĩnh xuống, kiên nhẫn đem mỗi vết thương cẩn thận xử lý, đắp thuốc lên, thật vất vả mới đưa sinh mệnh hấp hối kia cứu trở về.

Minh nâng lên ngón trỏ thon dài, chậm rãi xoa cằm, như có như không phiêu mắt nhìn Duẫn Hạo.

Kỳ lạ, rất kỳ lạ! Nếu nàng nhớ không lầm, Duẫn Hạo chưa từng tra tấn ai đến nửa chết nửa sống bao giờ, huống hồ là gọi nàng đến chữa thương. Bình thường, chọc giận hắn cũng chỉ có đường chết, một đao liền thống khoái, nhưng lần này......

Ai, thật là! Đều do nàng hôm qua ra khỏi thành giúp người khám bệnh, không dự lễ thành thân của hắn, không biết chỉ trong một ngày đã xảy ra chuyện gì, lại biến thành tình huống như hiện tại.

Lại nói, hắn không phải thành thân sao? Tại sao không thấy nương tử của hắn, ngược lại nam hài kia lại xuất hiện ở ngọa phòng, còn bị tra tấn đến không ra hình người. Thực khó hiểu...... Đêm qua Hạo động phòng hoa chúc chính là như vậy sao? Thật sự là...... không giống......

Hôm nào nhất định phải hỏi một chút Hữu Thiên xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, xem tình hình hiện tại của Hạo, chỉ sợ nếu hỏi không những không có được đáp án, có khi còn bị tai họa bay tới.

“Cảm tạ, Minh. Giúp ta giữ bí mật chuyện này.”.

“Biết rồi.” Từ lúc hắn phái cái tên nam nhân biến thái Quất Tử kia tìm đến nàng, nàng đã biết phải cẩn thận làm việc, “Bất quá ngươi cũng phải lưu ý một chút, ta cũng không muốn mỗi ngày đều chạy tới Trịnh phủ, không khéo hôm nào đó sẽ bị người khác thấy.”.

“Ân. Để Quất Tử tiễn ngươi ra ngoài.”.

“......” Nếu có thể, thực không muốn đáp ứng, nàng nhìn khuôn mặt như cương thi cùng trái tim băng lãnh kia, Hạo rõ ràng so với hắn còn lạnh lùng hơn, như thế nào lại cảm thấy khác lạ? Ai, quên đi, “Vậy cáo từ.”.

Nhìn theo dáng Minh đi ra ngoài, khuất sau cánh cửa, đến lúc trong phòng chỉ còn lại có một mình hắn, Duẫn Hạo động cũng không động vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, ngơ ngác nhìn đường viền tơ vàng hoa lệ trên thảm.

Mãi đến lúc ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng: “Tướng quân, đại nhân cùng phu nhân đợi rất lâu vẫn không thấy tướng quân, kêu nô tỳ lại đây xem có chuyện gì.”.

“Không có chuyện gì quan trọng, báo cho đại nhân cùng phu nhân, nàng...... có chút không thoải

mái, hôm nay sẽ không đến thỉnh an họ được.”.

“Dạ.”.

Phiền! Không thể để cho cha cùng nương biết, đặc biệt là nương, ngày đó thành thân hắn liền nhận ra, nương đối với tân “tức phụ” (con dâu) này có biết bao nhiêu kỳ vọng cùng mãn ý. Nếu để bà biết nhập môn chỉ là một nam kĩ, hắn không dám tưởng tượng đến sẽ là đả kích lớn đến như thế nào. Sớm biết vậy sẽ không hạ thủ nặng như thế, mới có một ngày đã cảm thấy có chút khó khăn, để qua một hai ngày nữa bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ......

Duẫn Hạo buồn bực đi lại hai bước, sau đó đột ngột đứng lại, nâng tay hung hăng đem mấy lọn tóc lòa xòa vén ra sau.

Bình tĩnh! Bình tĩnh...... Hít vào một hơi thật sâu, cố gắng làm cho bản thân trấn định lại. Cũng không có gì quá lo lắng, những thời điểm nguy hiểm bất an hơn nữa hắn cũng đều trải qua rồi, chuyện này với hắn mà nói căn bản chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Một tên nam kĩ đê tiện còn chưa đủ tư cách làm hắn phiền lòng như vậy đâu.

Đi vào bên trong hai bước, ti liêm trắng toát ngăn trở ở trước mắt, không khỏi cảm thán hiệu quả làm việc của Quất Tử. Trong ngọa phòng sạch sẽ ngăn nắp tìm không thấy một tia dấu vết bạo ngược, tất cả chăn gối cùng đệm giường dính đầy huyết cùng thể dịch dơ bẩn toàn bộ đã bị dọn xuống, đổi thành mới. Cửa sổ trúc đối diện giường rộng mở, không khí thanh tân tẩy sạch đi khí vị huyết tinh khó chịu ban đầu trong phòng, dương quang buổi sớm ấm áp chiếu vào trong phòng, sáng bừng lên khoảng không gian nho nhỏ phía trước cửa sổ, làm ngọa phòng ấm áp hơn hẳn.

Hắn một lúc lâu bị vây trong âm u còn chưa thích ứng mà nheo mắt lại, đưa lưng về phía cửa sổ đem tầm mắt tập trung ở trên người nhân nhi còn đang cuộn mình trên đại sàng.

Hắn ghé vào bên giường, kéo xuống tấm chăn màu lam nhạt, từng sợi tóc kim sắc mềm mại buông xuống, che khuất hơn phân nửa bên mặt, hắn chỉ nhìn được đến nhãn tinh đang nhắm chặt lộ ra. Nhân nhi kia tựa hồ ngay cả ngủ cũng ngủ không an ổn, làn mi dài hơi hơi rung động, âm ảnh trong mắt vụt sáng lúc đậm lúc nhạt, hiện ra một loại thuần khiết không thực, làm cho hắn sửng sốt một chút, lập tức châm biếm nhếch môi, thuần khiết?

Thật sự là khó tin...... Một nam kỹ...... thật an tĩnh...... Nếu không nhìn đến bạc bị lam sắc kia vừa hiện lên một chút phập phồnglên xuống đều đặn, hắn cơ hồ tìm không ra dấu hiệu cho thấy nó còn sống.

Nhẹ nhàng đưa tay vươn tới trên thân mình đang co ro kia, hắn chậm rãi xoa xoa, lúc sau túm lấy chăn dùng sức xả một cái, làm cho thân mình trần trụi quấn đầy băng gạc kia không hề che lấp bại lộ trước mắt.

Trên đôi vai mảnh khảnh còn có dấu vết bị hắn cắn đêm qua, nhũ tiêm phấn hồng mềm mại bị cánh tay che khuất như ẩn như hiện. Chiếc eo thon nhỏ bởi vì đau đớn mà cong lên khiến toàn thân co lại thành một đoàn, khuất dưới đôi chân thon dài hiện ra cặp mông rắn chắc tròn trịa kia......

Khống chế không được xoa lên làn da bóng loáng, Duẫn Hạo kinh ngạc phát hiện, chính mình...... có phản ứng?!

Không có khả năng! Cuống quít đến mức có chút chật vật rút tay về, cắn răng cố nén xuống dục vọng đang chực tuôn trào, hắn đột nhiên xoay người, đi đến trước cửa sổ.

Ngoài phòng là một mảnh dương quang minh mị, tử đằng bên hành lang nở rộ đến rực rỡ mà xán lạn, đem hành lang thúy trúc nho nhỏ cơ hồ đều rạng rỡ hẳn lên, tỏa xuống trên mặt đất. Thiên không phù vân tạo trên mặt đất những cái bóng thản nhiên, lười nhác chậm rãi mà lướt qua, ngẫu nhiên có con chim nhỏ vụt qua không trung, thân mình nho nhỏ xuyên qua thiên quang vân ảnh,

vụt qua vụt lại đã không thấy tăm hơi.

Bên ngoài một mảnh sinh cơ dạt dào, nhưng một chút cũng không bình ổn được dục vọng cường liệt vừa mới dâng lên của hắn.

Hắn rốt cuộc là có chuyện gì? Sau khi hồi triều vẫn nhàn nhã ở nhà, chiến lợi phẩm lần này làm cho lão hoàng đế long nhan đại duyệt, ban thưởng mấy vạn hoàng kim, gia quan tiến tước, còn hảo tâm ban thưởng cho hắn một tháng nghỉ ngơi, không biết rằng việc này với hắn mà nói chính là một loại tra tấn sao! Hắn nhàn đến mức đã sắp giống tên lạn nam nhân không tiết tháo Hữu Thiên kia rồi?!

Mạnh mẽ xoay người, vài bước lại quay về bên giường, nhân nhi kia ngay cả tư thế nằm cũng chưa đổi, chỉ là cánh tay chặt hơn một ít, chắc là theo bản năng bị lạnh mà muốn co vào giữ ấm.

Mắt lạnh nhìn tiểu nhân nhi kia trong mê man còn bị rét lạnh tra tấn, hắn đương nhiên sẽ không đem chăn lúc trước xốc lên kéo lại để cho thân mình đáng yêu kia càng lui vào sâu bên trong, đến tận lúc lui đến không còn đường dư nữa vẫn lạnh run!

Mi nhíu lại khẽ ho làm kéo dãn miệng vết thương trên người, vô lực rên rỉ thành tiếng: “A...... A......”.

Duẫn Hạo lúc này mới cúi thấp lưng mạn bất kinh tâm nhấc lên một bên chăn bao lấy nó, đã bị phát hiện trước mắt làm ngây ngẩn cả người.

Hôm trước là buổi tối, ánh sáng ảm đạm, hơn nữa lực chú ý của hắn tất cả dồn lên việc tra tấn nó, cũng không có phát hiện, nguyên lai trên thân thể này có nhiều vết thương như vậy.

Trên bả vai có mấy ngân tích đậm nhạt không rõ hiển lộ, không nhìn kỹ cơ hồ nhìn không ra. Là dấu vết roi, hắn vốn quen thuộc các loại hình cụ liếc mắt một cái liền nhận ra, tầm mắt không khỏi di chuyển xuống mới phát hiện ngực cũng có vết sẹo cùng loại. Dấu vết bị xuyên qua trên nhũ tiêm mảnh mai có lẽ là lần gần đây nhất, bằng không với tiểu thương như vậy hơn mười ngày đã khỏi thì hẳn sẽ nhìn không ra dấu vết bị chà đạp.

Cẩn thận xem xét, các vết sẹo hình như không chỗ nào không có, nhất là bộ vị hạ thể giữa hai chân, lại còn là loại rất hiếm có khiến người ta kinh sợ. Trừ bỏ mấy hoa ngân đỏ tươi hắn mới tạo ra, có hai vết sẹo nâu sậm kéo dài từ gốc đến bụng, xẹt qua một bên tiểu cầu, lưu lại dấu vết khủng bố.

Bằng vết thương như vậy, Duẫn Hạo cơ hồ có thể tưởng tượng vết đao ngay lúc đó nông sâu ra sao, thế nhưng...... có kẻ biến thái như vậy...... So ra thì sự trừng phạt của hắn thực có thể nói là tiểu vu kiến đại vu (chẳng đáng kể gì).

Bàn tay không nhẫn nại khẽ vuốt ve mao phát mềm mại nơi đó, làm cho mỗi một dấu vết bị che giấu toàn bộ lộ ra, đao thương, kiềm tử, dấu vết bị bỏng, dấu vết bị dây thừng trói chặt...... Đủ loại vết thương theo thời gian dần dần nhạt đi, trong mắt Duẫn Hạo tất cả đều nhất nhất tái hiện lại tình cảnh lúc đó.

Những chuyện này...... căn bản không phải người bình thường có thể trải qua, nó như thế nào mà tới nông nỗi này? Vết thương xúc mục kinh tâm ngay cả Đại Tướng Quân như hắn đã nhìn quen thảm trạng cũng chấn động đến ngây người, sau một lúc lâu mới định thần lại được.

Trong lòng bị va chạm mãnh liệt, tức thì có cảm giác hô hấp không thông. Kĩ...... làm cũng khổ như vậy sao? Hay là...... nam nhân Nam Ân đặc biệt biến thái?

Minh nhất định cũng sớm đã phát hiện, chẳng qua là nàng chưa nói...... Chờ hắn tự mình phát hiện sao? Nữ nhân kỳ quái!

Trừng mắt nhìn, Duẫn Hạo thật dài thở hắt ra, chậm rãi đem chăn đắp lên thân mình đầy thương tích kia.

Xem ra trừ bỏ khuôn mặt, chắc hẳn toàn thân đều đã bị hình cụ hầu hạ qua rồi? Trong số ân khách của nó thế nhưng lại có hoàng thân quốc thích, dụng hình để truy cầu khoái cảm...... Thật sự là biến thái chết tiệt!

Ngẩng đầu lần đầu tiên cẩn thận nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tiều tụy kia, lúc này mới phát hiện, khuôn mặt kia nhưng cũng không phải may mắn thoát nạn. Một đạo vết sẹo nhợt nhạt xẹt qua mi trái, thiếu chút nữa hủy đi mắt trái của nó......

Duẫn Hạo còn không kịp nghĩ mình định làm gì, tay đã tự động xoa lên ngân tích kia, nhẹ nhàng xoa xoa, thiếu chút nữa đã hủy đi con ngươi xanh biếc hiếm thấy kia rồi......

Có lẽ là cảm nhận được ấm áp bên má, Tại Trung nhẹ nhàng lẩm bẩm vài tiếng, đem mặt quay qua, cọ cọ vào bàn tay ấm áp kia. Mái tóc vàng mềm mại cọ lên lòng bàn tay Duẫn Hạo, cảm giác tê dại chưa từng có từ đầu ngón tay lan thẳng tới toàn thân, làm cho cả người hắn đều nóng lên.

“Úc...... Thực đáng chết!” Như chạm phải bỏng mà nhanh chóng rút tay về, mặc cho khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn đầy tin tưởng dựa sát vào hắn bị gục xuống trên giường, Duẫn Hạo thay đổi bộ dáng thất thần vừa rồi hung hăng trừng mắt với nhân nhi vô thức trước mặt.

Hấp dẫn hắn...... Nó đang trong cơn hôn mê vẫn hấp dẫn hắn! Quả nhiên là một kỹ nam...... Thấp hèn! Hắn vừa mới không ngờ tới mà đụng chạm nó, thậm chí là sau khi hắn đã biết thân phận dơ bẩn của nó!

Hắn đã bao lâu rồi không động đến nữ nhân? Từ ba năm trước đây......

.

“Hạo, ta cũng yêu ngươi!”.

“Ngươi lấy ta đi, ngươi lấy ta được không, Hạo?!!”.

“Cha ta ông ấy không đồng ý thì có quan hệ gì, chỉ cần ta yêu ngươi là được rồi!”.

“Hạo, chúng ta ngày mai liền thưa chuyện với phụ thân có được không?”.

“Hạo, ngươi không được yêu người khác! Chỉ được yêu một mình ta!”.

“Hạo......”.

......

“Ta......”.

“Ta...... Ta nghĩ ta phải theo ý cha......”.

“Ta yêu ngươi, Hạo! Cho dù...... ta gả cho người khác...... ta vĩnh viễn đều yêu ngươi......”.

Ta biết ta thực có lỗi với ngươi, chính là...... Hạo, người đó...... người đó không chê ta và ngươi từng có...... từng có...... quan hệ...... Người đó...... Ta...... Ta cũng yêu ngươi, chỉ là...... Hạo! Hạo! Ngươi hãy nghe ta nói đã...... Hạo......”.

.

“Chết tiệt, cút!” Hắn bỗng nhiên nổi giận một phen xé nát ti liêm phiêu dật trước mắt, suy sụp dựa vào góc tường, chậm rãi theo vách tường ngã ngồi trên mặt đất.

Người đó không chê...... Ha ha...... Nàng nói cho cùng giống như một ân điển, cùng hắn có quan hệ lại nhơ bẩn như vậy sao?......

Nữ nhân chết tiệt! Chết tiệt...... Đó là lần rung động duy nhất hắn từng có trong đời, duy nhất...... Không thể trả thù hay lừa gạt......

H

ắn sẽ không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận trái tim hắn nữa! Cũng tuyệt sẽ không đối với người thứ hai động tâm! Lạnh lùng mới là công cụ bảo hộ chính mình, hắn sẽ không cho bất luận kẻ nào cơ hội thương tổn hắn! Hắn mới là cực mạnh!

Cúi đầu, một bên khuôn mặt tuấn mỹ không bị tay che khuất giương lên nụ cười lạnh tàn nhẫn, giương tay vứt bỏ ti liêm, trong nháy mắt che khuất ánh mặt trời, đưa hắn toàn bộ ẩn sâu trong âm ám, khuôn mặt đẹp tà khí quỷ dị đến nói không nên lời.

Hắn đã không còn là Trịnh Duẫn Hạo trước đây ấu trĩ dễ gạt, những thứ này...... toàn bộ do nàng ban tặng -- là nữ nhân kia làm cho hắn vừa hận...... lại...... vừa yêu.........

~oOo~

Đ nht chương

7. Hu Thiên đích phin não. (Phin não ca Hu Thiên)

“Vì việc gì mà lại ở đây?” Cũng không thèm nhìn tới con người xinh đẹp trước mắt tức giận đến cả người phát run, Hữu Thiên lấy vẻ mặt lười nhác làm người ta phát điên không chút hoang mang sửa móng tay. Cuối cùng duỗi thẳng năm ngón tay ra trước mắt, cẩn thận xem xét có vẻ đã sửa sang tử tế mới lạnh lùng mở miệng hỏi lão quản gia — người duy nhất dám tiến vào phòng.

“Phác Hữu Thiên!” Con người xinh đẹp kia chịu không nổi rống lên trước, “Ngươi…… Ngươi dám không để ý tới ta, đuổi ta đi?!”.

“Ta có nói như vậy sao?” Lãnh đạm nói, ngay cả nhìn thẳng cũng chưa nhìn cậu lấy một cái, rõ ràng là không đem cậu để vào mắt mà.

“Ngươi…… Ngươi dám đối với ta như thế?!” Người kia đã tức giận đến mức nói lắp, hiển nhiên chưa từng chịu qua người khác mạo phạm như vậy, “Ngươi có biết hay không chỉ một câu nói của ta có thể khiến ngươi……”.

“Trần bá, giúp ta đem cậu ta ném ra ngoài.” Không kiên nhẫn ngoáy ngoáy cái lỗ tai bị hét đến run lên, giờ phút này lại hâm mộ Trần bá nghễnh ngãng biết bao~~~.

“Kim thiếu gia, việc này……” Quản gia cười khổ nhìn về phía Tuấn Tú tức giận đến giơ chân, cũng không biết làm sao lại thành ra thế này, thiếu gia ngày thường luôn luôn vui cười không đứng đắn, đối với ai cũng là một bộ mặt tươi cười tà khí mê người, chỉ độc đối với nhi tử này của vị Vương gia tôn quý đứng trên vạn người lại cố tình lạnh lùng đến mức làm cho người ta cảm thấy phi di sở tư(khó tin), chán ghét loại tình cảm không chút nào che giấu này, thật sự có vài lần bị cậu nháo đến toát mồ hôi lạnh.

Phải biết rằng vị thiếu gia này tuy mới có hai mươi tuổi, nhưng chỉ một câu nói cũng có thể lấy m

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: