Bâng quơ
Đôi khi chỉ bâng quơ.
Bâng quơ nghĩ. Bâng quơ làm. Bâng quơ nhìn. Bâng quơ nghe. Bâng quơ nói.
Bâng quơ sống.
Con người ta sinh ra có ý nghĩa gì? Sự sống có ý nghĩa gì?
Em bâng quơ nghĩ. Những lúc ở một mình em thường như vậy. Cứ thả lỏng bản thân và cho phép những luồng suy nghĩ mông lung ấy bao phủ đầu óc. Em đi tìm một ý nghĩa gì đó ở một cõi mờ ảo, vô định. Em nhận thấy con người cơ bản là bị ném vào cuộc sinh tồn, bởi trước đó có ai đã ý thức được sự tồn tại trong tương lai của mình khi còn chẳng có sự nhận thức? Và, mỗi kẻ một tính. Có người cảm thấy yêu mến cuộc đời này. Họ muốn làm thật nhiều việc, quen thật nhiều người, trao đi thật nhiều yêu thương và nhận lại thật nhiều trìu mến. Nhưng có kẻ lại không thế. Anh ta thấy lạc lõng, thấy cô đơn, thấy tách bạch khỏi dòng đời. Anh ta chẳng hiểu nổi hà cớ anh ta lại ở nơi này. Anh ta chẳng biết phải làm sao. hơn cả, ý nghĩa của sự sống là gì?
Một vòng luẩn quẩn.
Em bâng quơ làm. Bài tập còn dang dở trên mặt bàn. Em viết, cũng không hiểu chính em viết gì. Tay em vẫn cứ hoạt động đấy thôi nhưng em chẳng thể chú tâm vào hành động đó. Hình như, em đang làm nghị luận văn học - thể loại em vừa thích mà lại vừa không thích. Em mê mẩn bởi những vẻ đẹp của văn chương, nhưng em không thể ưa cách triển khai rập khuôn, công thức của những bài nghị luận em phải làm. Em bỗng dưng muốn bỏ quách đi thứ văn học khô héo này. Em muốn đọc thật nhiều sách nghệ thuật, em muốn viết thật nhiều thứ kì cục nảy ra trong đầu óc em...
Em bâng quơ nhìn. Giá sách kia có lẽ cũng đầy ắp rồi, em phải mua cái giá lớn hơn. Những ngăn sách toàn là những quyển tiểu thuyết, thơ ca, lí luận... Em bắt đầu đọc từ bao giờ nhỉ? Có thể là lên năm? Hay lên bảy? Em chẳng nhớ.
Em bâng quơ nghe. Tiếng đêm hiu hắt dội vào tâm khảm. Âm thanh đêm thật cô quạnh.
Em bâng quơ nói. "Sự sống chắc là những chuỗi bâng quơ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro