Thẩm thần giả và Hạc (1)
Không ai có thể ngờ được đối phương lại biết hai người bọn họ nấp ở đó. Chuẩn xác lao đến, sau đó ngay lập tức mở ra đường hầm không gian, lực hút mạnh mẽ từ bên trong đem Abe Kasumi cùng Tsurumaru Kuninaga hút vào.
"Cẩn thận Chính Phủ Thời Gian..."
Đó là lời cuối cùng vị Tsurumaru kia nói.
Abe Kasumi cùng Tiểu Tsurumaru nhận ra đối phương, cho dù hắn cả người một màu đen sì, trên dưới tựa như một con búp bê vải bị tàn phá, đôi mắt đỏ như máu khi nhìn về hai người lại tràn đầy hoài niệm, tựa như đang nhớ về quá khứ, cũng tràn ngập hi vọng.
Đó là một Tsurumaru trưởng thành, hơn nữa còn bị ám đọa chi khí ăn mòn.
Kasumi chỉ kịp nhìn đối phương một cái cuối cùng, đã bị lỗ hổng hút vào, hắn ngay lập tức phản ứng ôm chặt lấy tiểu đồng bọn, cố gắng dùng toàn thân linh lực đi bảo vệ đối phương khỏi sự tàn phá của cơn lốc xoáy không gian.
Dường như chỉ một tích tắc, cũng dường như đã quá một lúc lâu, không gian mới truyền tống hoàn thành. Abe Kasumi và Tsurumaru Kuninaga mở mắt ra, phát giác bản thân đang đứng trước một tòa bổn hoàn.
"Đây là..." Trước mặt là một cánh cửa sơn màu đỏ đã cũ, bên trên có những vết cắt nham nhở, ở bên ngoài có thể cảm nhận được sự bất tường ở bên trong bổn hoàn, thậm chí ở trên cánh cửa cũng có thể lờ mờ thấy được những dòng khí màu đen đang lượn lờ bao phủ.
"Một tòa vứt đi Honmaru." Tsurumaru nói nhỏ, sau đó đưa tay ra xoa nhẹ trán, kì quái nhíu mày: "Kasumi, tự nhiên trong đầu ta xuất hiện thật nhiều thứ, đây là làm sao a?"
Nghe thấy hắn nói vậy, Kasumi lập tức lo lắng lên, chợt nhận ra hắc khí này vô cùng dễ ảnh hưởng đến mọi thứ, đặc biệt là tân sinh phó tang thần như Tsurumaru. Hắn vội vàng cầm lấy tay trái của đối phương, sau đó nhanh chóng vẽ một kết giới loại nhỏ trên đó, nhằm ngăn ngừa hắc khí bên trong ảnh hưởng.
"Cái gì Chính Phủ Thời Gian, Thời Gian Tố Hành Quân... Saniwa... Thật nhiều thứ tự nhiên xuất hiện..." Tsurumaru Kuninaga nói, hắn nắm lấy tay tiểu đồng bọn, không vui nhíu mày.
Kasumi mặc hắn làm nũng, dùng một tay khác rảnh rỗi xoa nhẹ ấn đường cho hắn, thấp giọng trấn an: "Bình tĩnh, bình tĩnh."
"Từ từ nghĩ."
Linh lực mỏng manh từ đầu ngón tay của hắn truyền vào trong người Tsurumaru, cố gắng trấn an đối phương, sau đó hắn không dấu vết xem xét xung quanh hai người, phát hiện bên cạnh toàn là rừng cây, lúc nãy cũng đã là buổi chiều tà, hơi hơi biến đen. Trước mặt là một tòa Honmaru, quanh mình là rừng rậm chưa biết, xem ra bọn họ trước phải đi vào rồi.
Hắn nhẹ giọng kể ra tình huống, tiểu đồng bọn cũng không từ chối, hai người hiện tại vẫn còn đang mặc đồ đi chơi lễ hội, không khí ở đây lại lạnh, nếu cứ đứng vậy, thế nào cũng bị đông chết. Tsurumaru còn đỡ, nhưng Abe Kasumi chỉ là một nhân loại, không thể cứ thế mà đua với thời tiết.
"Cẩn thận một chút." Kasumi nói, hắn nghiêng người không dấu vết bảo vệ Tsurumaru phía sau, cổng bị đẩy ra, hắc khí cùng khung cảnh hôi bại bên trong liền đập vào mắt hai người.
Màu đen lượn lờ bên trên bầu trời của Honmaru, trước mặt là một đống đổ nát cùng những cây cối chết héo và mảnh kiếm gãy la liệt. Kasumi kéo lấy Tsurumaru bước vào bên trong, chỗ này dường như đã lâu không có ai, nhìn điêu tàn vô cùng. Cả hai len qua mảnh đao kiếm, đi vào trong, hành lang chứa đầy lá vụn khô cùng bụi bẩn, phòng ở tràn ngập vết đao kiếm, cũng khá xập xệ. Rõ ràng ở bên ngoài trời vẫn còn sáng, đi vào Honmaru lại tối hẳn, không tiện dò xét thêm, Kasumi chỉ còn cách chọn một căn phòng gần cổng nhìn có vẻ lành lặn nhất, sau đó dùng người giấy dọn dẹp.
Cảm tạ sư phụ Abe Seimei của hắn vì đã tạo ra thuật người giấy này.
Kasumi âm thầm nói.
Trong phòng đầy bụi, bị người giấy từng đám từng đám quét dọn, làm vất vả mới có thể dọn được một chỗ cho hai người ngủ qua đêm. Tsurumaru mở ra ngăn tủ, phát hiện bên trong có một đám chai lọ màu đỏ đã cũ cùng một cái kẹp tóc, may mắn còn có một bộ chăn đệm, tuy nhiên lại phủ đầy bụi, có điều chỉ có thể tạm chấp nhận một chút.
Tiểu người giấy tri kỉ vì hai người lên đèn, cảm tạ chủ nhân căn phòng vẫn còn giữ chút nến lại. Tsurumaru Kuninaga lúc này mới nằm xuống, sửa sang lại một chút những thông tin tự nhiên xuất hiện trong đầu, sau đó nhất nhất nói với tiểu đồng bọn.
"Đây là truyền thừa." Kasumi nằm bên cạnh hắn, lạnh giọng nói: "Là người ban nãy làm."
Người ban nãy là chỉ vị Tsurumaru Kuninaga đã đưa bọn họ đến đây.
"Hắn là tương lai của ngươi, nên ngươi mới có thể dễ dàng tiếp nhận truyền thừa của hắn."
"Đừng sợ, đối phương sẽ không hại chúng ta." Kasumi cuối cùng chỉ có thể nói như vậy.
"Ừm." Tsurumaru gật đầu, sau đó ngồi dậy, nhìn chiến lợi phẩm cá vàng mập mạp đang bơi chậm rãi trong thau. May mắn hắn lúc đó còn giữ lấy nó, ít ra ở chỗ này, hai người cũng có thứ làm bạn.
Kasumi nhận ra hắn nghĩ gì, chỉ có thể xoa đầu đối phương, nói: "Nó sắp thành tinh rồi." Đến lúc đó cho ngươi một bạn chơi. Còn nếu không được thì làm lương thực để dành, dù sao nó béo như thế, nấu canh lên cũng được một tô lớn.
"Đúng rồi Kasumi, ngày mai ta sẽ vẽ triệu hoán trận sao?" Tsurumaru sẹo lành quên đau, cảm thấy không còn gì đáng lo nữa liền bắt đầu suy nghĩ chuyện khác, tỷ như triệu hoán trận mà tiểu đồng bọn nói lúc nãy.
Bởi vì thời không thay đổi, Kasumi không thể triệu hoán thức thần của mình như bình thường được, chỉ có thể trông mong vào triệu hoán trận mà sư phụ đã từng nói, ít nhất hiện tại hai người bọn họ vô cùng cần nhân thủ, đặc biệt là người biết chăm sóc người khác như Ubume.
Tiểu người giấy tuy rằng tri kỷ nhưng lại không thể làm những việc nặng, hơn nữa việc sử dụng người giấy liên tục rất tốn linh lực, hắn không thể không cẩn thận một chút trong hoàn cảnh xa lạ này.
Vì thế Abe Kasumi gật nhẹ đầu, sau đó nói: "Ta cần bọn họ, ở đây không có người, không tiện." Hắn nói rõ ra một chút, sau đó nhẹ vỗ vỗ tiểu phó tang thần bên cạnh, nhỏ giọng hối thúc: "Khuya rồi, nhanh ngủ đi."
Tsurumaru Kuninaga chơi mệt mỏi cả ngày, hơn nữa còn một lần xuyên qua thời không, cũng không náo loạn nhiều liền chìm vào giấc ngủ. Kasumi cẩn thận thêm cho hắn một kết giới linh lực, sau đó lạnh giọng nhìn ra bên ngoài, lấp ló sau ánh đèn hắt lên cửa chính là những bóng đen kì quái với những hình thù quái dị, hắn nhận ra những thứ này luôn luôn nhìn chằm chằm hai người bọn họ từ lúc cả hai đặt chân vào Honmaru này.
Oán khí nồng nặc chứa đầy mùi máu tươi, ẩn dấu bên trong một chút khí tức của Phó Tang Thần, lại dựa theo những lời Tsurumaru kể lại, không khó để biết thứ bên ngoài là gì.
Oán khí của Phó Tang Thần.
Nói theo lời của thời đại này chính là ám đọa khí tức còn sót lại của đám Phó Tang Thần đã từng ở đây.
Thật nồng cảm xúc phẫn hận cùng máu tươi, hắn không muốn chú ý cũng không được. May mắn trước khi bước vào hắn có cẩn thận tạo kết giới xung quanh hai người, nếu không thì đã bị đám ám đọa khí tức này gây ảnh hưởng, tính tình sẽ không chịu khống chế, hơn nữa Tsurumaru nhất định cũng sẽ bị khí tức này lây nhiễm, dần dần ám đọa.
Những bóng đen còn tiếp tục lởn vởn bên ngoài, tuy nhiên lại e ngại kết giới người bên trong đặt ra mà không dám đi vào, chỉ có thể bực mình đứng ngoài cửa.
Abe Kasumi nhìn bên ngoài một lát, xác định không có sơ suất gì mới dần dần ôm lấy tiểu đồng bọn bên cạnh đi ngủ, nhưng mà hắn vẫn phân ra một chút chú ý những thứ bên ngoài, chỉ cần một chút gió thổi cây lay cũng sẽ có thể phản ứng ngay lập tức.
Đây là tính cảnh giác luyện thành từ tuổi thơ không mấy tốt đẹp của hắn.
Abe Kasumi dùng mấy giây nhớ lại chút chuyện cũ, sau đó liền bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro