Hai Đoá Hồng
"Một bông hồng cho em, một bông hồng cho anh, một bông hồng cho những ai, cho những ai đang còn mẹ...". Cứ mỗi mùa Vu Lan, bài hát "Bông hồng cài áo" của nhạc sĩ Phạm Thế Mỹ đưa tôi về lại ngày xưa với những đóa hoa hồng.
Mẹ mất khi tôi vừa 6 tuổi, thế nên ngoại rất thương tôi, đi đâu cũng cho theo cùng. Một lần, ngoại và mấy dì dắt tôi đi lễ chùa. Tới nơi mọi người thắp hương cúng vái... rồi làm lễ cài hoa hồng. Các dì và cả anh Tùng – con của dì Hai, lớn hơn tôi ba tuổi đều được cài hoa hồng đỏ, chỉ mình tôi cài hoa hồng trắng. Tôi nhất quyết không chịu, đòi cho được hoa hồng đỏ. Mọi người giải thích thế nào tôi cũng không nghe, khóc bù lu bù loa đòi cho được hoa màu đỏ. Cuối cùng ngoại phải nói ra điều mà khi nghe ai cũng ứa nước mắt: "Cháu không còn mẹ nên cài hoa hồng trắng. Cháu ngoan... bà thương nhiều". Tôi vâng lời ngoại, nhưng trong lòng ấm ức, suốt buổi không nói với ai lời nào. Ở chùa về tôi đi chậm lại, sau mọi người hai ba mét. Có lẽ hiểu được tâm trạng của tôi, anh Tùng cũng đi chậm lại. Anh nắm tay tôi dỗ dành và hứa đổi cho tôi hoa hồng đỏ. Tôi mừng ra mặt nhưng sợ bị ngoại la. Anh trấn an: "Chỉ có hai anh em mình biết thôi, sao ngoại la được". Chuyện đổi hoa của hai anh em không qua mắt được ngoại nhưng có lẽ do thương đứa cháu côi cút nên ngoại chẳng nói gì. Hai ngày sau, tôi tự động mang hoa hồng đỏ đổi lại hoa trắng của mình. Anh Tùng ngạc nhiên, tôi nói: "Có đổi hoa hồng đỏ, mẹ em cũng không sống lại được. Mà anh giữ hoa hồng trắng lỡ dì Hai chết thì sao? Hổng có mẹ buồn lắm...". Anh Tùng dỗ dành: "Không sao đâu! Thôi, anh cho em luôn đó, em có hai đóa hoa hồng, nhớ giữ kỹ nghen".
Nhiều mùa Vu Lan qua rồi, giờ anh em tôi đã lớn. Hai bông hồng ngày đó tôi còn giữ nguyên. Ngoại không còn nữa. Nhưng có lẽ ngoại vẫn luôn vui và hài lòng khi biết anh em tôi lúc nào cũng thương yêu đùm bọc lẫn nhau.
Ngoại ơi! Chúng con đã hiểu ý nghĩa của ngày lễ Vu Lan – mùa báo hiếu. Giờ, mùa Vu Lan lại về con sẽ tự tay cài cho mình đóa hoa hồng trắng lên ngực áo mà vẫn thấy ấm lòng. Bởi bên cạnh con lúc nào cũng có những người thân yêu nhất an ủi chở che.
ST.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro