Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sáng Ở Quê

"Cá không? Ai mua cá không?". Tiếng rao lanh lảnh trước nhà đánh thức tôi dậy. Mở mắt ra, trời còn sớm bửng. Phải như ở thành phố giờ này tôi vẫn còn trùm mền ngủ vùi. Thứ Bảy mà, cà phê cà pháo gì cũng phải sau 7 giờ chứ. Thằng con tôi nói "Sáng sớm người ta đã dỡ đăng trút cá cho vợ con đi bán xóm rồi. Vậy mà có bữa còn bị kẻ trộm trút hết cá đó!". Gọi chị bán cá vào, trên cái rổ nhỏ chỉ còn mớ cá bống, to nhỏ không đều. Hóa ra, đi một vòng xóm, nhúm tép, nhúm cá đã bán gần hết rồi. Đành phải đợi xe đẩy vào thôi.

Ngồi nhâm nhi ly cà phê nhà pha trên chiếc ghế băng đá ngoài sân, tôi chậm rãi thưởng thức buổi sáng của mình. Lâu lắm tôi mới về quê, mới có một buổi sáng "tùy nghi" như thế này. Lâu lắm mới thấy mình được bao phủ bởi màu xanh cây vườn, cỏ dại đồng quê. Buổi sáng yên tĩnh lạ. Thỉnh thoảng mới có chiếc xe Honda chạy vù qua, tiếng xuồng máy rè rè rẽ nước hướng về chợ quận. Còn lại là cả khu vườn rung rinh cành lá với tiếng chim trao trảo, chim chìa vôi hót hoặc "ríu" từng hồi, thanh thao như rót nhạc từ trời cao. Chốc chốc, mấy con cu cườm của thằng con nuôi sau nhà cũng hứng chí gáy một hồi dài, giữ bè trầm cho bản hòa âm buổi sáng "Cúc cu... cu! Cúc cu... cu!"...

Lắng tai nghe, có tiếng nước róc rách đang chảy vào mấy con mương bên hông nhà. May mà khi làm con đường trước nhà, thằng con tôi đã nói với đội thi công cứ đặt ống bọng, giữ đường nước chảy vào mương nhà để nó tưới cây. Róc rách! Nước đang lớn đầy sông. Róc rách! Nắng đang rực vàng trên cành lá mướt rượt, sáng bừng. Ngước mắt lên mấy cây cau tầm vung thẳng đuột trước sân, mấy buồng cau đang trổ sai oằn không ai bẻ. Còn mấy ai ăn trầu nữa đâu!

Một chập lại một chị đội sề đi ngang, rao lảnh lót "Đậu đũa đây! Ai ăn đậu đũa đây!". Nhìn mớ đậu đũa trên sề tươi rói cũng đủ biết mới cắt trên giàn xuống, không biết có tới một ký không nữa.

Tôi biết, những tiếng rao hàng ấy, những chị miền quê nách một rổ cá, đội một sề rau, sề đậu ấy là những người bán hàng sớm nhất ở đây. Bởi một lát nữa thôi, chiếc xe ba gác quen thuộc sẽ từ từ đi vào xóm, ăm ắp cá, thịt, trứng, rau quả đủ mọi thứ. Có điều dọc theo ven rạch này cũng chẳng có mấy nhà ra mua các loại thực phẩm đắt tiền, có chăng là những mặt hàng thiết yếu mà thôi. Quê tôi chỉ cách chợ quận hơn hai cây số, đường vào đây cầu đã bắc qua sông, chạy liền một mạch, việc chợ búa khá thuận tiện. Nhưng con đường gập ghềnh sỏi đá chưa được tráng nhựa như lời hứa mấy năm nay của quận như phơi bày một đời sống rất khác chốn thị thành. Nghe nói, mấy nhà trồng rẫy, làm vườn kiếm mươi, mười lăm ngàn mua gạo đã khó. Đi đổ hồ, nhổ cỏ cho mấy công trình gần đây ba bốn chục ngàn một ngày đã mừng lắm. Chẳng biết khi những công trình ấy xây xong đời sống vùng quê này có khởi sắc lên không mà nói chuyện với ai tôi cũng thấy người xóm tôi tràn đầy hy vọng về "Mai này...!". Nghĩ cũng phải, tài sản vốn có của người nghèo bao giờ cũng là ước mơ và hy vọng mà.

Buổi sáng ở quê, tiếng rao hàng, tiếng chim hót trong khu vườn rực nắng và cả tiếng nước róc rách chảy vào mương rạch sao tràn trề âm hưởng khiến hồn ta xao xuyến, ngậm ngùi...

Buổi sáng ở quê, sao thấy mình từ lâu "xa" quá chốn quê nhà!

ST.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tảnmạn