Thẩm Thần Giả và Hạc (4)
Ubume dựa theo linh lực tìm kiếm, một đường đi đến trên đồi nhỏ gần đó, liền nhìn thấy hai cái hài tử nhà nàng đang cúi người trước gốc đào khô quắt đào hố, bên cạnh chất hai đống mảnh kiếm vỡ được gói trong mảnh vải màu xanh. Nàng cảm thấy có điểm quen thuộc, nhìn kĩ liền có thể phát hiện mảnh vải kia hoàn toàn giống như mảnh giẻ lau nàng xé từ bộ quần áo ở trong tủ chăn nệm.
Ubume: "......"
Tsurumaru hứng thú dào dạt đào hố. Hắn làm có điểm quen tay, tựa như đã thực hiện chuyện này rất nhiều lần. Bởi vì không có công cụ, bọn họ chỉ có thể tận dụng mảnh vỡ đao kiếm, Tsurumaru không chút do dự đem một cái 'Tsurumaru Kuninaga' khác cầm lên, sử dụng nửa thân đao còn lại của đối phương cắm vào đất, bắt đầu hì hục đào. Abe Kasumi thấy hắn chơi vui như vậy, cũng buông tay, để mặc hắn làm, bản thân thì cầm lấy một mảnh kiếm trong đó, bắt đầu thử tinh lọc.
Hắn còn nhỏ, học nghệ chưa tinh, không giống như Seimei có thể tạo ra một trận pháp dùng cho tinh lọc, chỉ có thể nhìn từng cái, thử xua tan đi ám đọa chi khí trên đó, đáng tiếc không có hiệu quả cho lắm. Dù sao thì những đao kiếm này ám đọa đã lâu, trước khi nát lại mang nỗi căm hận, vương vấn bên trong Honmaru, cùng những đao kiếm khác liên kết lại, sức mạnh kia cũng không phải hắn có thể xử lí.
Bóng đen đêm qua hắn cũng có nhìn thấy, đối phương chính là tập hợp thể của ám đọa chi khí, hắn đem phần lớn linh lực tạo kết giới mới khiến đối phương lui lại, quả là khó chơi.
Nhận ra được yêu khí của Ubume ở gần, Abe Kasumi nâng đầu lên, nhìn về phía yêu quái có dạng điểu kia. Nàng là yêu quái gắn bó với Kasumi lâu nhất, bắt đầu từ lúc hắn mới được đưa về Abe phủ cho đến hiện tại, đều là một tay nàng chăm sóc hắn, ngay cả y phục ăn uống cũng là nàng tỉ mỉ chuẩn bị.
Cho nên Abe Kasumi kính trọng nàng nhất, cũng đem nàng xem như là mẫu thân của mình.
Nói thật, lần này hắn quả là may mắn lắm mới có thể triệu hồi được Ubume. Trận pháp kia là một trận pháp triệu hồi, không chỉ định ai, thức thần đi ra đều là ngẫu nhiên, có thể thấy vì hắn, sư phụ bên kia đã phải chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng.
Tsurumaru cũng nhận thấy Ubume đi đến, vui vẻ cùng nàng đánh tiếp đón: "Cô Cô!"
Đối phương mỉm cười gật đầu, đưa tay xoa nhẹ tóc hắn, bên cạnh nàng có hai tiểu người giấy, đi đường không ngừng lắc lư, thấy Abe Kasumi liền lao đến, chỉ vào người Ubume, rồi lại chỉ vào người Kasumi.
Lúc này, Ubume cũng lấy ra một quyển sách, đưa cho Abe Kasumi nói: "Đây là ngươi giấy tìm được, bên trong có hình của rất nhiều người, nếu như ta đoán không lầm thì tất cả đều là Phó Tang Thần. Ta đã xem qua một lần, nhưng vẫn không phát hiện được cái gì."
Tsurumaru nhìn thấy liền kinh ngạc nói: "Katana Cho?!!"
"Katana Cho." Abe Kasumi nghi hoặc: "... Đao trướng..."
Tiểu Phó tang thần buông xuống nửa thanh 'Tsurumaru Kuninaga' đáng thương dính đầy bùn đất, đi tới bên cạnh tiểu đồng bọn, tò mò nhìn đao trướng.
"Ừm, nó chính là quyển sổ ghi chép các loại đao. Saniwa nhận chức sẽ nhận được cái này, sau đó đưa linh lực vào, kết nối với Honmaru, như vậy liền có thể nhìn thấy trạng thái của các đao nam mà mình sở hữu, hình ảnh xám chứng tỏ đao nam đó đã vỡ vụn. Saniwa sau khi từ nhiệm hoặc chết thì đao trướng sẽ mất đi linh lực, trở thành một quyển sách bình thường." Hắn cầm lấy lật lật vài tờ, kinh hỉ nói: "Vị Saniwa này đã tập hợp đủ tất cả các đao, đúng là khó được."
Abe Kasumi sờ nhẹ trang giấy, lẩm bẩm: "Linh lực..."
"Hửm?"
"Trên đao trướng còn linh lực." Mặc dù chỉ còn một chút ít ỏi, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được.
"Cái kia, vì sao ta lại không cảm nhận được a?" Tsurumaru hứng thú tiếp tục lật đao trướng, không hiểu hỏi.
"Ra là vậy." Ubume dường như đã hiểu được mọi chuyện, bắt đầu vì Tsurumaru giải thích: "Ta là yêu quái, đối với linh lực không am hiểu, đương nhiên sẽ không phát hiện một chút linh lực nhỏ như thế này. Nhưng mà người giấy lại khác, nó xem như một nửa thức thần, toàn bộ cơ thể đều chứa linh lực, cho nên mới có thể phát hiện quyển đao trướng này khác thường." Thậm chí bởi vì quyển đao trướng này làm từ giấy, cho nên người giấy mới cảm thấy nó là một đồng bạn khác của mình, mới đưa đến làm nàng xem xét.
"Còn ngươi thì khác." Nàng nhìn Tsurumaru, xoa đầu hắn nói: "Theo như lời của ngươi, những đao nam kia đều là phân linh, Chính phủ Thời Gian cung cấp bản thể, sau đó đao kiếm bổn linh sẽ cho một phần của mình đi xuống, dựa vào linh lực của Saniwa để hóa hình, cuối cùng trở thành một Phó Tang Thần hoàn chỉnh. Nhưng ngươi chính là bổn linh, bản thể của ngươi chính là Tsurumaru Kuninaga thực sự được Goujou đại nhân dùng thời gian dài cùng máu của mình để rèn ra, sinh ra hoàn toàn là dựa vào bản thân của mình, linh lực của ngươi cũng chính là của ngươi, đây chính là từ khi sinh ra đã có."
"Vậy sao ta lại không phát hiện ra?" Tsurumaru có điểm hiểu gật đầu, nhưng mà hắn vẫn không hiểu vì sao Kasumi lại có thể nhìn ra được trên đao trướng có linh lực. Hắn đã thử lật qua mấy lần, không cảm thấy được cái gì khác thường, quyển đao trướng trên tay tựa như một quyển sách bình thường vậy, một chút phản ứng cũng không có.
"Bởi vì Kasumi là âm dương sư." Ubume có điểm khó khăn giải thích: "Hắn từ nhỏ đã phải học cách khống chế linh lực, vẽ bùa, trận pháp, triệu hoán... đều phải cần linh lực, đặc biệt là trong vẽ bùa, lượng linh lực phải được khống chế tỉ mỉ từng chút một, cho nên hắn có thể cảm nhận được những lượng linh lực nhỏ mà chúng ta không cảm nhận được." Nàng nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: "Còn Phó tang thần... Linh lực của các ngươi có thể áp dụng trong chiến đấu, thường dùng để phủ lên bản thể của mình, sau đó phóng ra. Ta đã nhìn thấy một vị Phó tang thần dùng chiêu đó, hắn rất mạnh."
Tsurumaru lập tức bị nàng dắt theo một hướng khác. Hắn hào hứng hỏi: "Ngoài ta ra ở Bình An kinh vẫn còn Phó tang thần khác sao Cô Cô?"
"Đương nhiên là có, không chỉ một người." Ubume thấy hắn vui vẻ như vậy, lập tức tiếp lời: "Seimei đại nhân có một thức thần tên gọi là Youtouchi, nàng là một vị Phó tang thần cường đại, tuy nhiên hiện tại đang ở trong cung, không thể ra ngoài. Minamoto gia tộc cũng có hai thanh Phó tang thần, ban đầu là cho Onikiri sử dụng, tên là Higekiri cùng Hizamaru, sau hắn rời đi Minamoto gia, hai thanh đao kia liền được chủ nhân cũ của hắn Minamoto Yorimitsu dùng. Nhà Sanjou cũng có mấy thanh đao, đều đã sinh linh trí, đặc biệt là thanh đao đầu tiên. Hắn gọi Imanotsurugi, là một thanh đại thái đao, rất mạnh. Hắn chính là Phó tang thần sử dụng linh lực lên bản thể, đem một đống yêu quái đánh ngã trên đất mà ta nói."
Tsurumaru nghe đến thỏa mãn, hai má hồng hồng, mắt sáng lấp lánh, sau đó dường như nhận ra được gì, có điểm đáng tiếc nói: "Vị Imanotsurugi kia khẳng định lợi hại, đáng tiếc trong tương lại lại biến thành một thanh đoản đao." Đoản đao Imanotsurugi ở trong trí nhớ của hắn là một tiểu thiên cẩu đáng yêu, tuy nhiên lại không giống gì với những gì mà Cô Cô nói về đại thái đao Imanotsurugi. Chậc, đúng là đáng tiếc.
Ubume dịu dàng xoa đầu hắn, thở dài nói: "Thời gian tàn nhẫn, thế sự vô thường. Thân là một Phó tang thần, vị Imanotsurugi kia cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị bẻ gãy, huống hồ chỉ là bị ma đoản. Nếu như có thể, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp hắn một lần, nhất định ngươi sẽ không hối hận." Đối phương cường đại, chưa bao giờ là thân xác, mà là tâm linh của hắn.
Tsurumaru ngoan ngoan cọ đầu vào tay Ubume, lông chim màu đen phết qua mặt, đem đến từng trận ngứa, làm hắn nhịn không được đưa tay lên xoa mấy cái, sau đó liền phát hiện tiểu đồng bọn từ nãy không thấy nói một lời nào, quay đầu nhìn mới thấy đối phương đang cầm đao trướng, khuôn mặt lạnh lùng ánh lên vẻ nghiêm trọng.
Ubume theo tầm nhìn của tiểu Phó tang thần nhìn qua, cũng phát hiện điều này. Nàng có điểm lo lắng đi đến, hỏi: "Kasumi, xảy ra chuyện gì sao?"
Abe Kasumi há miệng, có điểm không chắc chắn nói: "Đao trướng có phản ứng."
"Honmaru này..."
"... Vẫn còn kẻ sống sót."
Chỉ là, hắn không xác định, kẻ sống sót này là thứ gì.
*
*
*
Honmaru này đã từng là một thiên đường.
Nó vẫn nhớ kĩ vị Saniwa đáng kính kia.
Cường đại, xinh đẹp, ôn nhu, đặc biệt là linh lực của ngài, ấm áp tựa như có thể bao dung tất cả mọi thứ.
Ta vốn là một thứ không có thật, nhưng ngài lại cho ta biết, ta là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được.
Thật tốt quá, Saniwa đại nhân.
Nó gối lên đầu gối của người, sung sướng nghĩ, toàn bộ cơ thể hạnh phúc đến mức có thể bay lên không trung.
Đại nhân, đại nhân, chúng ta đánh xong Thời Gian Tố Hành Quân thì còn có thể ở bên nhau sao?
"Đương nhiên là chúng ta sẽ ở bên nhau, bởi vì đại gia đều là người nhà của ta, mà người nhà thì sao có thể tách ra được."
"Chúng ta sẽ ở Honmaru cùng nhau, cho đến khi nào sinh mệnh của ta kết thúc, đây là hứa hẹn của ta."
Rõ ràng ngài đã hứa hẹn như vậy, vì sao lại nuốt lời chứ?
"_____, chúng ta đều bị lừa, Chính phủ Thời Gian không giống như chúng ta đã nghĩ, tất cả đều bị lừa rồi!"
"_____, chạy nhanh, mau đưa hắn đi!"
"_____, đem theo dữ liệu chạy đi, dùng mọi cách để sống sót, sau đó nói cho tất cả mọi người biết bộ mặt thực sự của Chính phủ!"
"_____, ngươi là toàn bộ hi vọng của chúng ta, mau đi đi!"
"_____, đi!!!!!!!"
Màu máu đỏ rực không ngừng tuôn trào, từng tiếng hét quen thuộc vang lên, đao kiếm chạm nhau ánh lên từng tia lửa, ám đọa chi khí lan tràn, xâm nhiễm tất cả mọi thứ, Saniwa linh lực sáng lên, giành giật từng giây sống còn với những người trước mặt.
Oán hận, căm phẫn, vui sướng, thỏa mãn,... đan chồng lên nhau, tựa như những ma âm không ngừng len lỏi bên tai.
Thiên đường biến thành địa ngục.
"Honmaru đánh số __ xác nhận cấu kết với Thời Gian Tố Hành Quân nhằm phá hoại lịch sử, đã tiêu trừ thành công. Báo cáo, nhiệm vụ hoàn thành."
Giọng nam không chút phập phồng vang lên, phía sau lưng là một biển đao kiếm vỡ vụn.
"Toàn bộ hai trăm hai mươi lăm Phó tang thần tham gia nhiệm vụ đã được xử lí, xác nhận nhiệm vụ bảo mật thành công."
Thảm sát, cuối cùng cũng kết thúc.
Ác quỷ mang theo chiến thắng trở về, nhân gian một mảnh lầm than.
________________________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bắt đầu hắc Chính Phủ Thời Gian.
Đoán đoán xem 'nó' kia là ai =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro