Âm dương sư và hạc (1)
Tsurumaru chán chết dựa đầu trên cửa sổ nhìn ra ngoài vườn. Hắn đã duy trì cái tư thế này lâu lắm rồi, nhưng mà vẫn không đợi được phụ thân nhà mình trở về.
Hắn lẩm bẩm ngồi đếm số, tự hỏi lúc nào thì mới có thể nhìn thấy phụ thân đại nhân, sau đó, hắn nghe thấy một tiếng bước chân đang chầm chậm đi đến. Tsurumaru là tân sinh phó tang thần, vừa mới ra đời không lâu, đang trong thời điểm đối mọi sự đều hiếu kì, liền nhịn không được quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Sau đó, hắn nhịn không được ngây người.
Bởi vì người đến thực sự quá... Tuổi nhỏ phó tang thần không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả người kia, chỉ cảm thấy đối phương tựa như tinh linh được sinh ra từ tuyết, một màu trắng muốt.
Tiểu hài tử tầm bảy, tám tuổi, một đầu tóc trắng buộc gọn gàng, trên người khoác một bộ haori màu trắng, đi guốc gỗ cao, cả người nhìn qua một màu thuần trắng, chỉ có duy nhất đôi mắt kia là một mảnh kim sắc.
Tsurumaru nhìn đối phương, sau đó nhịn không được sờ mặt mình, phân vân không biết có nên đổi một bộ đồ hay không, bởi vì hắn cùng đối phương đều là một mảnh màu trắng, chỉ khác là trên người hắn có mang kim liên, nhưng nếu như từ xa nhìn lại, thực sự sẽ có cảm giác hai người là anh em song sinh.
Tiểu phó tang thần tò mò nhìn đối phương, dường như nhận ra thứ gì đó thú vị, đôi mắt chợt sáng lên, sau đó hắn liền nhịn không được đứng dậy, chạy đến bên cạnh tiểu hài tử kia, giơ tay thử so đo thân cao của mình với đối phương, vui mừng phát hiện bản thân thế nhưng lại cao hơn người kia mấy phân.
"Hì hì, ta cao hơn ngươi nga!" Tân sinh phó tang thần vui vẻ nói, lại tiếp tục cười vài tiếng, hoàn toàn không biết trong mắt tiểu hài tử bên cạnh, hành động của bản thân có bao nhiêu kì quái.
"Vui lắm sao."
Bên cạnh vang lên thanh âm lạnh nhạt mang theo điểm trong trẻo của tiểu hài tử làm cho Tsurumaru Kuninaga có điểm giật mình. Hắn quay đầu sang, thấy đối phương đang nhìn chằm chằm bản thân, mặt không có chút biểu tình, rõ ràng là một câu nghi vấn, vào miệng đối phương lại giống như một câu trần thuật, thanh âm đều đều không chút phập phồng.
Tsurumaru vỗ vỗ ngực, kinh ngạc nhìn tiểu hài tử: "Ngươi có thể nhìn thấy ta?"
Phải biết rằng hắn ở đây đã được mấy ngày, trong nhà lại đều không ai phát hiện ta được sự tồn tại của hắn, kể cả phụ thân đại nhân, vậy mà không ngờ đối phương lại có thể nhìn thấy hắn. Tsurumaru nhịn không được cảm thấy vui vẻ, hỏi lại lần nữa.
"Ngươi thực sự có thể nhìn thấy ta?"
Abe no Kasumi gật đầu.
Hôm nay sư phụ hắn bỗng nhiên kéo hắn đến nhà Goujou đại nhân giải quyết chút yêu quái, những thứ kia hắn đều không có hứng thú, cho nên liền đi ra ngoài đi dạo, không ngờ lại có thể ở trong này gặp được tân sinh phó tang thần, hơn nữa người này còn có điểm giống hắn.
Không thể không nói, Abe no Kasumi có điểm thích đối phương.
Tsurumaru cười rộ lên, cầm lấy tay Abe no Kasumi lắc lắc, hớn hở nói: "Thật tốt quá, ngươi là người đầu tiên có thể nhìn thấy ta đấy! Ta gọi là Tsurumaru Kuninaga, là thanh Tachi do Gojou Kuninaga rèn ra, còn ngươi gọi là gì?"
Tsurumaru Kuninaga...
Thật đúng là một con hạc xinh đẹp.
Tân sinh phó tang thần hoàn toàn không biết cấm kị muốn tên của mình, Kasumi cũng không để ý, dù sao tên của hắn đều gửi ở chỗ sư phụ, hơn nữa lấy thực lực của hắn, muốn đem hắn thần ẩn cũng không phải là chuyện dễ dàng. Vì vậy Abe no Kasumi không chút do dự nói: "Ta gọi Abe no Kasumi."
Đó là lần đầu tiên tương giao giữa hai sắc trắng, cũng là lần đầu gặp gỡ của Abe no Kasumi và Tsurumaru Kuninaga...
Gojou phủ có một vị tân sinh phó tang thần, đây là chuyện ngay cả âm dương sư kì tài Abe no Seimei cũng không thể đoán được, cho nên khi nhìn thấy đồ đệ nhà mình dắt tay một tiểu hài tử khác đi đến, hắn nhịn không được có điểm kinh ngạc, may mắn rất nhanh đã kìm lại được, dùng quạt che đậy biểu tình, lộ ra một đôi mắt bí hiểm nhìn Gojou Kuninaga, cười như không cười nói: "Gojou đại nhân thật sự là một vị kì tài, không ngờ lại có thể làm cho một thanh kiếm sinh ra phó tang thần sớm như vậy."
Gojou Kuninaga chỉ là một người bình thường, không có mắt âm dương, vì vậy không thể nhìn thấy Tsurumaru, nghe Seimei nói thì kinh ngạc hỏi lại: "Seimei đại nhân đây là..."
"Nga..." Seimei gấp quạt lại, vỗ nhẹ lên tay, cười giải thích: "Ta quên mất đại nhân ngài không có mắt âm dương." Hắn nghĩ một chút, sau đó chỉ về phía đồ đệ nhà mình: "Cho nên ngài không nhìn thấy được bên cạnh đồ đệ nhà ta có một người nữa, mà nếu như không lầm thì Gojou đại nhân vừa mới rèn được một thanh bảo kiếm đi?"
Gojou Kuninaga thanh âm mang theo điểm tự hào cùng vui sướng nói: "Seimei đại nhân là nói Tsurumaru? Đấy đúng là một thanh kiếm tốt, cho nên ý ngài là..."
"Không sai, phó tang thần mà ta đang nói, chính là bảo kiếm nhà đại nhân." Abe no Seimei gật đầu, nhìn đồ đệ nhà mình một cái, cười như không cười tiếp tục cùng Gojou Kuninaga nói chuyện.
"Bởi vì chỉ là tân sinh phó tang thần, cho nên ngài không thể nhìn thấy, nhưng mà đợi mấy ngày nữa thì sẽ ổn thôi, dù sao vị phó tang thần nào cũng nên có một người dẫn đường nga."
Gojou Kuninaga cái hiểu cái không gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Abe no Kasumi, hay đúng hơn thì bên cạnh hắn.
Cuối cùng Abe no Seimei vẫn là cùng Gojou Kuninaga bàn vài câu, sau đó nhanh chóng rời khỏi, đến khi ngồi lên lung xe thì mới cong môi cười cười đồ đệ nhà mình.
"Kasumi nga, lần đầu sư phụ thấy ngươi vui vẻ như vậy đấy."
Đáp lại hắn là khuôn mặt không chút thay đổi của đồ đệ nhà mình.
Aba no Seimei buồn bực không thôi, kìm không được thở dài một tiếng. Kasumi là hắn từ một lần làm nhiệm vụ diệt trừ yêu quái nhặt được, bởi vì mái tóc trắng không giống người thường mà bị dân làng bài xích. Nói thực lần đầu tiên sư đồ hai người gặp mặt cũng không phải là tốt đẹp gì, lúc ấy Seimei còn chưa nổi tiếng như hiện tại, cũng chưa có thực lực mạnh mẽ như bây giờ, lại bởi vì tính tình lạnh nhạt mà bị mọi người bài xích, còn bị đồng liêu trong âm dương liêu gài một phen, bị sai đi trấn áp một con yêu quái thực lực mạnh mẽ. Có thể nói lần đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Abe no Seimei chật vật như vậy, yêu quái trấn áp xong cũng mất hơn nửa cái mạng, may mắn được Kasumi nhặt về, chăm sóc cẩn thận.
Nhớ lại khi đó, hắn bị thương nặng, không thể nói chuyện, cũng không thể dùng linh lực, đồ đạc bên người cũng thất lạc, cùng Kasumi đều là một đầu tóc trắng, bị thôn dân xua như xua quỷ, thậm chí vị âm dương sư nức tiếng này còn bị người ném trứng thối vào đầu.
Ngẫm lại, thật là kí ức đáng sợ mà, đến giờ hắn nhớ lại cũng đều nhịn không được nổi một tầng da gà.
Dù sao thì đối với một kẻ có thói ở sạch không nhẹ như Abe no Seimei, bị người ném trứng thối, hơn nữa còn không tắm liền mấy ngày, quả đúng là như ở địa ngục.
May là khổ tận cam lai, cuối cùng hắn được Ubume nhà mình đến cứu kịp thời, còn tranh thủ bắt cóc, à nhầm, thu được một vị đồ đệ kì tài.
Chỉ tiếc là đồ đệ nhà hắn bởi vì thơ ấu bi thảm mà thành ra có điểm trưởng thành sớm, ít nói ít cười, suốt ngày bưng cái mặt lạnh tanh, nói chuyện cũng không muốn nhiều lời, điểm này làm cho Abe no Seimei cùng tình mẹ tràn đầy Ubume đau lòng cùng bất đắc dĩ không thôi.
Hiện tại hiếm khi thấy đồ đệ tâm tình vui vẻ, Abe no Seimei cũng mừng không kém, quyết định đem nhiệm vụ ở nhà Gojou Kuninaga ném cho đồ đệ, tạo cơ hội cho đồ đệ cùng vị tân sinh phó tang thần kia kết bạn làm quen.
Abe no Kasumi: "......" Không, sư phụ ngươi chỉ là muốn làm biếng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro