Âm dương sư và hạc (3)
Chuyện ở phủ Gojou rất nhanh đã xử lí xong, có điều Kasumi vẫn là nghe theo lời sư phụ nhà mình, ở lại phủ Gojou mấy ngày, cùng Tsurumaru Kuninaga liêu đến vui vẻ.
Gojou Kuninaga đúng theo lời của Abe no Seimei nói, dần dần có thể nhìn thấy Tsurumaru, đôi phụ tử này tâm tình vui sướng bắt đầu quây quần bên nhau, còn thường xuyên kéo theo Kasumi nói chuyện đến quên cả trời đất. Kasumi cũng bị Gojou Kuninaga kéo đi học chút kiến thức về đao kiếm, còn tự tay cho Tsurumaru bảo dưỡng bản thể, đối phương còn vì chuyện này mà vui vẻ mấy ngày liền.
Chỉ tiếc rằng cuối cùng Kasumi vẫn phải trở về.
Hắn đứng ở trước cửa nghiêm túc nghe Tsurumaru nói chuyện, đối phương bởi vì tiểu đồng bọn phải đi liền rầu rĩ không thôi, cả khuôn mặt đáng yêu đều nhăn lại, không muốn Kasumi rời đi, may mắn Gojou Kuninaga ra mặt, hứa sẽ thường xuyên đem Tsurumaru đến phủ của Abe no Seimei chơi cùng tiểu đồng bọn, dù sao thì phó tang thần cũng không thể cách bản thể quá xa, nếu không thằng nhãi này đã leo lên xe cùng Kasumi đi lâu rồi.
Nghe được phụ thân đại nhân hứa hẹn, tiểu Tsurumaru cuối cùng cũng không rầu rĩ nữa, nhưng vẫn có chút không tha nắm lấy tay tiểu đồng bọn không buông.
Kasumi bị hắn làm cho vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể sờ sờ đầu đối phương an ủi: "Đừng buồn." Hắn cũng chỉ là đi về nhà, không phải là một đi không trở lại, hơn nữa khoảng cách hai phủ cũng không phải xa lắm, hắn sẽ thường xuyên ghé qua đây.
Từ đó hai phủ thường xuyên qua lại, cũng xem như quen mặt. Thậm chí Tsurumaru dựa vào Abe no Seimei chỉ điểm, thành công tự cầm lấy bản thể, càng thường xuyên chạy đến tìm tiểu đồng bọn chơi, thậm chí có lần còn ở lại mấy ngày liền.
Tiểu phó tang thần tính tình hoạt bát, lại thích trò đùa dai, cùng thức thần nhà Seimei quậy thành một đống, thành công đem Abe phủ làm cho gà bay chó sủa, náo nhiệt không thôi, cũng vô tình làm cho quan hệ giữa Abe no Kasumi cùng tiểu thức thần dịu đi, ít nhất hiện tại đám Hotarugusa cùng Yasamaugi mỗi lần thấy hắn đều có thể chào hai tiếng, không còn tình trạng thấy mặt liền khóc chạy đi nữa.
"Tsuru là một đứa bé rất tốt." Abe no Seimei ngồi ở đình viện uống trà, mỉm cười nhìn phó tang thần chơi đùa cùng thức thần nhà mình, nói.
Kasumi ngồi một bên hắn nghe thấy, hơi hơi gật đầu, sau đó lại khẳng định: "Hắn rất tốt." Mặc dù giọng nói vẫn đều đều không âm điệu, nhưng Seimei lại thành công nghe ra chút vui vẻ cùng tự hào trong đó. Ánh mắt hắn chứa chút nghiền ngẫm nhìn tiểu đồ đệ, lại nhìn tiểu phó tang thần, cuối cùng thở dài một tiếng, cười: "Ai nha ai nha, tiểu đồ đệ có bạn liền quên sư phụ, sư phụ thật đau lòng nha."
Hắn khoa trương ôm ngực, làm bộ bị tiểu đồ đệ vứt bỏ vờ khóc. Kasumi lạnh nhạt nhìn sư phụ nhà mình lại bán tiết tháo mỗi ngày, dùng sự im lặng làm cảnh giới cao nhất của sự khinh bỉ.
Seimei không vui ngừng lại, lại nghiêm túc nói: "Đùa với ngươi không vui chút nào." Sau đó lại bỗng nhiên bật cười ôm lấy tiểu đồ đệ: "Tiểu đồ đệ ngươi đừng tin, ta chính là thích nhất ngươi." Hắn thái độ thay đổi như chong chóng, hoàn toàn không thấy điểm bóng dáng đáng tin nào của vị đại âm dương sư được mọi người kính ngưỡng. Chỉ tiếc Kasumi đã nhìn thấu bản chất của hắn từ lâu, cho nên không hề dao động, ánh mắt lại đuổi theo bóng hạc màu trắng không ngừng nhảy lên nhảy xuống kia.
"Đúng rồi, mấy ngày nữa là đến lễ hội, lúc đó không có chuyện gì quan trọng để làm, vừa lúc rảnh rỗi, Kasumi ngươi cùng Tsuru và đám Hotarugusa đi chơi đi." Abe no Seimei thần bí cười nói: "Lúc đó ngươi khẳng định sẽ gặp kì ngộ nha!"
Kasumi im lặng nhẹ gật đầu, sư phụ nhà mình ngày thường nhìn không có tiết tháo, nhưng lại cực kì đáng tin, hắn cũng muốn cùng Tsuru đi chơi, liền thuận theo đồng ý.
Tsurumaru Kuninaga nghe được muốn đi chơi liền vui vẻ không thôi, hào hứng mấy ngày, còn hưng phấn kể cho Goujou Kuninaga, đối phương cũng vui sướng lưu loát sai người may cho hắn một bộ y phục mới, nói rằng muốn cho hài tử nhà mình xinh đẹp chơi lễ hội. Trải qua tu luyện, hiện tại mọi người đều có thể nhìn đến được Tsurumaru, trong kinh đô cũng đều biết chuyện Goujou phủ sinh ra một cái phó tang thần, Tsurumaru còn may mắn được đem đi diện kiến thiên hoàng. Đối phương vừa nhìn liền thích hắn, ban đầu còn muốn đem hắn giữ ở trong cung, sau được Seimei khuyên bảo liền thôi.
Dù sao đối với thiên hoàng, Tsurumaru cũng chỉ là một phó tang thần mà thôi, cũng không phải hiếm lạ gì, dù sao mấy năm trước nhà Sanjo cũng ra mấy cái phó tang thần, chỉ là Tsurumaru tính tình hoạt bát, thành công làm cho thiên hoàng tuổi nhỏ sinh ra ý nghĩ muốn làm bằng hữu, lâu lâu lại bị triệu vào cung chơi cùng thiên hoàng.
Lúc ban đầu biết chuyện, Abe no Kasumi còn hơi có điểm lo lắng, nhưng sau khi được sư phụ nhà mình cam kết tiểu đồng bọn sẽ không gặp chuyện mới bình thường trở lại.
Đối với việc hắn ra nhà chơi lễ hội, trưởng bối trong nhà cũng hưng phấn vô cùng, nhất là Ubume cô cô, chỉ trong mấy ngày đã bắt Kasumi thay không biết bao nhiêu bộ đồ, chỉ tiếc cuối cùng vẫn là bị Kasumi nhẹ nhàng từ chối, lấy lí do hắn chỉ thích mặc đồ trắng, thành công đem một đống bộ quần áo hoa hòe lòe loẹt cô cô đưa đến đẩy ra ngoài.
Đùa sao, hắn mà ăn mặc như vậy nhất định sẽ bị Tsuru cười chết!
Kiên quyết không mặc, chết cũng không mặc!
Hơn nữa theo sự hiểu biết của Kasumi đối với tiểu đồng bọn, đối phương nhất định sẽ mặc đồ trắng...
Cho nên, đến ngày lễ hội tổ chức, Abe no Kasumi liền đến phủ Goujou, thành công nắm lấy tay một con hạc màu trắng mĩ lệ đi chơi hội.
"Cái kia,... các ngươi không cảm thấy hai người bọn họ ăn mặc có điểm giống nhau sao?" Momo no Sei nhìn hai bóng trắng lung lay phía trước, nhỏ giọng nói.
Kochosei cùng Hotarugusa nghe xong lập tức gật đầu lia lịa: "Nhìn giống như huynh đệ song sinh, không khác một chút nào!"
"Đúng vậy, hơn nữa hai người tình cảm rất tốt, làm huynh đệ khẳng định không thành vấn đề!"
Ba tiểu yêu quái xúm lại thầm thì to nhỏ, Sanbi no Kitsune đi một bên lắc lắc thắt lưng, cười như không cười nói: "Không phải nga, cái này ở nhân loại gọi là tướng phu thê mới đúng!"
Nữ yêu bình thường cùng Tsurumaru chơi rất hợp, tính tình cũng vô cùng nổi loạn, thích nhất việc giảo mọi thứ lên thành một đống, thấy có việc chơi liền lập tức chen vào, đem thuần khiết bằng hữu lái qua một đường.
Momo no Sei cũng thường xuyên thích nghe ngóng bát quái, hơn nữa ở yêu quái không có phân biệt giới tính yêu đương, liền thành công bị Sanbi no Kitsune chuyển hướng suy nghĩ, dường như mở ra một cánh cửa mới, hưng phấn nói: "Y, thế thì Tsurumaru không lẽ liền thành con dâu nuôi từ bé trong truyền thuyết!"
Nàng bình thường thích đọc mấy bộ sách của nhân loại, trong đó có ấn tượng nhất chính là từ này, liền không chút nghĩ ngợi nói ra. Hotarugusa cùng Kochosei ồ lên kinh ngạc, sùng bái nói: "Momo, ngươi biết thật là nhiều!" Thành công đem tiểu yêu quái đắc ý nghiêng cằm lên mười lăm độ, tự hào nói: "Đương nhiên, ta chính là người có tri thức!"
Seimei đại nhân ngày thường đều khuyến khích đám tiểu yêu đọc nhiều chút sách lấy thêm kiến thức, cẩn thận mọi thứ bên ngoài, chỉ tiếc là đám tiểu yêu đều có tính tình ham chơi lười học, sách vừa cầm lên đã mệt rã rời, cũng chỉ có Momo cùng mấy người như Sanbi no Kitsune có hứng thú với mấy câu chuyện trong sách. Hiện tại được người khác khen ngợi, liền vui vẻ không thôi, bắt đầu cùng Hotarugusa giảng giải những câu chuyện lí thú mình xem được, lại thành công nhận được hai đôi mắt sùng bái của tiểu đồng bọn.
Kasumi cùng Tsurumaru đi ở phía trước, cách bốn cái yêu quái khá xa, cũng không nghe được mấy người kia đang bàn luận chuyện gì, chỉ thấy cười đến vui vẻ, liền tự giác tách ra, để cho mấy người kia không gian riêng.
Tsurumaru tò mò muốn xem xem mấy người kia nói gì, không muốn tách ra. Kasumi thấy thế liền chỉ vào rạp hàng bên cạnh, nói: "Bên kia có vớt cá vàng."
"Đâu đâu?!!" Tsurumaru thành công bị dời đi lực chú ý, hứng thú bừng bừng đi đến bên quầy vớt cá, hiếu kì hỏi: "Kasumi Kasumi, cái này chơi như thế nào?"
Chỗ này hình như vừa mới mở, không thấy ai đến gần, hai người chính là khách hàng đầu tiên. Chủ tiệm là một trung niên đại thúc trong có thể hiền lành, thấy hai người đến đều là tiểu hài tử, liền cười chỉ vào mấy cái vợt bên cạnh, cười cười: "Tiểu công tử chắc là lần đầu chơi cái này." Tsurumaru cùng Kasumi ăn mặc áo tắm màu trắng, tuy đơn giản nhưng chất liệu vải lại mềm mại, còn được cẩn thận huân hương đuổi côn trùng, hơn nữa cả hai dung mạo đều không tầm thường, đại thúc liền cảm thán không biết là tiểu công tử nhà ai trốn nhà chơi, ngoài mặt lại cẩn thận vì Tsurumaru giải thích luật chơi: "Cái này gọi là vợt vớt cá, tiểu công tử chỉ cần dùng vợt này vớt được cá lên thì tính ngài thắng, con cá kia cũng thuộc về ngài."
Tsurumaru là tân sinh phó tang thần, bình thường cũng chỉ có thể luẩn quẩn ở trong phủ của mình cùng phủ của Seimei, chưa từng chơi mấy cái này, liền hứng thú kêu gào muốn chơi thử. Kasumi đứng bên cạnh không có ngăn lại hắn, ngược lại còn đưa cho đại thúc kia mấy đồng tiền, đảm bảo tiểu đồng bọn chơi đủ.
Hắn tiền không có thiếu, tuy nhỏ nhưng cũng có thể nhận nhiệm vụ ở âm dương liêu, thường ngày không có tiêu xài gì, tích góp được số tiền không nhỏ, ít nhất có thể cho tiểu đồng bọn tha hồ chơi bời.
Mà Tsurumaru cũng hoàn toàn đem túi tiền phụ thân đại nhân nhà mình đưa ném ra sau đầu, tự nhiên để Kasumi trả tiền, sau đó liền cầm lấy cái vợt bắt đầu chơi.
Hắn lần đầu chơi thứ này, không khống chế được sức lực, vợt đều vỡ ra trước khi vớt được cá, thua hết năm cái vợt. Chỉ là càng thua thì càng hào hứng hơn, thậm chí đến lúc sau, Tsurumaru đem tay áo kéo lên cao, bắt đầu tai hại một đám vợt khác, thề phải vớt được một con, không vớt được không về. Kasumi bất đắc dĩ tiếp tục đưa tiền cho chủ quán, tiếp tục ngồi một bên nhìn tiểu đồng bọn chơi. Hai người dung mạo đáng yêu, thành công đem một đám người kéo đến xung quanh, có mấy cái hài tử thấy Tsurumaru chơi được hào hứng, cũng lao vào chơi cùng. Bắt đầu còn chưa có ai vớt được, sau lại nắm được quy luật, thành công vớt lên con cá đầu tiên, thứ hai, thứ ba... Ai cũng thành công, chỉ riêng Tsurumaru vẫn không thể làm được. Dần dần có vài tiếng nói xôn xao từ xung quanh truyền đến, Kasumi thậm chí cười nghe được mấy tiếng cười nhạo, hắn quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng cười, một bộ mặt lạnh băng thành công làm cho mấy hài tử kia sợ hãi không dám nói nữa.
Sau đó Kasumi phát hiện không những nhân loại, bên ngoài còn có mấy cái yêu quái giả trang vào chơi, liền nhanh chóng âm thầm mở ra một cái kết giới bao xung quanh.
Tsurumaru Kuninaga chỉ là tân sinh phó tang thần, thời kỳ này vẫn còn khá yếu ớt, yêu khí đối với hắn không có lợi, bình thường ở trong phủ không sao, thức thần của sư phụ nhà hắn đều là được linh lực của người tinh lọc, yêu khí kia không thể làm gì Tsuru, nhưng yêu quái bên ngoài không giống, hắn thậm chí còn cảm nhận được một tia huyết tinh lan tỏa xung quanh mấy cái yêu quái, vẫn là không nên chủ quan.
Tsurumaru chơi đến vui vẻ, không có biết xung quanh đều được tiểu đồng bọn làm thi thố bảo hộ cùng với một đám yêu quái khác đang lởn vởn ở bên ngoài. Lần nữa làm vỡ vợt, hắn có điểm tiếc nuối, sau đó chợt nhớ đến Kasumi còn đang ở bên cạnh, liền quay mặt qua cười nói: "Kasumi Kasumi, ngươi cũng chơi cùng ta đi!"
"Không cần." Kasumi lắc lắc đầu, đưa cho đối phương một cây vợt mới: "Ngươi chơi đi."
"Nhưng ta muốn cùng ngươi chơi!" Tiểu phó tang thần bắt đầu làm nũng, ôm lấy cánh tay tiểu đồng bọn nói: "Đi mà đi mà đi mà..."
Kasumi: "......" Hắn có thể làm gì được, hắn cũng không từ chối được a!
Cho nên Kasumi từ bỏ giãy dụa, cầm lên vợt cá, tự hỏi xem trong đám này con nào béo nhất, bắt được nhất định phải đem về hầm canh cho Tsuru ăn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro