Âm dương sư và hạc (4)
Kì thực đây là lần đầu tiên Abe no Kasumi chơi vớt cá vàng.
Hồi nhỏ hắn đã từng được Abe no Seimei cùng cô cô đưa đi chơi lễ hội rất nhiều lần, chỉ là hắn không cảm thấy có hứng thú gì với việc tham gia nơi đông đúc như vậy, bình thường cũng chỉ lẳng lặng cùng sư phụ nhà mình ăn ăn uống uống một chút cho có không khí lễ hội, sau đó liền trở về phủ. Cho nên tính đi tính lại, đây vẫn là lần đầu tiên hắn tham gia một trò chơi như thế này.
Có điều nhìn Tsurumaru chơi từ nãy đến giờ, kinh nghiệm rút ra cũng không ít, có lẽ sẽ chơi không tệ lắm.
Hắn vốn nghĩ như vậy, chỉ là cây vợt này thực sự là không cho hắn chút mặt mũi nào, vừa lung lay vào cái đã có dấu hiệu muốn rách. Tsurumaru ở bên cạnh không biết tình hình hào hứng mong chờ nói: "Kasumi Kasumi, ta muốn con cá to to kia!"
Vì vậy Abe no Kasumi liền vứt hết giới hạn của mình, lén sử dụng linh lực kết thành võng lồng lên mặt giấy của vợt, làm cho nó không dễ hư liền thả sức vớt cá. Hắn di chuyển vòng theo con cá béo mà Tsurumaru chỉ vào, cũng không rõ có phải biết bản thân bị nhắm đến hay không mà con cá kia thấy vợt liền chạy, thân hình béo ú tỉ lệ nghịch với tốc độ của mình, làm cho Kasumi đến giờ vẫn không chạm vào được một mảnh vảy nào của nó.
Hắn dường như có điểm phát hiện nhìn con cá đang chơi vui vẻ kia một cái, sau đó mặt không thay đổi điều khiển linh lực đem nó trói lại không động đậy được, rồi nhanh chóng đem nó vớt lên. Chủ quán đứng xem từ nãy vui vẻ đưa bao nước đến để hắn đặt cá vào, cười tươi chúc mừng: "Tiểu công tử đúng là may mắn, có thể một lần đã vớt được con cá to béo nhất tiệm của ta, chúc mừng ngài."
Kasumi không phản ứng đối phương, quay sang đưa chiến lợi phẩm cho Tsurumaru, cũng không biết có phải cố ý hay không mà không có rút đi dây linh lực, tiếp tục đem con cá vàng bó thành một cục không thể động đậy. Tsurumaru không biết, liền có điểm tò mò lắc lắc bao cá, hiếu kì hỏi: "Kasumi, vì sao nó không động đậy, không phải nãy giờ bơi rất nhanh sao?"
"Bơi mệt." Hắn nói, sau đó liền kéo một tay của tiểu đồng bọn, đi ra khỏi chỗ này, trước đó còn không dấu vết liếc đằng sau một cái.
Mấy tiểu yêu quái bị khí thế cùng linh lực của hắn dọa sợ, có điểm luyến tiếc nhìn Tsurumaru, phó tang thần kia một thân đầy thần lực, tựa như bánh ngọt đặt ở trước mặt, cứ không ngừng dụ dỗ bọn họ đem tên kia nuốt vào, chỉ là... Chúng liếc Kasumi một cái, liền không dám tơ tưởng nữa, lập tức chen ra đám người rời đi.
Tsurumaru không biết bản thân vừa bị xem như bánh ngọt, hắn nắm tay Kasumi một đường đi qua mấy gian hàng, nhìn thứ gì cũng muốn mua, mà Kasumi cũng nuông chiều đối phương, vung tay lên chính là mua mua mua, một bộ tổng tài bá đạo tiểu kiều thê, nhầm, phá gia chi tử xem tiền như rác làm cho một số người hâm mộ không thôi.
"Kasumi Kasumi, ngươi xem có đáng sợ không?" Tsurumaru cầm lấy chiếc mặt nạ hình quỷ dữ che ở trước mặt, vui vẻ hỏi.
"Ừm." Hắn trả lời một tiếng, nhìn đám mặt nạ được bày trên quầy, ánh mắt đầu tiên liền chú ý đến cái mặt nạ hình cáo màu ngân bạch. Nghĩ nghĩ, liền đưa tay cầm lấy.
Tsurumaru thấy vậy liền hỏi: "Kasumi, ngươi thích cái này sao?" Hắn buông mặt nạ xuống, cầm lấy bịch cá chạy đến bên cạnh tiểu đồng bọn. Cá vàng bị hắn lung lay như vậy, mắt xoay hình hình nhang muỗi, trên đầu xuất hiện đầy sao bay xung quanh, gần nửa cái mạng cũng bị cái hùng hài tử này hại chết.
"Rất hợp với ngươi." Kasumi đưa tay đem mặt nạ cho Tsurumaru, lạnh nhạt nói, dấu đi điểm vui vẻ trong đó. Tsurumaru cầm lấy, đeo lên mặt, hỏi lại: "Rất hợp sao?"
Hắn một tay cầm cá vàng, liền không tiện đeo mặt nạ, nghiêng nghiêng ngả ngả có điểm buồn cười. Kasumi bất đắc dĩ giúp hắn chỉnh lại, đẩy mặt nạ lên cao, nghiêng về một bên, làm thành một cái trang sức ở trên đầu, tuy có điểm lạ những nhìn kĩ liền cảm thấy vô cùng hợp.
"Hiện tại rất hợp." Hắn nhỏ giọng nói.
Tsurumaru vui mừng không thôi, cũng không hỏi vì cái gì mặt nạ không đeo lên mặt mà lại treo nghiêng trên đầu như vậy, bước đến gần quầy hàng nhắm ngay một cái mặt nạ cáo màu bạc khác nói: "Ta cũng muốn đeo mặt nạ cho Kasumi!"
"A." Nghe vậy, Kasumi chỉ là phản ứng một tiếng, không từ chối cũng không đồng ý, có điều Tsurumaru cũng không để ý, cầm lấy mặt nạ, ném bịch cá vàng lên quầy, đem cả con cá ném cho choáng váng không thôi, hớn hở giơ mặt nạ lên muốn đeo cho tiểu đồng bọn, sau đó vô cùng hào hứng nói: "Hì hì, hai chúng ta đều có đeo mặt nạ nga!"
Tiểu phó tang thần ngây ngô cười lớn, trong mắt tựa như chứa hàng ngàn ngôi sao ở bên trong, Kasumi ngón tay hơi siết chặt, bỗng nhiên có cảm giác như cảnh tượng này đã từng được nhìn thấy ở đâu đó, nhưng mà hắn nghĩ đi nghĩ lại, từ nhỏ đến giờ cũng không có gặp người nào như vậy.
Có thể là hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.
Kasumi lướt nhanh qua vấn đề này, tiếp tục theo chân Tsurumaru đi khắp phố hội. Đêm nay đông đúc náo nhiệt, tiểu hài tử chạy nhảy ở khắp nơi, phó tang thần tâm tình cũng vui vẻ không kém, chạy lung tung, thấy thứ gì lạ mắt cũng muốn dừng lại nhìn xem một chút. Con cá béo bắt được từ trò vớt cá bị hắn ném cho Kasumi giữ giùm, bản thân thì lại ôm một đống đồ trên tay, miệng không ngừng chuyển động nhấm nháp đồ ăn.
Bỗng nhiên trước mắt có mấy đứa trẻ nhanh chóng chạy qua, đi trước là một đứa bé gái, trên tay cũng cầm rất nhiều đồ, đi ngang qua chỗ Tsurumaru thì vô tình đụng phải hắn, đem hộp đồ ăn trên tay đổ đầy lên áo tắm trắng tinh của tiểu phó tang thần, mà Tsurumaru theo phản xạ đỡ lấy nữ hài tử, vì thế không tránh kịp.
Biến cố đến không báo trước, đến khi Kasumi phát giác thì áo tắm của tiểu đồng bọn đã bị đổ một mảng nước sốt lớn. Hắn nhanh chóng lấy khăn đưa cho Tsurumaru, đối phương không sao cả đỡ tiểu hài tử đứng dậy, mà ngược lại tiểu hài tử bị tình cảnh dọa khóc, nước mắt rơm rớm không biết làm sao, mấy đứa trẻ khác cũng đứng lại, không dám đến gần.
Tsurumaru cùng Kasumi nhìn thế nào cũng giống quý tộc, bọn nhỏ tuy chưa hiểu chuyện, nhưng cũng đã được cha mẹ báo trước không nên dây vào quý tộc, thấy tình cảnh này liền sợ đến ngây người.
Kasumi đương nhiên biết bọn họ e ngại cái gì, hắn cũng có tỏ thái độ, chỉ là quay sang hỏi Tsurumaru có sao không.
"Không có sao hết!" Tsurumaru ngại ngùng sờ má, thấy tiểu cô nương muốn khóc liền có điểm luống cuống, vội đem đồ ăn trên tay đưa cho nàng, còn xin lỗi nói: "Thực xin lỗi a, đồ ăn của ngươi rớt hết rồi, đừng khóc nữa, ta cho ngươi đồ ăn của ta có được không?"
Hắn nói xong liền đem đồ nhét vào tay nàng.
Tiểu hài tử không biết phải làm sao, thấy hắn không tức giận, ngược lại còn cho mình đền bù, liền không sợ nữa, ngại ngùng nở nụ cười nho nhỏ, hơn nữa còn đặc biệt xin lỗi Tsurumaru một tiếng, nhìn ra cũng biết hài tử này được giáo dục rất tốt.
Tsurumaru vẫy tay làm cho nàng tiếp tục cùng bạn bè của mình đi chơi. Kasumi thấy hắn làm vậy cũng không có lên tiếng phản đối, chỉ là nắm tay hắn kéo đến hồ nước ở gần đó rửa tay.
"Đứa trẻ kia là yêu quái." Kasumi nhỏ giọng nói: "Ngươi hiện tại chưa ổn định, dính yêu khí không có lợi."
Bình thường lễ hội của nhân loại cũng sẽ xuất hiện yêu quái giả dạng vào chơi, tuy nhiên bán yêu như đứa trẻ ban nãy lại vô cùng hiếm thấy. Ban đầu Abe Kasumi không nhận ra, bởi vì huyết mạch yêu quái trong người đối phương cũng không nồng, hơn nữa bên cạnh còn có một đám đồng nam che lấp, sau Tsurumaru chạm vào người đối phương hắn mới phát hiện. Tuy nhiên Tsurumaru là phó tang thần, đáng lẽ ra phải biết được đứa trẻ kia là yêu quái, nhưng lại không nói ra. Kasumi không biết vì sao, có điều hắn cũng sẽ không vì chuyện như vậy tức giận, nhưng nhắc nhở tiểu đồng bọn một chút là chuyện cần thiết.
"Không có gì không có gì, ta không phải vẫn ổn sao?" Tiểu phó tang thần đương nhiên biết đối phương nghĩ gì, nhưng mà hắn cũng không cảm thấy làm sao cả. Hắn nhận lấy khăn tay từ Kasumi, sau đó lau chùi sạch sẽ, còn đùa nói: "Với lại nếu như ta có chuyện gì, Kasumi nhất định sẽ không bỏ mặc ta, đúng không?"
"... Ừ." Abe Kasumi ậm ừ một tiếng, không biết vì sao lại cảm thấy lỗ tai có điểm nóng.
Tiểu đồng bọn tin tưởng ta ôi chao! Ta đương nhiên sẽ bảo vệ Tsuru thật tốt!
Kasumi khụ một tiếng, dường như định nói cái gì, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi. Tsurumaru cũng nhận ra có tiếng đánh nhau gần đó, lập tức cảnh giác, nhưng một phần lại cảm thấy nghi hoặc không thôi.
"Có thứ gì đó đang kêu gọi ta..." Tsurumaru nói, hướng về phía tiếng động: "Chính là bên đó."
Kasumi vốn đang định đưa tiểu đồng bọn rời đi, nghe thấy đối phương nói vậy, chỉ đành lấy ra trong túi áo một lá bùa màu xám đen, thấp giọng.
"Ta cảm thấy bên kia có dao động không gian rất mạnh, cẩn thận."
"Ừ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro