c3
Huyễn Lang Vương Khiếu Thương Ngự có một thân lông mao dài màu tím tựa như con sói trước mặt này.
A La nhớ tới vô số câu chuyện mà mẫu thân đã kể cho nàng và Tiểu Băng Quân lúc nhỏ, ánh mắt không làm sao rời khỏi được Tử Lang ở phía đối diện đống lửa.
Thần thái ngửa mặt nhìn trời của con sói kia kỳ thực cực kỳ giống người, một người từng ở đỉnh quyền lực, cao quý mà lãnh mạc.
Bách Hoa Nô là nữ tử loài người yếu đuối, khi nàng gặp gỡ Thương Ngự, nàng đã có được hạnh phúc mà tất cả nữ nhân đều mơ ước, hạnh phúc đến mức nàng hoài nghi sự may mắn của bản thân.
Trái tim của một nữ nhân một khi đã hoài nghi thì vĩnh viễn sẽ không thể nào trở lại bình thường. Cuối cùng có một ngày, nàng phát hiện ra nam nhân đối với nàng ngàn vạn sủng ái, có quyền thế bễ nghễ thiên hạ lại là một ‘Quái vật’ khiến người sợ hãi, một quái vật mà cứ đến khi trăng tròn sẽ biến thành một con sói thật to.
Chuyện như vậy thực sự khiến nàng như muốn phát điên, nàng lại không cách nào chịu được sự đụng chạm của Thương Ngự, thậm chí bắt đầu thống hận hết thảy những thứ hắn dành cho nàng.
“Tiểu huynh đệ từ đâu tới?”
Giọng nói của Tử Tra Hách Đức cắt đứt mạch suy nghĩ của A La, kéo nàng thoát ra khỏi cảm xúc không mấy vui vẻ.
Nàng nhìn về phía người thợ săn trẻ tuổi.
“Trên núi.”
Thợ săn ngắn gọn đáp lời hắn, dưới ánh lửa chiếu rọi, trên mặt hắn thoáng hiện một tia u ám, có vẻ nghĩ đến chuyện đã trải qua không mấy vui vẻ.
Lần đầu tiên A La nghe hắn nói chuyện, ngoại trừ giọng nói ra, càng khiến người ấn tượng sâu sắc đó là giọng Ma Lan đặc khẩu âm vùng núi của hắn.
“Là núi Trát Nhĩ Đặc Y phải không?”
Nàng nhịn không được buột miệng hỏi, mặc dù hi vọng xa vời nhưng nàng vẫn không thể nào bỏ qua khao khát của bản thân. Có lẽ sẽ có một ngày… có một ngày, nàng có thể có được tự do…
A La chủ động tiếp lời khiến Tử Tra Hách Đức kinh ngạc vô cùng, lại có chút gì đó không vui.
Hắn tựa hồ không quá thích nàng biểu hiện có hứng thú với người khác, đặc biệt là… nam nhân. Tâm tính như vậy khiến hắn cảm thấy hoang đường mà buồn cười, hắn không có khả năng có cảm giác gì với nữ nhân trước mặt này, mặc dù lúc nhìn thấy thân thể của nàng hắn cũng có chút kích thích, nhưng hắn tin tưởng mỗi người nam nhân bình thường đều có loại kích thích như vậy.
Hắn không có khả năng có bất kỳ ý nghĩ gì với nữ nhân Ba Đồ bị hủy dung này.
“Không phải, là núi lớn nằm ở phía Đông mặt trời mọc.”
Đối với A La che kín mặt, thợ săn có vẻ tương đối ôn hòa, không hề thấy sự khinh miệt thường thấy trên mặt kẻ khác.
“Vậy sao?”
A La có chút mất mát cúi đầu xuống, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhìn nàng một cái, Tử Tra Hách Đức rất muốn bản thân không đi truy vấn ý đồ câu hỏi của nàng, nhưng vào giây phút gương mặt nghiêng tịch mịch gầy yếu rơi vào trong tầm mắt, hắn lập tức quên đi quyết tâm của mình.
“Ta đã từng đi núi Trát Nhĩ Đặc Y.”
Hắn thốt ra, không biết vì sao bản thân lại muốn nói lời này, nhưng trực giác nói cho hắn, nàng sẽ cảm thấy hứng thú.
“Người…”
A La bất ngờ ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia sáng lạ thường, nhưng rất nhanh liền biến mất không chút dấu vết, chỉ vì nàng đột nhiên ý thức được ai đang nói chuyện với mình.
Mặc dù chỉ xảy ra trong nháy mắt, Tử Tra Hách Đức vẫn như cũ bị thần thái thoáng qua trong ánh mắt A La làm rung động, một loại cảm giác khác thường ở trong lòng hắn lặng lẽ nảy nầm.
“Ừm.”
Hắn khẽ mỉm cười, đột nhiên sinh ra xúc động muốn ôm nữ nhân trước mắt vào trong lòng, thế nhưng chỉ là trong tưởng tượng, trước giờ hắn luôn dùng lý trí để khống chế dục vọng.
“Nơi đó trong chu vi mấy trăm dặm không hề có bóng người, là một mảnh đất hoang, cảnh trí mặc dù mỹ lệ nhưng lại không thích hợp cho người ở.”
Chậm rãi, hắn tự thuật lại cho A La tất cả những gì mắt thấy về núi Trác Nhĩ Đặc Y. Đối với hắn mà nói, không có nơi nào có thể đáng yêu bằng đại thảo nguyên.
Tập tục của người Địa Nhĩ Đồ có chút kỳ quái, quan hệ nam nữ trước khi kết hôn tùy tiện đến mức khiến người ta không nói nên lời.
Mặc kệ là nam hay nữ đều có thể đồng thời có một hoặc vài tình nhân, chỉ cần đôi bên đều đồng ý thì không ai có thể quản. Nhưng sau cùng chỉ có thể cùng một người kết thành phu thê, hơn nữa sau khi kết hôn tuyệt không được phép xảy ra chuyện không chung thủy, nếu không sẽ bị tộc quy nghiêm trị.
Bởi vậy nếu như đến chết vẫn không tìm được người thích hợp, căn bản không có nhiều người đồng ý với quy định của bộ tộc rằng 30 tuổi là kỳ hạn sau cùng để thành thân.
Trong chuyện tình cảm nam nữ Tử Tra Hách Đức cũng được xem là rất khắc chế rồi, với thân phận cùng địa vị và mị lực vốn có của hắn, lại chỉ có một tình nhân là Linh Mộc, điều này đối với người Địa Nhĩ Đồ có cùng điều kiện khác mà nói căn bản không thể làm được.
Nếu như không có gì bất ngờ, e là Linh Mộc chính là thê tử được chọn duy nhất của hắn.
Sự xuất hiện của Thanh Lệ Na từng khiến tộc nhân nảy sinh phỏng đoán, nhưng rất nhanh sau đó khi Đặc Lan Đồ quay về lại biến thành hư không. Tử Tra Hách Đức và Linh Mộc là một đôi môn đăng hộ đối nhất trong tộc.
A La vốn không quan tâm đến những chuyện này, nhưng nàng vẫn đang ở trong lều lớn của Tử Tra Hách Đức, nghĩ không muốn biết cũng không có khả năng.
Chỉ là Linh Mộc lại không giống những nữ nhân khác lúc nào cũng quấn quít bên cạnh tình nhân, nàng giống Tử Tra Hách Đức biết khống chế lý trí bản thân, chỉ thỉnh thoảng sẽ chủ động tìm đến Tử Tra Hách Đức cùng nhau cưỡi ngựa săn bắn. Linh Mộc cũng dành sự tôn trọng tương xứng đối với A La, không có chút xem thường.
A La chưa từng nghĩ tới tại nơi Tử Tra Hách Đức từng làm nàng e ngại lại khiến nàng có được sự bình yên và an ổn nàng luôn mong muốn, chỉ là những ngày tháng như vậy lại khiến nàng mơ hồ bất an. Không thể giải thích vì sao, nàng vẫn luôn cảm thấy may mắn không dễ dàng đến với nàng như vậy.
Nàng đã trải nghiệm quá nhiều, vì thế không muốn tin vận mệnh sẽ đối xử tử tế với nàng.
“Cùng đi cưỡi ngựa đi.”
Linh Mộc đi lại gần, trên người mặc trang phục màu xanh da trời cộng thêm áo ngoài cộc tay bằng da bạch hồ, thắt lưng đeo dao, đôi chân dài dưới chiếc quần dài làm bằng da cùng đôi giày cao phụ trợ lộ ra vẻ cân xứng mà rắn chắc. Mái tóc dài của nàng tết thành một bím tóc vừa dài vừa to buông xuống trước ngực, làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp mà lại hoạt bát thiện cảm.
Lời mời của nàng là nói với A La, từ đôi mắt nhiệt tình mà thân thiện của nàng có thể thấy được sự thành tâm của nàng.
Sau khi A La có chút kinh ngạc thì lại vừa lo vừa mừng mà thất thố, rũ mắt xuống, nàng không dám đối diện với đôi mắt tràn đầy sức sống nhiệt huyết của Linh Mộc.
“Ta.. không có ngựa…”
Lời nói cự tuyệt dịu dàng thốt ra từ miệng nàng, mà nguyên nhân căn bản nhất là, nàng không cho rằng lúc hai người họ đi hẹn hò lại thích nàng ở bên cạnh làm kỳ đà cản mũi.
Ai ngờ Linh Mộc lại không hiểu, ngược lại có chút trách cứ nhìn Tử Tra Hách Đức đang lấy bao đựng tên
“Mạc Hách, nô lệ của chàng sao lại không có ngựa?”
Do thủ lĩnh bộ tộc sinh ra, nô lệ của hắn có quyền được trang bị ngựa.
Tử Tra Hách Đức quay người lại nhìn thấy A La cúi đầu khép mi, vừa treo bao đựng tên lên, vừa cười nói:
“Trong đám ngựa của ta tùy ý chọn một con là được. Vấn đề là A La không có y phục thích hợp, mặc đồ rộng như vậy chỉ sợ muốn giục ngựa phi nhanh cũng không phải cách hay.”
A La nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, biết là mình không thích hợp đi.
“Nàng tuy gầy nhưng dáng dấp cũng không khác ta lắm, áo ngắn của ta chắc nàng có thể mặc.”
Linh Mộc bất ngờ khẳng định, nói xong cũng không chờ A La có chút phản ứng gì, xoay người ra khỏi lều trướng, quay về lều của mình đi lấy y phục thích hợp.
A La kinh ngạc ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy bộ dạng tươi cười có chút hứng thú của Tử Tra Hách Đức.
“Nữ nhân Địa Nhĩ Đồ nhất định phải biết cưỡi ngựa và săn thú.”
Hắn nói, hiển nhiên không chấp việc bé xé to của Linh Mộc.
“Nhưng ta không phải…”
A La cố gắng biện giải cho bản thân, nàng không thích cưỡi ngựa, cũng không thích cảnh săn thú đầy máu tanh.
“Nàng thuộc về ta, cũng xem như nửa người Địa Nhĩ Đồ.”
Tử Tra Hách Đức cũng không để cho nàng nói hết. Nghe thấy câu phủ nhận của nàng, hắn cảm thấy vô cớ không vui, thậm chí có chút hờn giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro