Chương 1 - Hoàng Tôn Đại Thần
Thiên Đình, nơi những vì sao lấp lánh như hạt ngọc vung vãi khắp bầu trời. Mỗi ngày ta tỉnh dậy trong cung điện vàng son, nơi ánh sáng mặt trời chẳng bao giờ tắt, nơi những cánh hoa ngọc thạch không bao giờ héo úa. Nhưng tất cả những điều đó chẳng thể làm ta hài lòng. Là một vị thần, ta đã sống quá lâu trong thế giới vô tri này.
"Tại sao ta phải ở đây?" Ta thầm nghĩ, vén một làn mây mỏng che khuất tầm mắt. Cảnh sắc nơi đây quá đẹp, quá hoàn mỹ, nhưng cũng vì thế mà chẳng có gì mới mẻ. Những tiếng cười giòn giã, những bữa tiệc không hồi kết, những tiên nữ xinh đẹp quấn lấy nhau trong điệu múa... tất cả đều chẳng thể làm ta vui.
"Hoàng Tôn Đại Thần, sao ngài cứ nằm mãi thế?" Một giọng nói ngọt ngào vang lên, kéo ta khỏi dòng suy nghĩ. Ta lười nhác mở mắt, đôi mắt lấp lánh của một tiên nữ hiện lên trước mặt. Nàng có làn da như tuyết, tóc dài bay bổng trong gió, mặc bộ y phục dài trắng như mây. Nàng cười khúc khích, nhìn ta với ánh mắt đầy ngả ngớn.
"Ngài không muốn cùng chúng thiếp vui đùa sao?" Nàng nói, đôi môi mỉm cười quyến rũ. "Chúng thiếp có thể cùng ngài nhảy múa, vui chơi suốt cả ngày!"
Một tiên nữ khác lại đến gần, cất giọng thanh thoát, nhưng cũng đầy khêu gợi: "Đại Thần, sao ngài lại không tham gia cùng các tỷ muội ta? Thế giới này rộng lớn, sao ngài không tận hưởng nó cùng chúng ta?"
Ta nhíu mày, ngẩng đầu nhìn những nàng tiên đang vây quanh, đang nũng nịu mời gọi. Ta không thể phủ nhận rằng họ đẹp, nhưng đẹp quá nhiều lại thành nhàm chán. Những cuộc vui chơi, những trò đùa vô vị đó chẳng thể làm ta cảm thấy thú vị. Thiên Đình đẹp đẽ, hoàn hảo, nhưng lại không đủ để giữ chân bản thần lại.
"Thật buồn chán," ta cười khẩy, đẩy nhẹ tay ra hiệu cho họ rời đi. "Vui đùa suốt ngày cũng chẳng làm ta thêm vui vẻ được đâu."
Một số tiên nữ lắc đầu, vẻ mặt hơi buồn, nhưng lại không dám phản kháng. Những tiếng cười của họ chỉ thêm phần vô nghĩa trong không khí vắng lặng của Thiên Đình.
Cả không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Ta thở dài, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa cung. Ánh sáng mờ nhạt của mặt trời chiếu xuống, làm lòng ta như một tảng đá lớn, nặng nề và vô cảm.
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu ta. Ta đứng bật dậy, bước ra ngoài không gian rộng lớn của Thiên Đình, tay khẽ vung một động tác, không khí xung quanh chợt quay cuồng. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, khiến những đám mây quanh tôi bắt đầu tách ra, để lộ ra một cổng sáng rực.
"Vậy sao?" ta thầm thì, một nụ cười kiêu ngạo hiện lên trên môi. "Có lẽ ta sẽ xuống nhân gian một chuyến, xem thử cuộc sống của những phàm nhân có gì thú vị."
Cánh cổng mở ra, để lộ một thế giới khác, không phải là những đám mây trắng muốt hay những lâu đài vàng son. Dưới ta là một vùng đất hoang sơ, đầy bụi bặm, nơi có những con người sống trong vất vả, nhưng lại có thứ gì đó mà Thiên Đình không thể mang lại cho ta—sự tự do.
Cuối cùng thì, nơi này mới là nơi có sự sống thật sự - ánh mắt ta sáng lên, như thể tìm được mục đích sống mới. "Thiên Đình quá yên tĩnh, quá hoàn hảo đến mức chẳng có gì là đáng để nhớ."
Ta bước ra khỏi cổng, vội vã lao xuống nhân gian. Mặt đất dưới chân ta cứng rắn và khô khốc, khác biệt hoàn toàn với những đám mây mềm mại trên Thiên Đình. Dù có chút bỡ ngỡ, nhưng cảm giác tự do của nơi này khiến ta cảm thấy nhẹ nhõm.
Đang mải mê tận hưởng sự mới lạ của thế giới phàm trần, không để ý đến một quán nhỏ ven đường, nơi một cô gái đang ngồi bán màn thầu. Mùi thơm từ gian hàng thoảng qua, làm ta dừng lại. Một món ăn, khá lạ lẫm, nhưng ta không thể không tò mò.
Bước đến gần quán, ta nhìn thấy một cô gái đang gói những chiếc màn thầu. Cô ấy có làn da sáng mịn, mái tóc dài đen nhánh như bóng đêm, và đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời. Cô gái này không giống bất kỳ tiên nữ nào trên Thiên Đình—vẻ đẹp của cô không phải kiểu sắc sảo hay kiêu ngạo, mà là sự đơn giản, dịu dàng.
"Cô đang làm gì vậy?" Ta hỏi, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng có một thứ gì đó đang dâng lên, một cảm giác lạ lùng mà tôi chưa từng cảm nhận được. Một cảm giác không thể gọi tên.
Cô gái ngước lên, đôi mắt ngạc nhiên, nhưng sau đó chỉ mỉm cười. "Tôi bán màn thầu. Ngài có muốn thử không?"
Lần đầu tiên trong đời, ta thấy mình thật sự muốn thử một thứ gì đó không phải là món ăn của Thiên Đình. Và ta biết, cuộc sống trên trần gian này, có lẽ chính là thứ mà ta tìm kiếm từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro