Vô Thần Dị Tướng
Vô Thần Côn (Vê Tê Xê)
Thửa bé hắn vốn sẵn có thiên tư sáng suốt, vẻ người tuấn tú không đường hoàng, dáng điệu thanh thoát nghiêm trang, y sùng đạo và nghe can gián, biết thương người làm ruộng biết mếm kẻ làm quan, thực là tầm vóc làm nên cơ đồ ngày sau. Do xuất thân cảnh cơ hàn, nên y càng phấn đấu thoát cảnh khổ nghèo. Biết xứ Nam nhân tài lấp lá như y không có đất dụng võ, y liền nuôi mộng phận tha hương. Năm Nhâm Ngọ, ngày Hắc đạo, tiết khí Xuân phân, hắn quyết chí ra đi với tâm niệm: "Chốn quê hương thật khó sinh tồn, thân nam nhi phải xuất dương, tìm kế sinh tài, làm rạng danh tổ tông".
Cũng nhờ cơ duyên hắn phiêu bạt sang xứ sở Phù Tang tầm sư học đạo.Trong một lần mua sách cũ luyện song thủ tuốt lươn hắn tình cờ có đựợc bí kíp thất truyền Quỳ Hoa Bảo Điển trấn danh thiên hạ. Nhưng do tư chất thấp kém tu vị đéo hơn người hắn chỉ ngộ duyên được một phần mười. Đương nhiên hắn cũng không thoát khỏi lời nguyền của bộ võ công thượng thừa này. Về sau để khắc chế cho những thiếu sót về mặt võ công hắn luyện thêm hai bí kíp Húp Tinh Đại Pháp và Lăng Ba Vi Bộ khiến cho giới quần hùng, nhất là nam tử càng ngày càng nể sợ.
Võ công của Quỳ Hoa bảo điển thường nhanh, hiểm độc, ra chiêu ở những tư thế vị trí không thể ngờ được, đồng thời còn thuận dùng tứ lạng đẩy nghìn cân, là một triết lý võ học cao siêu. Tuy nhiên do đạo vị thấp hắn chỉ phát dạng về ngoại hình và tính cách lưỡng nhân còn về chiêu thì toàn hư thực, không biết thì tưởng cao chiêu còn nắm rõ thì chỉ là loạn thức.
Xứ Nam thời thông thương, các môn sinh đua nhau gia nhập các bang phái lớn nhỏ với hy vọng xuất dương đổi đời thay vận. Nghe ngóng đựợc tin tức từ cố hương Nam triều, hắn thân chinh về đất mẹ với đức tin chắp cánh cho đàn "chim" xứ Việt. Hắn liên minh với một số kẻ nhân cách hạ đẳng tạo dựng nên Vô Thần Côn-phái này dùng Nhất côn làm trượng khí chí tôn với châm ngôn "Nhất côn dò đường qua dâm hải" . Nhưng khi hành tẩu giang hồ các môn sinh thường chỉ gọi danh xưng là môn đệ của Vê Tê Xê, nên về lâu dài nó được rút ngắn đi là như vậy. Ngày khai trương, phường bát âm nổi kèn trống, mọi người say sưa nhảy trong điệu nhạc, khí thế ngút trời.Trong bang toàn những kẻ cuồng tín coi hắn như bố đẻ, khắp nơi xôn xao, già thì gật gù khoái chí, trẻ thì điên cuồng hò reo.
Bang chủ hiện tại là một người có dã tâm trong sáng, vóc dáng vạm vỡ, nước da bánh mật đặc trưng chỉ coi trọng ngân lượng, chức sắc và nhân sinh.Ngoại trừ một số điểm xấu ra thì cũng không còn đức tính tốt nào. Nhưng luận về võ học còn thua y mấy bậc nên cũng e dè y phần nào.
Về phần y, thành ra cao thủ thì chưa vượt tầm nhưng nhờ thủ đoạn cùng tiếng tăm cao chiêu thượng thừa võ học hắn dần vượt mặt vô số quần hùng Vô Thần Côn trở thành phó bang chủ nắm quyền sinh sát, "ăn ngủ" của toàn phái, lương bổng nhiều không đếm xuể, tiền lúc nào cũng lùng bùng đầy đũng quần. Tất cả cũng từ xương máu cha, mẹ và của các môn sinh mà ra cả.
Các môn sinh vì nghe lời của những điêu dân của Vô Thần mà nhập bang-kẻ thì bán đất cầm nhà, kẻ thì vay ngân khố, kẻ bán cả vợ con...-ngoài việc phải tuân thủ bang quy nghiêm ngặt còn phải gánh một lượng ngân phí trên trời nhưng vì lỡ ngu hoặc không còn đường lui nên đành ngậm mồm an phận cam chịu. Buổi ăn cơm với giá tiền ngang đi hiếu-hỷ giờ phải bới rau củ ăn trừ bữa, thật thê lương vô cùng. Việc vệ sinh thì không khác lợn tắm ao bèo nhưng ai cũng nghĩ "đại trượng phu dù thân có đói rách cũng phải để vợ con thơm tho khỏe mạnh" nên đại đa số đều coi như mù, như điếc. Bởi vậy bọn đầu sỏ lẫn lâu la trong bang ngày càng phát tài, sinh lắm bệnh hoạn. Bọn này kẻ thì phì phèo ống điếu, kẻ lại không ngớt quay tay. Mỗi lần đại hội toàn bang thì vừa đi vừa cười nói rôm rả, náo nhiệt còn hơn cả đám ma, uất hận không niềm nào tả xiết.
Từ ngày nắm quyền binh hắn sinh ra kiêu ngạo và mộng tưởng khiến cho bệnh ngày càng nặng thêm. Nguyên căn là do trước đây khi tu luyện Quỳ Hoa thần công do dục tốc, cuồng ngộ và tạp niệm quá nhiều nên đã phạm phải hai cấm kịp là "Dụng ý không dùng lực-Hữu ý, vô ý xuất công phu" khiến cho khí lực tất loạn. Thê thảm hơn hắn trở thành kẻ lưỡng nhân đa cách, nhiều lúc soi gương cũng không biết mình là nam thanh hay nữ tú. Thường ngày cứ nghĩ mình là nam vương nhất nhì Vịnh Bắc Bộ, đến đêm lại ngộ nhận là nữ hoàng nội y, kèm theo đó là dâm niệm ngày càng phát quang cực đại. Trạng thái mê loạn của hắn do ảo ảnh huyễn hoặc không còn khả năng nhận chân nổi thực tế, tin tưởng tuyệt đối vào những điều không hề có hoặc chỉ có trong sự vọng tưởng mà thôi.
Không còn cách nào khác hắn phải tống tán nộ dâm thông qua các môn sinh trong bang. m thịnh dương suy, hắn phải dùng Húp Tinh Đại Pháp là một kỳ thuật và là một nghệ thuật thượng thừa bệnh hoạn trong võ lâm để "thái dương bổ âm" tức là thu lượm cái dương khí để làm bổ cái âm khí. Các môn sinh là nam nhân, dương lực dồi dào đều không thoát khỏi tầm tay của y. Lợi hại hơn y còn sở hữu thân pháp nhẹ nhàng, thuật khinh công tuyệt đỉnh, tuy chưa dám vỗ ngực vô địch thiên hạ từ nay về sau, nhưng trước tới giờ quyết chẳng có người bì kịp. Thật sự hắn đã đạt đến cảnh giới "Đạp tuyết vô ngân" bắt gà trên nóc nhà, bắt rùa trên nóc chùa, đi mà như bay.Trên giường xuống đất, từ nhà ra ngõ, y đều có thể thi triển thuần thục. Làng trên xóm dưới chim bướm đều bị hắn bắt về nghịch, chẳng sót lấy một con. Bọn nam sinh chỉ dám đóng cửa cài then thật chặt mỗi tối. Kẻ thắp hương kêu cha khóc mẹ, có kẻ tịnh thân suốt đêm, có lắm kẻ trốn tiệt trong khu phóng uế...nhưng đại đa số không thoát khỏi tay phó bang chủ.
Chuyện ai ai cũng tỏ nhưng đều làm ngơ. Bọn lâu la trong bang vì tư lợi ngậm đầy mồm nên không dám ho he lấy một câu. Nam nhân bản bang kẻ nào qua tay y thân xác không bại thì cũng liệt. Tuy nhiên lắm kẻ coi đó là được xủng ái lấy nỗi nhục làm niềm vui còn vênh váo với đời. Còn số ít kẻ bất bình thế sự thì đem cả ba đời tổ tông nhà y ra thoá mạ rồi tính khăn gói rời bang nhưng tuyệt nhiên không kẻ nào toàn mạng mà vinh quy.
Đây cũng chính là quãng đời đẹp nhất của hắn, tuyệt thế võ công "Húp tinh đại pháp" ,"Tuốt lươn thần chưởng" và "Thổi kèn thần công" trở thành công phu độc nhất thiên hạ.
Xứ Phù Tang, Thiên Diệp, Nhất Hà, "Hắc diện thư Bắc Hàn" chấp bút...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro