Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Âm dương sư và hạc (2)

Cuối cùng thì ý kiến của Kasumi cũng bị sư phụ nhà mình bỏ qua. Hắn mặt không chút biểu tình nhìn sư phụ cùng Ubume cô cô đem toàn bộ hành lí của mình dọn dẹp, sau đó bị tống đến nhà của Gojou đại nhân, lấy lí do là tinh lọc âm khí do yêu quái để lại.

Cũng không biết sư phụ nhà mình đã nói cái gì mà Gojou Kuninaga dường như đem Abe no Kasumi như con của mình, chăm sóc chu đáo tận tình, so nhà hắn thất trách sư phụ còn muốn chu đáo hơn gấp mấy lần, còn đặc biệt săn sóc chuẩn bị cho hắn một phòng lớn ở bên cạnh phòng đặt đao kiếm, đương nhiên bên trong chính là thanh Tsurumaru Kuninaga.  

Abe no Kasumi nhịn không được ngơ ngác một lát, đương nhiên ngoài mặt nhìn vào ai cũng đều cho rằng hắn đang nghiêm túc tinh lọc yêu khí.

Tất nhiên cũng không ai phát hiện bên cạnh hắn có đứng một vị phó tang thần.

Tsurumaru tò mò đứng bên cạnh nhìn tiểu đồng bọn vừa quen ngày hôm qua đang không ngừng lẩm nhẩm đọc chú tinh lọc, nhịn không được quơ tay múa chân, trầm trồ kinh ngạc nói: "Oa, Kasumi ngươi đang làm cái gì nha, nhìn thật nghiêm túc!"

"Thật quá thoải mái, cái này là làm sao làm được?"

"Nghe nói ngươi chuẩn bị ở lại nhà ta ba ngày, chúng ta có thể ở chung phòng sao?"

"Kasumi ngươi nghe ta nói a, thật là nhàm chán thật là nhàm chán!"

Phó tang thần không ngừng làm ầm ĩ, cũng không khiến công việc trên tay Abe no Kasumi chậm trễ nửa phân, chỉ có thể nhàm chán ngồi bên cạnh nhìn tiểu đồng bọn làm việc, tay chống đầu gối không vui bĩu môi, tuy nhiên hắn vẫn là nhịn không được quan sát tiểu đồng bọn, sau đó liền đờ ra.

Không thể không nói, nam nhân nghiêm túc làm việc đều mang một loại mị lực mê người, nam hài cũng không ngoại lệ. Kasumi vẫn là một bộ lạnh băng không chút cảm xúc, nhưng nhìn lâu lại khiến người khác không dứt mắt ra được, thậm chí có điểm hít thở không thông, Tsurumaru Kuninaga còn có cảm giác cả người đối phương tựa như vầng quang mùa đông, tuy không ấm áp như ngày hè, lại lóa mắt không kém.

Con hạc nhỏ ngẩn người nhìn tiểu đồng bọn hồi lâu, đến khi đối phương xong việc, đẩy hắn một cái, hắn mới hồi hồn trở lại, lập tức nhịn không được đứng lên hô lớn: "Thật tuyệt vời! Kasumi, ngươi thật đúng là lợi hại!"

Abe no Kasumi nghe đối phương nói, khuôn mặt có vẻ hơi nhu hòa, nhịn không được đưa tay lên xoa nhẹ đầu phó tang thần, sau đó nhanh chóng quay người đi ra ngoài. Lúc nãy làm xong mọi người đều rời đi hết, chỉ còn một người một phó tang thần, hành động sờ không khí của Kasumi không có ai nhìn thấy.

Tsurumaru vui vẻ chạy theo tiểu đồng bọn, oang oang nói không ngừng. Kasumi cũng để mặc hắn nói, đôi khi còn đáp lại đối phương mấy tiếng, mặc dù chỉ là mấy tiếng 'ừm', 'a', 'nga'... cũng khiến cho Tsurumaru sung sướng không thôi.

Tân sinh phó tang thần tính cách đơn thuần vô cùng, chỉ cảm thấy nói chuyện cùng tiểu đồng bọn rất vui sướng, cũng không cố kỵ cái gì, cùng Kasumi nói một đống lớn chuyện trong phủ, đôi khi còn nhắc đến rất nhiều chuyện xấu hổ của phụ thân nhà mình. Kasumi cũng không nhắc nhở đối phương, thái độ dung túng làm cho tiểu Tsurumaru như được cổ vũ, càng nói càng hăng say.

"Ngày hôm qua cái người tóc trắng kia nói chuyện cùng phụ thân xong ngài liền đến phòng ta, giúp ta bảo dưỡng kiếm, còn nói chuyện với ta nữa. Hì hì, Kasumi, người tóc trắng kia rất lợi hại sao?" 

"Lợi hại." Abe no Kasumi gật đầu, mặt không biểu tình nói: "Hắn là sư phụ ta."

"Vậy tương lai Kasumi ngươi cũng lợi hại như thế sao?" Tsurumaru Kuninaga nghiêng đầu hỏi, bởi vì chạy nhảy không ngừng làm cho tóc lộn xộn cả lên, còn có một sợi vểnh lên, quơ quơ theo chuyển động của hắn, nhìn qua ngốc ngốc một cách đáng yêu.

Kasumi vô cùng tự nhiên đưa tay giúp hắn sửa tóc, còn tranh thủ xoa đầu đối phương, biểu tình nghiêm túc nói: "Không."

"Ta sẽ lợi hại hơn cả hắn."

Rõ ràng là một chuyện tưởng chừng như không thể nào làm được, qua lời của Abe no Kasumi lại khiến cho người khác cảm thấy chuyện hắn vượt qua vị sư phụ tài ba nhà mình là chuyện đương nhiên. 

Kasumi có đủ tự tin để vượt qua Abe no Seimei, mà Abe no Seimei cũng chưa bao giờ nghi ngờ về chuyện này, hắn còn từng nói Kasumi vượt qua hắn chỉ là vấn đề thời gian, câu nói này chưa bao giờ là một lời động viên hay là nói qua loa, đó là sự khẳng định mà một người đi trước dành cho thế hệ kế tiếp mình. 

Nghe được câu trả lời của tiểu đồng bọn, Tsurumaru cười tươi nói: "Ta liền biết Kasumi lợi hại nhất!"

"Ừm." Lần này Kasumi chỉ nhẹ nói một tiếng, sau đó đi ngang qua chỗ đình viện liền đụng phải Gojou Kuninaga đang chuẩn bị ra ngoài. Đối phương cũng nhìn thấy hắn, liền nở nụ cười hiền hậu nói: "Ta phải ra ngoài một chút, buổi tối không về dùng cơm, Kasumi ngươi cứ tự nhiên, nếu có chuyện gì thì có thể gọi người hầu đến." Hắn cũng không biết Tsurumaru có ở đây, liền nhờ cậy Kasumi chăm sóc vị tân sinh phó tang thần này: "Ta đã sắp xếp phòng của ngươi ở bên cạnh Tsurumaru, nếu như có thể, thỉnh giúp ta coi trọng hắn."

Kasumi gật đầu đồng ý, nhìn Gojou Kuninaga rời đi mới liếc Tsurumaru một cái. Đối phương hiện tại đang đầy mặt hạnh phúc nhìn theo phụ thân nhà mình rời đi, còn tiếc nuối cùng hắn nói: "Tiếc là hiện tại phụ thân vẫn không thể nhìn thấy được ta..."

Phó tang thần bộ dạng thất lạc không vui , Kasumi đứng một bên không sao cả nói: "Mấy ngày nữa sẽ thấy." Nếu không được thì hắn sẽ cung cấp cho phó tang thần lượng linh lực đủ để hiện hình, chỉ là nếu như không cần thiết thì thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn. 

Sau đó hai người lại cùng nhau nói chuyện hồi lâu, đến khi người hầu đến báo cơm tối đã chuẩn bị xong mới ngừng lại đi dùng bữa, đương nhiên là một người ăn một người ngồi nhìn. 

Lần đầu có tiểu đồng bọn, tân sinh phó tang thần kích động đến mức tuyệt không rời tiểu đồng bọn nửa bước, đi đâu cũng đi cùng, lúc ăn cơm cũng nhìn chằm chằm tiểu đồng bọn dùng bữa, một bên không ngừng hỏi. Kasumi dùng cơm có người hầu ở bên, không tiện cùng hắn nói chuyện, cũng không muốn trong bữa cơm nói chuyện, chỉ đành ngồi im lặng, bên tai ma âm vang lên không ngừng.

Vốn dùng bữa còn không sao, nhưng đến khi phó tang thần cùng hắn đi vào phòng tắm liền có chuyện.

Tổn thọ! Thằng nhãi này muốn nhìn trộm hắn tắm rửa!

Abe no Kasumi lần thứ ba nhìn ra ngoài cửa, cùng phó tang thần đối diện mấy giây. Đối phương bị hắn phát hiện cũng không cảm thấy thẹn, còn mỉm cười vẫy tay với hắn, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào tiểu đồng bọn, ánh mắt không ngừng toát ra tia hiếu kì.

Đối phương cảm thấy không sao, nhưng Kasumi liền không ổn. May mắn thùng tắm không thấp, hơn nữa vóc người của hắn không cao, hoàn toàn che khuất phần lớn thân thể, nhưng mà bị người nhìn chằm chằm lúc tắm như vậy cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.

"Đừng nhìn." 

Hắn nhịn không được lạnh giọng nói.

Tsurumaru Kuninaga gật đầu rời khỏi cửa sổ, sau đó không lâu lại len lén chui lên xem tiếp.

Đây đã là lần thứ tư!

Abe no Kasumi có chút không vui cùng bất đắc dĩ, hắn đành nhanh tay vẽ mấy đường trong không trung, sau đó Tsurumaru liền phát hiện cửa sổ bị một tầng mông lung gì đó bọc lại, biết là tiểu đồng bọn ra tay, chỉ có thể nhàm chán bỏ cuộc.

Sau đó hắn chợt nghĩ đến thứ gì liền phấn chấn trở lại, nhanh chóng rời đi.

Nga, hắn muốn làm cho tiểu đồng bọn kinh hỉ lạp!

Cho nên khi Kasumi tắm xong trở về phòng liền phát hiện phó tang thần đã ngồi trên nệm đợi hắn trở về, nhìn thấy hắn bước vào liền cười nói: "Kasumi, ta muốn cùng ngươi ngủ nga!"

"......" Hắn đã không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ đi đến sờ đầu đối phương, dùng ngữ khi không chút phập phồng của mình nói: "Đừng nháo."

Đối phương tiếp tục cười hì hì nói: "Không nháo, ta thật sự muốn cùng ngươi ngủ, bình thường phụ thân cũng cùng phu nhân làm thế, mỗi lần phu nhân ở sẵn trên giường chờ hắn, tâm tình thường sẽ rất vui vẻ." 

Phu nhân trong miệng là chính thất của Goujou Kuninaga, Tsurumaru đã cùng nàng gặp qua mấy lần, chỉ tiếc đối phương đối với đao kiếm không có hứng thú, bình thường chỉ ngồi trong phòng, lâu lâu phụ thân nhà hắn mới nổi hứng lên dẫn người đến bảo dưỡng cho hắn.

Nói xong, tân sinh phó tang thần liền kéo Kasumi ngồi xuống, nhìn đầu tóc vẫn còn hơi nước của tiểu đồng bọn, phấn khởi nói: "Còn muốn lau tóc cho ngươi nữa!"

Cuối cùng Kasumi đem câu 'hai người kia không giống chúng ta' nuốt xuống, cũng không thể làm gì được Tsurumaru, chỉ đành cam chịu cho đối phương giúp mình lau tóc, tiếc là tiểu Tsurumaru bình thường không chạm vào thứ gì, lần đầu tiên giúp người làm việc, lực đạo nắm giữ không đúng, suýt tí nữa đem đầu Kasumi nhấn xuống, may mắn hắn phản ứng kịp dùng lực chống đỡ. Phó tang thần dường như nhận ra bản thân làm sai việc, liền chuyên chú cẩn thận hơn, hơn nữa có Kasumi hướng dẫn, cuối cùng cũng thành công đem tóc của tiểu đồng bọn lau khô. 

Lần đầu tiên cùng người khác ngủ chung, Kasumi cùng Tsurumaru Kuninaga đều không ngủ được, người đầu là không quen cùng người ngủ chung, người sau là phấn khích đến mất ngủ. Hai người động qua động lại, vẫn là không thể nhắm mắt đi ngủ, nhất là Tsurumaru, hắn vui vẻ đến mức không chịu nằm yên, phó tang thần cũng không cần đi ngủ, thành ra Kasumi bị đối phương làm phiền không thôi, hắn nhịn không được vỗ vỗ phó tang thần bên cạnh, lạnh giọng nói.

"Đừng động, đi ngủ."

"Kasumi, ta ngủ không được a!" Tiểu Tsurumaru không để ý nói, dù sao cũng không cần ngủ, hắn thà đem điểm thời gian này cùng tiểu đồng bọn làm quen còn hơn, nghĩ nghĩ, hắn không có chút do dự nào chu môi, bắt đầu bán manh.

"Ngủ." Đáng tiếc Kasumi không ăn hắn dạng này, vô tình lãnh khốc vỗ vỗ Tsurumaru, nghiêm túc nói.

"Không ngủ được không ngủ được!" Phó tang thần tiếp tục chơi xấu làm nũng, còn ôm lấy tay trái đối phương, lắc lắc tỏ vẻ.

Kasumi sống trên đời bao nhiêu năm chưa bao giờ gặp được tình huống như thế này, có điểm không được tự nhiên. Bình thường trong phủ chỉ có hắn cùng sư phụ là nhân loại, đám thức thần lại không dám cùng hắn nói nhiều như vậy, nhất là mấy tiểu yêu quái nhát gan, chỉ sợ hắn chưa làm gì thì đối phương cũng đã òa lên khóc, còn một bên khóc một bên không ngừng hô thực xin lỗi thực xin lỗi... Nói thật, lần đó hắn suýt chút nữa giữ không được biểu tình, may mắn Ubume nhanh chóng xử lí chuyện này, từ đó về sau, hắn đối với đám tiểu yêu quái đều là kính nhi viễn chi, không dám đến gần. Còn những đại yêu như Ubume thì chỉ xem hắn là hậu bối, chăm sóc sủng ái đủ điều, nhưng cũng không có thân cận như thế này. Lần đầu tiên nếm trải cảm giác có tiểu đồng bọn cùng lứa làm nũng với mình, hơn nữa tiểu đồng bọn còn không sợ hắn, điều này làm cho Kasumi có điểm vui vẻ phấn khích, cũng có chút không biết nên làm như thế nào, cuối cùng chỉ đành banh mặt làm bộ lạnh lùng nói: "Đi ngủ."

"Nhưng ta không ngủ được nha!"Tsurumaru Kuninaga cũng không bị hắn lạnh mặt dọa sợ, ngược lại càng hưng phấn lôi kéo Kasumi nói: "Nếu không Kasumi ngươi cùng ta nói chuyện đi, bình thường phụ thân đại nhân cũng thường xuyên bảo dưỡng ta, vừa làm vừa cùng ta trò chuyện, mặc dù hắn không biết ta ngồi ở bên cạnh." 

Nói chuyện? Nói cái gì? Chuyện trừ yêu bắt ma hay là chuyện học tập pháp thuật? 

Lần đầu có tiểu đồng bọn, Kasumi không biết nên làm như thế nào, cũng không biết nên nói gì, hắn nhìn tân sinh phó tang thần đang chờ mong nhìn mình, không hiểu sao lại gật đầu đồng ý, sau đó liền bắt đầu hối hận.

May mắn đối phương là kiểu người tự nhạc tự vui, đa số đều là Tsurumaru đặt câu hỏi, hắn chỉ cần à, ừ, ừm, không phải... là được.

Không ngờ hai người nói chuyện một hồi lại thành ra gần một đêm, đến khi Tsurumaru cảm thấy thỏa mãn thì bên ngoài cũng đã tờ mờ sáng, Kasumi xem ra một đêm không ngủ, nhưng mà hắn cũng không cảm thấy có điểm mệt mỏi nào, chỉ là ậm ừ cả một đêm khiến cổ họng có điểm khát nước.

Tác giả có lời muốn nói:

Chú thích thêm một chút :3

Phó Tang Thần =  Tsukumogami = Vật thành tinh nhé, cho nên ai không biết thì có thể lên gg tìm kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro