Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 - Hắc Bạch Vô Thường

Gió lạnh nổi lên, u ám bao trùm khắp nơi. Từ xa, ta nghe tiếng mõ u trầm vang vọng, từng hồi như nhịp đưa tiễn một linh hồn rời khỏi thế gian. Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường chầm chậm hiện thân nơi ngưỡng cửa, bóng dáng cao lớn của họ như hòa lẫn vào màn đêm.

Hắc Vô Thường cao lớn, vận y phục đen như màn đêm, khuôn mặt lạnh băng không chút cảm xúc; còn Bạch Vô Thường mặc bạch y, trên môi lại thoáng hiện một nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao.

Hắc Vô Thường, khuôn mặt lạnh lẽo như băng giá, giọng nói trầm đục cất lên:

"Thiên mệnh đã định, hồn phách phải rời đi. Hoàng Tôn Đại Thần, hà tất phải can thiệp?"

Ta không để họ bước thêm bước nào. Ta bước ra, đứng chắn giữa cửa và hai kẻ kia, mắt lạnh nhìn thẳng vào họ.

"Muốn đưa linh hồn đi, các ngươi đã hỏi qua ý của ta chưa?"

Bạch Vô Thường nhếch môi cười, nụ cười của kẻ đã quen với sinh tử luân hồi, nhưng vẫn cố giữ chút hòa hoãn:

"Đại thần, người có danh xưng là thần cũng không thể cản được lẽ trời. Linh hồn này đã đến hạn, không ai có thể thay đổi."

Ta nhếch môi cười nhạt, vươn tay ra giữa không trung, ánh sáng lóe lên, Thiên Vẫn Đao xuất hiện trong tay ta. Ánh đao sắc bén rực rỡ như ngân hà vắt ngang bầu trời, lưỡi đao ánh lên màu xanh đen, chuôi đao khắc hình rồng uốn lượn, tỏa ra khí thế bá đạo.

Ta nâng đao ngang tầm mắt, giọng lạnh lẽo như sương giá:

"Ta đã bảo, linh hồn này hôm nay không ai được chạm vào. Các ngươi thử xem, ai dám đến gần?"

Hắc Vô Thường nhíu mày, bước lên một bước, nhưng Bạch Vô Thường vươn tay cản lại. Hắn nghiêm giọng, sắc mặt tối sầm:

"Hoàng Tôn, ngươi muốn chống lại Thiên Đạo sao? Ngươi có biết cản đường Diêm Vương là điều cấm kỵ thế nào không?"

Ta nhìn họ, ánh mắt khinh thường:

"Cấm kỵ ư? Bản thần đây không sợ gì hết. Các ngươi có gan, thử bước tới đi."

Bầu không khí trở nên căng thẳng tột độ, sát khí của ta hòa cùng hàn khí từ hai kẻ kia, như khiến không gian cũng rung lên bần bật. Hắc Vô Thường siết chặt cây gậy sắt, đôi mắt lóe lên tia giận dữ, nhưng cuối cùng vẫn không dám tiến thêm.

Bạch Vô Thường cắn răng, giọng trầm xuống, đầy cảnh cáo:

"Hoàng Tôn, ngươi biết rõ Diêm Vương sẽ không tha thứ. Ngươi làm thế, sẽ phải chịu trừng phạt."

Ta hừ lạnh, giọng cứng rắn:

"Cút đi!"

Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, cuối cùng không thể làm gì hơn. Cả hai rút lui, ánh mắt đầy oán giận nhưng không dám lưu lại lâu hơn. Họ biến mất vào màn đêm, để lại tiếng gió hú như than khóc.

Lâm Tuyết bước ra từ bên trong, đôi mắt mở to, ngơ ngác nhìn ta:

"Tần Hạo... không, Hoàng Tồn Đại Thần? Bọn họ đã đi chưa?"

Ta thở dài, ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt hoang mang của nàng. Chậm rãi, ta nói:

"Cứ gọi ta là Tần Hạo. Diêm Vương sẽ không tha cho những linh hồn đến số. Nhưng còn một cách duy nhất để cứu mẹ nàng..."

Lâm Tuyết run rẩy hỏi:

"Cách gì? Ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì."

Ta nhìn nàng, giọng trầm xuống, nghiêm nghị:

"Đi cùng ta đến Quỷ Môn Quan."

Lâm Tuyết sững người, đôi mắt hoang mang nhưng lại đầy quyết tâm. Ta có thể thấy nỗi sợ hãi ẩn hiện trong ánh mắt ấy, nhưng nàng không lùi bước. Giọng nàng khẽ run, nhưng vẫn cất lên rõ ràng:

"Quỷ Môn Quan... nơi đó như thế nào?"

Ta gật đầu, ánh mắt trở nên trầm mặc:

"Quỷ Môn Quan là ranh giới giữa dương gian và địa ngục. Chỉ những kẻ đã chết hoặc bị trục xuất khỏi cõi người mới có thể đặt chân tới. Người phàm bước vào, sinh mệnh mong manh như ngọn đèn trước gió."

Nàng cắn môi, đôi tay nắm chặt tà áo, ánh mắt kiên định:

"Ta không sợ. Chỉ cần có thể cứu được mẹ, ta nhất định đi."

Ta nhìn nàng, lòng thoáng qua một tia đau lòng. Mộc mạc nhưng cứng cỏi. Ta quay người, giọng trầm thấp nhưng cương quyết:

"Nếu đã quyết, vậy theo ta."

Chúng ta rời ngôi nhà nhỏ giữa ánh trăng lạnh lẽo. Ta dẫn nàng men theo con đường nhỏ qua những rừng cây um tùm. Không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng lá khô xào xạc dưới chân. Lâm Tuyết lặng lẽ đi theo, không một lời oán thán, chỉ đôi mắt luôn dõi theo bóng lưng ta, như thể muốn tìm chút an ủi từ sự hiện diện của ta.

Cuối cùng, sau một quãng dài, chúng ta dừng lại trước một vùng đất hoang vu. Gió lạnh quét qua, mang theo mùi đất âm ẩm và mùi hương kỳ lạ, như thể nơi đây không thuộc về thế giới này nữa. Trước mặt chúng ta, cánh cổng lớn u ám đứng sừng sững – Quỷ Môn Quan.

Cánh cổng đen sẫm, cao vút, trên khắc đầy những ký tự cổ xưa và những hình ảnh quỷ dị. Hai bên là hai bức tượng đá khổng lồ, một mang hình dáng ác quỷ, một là ma nữ, đôi mắt trống rỗng như muốn hút lấy linh hồn của kẻ nhìn vào.
Lâm Tuyết khẽ run lên, nhưng vẫn đứng vững. Ta siết chặt chuôi Thiên Vẫn Đao, giọng cứng cỏi:

"Nhớ kỹ, khi bước vào trong, dù thấy gì cũng không được buông tay ta."

Nàng gật đầu, đưa tay nắm lấy tay ta. Bàn tay nàng lạnh toát, nhưng cái nắm tay ấy đầy quyết tâm. Ta siết nhẹ tay nàng, ánh mắt dịu đi đôi chút.

"Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng."

Ta dứt lời, kéo nàng bước qua cánh cổng lạnh lẽo. Một luồng khí lạnh buốt tràn ra, như muốn nuốt chửng lấy chúng ta. Tiếng gió thét gào bên tai, và trước mắt, bóng tối dày đặc như vực sâu không đáy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro