
PN13: Nhật ký của bác Ngưu
Ngày 16 tháng 3, mưa nhỏ
Tôi không thể diễn tả cảm xúc của mình bằng lời, nhưng tôi hiểu sâu sắc cuộc sống khó khăn và bất hạnh là như thế nào
Tôi tự lừa dối bản thân, đi khắp các bệnh viện trên toàn quốc, chỉ mong được nghe bác sĩ nói một câu "chẩn đoán nhầm rồi", nhưng suốt mấy tháng trời, hết lần này đến lần khác, tôi đều được xác nhận rằng: tôi thật sự đã mắc bệnh.
Bác sĩ khuyên tôi hãy nghĩ thoáng hơn, giữ tâm trạng vui vẻ, tích cực phối hợp điều trị, như vậy mới có thể kéo dài thời gian bệnh tình không chuyển nặng đến mức tối đa.
Họ an ủi tôi bằng những lời hoa mỹ, nhưng không một bác sĩ nào dám hứa bệnh của tôi sẽ khỏi.
Anh không sợ bản thân quên mất chính mình, anh chỉ sợ sẽ quên em.
Kiều Linh à, em bên đó có khỏe không? Anh rất nhớ em.
---
Ngày 18 tháng 3, trời âm u
Hôm nay anh đã nói chuyện với viện trưởng Vương, ông ấy cho anh chút niềm tin, bệnh của anh cũng không đáng sợ như anh tưởng. Chỉ cần tích cực điều trị thì vẫn còn hy vọng.
Kiều Linh à, anh sẽ cố gắng điều trị, tuyệt đối sẽ không quên em, anh sẽ mang theo ký ức của chúng ta để đến tìm em.
Hãy chờ anh, anh vẫn luôn ở đây.
---
Ngày 17 tháng 4, trời nắng, có gió nhẹ
Anh đã liên hệ với một viện dưỡng lão, điều kiện các mặt đều khá tốt. Hợp đồng đã ký, đợi đến lúc cơ thể anh không chịu nổi nữa, bệnh viện sẽ gọi điện cho bên đó, họ sẽ lo sinh hoạt và chăm sóc hậu kỳ cho anh.
Anh thế nào cũng được, nhưng Kiều Linh, còn em thì sao?
Anh đã tìm vài đơn vị lo hậu sự, họ hứa sẽ giúp anh đọc nhật ký, còn sẵn sàng dẫn anh đi thăm em. Nghe thì hay lắm, nhưng anh vẫn chưa ký vì trong lòng vẫn bất an. Sợ họ chăm sóc em không tốt, sợ em không quen, không thích.
Kiều Linh, thật sự anh rất muốn bây giờ được đến bên em. Nhưng anh đã hứa với em, tuyệt đối không buông xuôi, phải cố gắng sống tiếp.
Những lời em nói, anh đều nghe, em không cần phải lo cho anh.
---
Ngày 2 tháng 5, trời nắng
Sáng hôm qua, mấy người họ hàng nhỏ bên nhà em đã liên lạc với anh. Anh biết, em không thích anh tiếp xúc với họ, nói rằng họ là những kẻ hút máu vô tình. Nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại, dù sao họ cũng gọi em là cô, có hút máu đến đâu thì vẫn tốt hơn người ngoài.
Anh biết ý đồ của họ, nhưng anh già rồi, tiền bạc cũng đâu mang theo được. Chỉ cần họ chịu thay anh thăm nom em, trò chuyện với em, lo liệu hậu sự của hai ta, thì tiền cho ai cũng vậy thôi.
Hy vọng họ thật lòng.
---
Ngày 21 tháng 5, gió lớn
Nửa tháng qua, mấy đứa cháu của em thường xuyên đến thăm anh, quà cáp không ít, gọi "cậu" nghe cũng thân thiết lắm. Anh vốn đã mềm lòng và định ký hợp đồng. Nhưng lúc họ rời đi, anh vô tình nghe được những lời họ thì thầm, hôm nay khi họ quay lại, anh liền đuổi thẳng ra ngoài.
Kiều Linh, em nói đúng, chúng nó còn không bằng một con chó. Tiền của nhà mình, thà để mục nát còn hơn cho chúng một đồng.
---
Ngày 26 tháng 6, trời nắng
Hôm nay có một thực tập sinh mới đến, cậu nhóc tên là Thời An, nhuộm tóc vàng, loè loẹt. Ấn tượng ban đầu thấy không được chững chạc, cũng không giống bác sĩ lắm. Nhưng những bác sĩ trẻ đi cùng đều sợ hãi bỏ chạy, chỉ có mỗi cậu ấy dám đi vào cùng anh.
Thằng nhóc này không sợ "người bạn" phòng bên, nhưng lại hơi sợ máu, lúc vô tình mở nhầm tủ, mặt mũi tái mét như tờ giấy vậy.
Sợ máu mà lại học y, đúng là lạ đời. Anh cho cậu ấy ăn một cây kem mới bình tĩnh lại được nhưng cụ thể thế nào thì cậu ấy cũng không chịu nói. Được một lúc thì có một cuộc điện thoại gọi cậu ấy đi, anh gọi mà cũng không quay lại.
Nhưng nhóc con à, ăn kem xong thì phải lau sạch miệng chứ.
Cậu ấy định giấu chuyện sợ máu với mọi người, cũng không cho anh viết nhật ký, nhưng làm sao anh nghe lời được, cứ phải viết. Quyển nhật ký này phải giấu kỹ, kẻo bị phát hiện.
Thằng nhóc thực tập ở khoa cấp cứu, lại còn được phân về chỗ Tiểu Nghiêm. Hầy, tội nghiệp nó. Không biết trước đây nó giấu thế nào, nhưng theo Tiểu Nghiêm thì bị phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn.
Nghĩ mà đau lòng, sao số thằng nhóc lại khổ vậy.
Mà Tiểu Nghiêm xưa nay đâu có nhận thực tập sinh đâu, dạo này có chỉ tiêu gì sao?
---
Ngày 29 tháng 6, trời nắng, đêm nhiều mây
Anh biết ngay, bí mật của Thời An sẽ không giấu nổi. Quả nhiên, chưa đến hai ngày đã bị phát hiện.
Cũng không rõ Tiểu Nghiêm đã nói gì với cậu ấy, mà thằng nhóc ngốc ấy vừa vào đã lao ngay sang phòng bên cạnh, cứ thích xem mấy ca máu me. Đầu bướng lắm, khuyên cũng không nghe, còn giận dỗi với anh nữa.
Kiều Linh à, em đừng chê đứa nhỏ này ồn nhé. Ở chỗ mình ít người biết nói chuyện, cứ xem như nó đến trò chuyện với em đi.
Nếu em khuyên được thì cũng nhắc nó giúp anh nhé, đứng ngoài kia cả nửa tiếng đồng hồ, chỉ mặc mỗi cái áo phông mỏng, đưa áo bông cũng không chịu mặc, cứ thế này chắc cảm lạnh mất.
Anh mới đi gọi nó, thấy nó ngồi co ro ở góc tường, mặt trắng bệch, buồn nôn mà vẫn không chịu ra.
Anh gọi cho Tiểu Nghiêm, cậu ấy chỉ mất ba giây thôi đã lôi nó ra mắng té tát, nghe mà anh cũng phát sợ.
Em nói xem, ông nội, bố mẹ Tiểu Nghiêm đều hiền lành, không hiểu tính khí nó giống ai nữa.
Thời An à, đừng trách bác Ngưu, bị mắng thì nhịn chút, mau mau xin lỗi Tiểu Nghiêm, ốm thì khổ lắm, phải ngoan ngoãn, sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa.
---
Ngày 9 tháng 7, nhiều mây, đêm mưa
Thằng nhóc Thời An này, không tìm được nhà ở, suốt ngày bị Tiểu Nghiêm bóc lột, cứ lượn lờ muốn sang chỗ anh ở. Không phải anh không cho, mà phòng anh ở dưới tầng hầm, ẩm thấp và lạnh, sợ nó sinh bệnh. May mà Tiểu Nghiêm gọi nó sang ở chung, cũng tốt, chỉ mong Tiểu Nghiêm bớt mắng nó thì càng hay.
Cậu nhóc này đi học, thực tập đã khổ rồi, không biết bao giờ mới được chuyển khoa khác, thoát khỏi Tiểu Nghiêm thì tốt biết mấy.
Mấy hôm trước anh trò chuyện với Viện trưởng Chung, cũng nhắc đến Tiểu Nghiêm. Không nhắc thì thôi, nhắc đến là Viện trưởng Chung nhăn mặt, nói nửa đùa nửa thật: “Thằng cháu này tốt thì tốt, nhưng cũng cực kỳ tệ, không quản nổi, mà cũng chẳng ai quản được.”
Nhắc mới nhớ, mấy năm trước Tiểu Nghiêm cũng thích nhuộm tóc, tóc trắng toát. Ha ha, không chừng Tiểu Nghiêm chọn Thời An chỉ vì màu tóc giống nhau.
Thời An à, cháu đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết.
---
Ngày 15 tháng 7, trời nắng, rất nóng
Hôm nay Thời An mang đến một thùng kem "Người tuyết nhỏ", nhìn tâm trạng có vẻ rất tốt. Hỏi ra mới biết, Tiểu Nghiêm đã cùng cậu ấy làm trị liệu giải mẫn cảm, giúp chữa chứng sợ máu, để sau này có thể sang bất cứ khoa nào.
Nghe cậu ấy nói, đã điều trị được mấy ngày, hiệu quả không tệ, chính nó cũng vui, hiếm khi còn khen Tiểu Nghiêm.
Tiểu Nghiêm cái thằng này, ngoài miệng thì độc nhưng trong lòng lại mềm, nhìn thì nghiêm khắc nhưng thật ra rất đáng tin, giao việc gì cho nó cũng yên tâm.
Thời An à, cố gắng lên, cháu nhất định sẽ trở thành một bác sĩ giỏi nhất.
—
Ngày 7 tháng 8, đêm mưa nhỏ
Hôm nay Thời An lại tới, mang theo không chỉ kem mà còn rất nhiều đồ ăn vặt. Thằng nhóc này tuy còn trẻ nhưng rất khéo tay, làm mì trộn còn ngon hơn anh.
Kiều Linh à, anh thấy nó sắp sánh được với em rồi, ước gì em cũng được nếm thử một bát.
Thằng nhóc này rất tốt, chắc chắn em cũng sẽ quý nó.
Anh biết nó sợ anh cô đơn, nên mới thường xuyên ghé qua. Nó kể chuyện ở chỗ làm, lúc đầu còn giữ ý nhưng sau này quen rồi, mỗi ngày đều lải nhải về Tiểu Nghiêm, bảo cậu ta vô nhân tính, lạnh lùng, là ác quỷ. Nhưng nói đi nói lại, cuối cùng vẫn khen Tiểu Nghiêm giỏi, kỹ thuật tốt, nói xong lại thấy tự hào thay.
Thằng nhóc này không chỉ thích nói chuyện mà còn thích hát nữa. Anh mở bài "Điềm mật mật", nó cũng hát theo, nhưng hát dở kinh khủng, vậy mà tự nó lại thấy hay, còn kéo anh hát cùng.
Anh đã khéo léo khuyên mấy lần, nhưng nó chẳng thèm để ý, còn nói là hát để "tỉnh táo tinh thần" cho mấy "người bạn" bên cạnh, gào thét như ma kêu quỷ khóc, anh thật sự sợ làm mấy người bên kia "tỉnh" hết.
Kiều Linh à, em chắc cũng nghe thấy rồi nhỉ.
Nếu có khó nghe, em cũng ráng nhịn nhé, ra ngoài chắc chẳng ai chịu nghe đâu, cứ coi như dỗ cháu trai đi. Hơn nữa, đứa bé rất tốt bụng, nó thích hát thì cứ để nó hát, đợi nó đi rồi, anh sẽ mở Đặng Lệ Quân hát cho em nghe.
Nhưng anh cũng không hiểu nổi, một đứa trẻ ngoan, trắng trẻo, đẹp trai thế mà sao hát dở thế không biết. Giờ bọn trẻ ai chả thích karaoke, mà sao nó không luyện cho ra hồn nhỉ?
---
Ngày 30 tháng 9, nhiều mây
Anh đang định đi ngủ thì nhận được điện thoại của Thời An. Nó nói ở Nhật Khách Tắc xảy ra lở tuyết, nó phải sang đó hỗ trợ, gọi điện để chào tạm biệt, nói thời gian này không qua được. Anh dặn nó phải chú ý an toàn rồi cúp máy, nhưng trong lòng cứ thấy nặng nề, trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Thằng nhóc này mới đến không lâu, sao lại bị điều đi chứ.
Cũng may Tiểu Nghiêm cũng đi. Tiểu Nghiêm à, nhớ trông chừng Thời An cho kỹ, đừng để nó xông pha làm gì, bảo vệ bản thân là quan trọng nhất.
---
Ngày 5 tháng 10, trời mưa
Dạo này ngày nào anh cũng xem tin tức, thỉnh thoảng còn lên lầu đi lại, chỉ mong nghe được tin tức bên Nhật Khách Tắc. Trong bản tin nói có hai bác sĩ chủ chốt bị mất liên lạc, lòng anh cứ nặng trĩu, khó chịu không tả nổi
Thời An, Tiểu Nghiêm, hai đứa thế nào rồi? Nhớ phải tự chăm sóc mình, an toàn là trên hết.
---
Ngày 8 tháng 10, trời nắng
Hôm nay nhận được điện thoại của Thời An, vừa nghe máy đã hỏi anh thế nào, cái thằng ngốc này, bản thân còn lo chưa xong còn hỏi anh. May mà hai đứa đều an toàn, mấy ngày nữa sẽ về.
Tới hôm nay anh mới thấy nhẹ nhõm, mau mau về đi. Ở bệnh viện có bận mấy cũng còn hơn ở ngoài đó.
---
Ngày 29 tháng 1, trời nắng
Hôm nay là đêm giao thừa, Thời An mang bánh sủi cảo đến cho anh. Nhân do bà ngoại nó trộn, mẹ nó gói, bảo anh ăn lúc còn nóng. Nó còn mời anh tối sang nhà nó ăn Tết, nhưng anh muốn ở lại bên em. Hơn nữa, anh qua đó cũng thấy không tiện.
Anh đã đuổi nó về, Tết nhất mà, nên đoàn tụ với gia đình thì hơn. Nơi này cũng không phải chỗ tốt đẹp gì. Anh ăn sủi cảo nóng hổi mà nước mắt cứ chảy ra. Không biết bao nhiêu năm rồi, anh gần như đã quên vị sủi cảo nhà làm.
Nhớ hồi trước Tết, em còn gói cho anh bánh sủi cảo nhân ba loại, anh có thể ăn hết hai đĩa, em còn cười bảo anh tham ăn.
Lúc ấy chỉ có hai ta, mà chẳng thấy cô đơn gì. Bây giờ chỉ còn lại mình anh... Thôi, Tết rồi, không nhắc nữa.
Kiều Linh, hai mươi năm rồi anh chưa được ăn sủi cảo em làm, thật muốn được ăn lại, chỉ một miếng cũng được.
Kiều Linh, chúc em năm mới vui vẻ. Anh thật sự rất nhớ em.
—-
Ngày 18 tháng 5, trời nắng
Hôm nay Thời An ghé qua, mặt mày ủ rũ. Anh hỏi mới biết là mai nó phải ra mắt gia đình, đang lo lắng lắm.
Nó vừa hồi hộp, vừa lo không biết tặng quà gì cho ra mắt, sợ gia đình Tiểu Nghiêm không hài lòng.
Thằng ngốc này, cháu hiền lành, hiếu thuận thế, ai mà không thích cho được. Nếu dám không thích, cứ về tìm anh, anh thay nó dạy dỗ họ.
---
Ngày 20 tháng 5, nhiều mây
Hôm nay anh đưa hợp đồng tặng di sản cho Thời An. Anh đã có ý định này từ lâu rồi. Anh trông nơi này hai mươi năm, nó là đứa duy nhất không biết gia cảnh anh thế nào mà vẫn sẵn lòng ở bên cạnh anh.
Đúng như dự đoán, nó không chịu ký. Anh phải khuyên nhủ đủ đường nó mới chịu đồng ý. Thằng bé này gan to thật, ký xong mới nghĩ đến việc xem giá trị di sản, sợ đến nỗi nấc mãi, rồi cứ nhét đậu phộng vị lạ vào miệng cho bớt căng thẳng.
Thằng ngốc, có thể để cháu an tâm cả nửa đời sau, bác sống trên đời này cũng coi như không uổng. Đây đều là những thứ cháu xứng đáng được nhận.
Kiều Linh à, cuối cùng anh cũng tìm được người có thể thay mình lo hậu sự cho chúng ta. Giao cho Thời An, anh rất yên tâm, đứa nhỏ này thật thà, chắc chắn sẽ không phụ mong đợi của anh.
Đợi đến khi bệnh anh trở nặng, nó sẽ thay anh thăm em, cũng sẽ đọc nhật ký cho anh, để anh không quên được em.
Nếu lúc đó nó vẫn hát "Điềm mật mật", em ráng nhịn chút nhé, anh sẽ ghi thêm một câu vào nhật ký: "Bác sĩ Thời, ráng bớt hát thôi, bác dâu của con dù hiền đến mấy cũng không chịu nổi đâu."
Kiều Linh à, giờ nghĩ lại, anh thấy mình thật ngốc. Hồi trẻ, anh chỉ nghĩ muốn cho em cuộc sống tốt hơn, muốn bù đắp cho em, cũng muốn bịt miệng đám họ hàng bên em nên anh đã liều mạng kiếm tiền.
Em luôn khuyên anh đừng quá vất vả, xót anh cực nhọc, tìm mọi cách nấu đồ ăn ngon cho anh. Khi đó, anh chỉ nghĩ, vợ anh chăm sóc anh như vậy, chắc chắn anh sẽ sống lâu trăm tuổi, có thể đi cùng em đến cuối đời.
Em sợ anh làm mệt hại sức khỏe, anh liền cố gắng cân bằng nghỉ ngơi và làm việc, nghe lời em, bớt uống rượu, bớt hút thuốc, ít xã giao, chăm tập thể dục. Nhưng anh tính thế nào cũng không tính được, cuối cùng lại là em bỏ anh đi trước.
Anh biết, bệnh em là do di truyền, là do gen, chẳng ai chọn được. Nhưng anh vẫn đau lòng, trách bản thân không chăm sóc em tốt.
Thời An nói, mấy năm nay y học tiến bộ nhanh lắm, nhiều bệnh ung thư tuy không chữa khỏi được, nhưng vẫn có thể kiểm soát rất tốt.
Có bọn trẻ ở đây thật tốt, mong thế gian này không còn ung thư, để không ai phải chịu nỗi đau bị bệnh tật giày vò.
Người dân không thể thiếu bác sĩ, nhưng nhìn mấy đứa nhỏ này thức đêm triền miên, mệt mỏi rã rời, trong lòng anh cũng xót xa.
Bọn trẻ vất vả, anh đều nhìn thấy hết.
Dưới đây là bản dịch sang tiếng Việt, với cách xưng hô đã được chuyển từ “tôi” sang “anh” như yêu cầu của em:
---
Ngày 1 tháng 7, trời nắng
Gần đây anh nghe từ chỗ viện trưởng Chung mới biết Thời An chuẩn bị đi du học, chắc cũng sắp lên đường rồi.
Thằng bé ba hôm hai bữa lại chạy qua chỗ anh, thế mà không hề nhắc chuyện này. Nó không nói, anh cũng vờ như không biết. Nghĩ tới sau này nó không thể tới được nữa, lòng anh cứ buồn rười rượi.
Đi du học là chuyện tốt, về sẽ càng giỏi hơn. Chỉ không biết nó sẽ đi bao lâu. Một năm quen biết, nó luôn ở bên anh, đùng một cái lại đi xa, không biết có quen được bên đó không.
Haiz... Già rồi mà lại sinh lòng luyến tiếc.
---
Ngày 5 tháng 7 – Trời âm u, đêm có mưa
Mấy hôm nay, Thời An ngày nào cũng đến, dặn dò đủ chuyện. Anh cứ giả vờ không biết, nó lại thật sự nghĩ là anh không biết gì. Đến tận hôm trước ngày đi nó mới chịu nói ra, cứ như thể anh mới là người sắp đi, còn nó là người tiễn biệt vậy.
Thằng bé càng lúc càng nghiêm với anh, bắt anh phải giữ sức khỏe, cái này không được ăn, cái kia không được đụng.
Kiều Linh, em nói xem, có phải em sai nó đến trông chừng anh không?
Nó chăm anh y hệt em ngày xưa. Nhiều khi anh còn nghĩ, nó giống như cháu ngoại ruột của mình vậy, là người thân có máu mủ thật sự.
Thời An, đi đi cháu, chúc cháu thuận buồm xuôi gió.
Bác Ngưu nghe lời cháu, sẽ uống thuốc đúng giờ, đợi ngày cháu trở về, bác chắc chắn vẫn còn nhớ rõ con.
---
Ngày 16 tháng 7 – Trời nắng
Cái thằng Thời An này, lại khiến anh vừa cười vừa khóc.
Nó đi du học không thể ở cạnh anh, nên dắt cả đám bạn học tới thay phiên chăm anh.
Hôm đó đông nghịt người, rôm rả hệt như Tết. Người thì bóc lạc cho anh, người thì kể chuyện cười, tầng hầm yên tĩnh phút chốc hóa thành đại hội liên hoan.
Chỗ này nào phải sân khấu ca múa nhạc, gây náo loạn như vậy, anh đã đoán chắc sẽ có chuyện. Quả nhiên, chiều hôm đó Tiểu Nghiêm tới.
Lãnh đạo vừa xuất hiện, bỗng chốc mọi thứ im phăng phắc. Bảy tám đứa nhỏ mặt mũi trắng bệch, lũ lượt trốn ra sau lưng anh, cúi đầu không dám hé lời.
Tiểu Nghiêm chẳng nể mặt ai, vừa vào đã gầm lên, mắng cho một trận tơi bời. Anh khuyên cũng chẳng ăn thua, cả bọn sợ hãi ù té chạy hết.
Nói đi cũng phải nói lại, không thể trách Tiểu Nghiêm được, chỗ này không thể làm loạn. Nhưng trong lòng anh thật sự thấy vui, chỉ không biết mấy đứa kia bị dọa vậy, sau này còn dám tới nữa không.
Dù sao đi nữa, Thời An, cảm ơn cháu vì đã có lòng.
---
Ngày 21 tháng 7 – Mưa lớn
Vài đứa bị Tiểu Nghiêm dọa hôm trước, hai ngày liền không dám tới. Sau đó chắc đã sắp xếp ca trực, thay phiên nhau đến thăm anh. Mỗi lần không quá hai đứa, giờ giấc rõ ràng, còn nghiêm ngặt hơn cả đi làm.
Mỗi đứa mỗi tính, đứa thì hát, đứa kể chuyện cười, có đứa lại kể chuyện ma. Có lẽ chỗ này âm khí nặng, chưa dọa được anh mà đã tự làm mình sợ trước.
Viện trưởng Vương cũng nói, để anh tiếp xúc thêm với mấy điều mới mẻ, nói chuyện với tụi nhỏ nhiều sẽ tốt cho bệnh tình.
Anh thấy cũng hay, tụi nhỏ đều là những đứa ngoan.
Ngoài mấy đứa trong bệnh viện, còn có một thằng nữa cũng náo nhiệt không kém.
Nó không làm trong viện, không được vào tầng hầm, nên cứ lúc anh nghỉ ngơi là gọi điện rủ anh ra ngoài.
Nó tên là Vương Đạc, lớn lên cùng Thời An.
Lần đầu gặp nó, anh giật nảy mình, thằng nhóc cao to lực lưỡng, kéo anh đi chạy bộ.
Anh già rồi, ở tầng hầm bao nhiêu năm, thế mà lại bị trai trẻ lôi đi tập thể dục.
Vương Đạc là vận động viên, thân thể khỏe mạnh. Nó bảo anh yên tâm, mấy bài tập đều hỏi ý bác sĩ rồi, trong sức chịu đựng của anh, có thể rèn luyện thân thể.
Hai bác cháu phơi nắng ngoài sân, Vương Đạc kể chuyện hồi nhỏ của Thời An, cứ vậy mà hết cả buổi sáng.
Viện trưởng Vương bảo anh nên ra nắng, nên vận động, nhưng trước đây anh lười nhác chẳng chịu nhúc nhích, giờ có người giám sát, thấy cũng tốt, ngủ cũng ngon hơn hẳn.
Thời An là đứa tốt, Vương Đạc cũng là đứa tốt, mấy bác sĩ trẻ đó, đứa nào cũng tốt.
Cái tuổi này rồi, tự dưng lại thấy không thể thiếu tụi nhỏ được nữa.
—
Ngày 15 tháng 8 – Mưa to
Thời An mỗi tuần đều gọi điện cho anh một lần, nhắc anh uống thuốc đúng giờ, giữ gìn sức khỏe, rồi cũng kể cho anh nghe một chút chuyện bên đó.
Nó gọi anh là “Bác Ngưu”, nhưng anh luôn cảm thấy... mình giống như ông nội*của nó vậy.
Nếu được chọn, anh thật sự mong có một đứa cháu trai như vậy. Cũng mong nó sẽ gọi một tiếng “bà” với em – Kiều Linh.
Mấy đứa trẻ đến chỗ anh ngoài đám bác sĩ trẻ thì còn có cả Tiểu Nghiêm. Nhưng thằng bé thường đến vào buổi tối, tránh mặt tụi nhỏ khác. Thỉnh thoảng nó uống chút rượu, say khướt rồi lật xem nhật ký của anh.
Nó chỉ đọc phần viết về Thời An, vừa đọc vừa nhớ lại, nếu không tìm thấy đoạn mình muốn thì quay sang hỏi anh: “Khoảng thời gian đó, Thời An đã nói gì? Làm gì?”
Nó thích nhất là nghe Thời An chửi mình. Anh không muốn “bán đứng” thằng nhỏ, nên toàn giả vờ không nhớ, vậy mà nó chẳng biết ơn gì cả, cứ khăng khăng chắc chắn Thời An chửi nó không ít.
Anh cũng không hiểu, đã biết Thời An không vừa ý mà sao nó còn không chịu bớt lại, ép thằng nhỏ đến mức ấy.
Nhưng mà, bị ép đến vậy rồi mà vẫn còn thương, nếu không ép chắc Thời An đã sớm bị nó làm cho xiêu lòng rồi.
Tiểu Nghiêm thích ngồi vào ghế của Thời An, ăn loại hạt hướng dương mà Thời An hay nhấm nháp, rồi đọc đi đọc lại cuốn nhật ký của anh. Anh hỏi nó sao không gọi điện, nó chỉ cười khổ, lật sang trang tiếp theo rồi chậm rãi nói: “Bây giờ bên Berlin là 3 giờ sáng rồi.”
Trước đây anh cứ nghĩ hai đứa đến với nhau, Thời An sẽ là người bị chi phối. Nhưng bây giờ anh thấy, mình sai rồi, Tiểu Nghiêm bỏ tâm tư không ít, có khi còn nhiều hơn.
Anh quen với viện trưởng Chung gần ba mươi năm, Tiểu Nghiêm là đứa anh nhìn lớn lên. Hồi nhỏ vì thiếu thốn tình cảm nên nó ngang ngược, phản nghịch, cái gì cũng thích chống đối bố mẹ.
Nó thông minh, nên học hành và sự nghiệp đều thuận lợi. Nhưng với nhà họ Chung, thông minh hay giỏi giang, vốn chẳng là điều đáng kể.
Ban đầu, anh không ủng hộ nó với Thời An, sợ nó chỉ chơi đùa, lại lo Thời An chịu thiệt thòi. Nhưng giờ nhìn lại, là anh hiểu lầm đứa nhỏ rồi. Nhà họ Chung không chỉ sản sinh ra bác sĩ giỏi, mà còn có người biết yêu sâu đậm.
Giây phút này đây, ngay trước bàn viết, Tiểu Nghiêm sau khi uống rượu xong không nói một lời, cứ dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào cái tên Thời An trong nhật ký.
Khoảnh khắc ấy, quen thuộc lạ thường. Anh thấy chính mình trong hình bóng của Tiểu Nghiêm — con người từng đau đáu ngày đêm mong nhớ.
Chính vì từng trải, nên anh càng hiểu thế nào là khắc cốt ghi tâm.
---
Ngày 28 tháng 1 – Tuyết nhẹ
Hôm nay là Tết, Thời An gọi video cho anh, Tiểu Nghiêm cũng ở đó.
Du học thật vất vả, đến Tết còn chẳng về được. May mà có Tiểu Nghiêm bay qua, anh biết thằng bé sẽ không chịu nổi xa nhau, thế nào cũng phải tìm cách sang đó.
Nửa năm qua, đây là lần đầu anh thấy Tiểu Nghiêm cười tươi, Thời An cũng rất hạnh phúc. Hai đứa đều ổn nên anh yên tâm rồi.
Kiều Linh, lại thêm một cái Tết không có em. Anh muốn đến gặp em, muốn ăn bánh chẻo em làm, muốn tận mắt nhìn em một lần.
---
Ngày 2 tháng 7 – Trời quang
Chớp mắt đã ba năm. Hôm nay là ngày vui vì Thời An tốt nghiệp và trở về rồi!
Hai đứa nhỏ đến thăm anh đầu tiên. Tiểu Nghiêm rút giấy đăng ký kết hôn ra, còn chuẩn bị kẹo cưới nhưng bị Thời An giữ lại, không cho anh ăn.
Thằng nhỏ Thời An mặt đỏ như khỉ, còn Tiểu Nghiêm thì phô ra tờ giấy hôn thú, miệng thao thao kể chuyện đi đăng ký kết hôn, chẳng khác gì con công đang khoe đuôi.
Mới vừa xuống máy bay đã đi đăng ký, đúng là chủ ý của Tiểu Nghiêm, mong chờ ba năm cuối cùng cũng đạt được.
Đã cưới rồi thì hãy sống tốt, hai đứa nhớ phải hạnh phúc.
Kiều Linh, lúc anh viết đoạn nhật ký này, bên cạnh là giấy đăng ký kết hôn của tụi nhỏ, còn của tụi mình cũng để ở đây.
Giờ ảnh cưới là ảnh màu rồi, so với thời của mình đúng là rực rỡ, vui tươi hơn nhiều.
Em à, chớp mắt mà chúng ta đã kết hôn hơn ba mươi năm. Cảnh tượng hôm đi lấy giấy đăng ký vẫn như vừa mới hôm qua, đó là ngày hạnh phúc nhất đời anh.
Kiếp sau, anh nhất định sẽ dẫn em đi, mãi mãi ở bên cạnh em, không bao giờ để em lại một mình nữa.
---
Ngày 12 tháng 7 – Trời trong nắng đẹp, không một gợn mây
Hôm nay anh dự lễ cưới của Thời An và Tiểu Nghiêm. Nói là lễ cưới thì cũng không hẳn, chỉ là hai bên gia đình cùng ăn một bữa cơm.
Hai đứa nhỏ dâng trà cho bố mẹ và cho viện trưởng Chung, rồi cũng dâng trà cho anh, gọi anh là ông.
Thời An nói, ông ngoại và bố nó mất sớm, nhưng nó rất biết ơn vì đời mình có hai người ông.
Đáng lẽ hôm nay là ngày vui của tụi nhỏ, vậy mà anh lại không kìm được, khóc tèm lem cả mặt. Làm ông mà khóc lóc thế này, đúng là mất mặt.
Kiều Linh, may mà em không có ở đây, nếu có thể nào em cũng trêu anh cho coi.
Nhưng anh thật sự ước gì em có thể ở bên, để anh giới thiệu Thời An và Tiểu Nghiêm với em, để cùng anh chúc phúc cho hai đứa nhỏ ấy.
Em còn nhớ không, ngày xưa em luôn mong có một đứa con. Nhưng lúc mình cưới nhau, em đã bốn mươi tuổi rồi. Anh sợ em phải chịu khổ, dỗ em cả tuần, em mới chịu nghe lời bác sĩ mà từ bỏ chuyện thụ tinh ống nghiệm.
Em đã khóc trong lòng anh suốt mấy đêm. Anh ôm em, bảo không có con cũng được, hai người bên nhau là đủ rồi.
Em từng nói, kiếp sau muốn có hai đứa con gái vì con gái ngoan ngoãn, dễ thương. Em muốn mặc đẹp cho con, muốn nuôi dạy chúng lớn lên thật dịu dàng. Em bảo, con gái là chiếc áo bông nhỏ của bố mẹ, em muốn được đồng hành bên con suốt tuổi thơ.
Nhưng sau khi quen Thời An, anh lại thấy con trai cũng tốt lắm. Kiếp sau nhé, mong con gái mình sẽ sinh được một thằng bé trai, để mình được làm ông bà ngoại.
Anh muốn cùng em dẫn tụi nhỏ đi bắt chuồn chuồn, dắt ra sông nghịch nước, lì xì Tết, nhìn chúng lớn lên từng ngày, tiễn đi học đại học, chờ đến lúc chúng lập gia đình. Nếu có thể, anh lại muốn cùng em chăm sóc cháu nội, cháu ngoại lớn thêm một vòng.
Dĩ nhiên, đó là giấc mơ của anh thôi, còn thế nào thì tùy bọn trẻ.
Nhưng mấy chuyện đó không quan trọng đâu em à. Chỉ cần được bên em đến cuối đời, vậy là đủ rồi.
---
Ngày 19 tháng 8 – Trời đẹp
Hôm nay anh theo tụi nhỏ đi xem Đại hội Thể thao Châu Á. Hồi trước ra nước ngoài toàn vì công việc, nhiều năm rồi mới có dịp đi chơi như vậy.
Chiều nay là chung kết ba môn phối hợp. Thằng nhóc Vương Đạc giỏi thật, bao nhiêu năm không từ bỏ, cuối cùng cũng được thi đấu ở Đại hội Thể thao Châu Á
Nó quấn cờ tổ quốc quanh người, chạy khắp sân thi đấu, còn vẫy tay gọi anh: “Bác Ngưu ơi, cháu làm được rồi!”
Anh già thế này mà lại khóc nức nở.
Không khí ở đó náo nhiệt vô cùng, anh cùng mấy đứa nhỏ hò reo như trẻ con, cảm giác như chính mình cũng trẻ lại.
Được quen tụi nhỏ thật là may mắn. Coi như kiếp này anh đến nhân gian một chuyến, cũng không uổng.
Kiều Linh, kiếp sau nhé, không chỉ đi du lịch trong nước. Anh sẽ dẫn em đi ngắm thế giới, đi xem Thế Vận Hội, Olympic, khám phá mọi góc trời… được không em?
---
Ngày 31 tháng 12 – Tuyết nhẹ
Chẳng mấy mà lại đến cuối năm rồi.
Anh đã viết mấy chục quyển nhật ký, lại thêm một năm nhớ em.
Lúc bắt đầu cầm bút, ngày nào anh cũng lo: Liệu hôm nay có phải là lần cuối cùng mình viết nhật ký không? Thế mà anh vẫn còn đến được hôm nay, nên anh tin: mình vẫn còn cầm được bút, vẫn sẽ viết tiếp.
Kiều Linh, đời người rực rỡ biết bao. Anh sẽ sống thật tốt, mang theo nỗi nhớ của em mà sống trọn từng ngày.
Anh bằng lòng với cuộc sống hiện tại, và biết ơn vì trong cuộc đời này đã từng có em.
Anh không cô đơn, chỉ là đang nhớ em.
Trương Kiều Linh, anh yêu em.
Kiếp sau, vẫn sẽ yêu em như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro