Thẩm thần giả và Hạc (2)
Bổn hoàn này không có ánh sáng.
Abe Kasumi ngồi trên góc hành lang được người giấy dọn dẹp, ánh mắt nghiêm trọng nhìn chằm chằm bầu trời đen mù mịt trên không trung bổn hoàn, tâm tình có điểm đi xuống.
Nơi này hắn đã thử đi nhìn xem, tuy rằng vì kinh nghiệm cùng tư lịch không đủ mà không đoán được rõ ràng, nhưng mà một chút da lông hắn cũng biết.
Một tòa bổn hoàn tràn ngập oán khí, đặc biệt là ở những mảnh kiếm gãy vụn la liệt trong sân, màu đen khí thể như có như không hiện ra, che kín cả bầu trời của tòa nhà này, điềm báo bất tường không ngừng len lói, ác ý của khí đen từng chút một ăn mòn mọi thứ ở đây.
Tsurumaru vẫn còn đang ngủ ở bên trong, được bảo vệ kín kẽ bởi kết giới hắn dựng lên. Đối phương cuộn tròn người ôm lấy chăn, khuôn mặt hơi ửng đỏ, khóe môi cong lên đầy thỏa mãn, xem ra chuyện đêm qua cũng không khiến hắn phải lo lắng.
Kasumi quay sang nhìn bóng dáng màu trắng trong phòng, khóe môi cũng không nhịn được hơi kéo lên, như có như không mỉm cười.
Thật tốt, may mắn có người này đi cùng với hắn.
Nghĩ như vậy, Abe Kasumi lại lần nữa dâng lên ý muốn bảo hộ đối phương. Hắn liếc bầu trời, bên cạnh có người giấy cầm nến đang chờ hắn, phía sau có hai người giấy khác đang bưng một cái bát đựng đầy tro cùng một cây bút lông cũ kỹ. Đây là đạo cụ hắn dùng để triệu hoán thức thần, may mắn chỗ này tuy mục nát nhưng vẫn còn có thể tìm được chút ít.
Hắn ngồi dậy, phủi đi bụi bẩn bám trên y phục. Hôm qua lăn lộn không ít, đem y phục màu trắng nhuộm bẩn, tuy nhiên hắn cũng không cần để ý những thứ này, dù sao từ nhỏ ăn nhiều đau khổ, chút việc nhỏ này không đáng là gì.
Bên trong phòng thiếu niên vẫn còn đang ngủ, cá vàng nằm trong chậu nghe tiếng động bên ngoài, ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Abe Kasumi cùng ba người giấy dọn dẹp một chút mặt trước của sân, chừa ra một khoảng trống để vẽ trận pháp, sau đó hắn mặt không chút thay đổi cắt một miệng vết thương ở lòng bàn tay của mình, lấy máu để vào trong bát, trộn lẫn với tro đen bên trong, nhìn có điểm hỗn độn. Khí đen trong không khí dường như ngửi được mùi máu tươi, không ngừng chuyển động, hình thành những khối hình kì lạ, đong đưa ở ngoài kết giới, nhìn chằm chằm vào món ngon bên trong.
Kasumi không để tâm đến thứ kia, chuyên chú cầm lấy bút lông nhúng vào trong bát, bắt đầu vẽ trận pháp.
Sử dụng máu của hắn làm môi giới để triệu hồi thức thần, đây là cách duy nhất hắn có thể làm để đánh vỡ giới hạn không gian này.
Abe Kasumi họa rất chăm chú, hoàn toàn đầu nhập vào bên trong hoa văn của trận pháp, thậm chí Tsurumaru Kuninaga tỉnh dậy lúc nào cũng không biết. Đến khi hắn hoàn thành thì cũng đã mất một thời gian khá dài, định thần lại đã thấy Tsurumaru ngồi ở hành lang quấn chăn nhìn chằm chằm hắn.
Kasumi gật đầu với đối phương một cái, sau đó bắt đầu niệm chú kêu gọi thức thần, hắn lúc đầu đã thử mấy lần nhưng vẫn không được, linh lực trong cơ thể bắt đầu có điểm tán loạn, mồ hôi chảy dọc xuống cổ áo, hắn cũng không có tinh lực để đi lau. Tsurumaru ở bên ngoài nhìn một hồi, có điểm lo lắng, nhưng hắn nghe lời Kasumi, không có bước ra khỏi kết giới. Cũng may hắn đợi không lâu, bên trong trận pháp bắt đầu có sự đáp lại, ánh lên vài tia sáng.
Abe Kasumi càng chuyên tâm niệm chú, sau đó đùng một tiếng, trận pháp bốc lên nồng đậm khói tím, sau đó một tiếng 'táp' vang lên, khói lui ra, để lộ thân ảnh yêu quái bên trong.
Đó là Ubume.
Đối phương tay cầm dù kiếm, làm ra tư thế phòng bị, có thể sẵn sàng tấn công địch nhân bất cứ lúc nào. Trên người của Ubume có mang thương, quần áo có chút lộn xộn. Phía sau người cõng một bọc không nhỏ, hiển nhiên là đã lường trước được chuyện bản thân sẽ được triệu hoán.
Ubume nhìn thấy Abe Kasumi, vui sướng hiện rõ trên mặt. Nàng thu lại dù kiếm vào vỏ, bước ra khỏi trận pháp, có điểm đau lòng nhìn hài tử trước mặt. Ngoại trừ lần đầu nhìn thấy, hài tử này chưa bao giờ chật vật như vậy, nghĩ cũng biết bản thân đã chịu khổ như thế nào.
Nàng bước đến, nhẹ nhàng xoa đầu Abe Kasumi, sau đó ôm lấy đối phương bế lên, đi đến bên hành lang, đi vào ngồi bên cạnh Tsurumaru, lại đưa tay xoa đầu tiểu Phó tang thần một cái.
Tsurumaru cũng vô cùng vui vẻ khi Ubume đến. Hắn buông chăn lao tới ôm chầm lấy vị nữ yêu quái này, ngọt ngào hô: "Cô cô!"
Ubume gật đầu, từ ái một tay ôm Kasumi, một tay ôm lấy hắn, đáp lại: "Ừ, cô cô đến rồi." Rồi lại thương tiếc thở dài: "Một tháng nay để hai người chịu khổ rồi."
Nàng nói xong chợt phát hiện không khí bỗng nhiên im lặng, Tsurumaru cùng Kasumi nhìn chằm chằm nàng, lộ ra ánh mắt kì quái.
Abe Kasumi không nhịn được nói: "Chúng ta chỉ đến đây một ngày."
Ubume cũng nhận ra có điểm không đúng, nàng nói: "Chúng ta ở Bình An kinh tìm các ngươi đã được một tháng." Sau đó buông hai người ra, lấy bọc đồ đeo trên vai xuống: "Seimei đại nhân đã dùng mọi cách để tìm các ngươi, nhưng không được. Lỗ hổng thời không chỗ hai người mất tích đã đóng lại, hơn nữa còn bị phong bế, hắn tạm thời không tìm được cách nào để đánh vỡ lỗ hổng thời không. May mắn Susabi đại nhân trợ giúp, hôm qua hắn nói ta sẽ được người từ thời không khác triệu hoán, Seimei đại nhân đoán chắc là Kasumi sẽ triệu hoán ta, vì vậy cho ta đi chuẩn bị trước."
Nàng mở bọc đồ, bên trong có chuẩn bị mấy bộ quần áo cùng phù chú, phía dưới còn có đồ để làm phù cùng hai cái ngự thủ.
Ubume cầm ngự thủ, đưa ra: "Đây là Seimei đại nhân chuẩn bị, phòng ngừa trường hợp xấu nhất, hắn dặn ta nhất định phải đưa tận tay cho hai người, hơn nữa còn nói không được cởi bỏ, nhất định phải để bên người."
Abe Kasumi nhận lấy ngự thủ, đưa tay sờ vài cái. Bên trong ngự thủ có một thứ gì đó cứng cứng, tựa như một mảnh sắt, hắn không biết thứ này là cái gì, nhưng không ngại tin tưởng sư phụ của mình. Đưa ngự thủ đeo lên cổ, lại giúp Tsurumaru mang lên, hai người một yêu bắt đầu trao đổi tin tức mình biết được.
Bên phía Bình An kinh biết được không nhiều, Abe Seimei chỉ biết đồ đệ nhà mình cùng tiểu Phó tang thần nhà Kuninaga bị kéo vào lỗ hổng thời không, xung quanh có dấu vết đánh nhau cùng linh lực, ngoài ra không biết nhiều ít. Susabi dường như nhận ra thứ gì, nhưng cũng không thể nói ra, chỉ có thể đưa chút trợ lực.
Ở đây thì người biết rõ nhất là Tsurumaru. Hắn nhận được một chút kí ức từ vị Tsurumaru Kuninaga kia, cho nên biết về Chính phủ Thời Gian, về Thời Gian Tố Hành Quân, về Saniwa và các Toudan khác.
*
Năm 2205 sau Công Nguyên. Những kẻ ác nhân thời gian, tự nhận mình là "Lịch Sử Tu Chính Chủ Nghĩa Giả" với ý định sửa lại dòng lịch sử đúng đắn, đã lập nên "Thời Gian Tố Hành Quân", và liên tục quay về quá khứ, dựng các cuộc tấn công vào lịch sử Nhật Bản.
Để đánh bại Thời Gian Tố Hành Quân, Chính phủ Thời gian đã sử dụng các vị hiền nhân Saniwa - Thẩm Thần Giả để bảo vệ lịch sử. Tuy nhiên, việc đánh bại Thời Gian Tố Hành Quân sẽ trở nên vô nghĩa nếu như ngay cả lịch sử cũng bị xê dịch. Bởi vậy, chỉ một đội ngũ nhỏ được gửi về bảo vệ lịch sử, và cách thức chuyển quân cũng bị hạn chế.
Mà Saniwa chính là những nhân loại mang linh lực trong người, có trách nhiệm đánh thức các Phó Tang Thần, chiến đấu cùng Thời Gian Tố Hành Quân.
Tuy nhiên, số lượng Thời Gian Tố Hành Quân càng ngày càng tăng, vì vậy việc tìm kiếm các Saniwa là vô cùng cần thiết. Các yêu cầu trong việc tuyển chọn ngày càng giảm, thậm chí đến hiện tại, chỉ cần là người có linh lực cũng có thể làm Saniwa, không bận tâm tuổi tác, tính cách và nhân phẩm.
Và kết quả là các Honmaru hắc ám xuất hiện ngày càng nhiều.
Đao kiếm được đánh thức bởi nhân loại, tựa như một tờ giấy trắng, trong lòng sẽ luôn ỷ lại Saniwa của mình. Vì vậy, những nhân loại được đao kiếm sủng ái vô điều kiện bị chiều hư. Ác ý toái đao, tẩm đương phiên, truy tìm những thanh kiếm hiếm, ghét bỏ đoản đao yếu kém,...
Một vòng tuần hoàn xuất hiện.
Đao nam bị hành hạ ám đọa thành Thời Gian Tố Hành Quân, quay ngược lại tấn công Chính Phủ Thời Gian. Lượng Tố Hành Quân càng nhiều, yêu cầu càng thêm nhiều Saniwa, Saniwa hành hạ đao kiếm, đao kiếm lại ám đọa...
Một vòng luẩn quẩn chết người.
Mà nơi bọn họ đang ở chính là một Honmaru ám đọa đã bị Chính phủ Thời Gian xử lí, hiện tại đang bị bỏ rơi.
"Chính phủ Thời Gian nắm giữ khoa học kĩ thuật tiến bộ, có thể để cho các Saniwa xuyên qua thời không. Chúng ta có thể lợi dụng cái này để trở về Bình An kinh."
Tsurumaru nói: "Mỗi Honmaru đều có thời không thay đổi khí, có thể trợ giúp các đao kiếm đi đến những điểm thời không mà Thời Gian Tố Hành Quân xuất hiện. Tuy nhiên ở trong trí nhớ mà ta nhận được, các Honmaru vẫn chưa khai phá được bản đồ ở Bình An kinh. Nếu như muốn trở về, thì nhất định phải đi vào tổng bộ của Chính phủ Thời Gian một chuyến, ở đó có một La Bàn Thời Không, nắm giữ tọa độ của Bình An kinh."
"Vậy hiện tại chúng ta cần liên lạc với Chính phủ Thời Gian?" Ubume hỏi, nàng là yêu quái từ thời Bình An kinh, đối với những ngôn ngữ hiện đại có điểm không hiểu rõ, nhưng mà vẫn có thể nghe ra được điểm mấu chốt.
"Không được." Abe Kasumi lập tức ngăn lại: "Không thể để Chính phủ Thời Gian biết đến sự tồn tại của chúng ta."
Vị Tsurumaru Kuninaga kia lúc gần chết đã bảo hắn phải cẩn thận Chính phủ Thời Gian. Tsurumaru sẽ không bao giờ hại hắn, đây là một loại không tiếng động tin tưởng.
Nếu như vị Hắc Hạc kia nói như vậy, chứng tỏ Chính phủ Thời Gian tuyệt đối có vấn đề, hơn nữa là vấn đề với hắn.
Đúng vậy, là với Abe Kasumi.
Đến hiện tại, hắn vẫn có thể nhớ rõ ánh mắt cuối cùng người kia nhìn hắn. Một loại đau thương đến hô hấp không xong, tiếc nuối, hối hận cùng nhè nhẹ sung sướng khi cửu biệt gặp lại. Là dành cho Abe Kasumi, không phải là tiểu Tsurumaru bên cạnh.
Trực giác của hắn cảm thấy chuyện này có vấn đề.
Tuyệt đối không thể để Chính phủ Thời Gian phát hiện hắn tồn tại.
Abe Kasumi lập tức kết luận.
Hắn đem chuyện này nói cho Tsurumaru cùng Ubume biết, hai người kia cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không chút do dự đem việc nhờ Chính phủ Thời Gian giúp đỡ ra sau đầu, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ cách giải quyết khác.
Cuối cùng vẫn là Ubume đứng lên cắt đứt chuyện này. Nàng cầm lấy dù kiếm, vỗ tay nói: "Hiện tại suy nghĩ cũng không thể giải quyết vấn đề, không bằng lo chuyện trước mắt. Nơi này dù sao cũng sẽ là nơi ở của chúng ta trong thời gian tới, không thể để nó xập xệ như thế này được!"
Sau đó nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm hai hài tử trước mặt, nói: "Hơn nữa cả hai nhất định chưa ăn gì đúng không!"
Lời vừa dứt, Tsurumaru cùng Kasumi liền không nhịn được ôm bụng, trong không gian vang lên tiếng bụng sôi trào.
Abe Kasumi: "......"
Tsurumaru Kuninaga: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro