chap 8 9
8. Hạnh phúc.
Tại Trung, con phải thật hạnh phúc, con hạnh phúc — nương ở trên trời mới có thể an tâm……
Tại Trung……
Mẫu thân xinh đẹp ôn nhu tươi cười, nhẹ nhàng vỗ về mặt nó……
Tại Trung, con nhất định phải hạnh phúc đấy……
Mẫu thân! Thật sự là mẫu thân! Nó…… đã bao lâu rồi chưa gặp lại bà?!
Tại Trung mừng rỡ vươn tay muốn bắt lấy người trước mắt, không ngờ lại chỉ bắt được một khoảng không, người kia ngược lại cách nó càng ngày càng xa.
Không! Không được đi! Xin đừng rời bỏ nó! Nó muốn kêu lên, lại phát không ra lấy một từ, muốn đuổi theo nhưng toàn thân hư nhuyễn nằm sấp không chút khí lực, chỉ có đau đớn…… Đau đến giống như muốn xé toạc người nó ra vậy.
Nương…… Nương……
Nương!
Nó khóc rồi tỉnh giấc lại, ngay tức khắc cơn đau nhức đổập đến toàn thân lại làm nó suy sụp ngã trở lại trên giường.
Là mộng…… Tại Trung gắt gao nhắm chặt mắt lại, bàn tay vô thức nắm chặt tấm chăn trên người, khó khăn thở hổn hển. Mãi đến sau khi thuận khí lại, bình tĩnh hơn rất nhiều nó mới phát hiện nam nhân ngồi dưới đất cách giường không xa, một đôi con ngươi lợi hại xuyên thấu qua tóc mai rơi rụng nhìn thẳng về phía nó, ánh mắt âm lãnh khiến nó nhịn không được rùng mình mấy cái, yếu đuối đem chăn kéo lên đến tận mũi. Ký ức đêm hôm đó như thủy triều ùa tới, trừng phạt khuất nhục, chà đạp tàn khốc…… Rành mạch từng chút một tái hiện ở trước mắt…… Đúng rồi, đêm đó, hắn…… phát hiện thân phận thật của nó……
Trí nhớ cuối cùng dừng lại tại thời điểm chiếc roi kia rút khỏi cơ thể nó mang đến cảm giác đau đớn tột cùng. Bề mặt da thô ráp hung hăng quét xẹt qua tràng bích mềm mại, tưởng như không có điểm cuối mà rút ra như muốn xé rách cơ thể nó, mang đến sự đau đớn cường liệt đáng sợ. Không biết chiếc roi kia dài bao nhiêu, khi hắn còn chưa hoàn toàn rút nó ra khỏi cơ thể thì nó đã mất đi ý thức……
Cái đêm máu chảy đầm đìa đáng sợấy, nó đã không còn nhớ rõ mình ngất đi bao nhiêu lần, lại giải phóng bao nhiêu lần, mãi đến sau đó thân thể hoàn toàn tê liệt, hạ thể bị giày vò đến kịch liệt, toàn bộ mất đi cảm giác…… Nhưng nó vẫn còn nhớ rõ, chỉ có đau đớn vô cùng vô tận……
Nó nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ… tỉnh lại nữa, không thể tưởng tượng được lại vẫn có cơ hội mở mắt ra…… Hắn…… lại vẫn có thể cho phép mình tồn tại……
Rốt cuộc cũng tỉnh rồi sao? Hắn đợi nó một ngày một đêm. Duẫn Hạo hơi ngẩng đầu quơ quơ lọn tóc vướng ở trước mắt.
Nó có lẽ vừa mới gặp ác mộng? Hắn thấy làn mi kia run rẩy, thở hổn hển mở cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng rên rỉ mơ mơ màng màng đứt quãng, thân mình không an phận mà vặn vẹo, như là đang vật lộn cùng cái gì đó.
Hắn lạnh lùng nhìn nó ở trên giường thống khổ giãy dụa, nước mắt trào ra ướt đẫm gối, đáng thương mà nghẹn ngào run rẩy, nhưng lại không hề có ý định đánh thức nó dậy.
Đột nhiên đứng lên, dưới ánh mắt hoảng sợ thất thố của tiểu đứa nhỏ kia đi tới trước giường, từ trên cao nhìn xuống nó bễ nghễ mà nói: “Kim Tại Trung…… Mười sáu tuổi vào Ngọc Lâu, mười tám tuổi làm kĩ, hai mươi mốt tuổi trở thành hồng bài nam kĩ, cũng là…… chọn người tùy tiện nhất…… Chậc chậc, trách không được, chỉ cần có tiền ai cũng có thể thượng sao? Khó trách đắt khách như vậy……”.
“Câm miệng…… Đừng nói nữa…… Đừng……” Con ngươi lam sắc cầu xin nhìn hắn, đáy mắt yếu ớt hiển lộ hoàn toàn.
Duẫn Hạo nghiến răng, chậm rãi nhếch lên một chút cười lạnh: “Mới nói như vậy đã chịu không nổi? A, ta sao lại quên được chứ, ngươi lúc cùng người khác trên giường hẳn là vội đến không còn sức mà nói chuyện đi?”.
“Đừng…… nói…… Xin ngươi…… Van cầu ngươi!” Hắn nói tất cả đều là sự thật, bắt đầu từ ngay một khắc lúc nó quyết định làm kỹ thì nó cũng đã từ bỏ tôn nghiêm của mình, đã ép bản thân quen với những châm chọc khiêu khích đó, nhưng vì cái gì…… Những lời này từ miệng hắn nói ra…… lại đặc biệt khó nghe đến vậy……
“Được, tùy ngươi.” Xuất kỳ bất ý một phen xốc chăn lên, làm cho thân mình trắng muốt trần trụi kia toàn bộ lộ ra, không một chút che đậy tất cả hiện ra trước mắt.
“A……” Cúi đầu kinh hô một tiếng, Tại Trung theo bản năng nghĩ muốn vươn tay kéo chăn về, bất đắc dĩ cả người không có một tia khí lực, nó ngay cả nâng tay lên cũng thấy khó khăn, chỉ có thể thúc thủ vô thố nằm úp sấp, mặc nam nhân kia nhìn cho đã mắt.
“Đừng như vậy…… Xin…… Xin ngươi……” Cảm thấy tầm mắt hỏa nhiệt lại khinh miệt kia lưu trên người mình, từ gáy xuống đến eo, đến hai đùi nó…… Nó chỉ có thể thê thảm phát ra lời cầu xin vô vọng, nó đã không còn vọng tưởng mong hắn có thể tha thứ tội nó lừa gạt, chỉ cầu hắn có thể cho nó thống khoái một chút, đừng tra tấn nó nữa, nó rốt cuộc buông xuôi không dậy nổi…… Mà hắn…… rốt cuộc muốn làm nó nhục nhã như thế nào mới cam tâm?
“Thật sự là trời sinh dâm đãng, ta xem ngươi hẳn là thích bị người ta thượng đi? Tiện nhân!”.
“Không…… Không……” Sớm bị thương tổn đến sức cùng lực kiệt, giờ phút này Duẫn Hạo ô nhục càng làm nó không thể nào chống đỡ, nó ngay cả khí lực cầu xin cũng không có, bất lực tiếp nhận những lời lăng nhục tựa hồ không chút kiêng nể của hắn.
“Khụ khụ…… Khụ……” Lại thêm vài tiếng ho khan mang đến cảm giác khó thở thống khổ, suýt nữa làm cho nó lại ngất đi. “Khụ……”.
Lại nôn ra máu? Nhíu mi nhìn trên gối ngủ tuyết trắng kia đột nhiên xuất hiện nhiều vết máu chói mắt, Duẫn Hạo lại một lần nữa vi phạm quyết tâm của mình vươn tay ra, mãi đến khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc sợ hãi của đứa nhỏ kia mới ý thức được động tác đường đột của mình.
Bàn tay vươn ra cứ như vậy xấu hổ dừng lại giữa không trung, lúc sau mới chậm rãi nắm thành quyền, thẹn quá hóa giận bỏ chiếc gối dưới đầu Tại Trung ra: “Đừng làm dơ đồ của ta!”.
Thanh âm lạnh như băng che giấu bản thân thất thần lúc trước, ác ngôn ác ngữ lấy việc tổn thương nó để vãn hồi thể diện của mình.
Nghĩ hắn sẽ lo lắng cho nó sao? Hừ, đừng tự mình vọng tưởng! Hắn chẳng qua là không muốn để nó thổ huyết làm dơ chăn đệm của hắn thôi!
“Đúng…… Không được…… Ta…… Khụ……” Tại Trung khó khăn cười khổ một chút, nó đâu phải cố ý, thật sự…… Cố sức nâng tay che miệng, nhưng làm thế ngược lại ho càng thêm mãnh liệt. “Thật xin lỗi…… Thật…… xin lỗi……” Cứ liều mạng nhịn xuống, huyết vẫn khống chế không được mà càng ra càng nhiều, tràn qua kẽ ngón tay điểm điểm tích lạc rơi xuống trên chăn đệm.
Thực đáng chết! Ngay giây tiếp theo, Duẫn Hạo đã chịu không nổi nữa đem thân mình mềm mại đang kịch liệt run rẩy của đứa nhỏ kia kéo vào trong lòng.
“Ngươi……”.
“Câm miệng!” Hắn hiện tại không muốn nghe nó nói gì hết!
Lấy tay để trên ngực nó, đem nội lực đưa vào trong cơ thể, trấn an khí huyết đột nhiên rối loạn dâng lên, đồng thời kéo tấm chăn lúc trước bị chính mình ném qua một bên lên bao lấy thân thể đơn bạc kia.
Ôn nhu đột nhiên tới nỗi làm cho Tại Trung không biết phải làm sao ngây ngốc sững sờở trong lòng Duẫn Hạo để cho cỗ khí lực ôn hòa lại cường thế từ phía sau ngực mạnh mẽ tiến thẳng vào cơ thể, làm dịu đi những vết thương nông sâu khắp trên người. Dù rằng vẫn còn đau nhưng so với tra tấn đau triệt tâm phế ban đầu mà nói, lúc này với nó đã có thể xem như thư phục được ban ân rồi.
Vì sao…… đối xử tốt với nó như vậy? Nó trước đó lừa gạt hắn như vậy, hắn không phải nên hận nó đến chết sao? Vì cái gì còn muốn…… thừa hơi mà cứu nó……
“Khụ…… Khụ!”.
Ho khan bộc phát làm ngắt đoạn luồng suy nghĩ mỏng manh đứt quãng của nó, vết thương toàn thân đang kịch liệt chấn động trào lên nỗi đau đớn khó có thể chịu nổi, rút hết chút khí lực còn sót lại của Tại Trung, trước mắt tối sầm, nó toàn thân tê liệt ngã xuống trên tay Duẫn Hạo.
A…… Không thở nổi…… Thật…… Khổ sở……
Trong cơn hoảng hốt, bàn tay áp sau lưng luồn qua dưới nách vòng ra phía trước, đè lên ngực trái của nó. Bàn tay kia lại giữ lấy gáy nó, nâng cằm, làm mặt nó ngẩng lên.
“A –” Hô hấp…… Càng khó khăn…… Mà lòng bàn tay nóng cháy kia lại đang cọ vào nó……
“Quả nhiên là hồng bài nam kỹ của Ngọc Lâu…… thân thể mẫn cảm…… chỉ như vậy thôi ngươi cũng có phản ứng? Dâm tiện!”.
Ngữ khí lãnh khốc không lưu tình dễ dàng từ trên đôi môi mỏng xinh đẹp khêu gợi kia thoát ra, mà bàn tay đang xâm nhập kia ngược lại công khai làm chuyện càng hạ lưu hơn, nắm giữ nhũ tiêm đã có chút cứng lên tùy ý xoa nắn……
“A…… Đừng…… Ân ân……” Nóng…… Khí lực nóng cháy từ ngực xâm nhập vào trong cơ thể, mà cái tay kia còn không an phận xoa nắn ngực trần mẫn cảm của nó. Bàn tay nâng đầu nó chậm rãi vuốt ve yết hầu, rốt cuộc làm cho nó hô hấp dễ dàng một chút, sau đó bàn tay kia di chuyển đến thắt lưng nó, gắt gao kiềm trụ.
“Không…… Ân…… Ân……” Thân mình vô lực tùy ý nam nhân bài bố, một cỗ nhiệt lưu kịch liệt tràn ngập hạ thể, trướng đến phát đau, hơn nữa còn mạnh mẽ hướng thẳng lên đầu, Tại Trung suy yếu hồ loạn lắc đầu, trong vô thức phát ra tiếng rên rỉ.
“Đừng…… A –” Đừng…… trêu đùa nó nữa…… Giết nó đi…… Giết chết nó đi……
Trong hoảng loạn lệ sớm đã trào ra hốc mắt, hạnh phúc mà mẫu thân nói đến…… cách nó quá xa quá xa…… Vậy mà nó vẫn tức cười đi vọng tưởng, lừa mình dối người cho rằng chính mình rồi một ngày có thể thật sự có được hạnh phúc……
Cuối cùng cũng minh bạch, hai chữ kia cho tới bây giờ vốn không có duyên với nó, không phải loại người như nó có thể mơ tưởng dễ dàng có được…… Nó nên thành thành thật thật nhận vận mệnh an bài, không xứng chờ mong bất kể điều gì……
Cảm giác được đứa nhỏ trong lòng bị quấy nhiễu đến dục sinh dục tử, Duẫn Hạo nhếch môi trào phúng, trên tay đột nhiên cảm thấy một mảnh ướt át nóng hồi, từng chút từng chút càng tích càng nhiều.
…… Khóc rồi sao? Tiếng rên rỉ mỏng manh che giấu không được âm thanh khóc nức nở, thân thể nhỏ bé cuộn mình ở trong lòng hắn khẽ run rẩy, run đến mức tâm hắnẩn ẩn đau nhói……
Huyết, vẫn theo khóe môi tràn ra, không có chút khuynh hướng ngừng lại.
“Chết tiệt, đừng khóc!” Nhịn không được gầm nhẹ quát một tiếng, nó bị thương quá nặng, mà giờ phút này khóc lóc lại làm hao phí bao nhiêu khí lực của nó. Chấn động do trận khóc đã dẫn phát nội thương còn chưa hồi phục hẳn, lấy thân thể hiện tại của nó, cho dù hắn có dùng nội lực duy trì cũng chống đỡ không được bao lâu……
“Hỗn đản!” Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia lên, Duẫn Hạo định lấy ngón tay lau đi vết tích đỏ tươi chướng mắt, nhưng lau như thế nào cũng không sạch được. Huyết đồ đỏ tươi nhiễm lên đôi môi khô nứt trắng bệch kia hiện ra một loại yêu dã quỷ dị, phóng tứ hấp dẫn hắn.
Hắn dưới tình thế cấp bách yếu ớt đầu hàng, cúi đầu đem môi bao lấy nó, kỹ càng không lưu một chút khe hở ngăn chặn dòng máu tươi không ngừng trào ra kia. Chất lỏng ngọt ngào tức thì mãnh liệt tiến vào trong miệng, lúc sau lẫn với tân dịch của nó lại bị hắn mạnh mẽ ép trở về trong miệng nó.
Qua lại như thế một hồi, bàn tay áp trên ngực nó một khắc cũng không ngừng chuyển vận nội lực, cuối cùng cũng đem những táo động trong cơ thể nó an định xuống. Đôi mắt vốn nhắm chặt kia đã chậm rãi mở ra, huyết cũng đã không còn mạnh mẽ tiến vào trong miệng hắn nữa, nhưng Duẫn Hạo vẫn không có một chút ý định ly khai. Tựa như đã bị nghiện, hắn ngược lại ngậm lấy môi nó hút vào, hưởng thụ xúc cảm mềm mại ngọt ngào kia.
“Ân…… Ân……” Thân thể vừa mới trải qua cực đại thống khổ đã thư phục lên nhiều, Tại Trung khe khẽ rên rỉ, nhịn không được mở đôi môi dùng lưỡi liếm lấy vật thể mềm mại bên miệng đang cọ xát kia……
“Ân…… A –” Tiếng ngâm khẽ mê người tưởng như thở dài ngay giây tiếp theo sau khi trợn mắt thấy rõ sự vật trước mắt liền chuyển thành sợ hãi kinh hô, nó theo bản năng muốn lui về phía sau rồi lại phát hiện bàn tay to sau gáy sớm đã chặt chẽ chặn lại đường lui của nó. Nó muốn giãy dụa, nhưng mái tóc nhất thời bịkéo lấy, đầu bị ép ngẩng lên, nó rốt cuộc cam chịu mà nhắm mắt lại, run rẩy chuẩn bị tiếp nhận bước tra tấn tiếp theo.
Cuồng bạo như trong dự đoán cũng không có đến, áp lực trên môi dần dần tăng lên, biến thành liếm cắn tinh tế, cảm giác tê dại kích thích toàn thân nó, dễ dàng khiến thân hình cứng ngắc kia lại xụi lơ xuống.
“Đừng…… Ân ân……” Dù rằng thân là hồng bài nam kĩ ở Ngọc Lâu, đáng buồn là nó chưa từng trải qua cảm giác như vậy.
Namnhân đối với đôi môi nó không phải chỉ là chạm nhẹ mà chính là điên cuồng cắn xé, bởi vậy môi nó thường xuyên bị thương. Hôn môi với nó mà nói chỉ là khẳng cắn đến xuất huyết, nó cho tới bây giờ không hề biết đến lại có thể ôn nhu như vậy…… Vô cùng thân mật đến mức làm cho nó muốn khóc……
Chưa bao giờ trải nghiệm qua như vậy làm nó dễ dàng đã bị khuất phục, thụ động giương môi tiếp nhận đụng chạm trên môi làm lòng người say mê kia.
Chỉ một chén trà nhỏ qua đi –.
“Ân…… A……” Bàn tay vô lực với đến vạt áo trước của Duẫn Hạo đặt trên ngực hắn, Tại Trung thở hổn hển tránh né đôi môi làm nó hít thở không thông kia, lâu lắm…… Hắn hôn rất lâu…… Nó từ lúc mới bắt đầu đã không thể nào hô hấp…… Không khí cũng bị mạnh mẽ chiếm đoạt…… Nếu không dừng lại…… nó sẽ ngạt chết……
Vô dụng, nó mới né tránh một giây đã bị đôi môi hỏa nhiệt kia bắt lấy, lại là một trận liều chết triền miên……
Đôi môi mỏng ôn nhu nhưng cũng tràn đầy khí phách chặn lại hô hấp của nó, lưỡi cũng phóng tứ tham nhập miệng nó, giảo lộng tưởng như ngay chút không khí còn sót lại trong thân thể nó cũng muốn cướp đi, hoàn toàn không chừa cho nó một con đường thở.
“Ân…………” Đầu óc thiếu dưỡng khí nghiêm trọng hỗn độn thành một mảnh, mới có chút ý thức thanh tỉnh nhè nhẹ đã lại bắt đầu trở nên mơ hồ. Môi dưới mẫn cảm bị tùy ý liếm duyện, hỗn loạn khẳng cắn khi nặng khi nhẹ, làm thân thể nó cảm thấy hổ thẹn bội phần, dường như là cầu xin hắn buông tha……
Thân thể cực độ suy yếu rốt cuộc không chịu nổi Duẫn Hạo khiêu khích như vậy, Tại Trung trước khi ngất đi giãy dụa đem môi né tránh hắn. Nhìn thấy đôi mắt hẹp dài bất mãn mà nheo lại của người kia, hô hấp…… lại khó khăn…… Nhưng mà, phải giải thích với hắn…… Nó nhất định phải nói cho hắn biết……
Đối mặt với sự kiên trì của đứa nhỏ kia, Duẫn Hạo chỉ là khinh thường liếc mắt một cái, hắn nghĩ rằng lại sắp nghe được từ khuôn miệng kia mấy lời cầu xin hắn tha thứ, không nghĩ tới đôi môi kia cố sức giương lên lại chỉ run rẩy thốt ra hai chữ –.
“Xin lỗi……”.
Hắn trong nháy mắt ngây dại, ngay cả việc nó lại ngất đi trong lòng mình cũng không phát hiện ra. Thật xin lỗi…… Nó…… từ đầu tới cuối vẫn để ý chuyện lừa gạt hắn sao? Vậy mà lại không chút nào để ý tới sự trừng phạt ác liệt của hắn lúc trước…… Hắn đối xử với nó như vậy, nó không hận hắn sao?
“Quả nhiên là ngu ngốc.” Trong lòng nóng lên một cách khó hiểu, Duẫn Hạo lập tức khinh bỉ hừ một tiếng, kéo nó ra từ trong lòng, thả ngã trên giường.
Phiền…… Trong lòng thật sự hỗn loạn, không biết là cảm giác gì…… Oán hận lấy mu bàn tay quệt đi vết máu dính bên môi, mới vừa rồi…… hắn lại hôn nó! Đôi môi mà trừ bỏ nữ nhân kia chưa từng có ai chạm qua hiện giờ lại đáng chê cười cười đi hôn một nam kĩ dơ bẩn……
Ghê tởm…… Đúng vậy, hắn cảm thấy rất ghê tởm! Nhìn đôi môi hơi nhếch lên đáng yêu kia, bị chính mình chà đạp khẳng cắn đến sưng đỏ không chịu nổi, hắn như bị trúng tà lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa môi mình, hồi tưởng lại trong trí nhớ làn môi anh đào ngọt ngào ấm áp kia, giờ phút này không biết cường liệt hơn bao nhiêu……
Nhưng đôi môi khô nứt vừa mới hôn qua đã dính đầy tiên huyết lại làm cho hắn cảm thấy vô cùng ghê tởm! Hắn tự nói với chính mình, vô thức liếm liếm môi dưới có chút khô khốc, khẽ cắn trụ mu bàn tay không biết khi nào đã đưa tới bên môi……
9. Xuất chinh.
“Trẫm đã quyết định, lập đông vừa đến, lập tức xuất binh tiến vào chiếm giữ Nhiệt Thành. Trịnh ái khanh, chuyện này trẫm liền toàn bộ giao thác cho ngươi.”.
“Thần tuân chỉ.” Con ngươi đen hẹp dài không lộ dấu vết hiện lên một tia hưng phấn khát máu, cuối cùng cũng có thể không cần giống như đám phế nhân mỗi ngày không có việc gì làm! Nhiệt huyết của hắn đã sớm sôi trào, một cái quận nho nhỏ cũng muốn lập mưu tạo phản? Hắn lần này sẽ khiến cho bọn chúng nếm thử cái giá phải trả cho sự ngu xuẩn đó!
Hoàng đế hài lòng gật đầu, bao nhiêu lời tán thưởng đều biểu hiện ra hết, “Như vậy các khanh gia nếu không có gì muốn thượng tấu, hiện tại liền bãi triều……”.
“Hoàng Thượng, thần có một chuyện muốn thỉnh cầu.”.
“Úc?” Một tiếng nói đột ngột phát ra thật đáng kinh ngạc, lão hoàng đế sau khi nhìn đến người muốn thượng tấu lại cả kinh suýt nữa từ trên long ỷ rớt xuống, giả bộ ho khan một tiếng sửa sang lại hoàng bào.
May mắn ngài toát ra đủ vẻ trầm ổn mới không bị thất thố trước mặt mọi người. Thối tiểu tửchết tiệt này, là cố ý muốn làm ngài xấu mặt sao! Ngày thường lúc có chuyện gì, y so với bất cứ ai khác đều chạy nhanh nhất, thế nào hôm nay bỗng nhiên tích cực như vậy? Lại muốn làm trò quỷ gì đây? Ngài phải cẩn thận ứng phó mới được!
“Chuẩn tấu.”.
Dò xét Vương gia đứng một bên, Hữu Thiên nhẹ nhàng nói: “Thần thỉnh cầu được cùng xuất quân, vì nước dốc sức.”.
“Cái gì?” Lúc này giật mình đã không chỉ có lão hoàng đế, ngay cả Duẫn Hạo cũng không ngăn được ngẩng đầu nhìn y, tiểu tử này tinh thần có vấn đề sao? Y khi nào thì “tích cực” lại có ý thức ái quốc như vậy?
“Chuyện này……” Lão hoàng đế quay đầu khó xử thăm dò Duẫn Hạo đứng một bên, “Việc này để cho Trịnh ái khanh quyết định đi.”.
“Thần…… Không đồng ý, thần nghĩ……”.
“Hoàng Thượng, thần tâm ý đã quyết, xin Hoàng Thượng nhìn nhận thần một mảnh hiếu quốc chi tâm mà cho phép thần cùng Trịnh tướng quân xuất chinh!”.
Những lời dũng cảm đầy nhiệt huyết này nói thực hùng hồn, làm cho người ta có muốn cự tuyệt cũng khó.
Hoàng đế thiếu chút nữa cảm động đến nước mắt giàn giụa, không nghĩ tới tiểu tử đáng chết ngày thường bất hảo phóng đãng bậc nhất này nhưng lại cũng có thể nói ra những lời hùng hồn chí khí ngút trời đến mức này, làm cho ngài sao nỡ nhẫn tâm cự tuyệt một tấm lòng son ưu quốc ưu dân như thế! Lập tức nhiệt huyết sôi trào vỗ án đứng lên: “Được! Trẫm liền ân chuẩn ngươi xuất chinh, lập làm Đại quân Phó tướng!”.
.
.
.
“Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?!” Duẫn Hạo đã chờ không nổi đến lúc hạ triều, mới vừa ra khỏi Kim Loan đại điện liền túm trụ cánh tay Hữu Thiên, y là đầu óc không sáng suốt lắm hay là chán sống rồi lại dám đưa ra thỉnh cầu mạc danh kỳ diệu cỡ này!
“Ta lúc ở trên triều đã nói thực rõ ràng rồi còn gì, ta muốn cùng đi với ngươi.” Vẫn là bộ dạng mê người lại lười nhác lưu manh, Hữu Thiên nhàm chán lấy tay phất phất mấy lọn tóc đỏ trước mắt.
“Ta đương nhiên biết nhưng mà vì sao chứ?” Vì nước dốc sức…… Có quỷ mới tin! Đánh chết hắn cũng không tin y Phác Hữu Thiên lại là nam nhân có trách nhiệm như vậy!
“Ta là sợ một mình ngươi ứng phó không được thôi ~~~” Thực nghĩa khí ôm chầm lấy bả vai có chút đơn bạc nhưng cũng tuyệt đối cường hãn kia, “Huynh đệ muốn ra sa trường liều mạng, ta làm đại ca có thể nào khoanh tay đứng nhìn?”.
“Hừ……” Mặt cười bất động hừ lạnh một tiếng, Duẫn Hạo trào phúng nhếch cao một bên khóe môi, “Là vì cái tên tiểu tử Vương gia phủ kia chứ gì?”.
“Cái…… Cái gì Vương gia phủ, cùng cậu ta có liên quan gì?” Hữu Thiên thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi chính mình còn muốn giả ngây giả ngô. Nhưng quay đầu vừa nhìn đến ánh mắt trêu tức kia tựa hồ đã sớm minh bạch mọi chuyện chỉ còn chờ xem y luống cuống tay chân đến xấu hổ, y tức giận nghiến chặt răng, cuối cùng mới hung hăng thấp giọng nói: “Ngươi…… làm thế nào biết?!”.
Thực đáng chết! Chuyện này rõ ràng đã bị y phong tỏa gắt gao, rốt cuộc là ai truyền ra chứ!!
“Suy tính này của ngươi ta có thể nào không biết?!” Nghĩ muốn lừa hắn? Trước hết tự xem xem chính mình nặng mấy lượng đi đã!
“Ngươi…… cũng đừng có nói trắng ra như vậy chứ!” Cái gì mà “ suy tính này”, sao nói khó nghe như vậy, cứ làm như y thường xuyên làm thế lắm vậy. Y cũng chỉ bất quá là muốn trải nghiệm mấy chuyện dọa người như vậy thôi, cuối cùng vẫn là hắn toàn bộ đều biết hết!
“Ngươi hiện tại hối hận vẫn còn kịp, cùng lắm là chịu tội khi quân bị hoãn thi hành án ở trong lao ngây ngốc mấy chục năm, so với đem mạng bỏ tại Nhiệt Thành vẫn hơn.”.
“Ngươi……” Lời châm chọc lãnh khốc vô tình khiến Hữu Thiên một câu cũng nói không được, mặt nóng đến đỏ bừng, hắn xem thường y như vậy sao? Chẳng lẽ không phải là huynh đệ sao, làm gì nói độc địa như vậy! “Này, ta biết tâm tình ngươi không tốt, cũng đừng đem lửa giận trút trên người ta chứ.”.
Đôi con ngươi đen tà nịnh tức thì nheo lại, thốt ra lời nói đông lạnh thành băng, không hề có chút độấm, “Đừng đề cập chuyện này trước mặt ta.”.
“Không đề cập tới thì ngươi sẽ không suy nghĩ đến sao?” Hai ngày này Duẫn Hạo sau khi hạ triều thì không có hồi phủ, toàn là ở lại nhà y.
Nói là ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, nhưng không có ai rõ ràng hơn y mục đích chân chính của hắn. A, chuyện này nói ra thì so với việc lần đó hắn lầm tưởng nam nhân thành nữ nhân còn mất mặt hơn!
Trên đời này lại có người nào có thể khiến cho Tây Lưu Trịnh Đại tướng quân này ngay cả quỷ cũng phải nhượng bộ lui binh mà đến nhà cũng không dám về? Thật sự là…… làm cho người ta không thể tưởng tượng được!…… Y đối với đứa nhỏ không thể gặp mặt kia rất hiếu kì!
“Nhưng mà, ba ngày rồi, ngươi không sợ nó trộm tài sản đi sao?”.
“Trộm đi?” Như là nghe được chuyện cười gì ghê gớm lắm, khinh thường hất một chút mái tóc đen dài, Duẫn Hạo nắm dây cương thoắt cái nhảy lên lưng ngựa, thuận tay vuốt ve bờm ngựa thô mật cũng không mềm mại cho lắm phía trước, giống như tình nhân mà ôn nhu xoa xoa, “Nó trước hết thử đứng lên được rồi nói sau.”.
“Việc này cũng không chắc.” Trêu tức lắc lắc ngón tay, Hữu Thiên vừa dựa vào bên nhuyễn kiệu xa hoa vừa bỡn cợt nói, “Đừng quên thân phận của nó, chỉ cần phất tay một cái nhẹ nhàng như vậy có gì lại không lấy được?”.
Sắc mặt dần dần âm trầm xuống, đôi con ngươi nguyên bản hẹp dài giờ phút này càng tà mị, chằm chằm nhìn thẳng đại lộ phía trước.
Hữu Thiên nói đúng, nó dù có đê tiện như thế nào thì trên danh nghĩa vẫn là nương tử của Trịnh Duẫn Hạo hắn, coi như là tướng quân phu nhân, chỉ cần nói một câu, người nào dám không nghe theo? Cho dù nó sai người đem nhuyễn kiệu tiến vào hậu viện, đại khái cũng sẽ không ai ngăn cản……
“Thực đáng chết……” Rõ ràng biết Hữu Thiên chỉ là nhàm chán nói cho vui, mà Tại Trung lại tuyệt đối không có cái gan đó, Duẫn Hạo vẫn nhịn không được trở nên buồn bực, ý niệm làm người ta không vui nhất thời nảy sinh trong đầu, như thế nào cũng áp chế không được. Cứ xem nhẹ cũng không hay, ngay cả việc chỉ đứng ngây ngốc tại đây cũng thành một loại dày vò, hận không thể lập tức chạy về nhà xem tình hình ra sao.
“Ta xem ngươi hôm nay cũng đừng đến chỗ ta, vẫn là nên về nhà đi. Cho dù nó không bỏ trốn nhưng bị Trịnh đại nhân phát hiện cũng không hay.”.
Cứ nhìn từ trên dung nhan anh tuấn cợt nhả kia cũng không ra một chút lo lắng, Duẫn Hạo vẫn quyết định nghe theo lời y nói. Dù sao hắn cũng đã mấy ngày không trở về, hy vọng lão cha anh minh của hắn thật sự tin tưởng lời nói dối “Hắn cùng Hữu Thiên có chuyện quan trọng phải bàn bạc”.
Nhìn thân ảnh đang dần dần đi xa trong tiếng vó ngựa bụi tung mù mịt kia, Hữu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu. Y cũng không có tư cách gì nói hắn, chính y còn không phải là vì một tên tiểu tử chưa dứt sữa mà tình nguyện xông pha sa trường để cực lực tránh né cậu…… Nếu thật sự đúng như lời y nói thì y cũng sẽ không có nhiều phiền não như vậy rồi……
.
.
.
Trong lòng vẫn nghĩ đến những lời Hữu Thiên vừa rồi đùa giỡn nói qua, Duẫn Hạo dưới tâm tình buồn bực rốt cuộc về tới nhà.
Mở cửa Tây Viện mà phụ mẫu trụ, đi thẳng đến hậu viện của mình. Trên đường đụng phải vài tên gia phó, tựa hồ trong mấy ngày hắn rời đi cũng không phát sinh đại sự gì ngoài ý muốn.
Hậu viện một mảnh yên lặng, ngói lưu ly kim sắc dưới dương quang chính ngọ chiếu xuống càng thêm rạng rỡ bừng sáng. Không khỏi cười thầm bản thân lại đi tin tưởng lời vui đùa của Hữu Thiên, thật sự là ngu xuẩn.
Nhẹ nhàng thở phào một hơi mới phát hiện chính mình vừa rồi lại khẩn trương đến cả người cứng ngắc. Duẫn Hạo vươn tay xoa bả vai có chút đau đớn, một phen đẩy ra cánh cửa phòng đóng chặt. Con ngươi vừa mới thích ứng với bóng tối mạnh mẽ co rút lại, hô hấp của hắn ngừng một giây, sau đó đột nhiên kéo lấy một tiểu nha hoàn đi ngang qua tới bên cạnh:
“Phu nhân đâu?”.
“Thiếu…… Thiếu gia……” Nàng sợ tới mức đầu lưỡi đều dính lại.
Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ dáng của thiếu gia âm trầm hung ác cỡ này, chiếc cằm góc cạnh nâng lên, con ngươi lãnh khốc khuất sau tóc mai thật dài vẫn tản ra cảm giác uy hiếp vô hạn, nàng chỉ cảm thấy chân đều mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.
“Ngài là nói…… Phu nhân…… Phu nhân nàng……”.
“Nàng ở đâu?!” Có phải bỏ trốn rồi hay không?! Tên đáng chết! Thực không biết phân biệt nặng nhẹ, nó dám thừa dịp hắn không ở nhà bày mưu chạy trốn! Hắn quyết không tha cho nó!!!
Nam kỹ chính là nam kỹ, vẫn là loại thấp hèn! Dám chạy, nó vội vã muốn chạy trốn khỏi hắn như vậy sao? Hắn sẽ không cho phép chuyện cũ tái diễn, nỗi sỉ nhục khắc cốt minh tâm đó toàn bộ hắn sẽ trả lại trên người nó gấp bội!……
“Phu nhân nàng……”.
“Nàng rốt cuộc ở đâu? Đáng chết, còn không phải là chạy trốn rồi chứ?!” Không khống chế được một phen túm lấy cổ áo nàng, Duẫn Hạo cũng đã dự đoán được đáp án rồi.
Chạy trốn? Bị kinh hách đến độ thất hồn thì đã có tới sáu cái chạy mất, còn lại một cái thì đàn lúc lìa khỏi xác, nàng vẫn trong cơn mờ mịt nghe được rõ ràng hai chữ kia vội cuống quít hét lên, “Không…… Không có…… Không có!!” Thiếu gia làm sao lại nghĩ đến phu nhân chạy trốn chứ?
“Không có?” Tuy rằng còn chưa kịp phản ứng lại những lời này, nhưng tay đã buông ra khỏi cổ áo nàng.
Hai chữ đơn giản như thế nhưng lại tức khắc liền gọi lý trí điên cuồng đã gần như không khống chế được của Duẫn Hạo trở về, “Ngươi là nói…… nàng không đi?”.
“Dạ…… Dạ…… Khụ khụ khụ!” Nàng thật vất vả thở dốc một hơi, thống khổ vuốt vuốt yết hầu, liều mạng ho khan.
“Vậy nàng hiện tại ở nơi nào?” Duẫn Hạo hít sâu một hơi, rốt cuộc tìm lại được thanh âm chính mình, lại khôi phục phong thái tướng quân nghiêm lệ lãnh mạc thường ngày.
“Vừa rồi lão phu nhân đến đây, gọi phu nhân cùng người tới hậu hoa viên.” Nói thật ra nàng đúng là rất lo lắng cho phu nhân thân thể gầy yếu, tái nhợt đến tưởng như tùy lúc đều có thể nguy kịch mà ngã xuống.
Nhưng mà phu nhân nếu đã nói không có việc gì thì nàng nào dám phản bác, đành phải theo ý “nàng” đến tiền viện lấy tửu đàn, không nghĩ tới lại trùng hợp cùng bất hạnh như vậy đụng phải tướng quân đã mấy ngày chưa về.
“Các nàng ở hậu hoa viên làm gì?” Tâm không hiểu sao an ổn xuống, hắn nhăn mi vô thức nhìn về phía hoa viên, mặc dù có phòng ốc chắn tầm mắt nên cũng không nhìn tới được.
“Lão phu nhân nói quế hoa lại nở, phải làm quế hoa tửu mà tướng quân thích nhất.”.
Quế hoa tháng tám đặc biệt chỉ có ở phương nam, đem một bồn hoa tới phương bắc trồng thì phải đến tháng chín mới có thể ra hoa. Mà trong nhà hắn bởi vì có viên đinh từ phương nam đến đem giống hoa kiều quý kia ươm trồng vào đất mới nở đầy cả hậu hoa viên.
Mỗi mùa hoa nở tháng chín, tháng mười, toàn bộ tướng quân phủ đều thấm đẫm trong thanh hương đặc biệt của quế hoa một mảnh thấm vào tận ruột gan, thật lâu sau cũng không tán đi hết.
Quế hoa có mỹ danh “cửu lý phiêu hương”, nhưỡng thành rượu tự nhiên cũng là hương bay chín dặm, làm người ta cách xa ba thước cũng thèm nhỏ dãi, cũng làm cho Duẫn Hạo vốn không thích uống rượu phải ngoại lệ. Bởi vậy, độ tháng chín, tháng mười hàng năm, ủ quế hoa tửu cơ hồ đã thành truyền thống của Trịnh phủ, hơn nữa mỗi lần đều là do Trịnh lão phu nhân tự mình trích hoa, tẩm phao, phong đàn.
“Lão phu nhân nói phu nhân sinh bệnh ở trong phòng lâu như vậy, nên đi ra ngoài một chút thay đổi không khí.”.
“……” Đi một chút? Nó với tình trạng hiện tại đại khái ngay cả xuống giường cũng khó đi? Chẳng lẽ hắn đánh giá quá cao năng lực của mình, kỳ thật đêm đó cũng không làm nó bị thương nặng lắm? Nương không phát hiện ra sao?
“Ngươi lui xuống trước đi.”.
Rốt cuộc cũng được ân chuẩn, nàng như được đại xá mà vội vàng lui ra.
Sửa sang lại y phục do cưỡi ngựa vội về mà nhàu nhĩ hết cả, Duẫn Hạo đi qua hậu ốc tiến vào hậu hoa viên.
.
.
.
Nữ nhân phong thái vinh hoa cao quý thong thả đi lại cẩn thận giữa các luống hoa, sợ lộng phá những cành lá kiều quý này, tìm những chồi hoa đầy đặn mềm mại nhất nhẹ nhàng bỏ xuống chiếc giỏ được đưa tới bên người.
“Cẩn thận đấy, đừng làm cho những cành nhân quả này bị dập.” Mỉm cười hiền lành với đứa nhỏ phía sau, Trịnh phu nhân nhẹ bước đi đến trước một đóa quế hoa khác.
Nó nghe được lời của bà, nhưng trước mắt càng ngày càng mơ hồ, tựa hồ…… sắp chống đỡ không được nữa…… Toàn thân đau nhức đến rã rời, mỗi bước đi với nó mà nói đều là một loại tra tấn sống không bằng chết.
Nửa thân dưới nặng trịch, nó cơ hồ có thể cảm nhận được cảm giác dòng máu dính nhớp lưu đang chảy ra, nóng hầm hập…… Mà lòng bàn tay nó cũng là một mảnh lạnh lẽo.
Không nghĩ tới Trịnh lão phu nhân sẽ đột nhiên xuất hiện, khi đó nó mới hiểu được bọn họ đều nghĩ rằng nó chỉ là bị nhiễm bệnh một chút. Vì không muốn làm bà hoài nghi, nó chỉ có thể cứng rắn chống đỡ đáp ứng thỉnh cầu đơn giản này, cũng là tự rước vào mình khôn cùng thống khổ.
Tại Trung gắt gao cắn môi dưới, nhắm mắt lại, ôm cái giỏ trúc đã đầy một nửa sát vào trong ngực, không thể để cho lão phu nhân phát hiện ra…… Bằng không tất cả những gì nó cố gắng đều kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Chuyện tới nước này, chỉ có thể cắn răng chống đỡ……
Đến bây giờ nó vẫn không hiểu được chính mình vì sao phải thay hắn che giấu hết thảy, ngay cả bị chà đạp cũng so với chịu đựng loại tra tấn này dễ chịu hơn.
Ngẩng đầu nhìn lão phụ nhân phía trước cả người thanh khiết tràn ngập hạnh phúc, đang vì chính nhi tử mình yêu thương nhất cùng trượng phu mà bận rộn, nó biết, hết thảy đều có đáp án. Chính là những điều này làm cho nó đáp ứng mà không nửa điểm hối hận, nó không muốn nhìn thấy khuôn mặt từ ái hạnh phúc kia nhiễm lên chút ưu sầu, chưa từng có người nào đối với nó tốt như vậy, bà tựa như mẫu thân của nó……
Nó không muốn làm chuyện gì khiến bà thương tâm, không muốn phá hoại hạnh phúc của bà, bởi vì nó biết rằng hạnh phúc có được…… thật không dễ dàng biết bao……
“Mệt mỏi rồi sao?” Trích hoa được một nửa Trịnh phu nhân quay đầu lại, bất chấp bàn tay đã ôm đầy hoa, nâng tay muốn lau mặt cho nó, “Như thế nào lại chảy nhiều mồ hôi như vậy? Ai, đều là ta không tốt, lại đây, trước hết nghỉ ngơi một chút.”.
Thân mình đã gần chết lặng để bà dìu đến bên thạch ỷ, Tại Trung trước mắt tối sầm, vội đưa tay ra chống lên thạch trác. Mặt đá lạnh lẽo bóng loáng kích thích làn da, làm cho nó thoáng thanh tỉnh một ít.
“Mau ngồi xuống nghỉ một lát!” Cẩn thận cầm lấy giỏ trong tay nó, Trịnh lão phu nhân hảo tâm đề nghị nói.
“Con……” Lấy tình hình hiện tại, ngồi xuống chỉ sợ thực sẽ lấy mạng nó. Nhưng nhìn lão phu nhân vẻ mặt lo lắng chuyển thành kỳ quái, nó chỉ có thể cứng ngắc nở nụ cười một chút, cắn răng thật cẩn thận hạ thấp thân mình ngồi xuống……
“A –” Cứ tưởng đã chuẩn bị tinh thần tiếp nhận đau đớn nhưng trong nháy mắt tiếp xúc đến thạch ỷ, đau đớn thấu tâm vẫn khiến cho Tại Trung nhịn không được khẽ kêu lên.
“Làm sao vậy?” Nhận thấy dị thường Trịnh lão phu nhân cũng vội đứng lên, lo lắng hỏi.
“Không…… Không có việc gì……”.
Nó muốn mỉm cười ra vẻ chính mình không có việc gì, nhưng cố gắng kết quả lại chính là vô tình run rẩy khóe môi, đau đớn kịch liệt lan khắp toàn thân, rút cạn chút khí lực nó còn sót lại, hạ thể đau đến co rút, giống như…… sắp chịu không nổi…… Đúng vậy, Minh cũng dặn qua trong vòng mười ngày không được xuống giường hoạt động, việc này toàn bộ chỉ trách chính nó…… Thái dương sau giờ ngọ nóng quá, phơi nắng khiến nó có chút váng đầu hoa mắt……
Ý thức bị mạnh mẽ gián đoạn, nó nghe thấy lão phu nhân kinh hô, cũng cảm thấy thân thể nặng nề đang kịch liệt ngã xuống, lại bất lực……
Bỗng nhiên, thắt lưng bị cái gì đó hữu lực đỡ lấy, trước mắt nó tối sầm lại, tựa hồ có thứ gì chặn lại dương quang sáng đến chói mắt kia……
Cố sức khẽ mở mắt ra, nó nhìn tới nam nhân đứng bên người. Tuy rằng hắn đưa lưng về phía ánh sáng làm cho nó thấy không rõ mặt, nhưng dựa vào hơi thở đặc biệt kia nó vẫn biết được thân phận của hắn.
“A — Xin…… Xin lỗi……”.
Thế nhưng…… lại bị hắn bắt gặp…… Cuống quít đứng vững hai chân, tránh khỏi vòng tay ôm ấp ấm áp làm người ta khát vọng muốn ỷ lại kia, nó vẫn còn nhớ rõ không quên…… nam nhân này có khiết phích (bệnh ưa sạch sẽ thái quá), mà nó…… là một nam kỹ dơ bẩn……
Thân mình hoàn toàn vô lực ly khai chống đỡ, lập tức liền hư nhuyễn tê liệt ngã xuống. Ngay một khắc trước khi ngã xuống đất lại bị thô bạo kéo lên.
Tại Trung trước mắt tối sầm, đến lúc có thể nhìn lại được mọi thứ mới phát hiện chính mình đã bị Duẫn Hạo ôm vào trong ngực.
Nó nhìn thấy đôi con ngươi tà khí kia nhiễm đầy lửa giận thì biết hắn tức giận rồi, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, hơn nữa nó cũng thật sự không còn lấy nửa điểm khí lực, chỉ có thể lẳng lặng dựa trên cánh tay hắn, thở hổn hển bình phục lại cực đại thống khổ vừa mới trải qua.
“Có sao hay không?” Nén giận hỏi tên bất hiếu đã tiêu thất ba, bốn ngày nay, lão phu nhân lòng dạ toàn bộ đặt trên người bảo bối yếu ớt trước mắt.
“Không có việc gì, chỉ là bị phơi nắng thôi.” Nâng thân mình nó lên cảm giác được độ nóng hầm hập, Duẫn Hạo cởi áo choàng xuống bao lấy đứa nhỏ trong lòng đã gần như lâm vào hôn mê, che lấp bộ dáng chật vật kia.
Cả người vô lực, nó biết bọn họ đang nói chuyện, nhưng nó cái gì cũng không nghe thấy, trong đầu trống rỗng. Có thứ gì đó che khuất mắt nó, ấm ấm, hình như là…… tay Duẫn Hạo…… Một mảnh hắc ám khôn cùng làm cho nó an tâm lên một chút.
Hắn đến rồi…… May quá…… Nó cuối cùng không cần sợ bị lão phu nhân phát hiện nữa…… Hắn bất kể tình huống gì cũng có thểứng phó……
Thần kinh thắt chặt đến sắp đứt ra chợt thả lỏng, Tại Trung nhẹ nhàng thở phào một tiếng, ngất đi trong vòm ngực ấm áp làm người ta an tâm mà ỷ lại kia……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro