Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bim Của Tôi

Tôi đứng lại, nhìn nó thật lâu. Hai nếp mắt nhăn nheo khép lại cùng tiếng thở đều, có phần mệt mỏi. Con Bim là giống chó già nhất trong số những vật nuôi của nhà tôi. Nó có mặt từ lúc ngoại tôi còn sống, cho đến khi bà mất, và đến giờ có lẽ cũng đã được tám, chín năm gì đó. Tôi còn nhớ lúc nó còn bé xíu, khi cha tôi mang về, nó cứ nheo nheo hai mắt. Vẻ mặt lạ lẫm, ngơ ngác trông rất tội nghiệp.

Tôi được giao nhiệm vụ đút sữa cho nó mỗi ngày. Dần dần khi nó lớn hơn một tẹo thì chuyển sang mớm cơm dầm nhuyễn. Còn nhớ những buổi chiều chơi bóng dưới vòm cây, sau một hồi rượt đuổi chán chê, tôi lại nhảy phắt lên ngọn cây, đu qua đu lại ra chiều... chọc tức nó. Mà có vẻ nó cũng ấm ức ra trò nên cứ nhấp nha nhấp nhổm rồi sủa lên ỏm tỏi. Báo hại làm ngoại tôi cứ tưởng đứa nào trong xóm qua nhà tôi hái trộm rồi bị chó rượt nên róng riết chạy ra xem.

*

Bị mắng một trận, tôi ức lắm. Cứ canh me đúng vào lúc nó không để ý lại chụp hai chân sau của nó nhổng lên, làm nó cứ kêu lên thống thiết. Chị tôi ban đầu gọi nó bằng cái tên Lucky, nhưng tôi nhất định không chịu. Tôi còn nhớ khi đó mình còn nhỏ và rất "ghiền" truyện "Siêu nhân vũ trụ" nên thấy siêu nhân có một chú chó "trợ tá" tên Bim rất thông minh, siêu việt liền thích thú gọi nó là chó Bim. Con Bim của tôi dường như hoàn toàn ngược lại với chú chó siêu nhân kia, bởi nó là một con chó ngốc nghếch và háu ăn nhất mà tôi từng biết.

Đến giờ ăn, chỉ cần bà tôi gọi Bim Bim vào ăn cơm nè con, là nó ngưng ngay mọi cuộc vui, chạy như ma đuổi vào sau chái bếp.

*

Nhưng có một lần vì cứu tôi khi tôi đang đi hái rau dọc bờ sông thì trượt chân bị nước cuốn mà nó bị va quệt vào mấy đoạn gỗ lớn, phải đi khập khiễng suốt mấy tháng ròng. Năm đó nó được 4 tuổi, cao vổng và có một bộ lông mướt rượt. Ai cũng ngỡ nó sẽ đuối nước mà chết nhưng sau cú nổi trôi uống nước ngất ngư, nó vẫn sống. Tôi và nó thoát chết ngoạn mục. Và cũng từ đó con Bim chính thức trở thành "ân nhân" của tôi, mỗi lúc có gì ngon tôi đều bẻ chia cho nó một góc.

Có những chiều khi thấy hân hoan trong lòng, tôi liền bế nó để ngồi trên yên sau rồi đạp xe cọc cạch trên quãng đường đê mát rượi. Mỗi khi tôi "vọt ga" là nó lấy mấy cái móng chân cạ cạ vào lưng tôi nhắc nhở. Được dịp, tôi liền lao xe đi vun vút mặc nó sủa rộn lên như mắng mỏ tôi.

Bao người lạ quen trong xóm, ai gặp tôi chở nó cũng cười, có người xoa xoa đầu nó: "Khôn dữ thần bây!".

*

Giờ đây tôi đang đứng lặng nhìn Bim. Trong cơn ngái ngủ nó cứ khò khè, những tiếng thở buồn, rấm rứt. Mẹ tôi nói, nó già quá rồi. Tiêm thuốc hoài mà vẫn thấy yếu. Tôi ngồi xuống vuốt nhẹ lên tấm lưng gầy trơ xương, những vẹt lông lởm chởm, thưa thớt.

Có những chiều nó cứ vòng quanh dưới chân tôi, cạ đầu vào chân tôi như vòi vĩnh một điều gì. Vì cứ chúi mũi vào những việc riêng nên tôi chẳng màng đến nó, và cũng lắm lúc xua đuổi nó đi.

Tôi chỉ muốn ôm lấy Bim, trong sự day dứt khôn nguôi vì nó đã từng cứu lấy tôi thoát khỏi bàn tay của thần chết. Vậy mà giờ đây, tôi cũng chỉ có thể bất lực nhìn nó thoi thóp, chầm chậm ra đi từng ngày... từng ngày một...

Bim nhìn tôi, đôi mắt sao vẫn cứ ngây thơ như chưa hề oán trách điều gì. Tôi thấy nó hiện ra trong bộ dạng của một đứa trẻ. Những ngày đầu Bim mới về nhà. Nó nằm đó hai mắt nheo nheo, trông rất tội nghiệp.

ST.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tảnmạn