Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Cô ư?

Chỉ bằng những loại hành hạ đánh đập, chỉ bằng những loại tra tấn khiếp đảm, chỉ bằng những loại cực hình tàn khốc... chỉ bằng những ngôn từ kinh tởm, chỉ là những thanh âm khinh miệt. Cô còn đau hơn cô ta, gấp ngàn lần, gấp vạn lần. Không phải chỉ đau bên ngoài thân xác, mà là lan tràn vào tận bên trong tâm hồn! Trước mắt mờ dần, hít thở không thông.

Đau đớn, đến như vậy.

Biết là đau khổ, biết là tủi nhục, vậy mà lại vô cớ đâm đầu vào. Chỉ trách, bản thân lúc trước thực quá đỗi ngu ngốc.

"Trâm Thuỷ Ngưng, lười biếng cái gì! Mau xuống đây lau sàn nhà, cô còn chậm chạp, tôi lập tức mách với cậu chủ!"

Tiếng nói chua chát của bà Hồng từ dưới lầu vọng lên, cơ hồ muốn xuyên thủng bức tường cách âm.

Trâm Thuỷ Ngưng cười khổ, khó khăn đứng dậy.

Chỉ còn cách nghe theo thôi, địa vị của cô hiện giờ có lẽ còn thua kém bà ta gấp ngàn lần. Cầm cây lau sàn trên tay, cô vắt sạch nước đọng, sau đó liền bắt đầu công việc. Bàn tay mảnh khảnh linh động di chuyển cây lau sàn lên xuống qua những nơi có vài vết bẩn. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, sàn nhà hôm nay đặc biệt bẩn hơn ngày thường. Còn có thể nhìn rõ những vết chân tối sậm màu lầy lội do ai đó cố ý lưu lại.

Diện tích dinh thự Cung Gia thực sự rất rộng lớn, để lau sạch hết tất cả, cơ hồ phải mất rất nhiều thời gian và sức lực, lại nói, hôm nay sàn nhà rất bẩn! Thuỷ Ngưng mím môi cười khổ, đến đâu hay đến đấy vậy.

"Thước, không biết vì cái gì, mấy hôm nay bụng em cứ đau nhói..."

Triệu Yên Nghi thân mật ôm lấy cánh tay Cung Hàn Thước cùng đi vào đại sảnh dinh thự Cung Gia.

"Ừ, anh đưa em đến bệnh viện." Cung Hàn Thước cười nhạt.

"Không, không! Em không đến bệnh viện đâu."

Triệu Yên Nghi sợ sệt kháng nghị, sắc mặt tuyệt nhiên trở nên tái nhợt.

"Tại sao?" Cung Hàn Thước nhíu mày, nghi hoặc nhìn cô.

"Em sợ lắm, hay là..."

Nói đến đây, đáy mắt cô bất chợt loé lên một tia tinh quang hướng về phía thân ảnh gầy gò đang miệt mài lau sàn nhà.

"Cô có thể đi mua thuốc giúp tôi được không?"

Trâm Thuỷ Ngưng quay đầu, sắc mặt không thay đổi nhìn Triệu Yên Nghi. Cô cũng không phải không biết đến sự hiện diện của hai người họ, chỉ là, cô vẫn luôn cố ý giả vờ mắt điếc tai ngơ. Nhưng, cái gì cũng không lọt vào tai, hai người họ tuyệt nhiên ân ân ái ái trước mặt cô như vậy, cô làm sao có thể giả điếc được nữa đây.

Nói cô không còn tình cảm với Cung Hàn Thước thực sự là nói dối, cô có thể dối lí trí nhưng không thể dối con tim! Nếu cô hết yêu hắn... vậy thì tại sao khi chứng kiến cảnh hắn cùng phụ nữ khác thân mật, ân ân ái ái như vậy, trái tim lại có chút không khống chế được mà nhói lên từng hồi... Chỉ bấy nhiêu cô cũng có thể khẳng định chính mình vẫn còn tình cảm với tên ác ma đội lốt người đó! Tình cảm của con người mà, ngày một ngày hai thì làm sao mà có thể thay đổi nhanh chóng được, ít nhất cũng phải cho cô chút ít thời gian.

"Cô còn đứng đừ ra đấy làm gì, mau đi mua cho em ấy!"

Cung Hàn Thước không kiên nhẫn rít lên một tiếng qua khẽ răng, sắc mặt tối đen như mực.

"Được rồi!"

Thuỷ Ngưng lúc này mới hoàn hồn, cô gật đầu rồi mau chóng rời khỏi dinh thự Cung Gia. Vậy cũng tốt, cô đỡ phải chứng kiến cảnh đôi nam nữ đó mặn nồng ái ân. Rời khỏi tiệm thuốc, Trâm Thuỷ Ngưng đi thẳng về phía trước.

"A!" Không may, vô tình đâm phải một người.

Cánh tay phải có chút nhức nhối, Trâm Thuỷ Ngưng cắn môi, cố nhịn đau xót truyền đến.

"Thực xin lỗi!"

Người đàn ông vừa đụng phải cô liền rối rít xin lỗi, sắc mặt bối rối vạn phần.

"Không, tôi mới phải xin lỗi, là do tôi sơ ý đụng phải anh!"

Thuỷ Ngưng không muốn phải đôi co, cô lắc đầu, tỏ vẻ không sao. Cô vốn định rời đi, nhưng, vừa mới cất được một bước, lại thấy Cung Hàn Thước âm lãnh đi đến, khắp người tỏa ra sát khí đằng đằng áp chế.

"Trâm Thuỷ Ngưng, thì ra... cô dám gian díu với đàn ông khác sau lưng tôi! Khốn kiếp!"

Trâm Thuỷ Ngưng biến sắc. Lòng bàn tay Thuỷ Ngưng thấm đẫm mồ hôi, cô sắc mặt tái mét, những gì muốn nói chỉ có thể khó khăn đọng lại nơi cuống họng khô khốc. Lại nữa. Hắn lại hiểu lầm cô rồi. Cô không đáp lời, không có nghĩa là cô đuối lý, mà là, cô đã quá quen thuộc, quá thân thuộc với bộ dạng này của hắn. Bộ dạng coi trời bằng vung, bộ dạng tác oai tác quái, bộ dạng tự cho bản thân mình là đúng, bộ dạng ngông cuồng kiêu ngạo, tự cao tự đại.

Cô giải thích, hắn sẽ tin sao? Sẽ tin sao?

Hay là, bỏ mọi thứ ngoài tai, và, tiếp tục hành hạ cô? Cõi lòng đột nhiên chìm xuống hố sâu không đáy của tủi nhục, cô đương nhiên hy vọng hắn sẽ tin cô, hy vọng hắn sẽ không hiểu lầm cô, hy vọng hắn biết lắng nghe giải thích của cô. Chỉ là, hy vọng càng nhiều, cũng sẽ càng dẫn đến tuyệt vọng tan nát mà thôi. Trong mắt hắn, cô không là gì, trong mắt hắn, chỉ tuyệt nhiên có cô gái kia, tuyệt nhiên âu yếm, ôn nhu với cô gái kia. Thật sự.

Cô cười nhẹ, đã rất lâu rồi cô không cười, mà có cười thì cũng chỉ là một nụ cười thật đau đớn và nhạt nhẽo. Không hề có lấy một nụ cười hạnh phúc và an nhiên. Cô nhìn sang bên cạnh, người đàn ông vừa đụng phải cô ban nãy đã đi mất từ lúc nào. Đáy lòng không khỏi dâng lên một tia nghi hoặc, dáng vẻ của người kia, thực không giống như vô tình đụng vào tay cô, mà là, cố tình thì phải?

Cô tiếp tục đưa mi, chợt, dừng lại nơi thân ảnh yêu kiều kia. Bóng dáng của cô gái đó, cô hoàn toàn không thể quên được, nó đã khảm đậm vào trong trí nhớ, trong tầm thức từ lúc nào không hay. Bộ dáng thước tha, mái tóc óng ả bồng bềnh, thân hình mảnh dẻ nhỏ gọn, ngũ quan sắc sảo tinh quang. Là Triệu Yên Nghi.

Cô ta đứng ở phía đối diện nhưng Thuỷ Ngưng vẫn có thể nhận ra được, thậm chí là một cách rất rõ ràng. Cô ta nhìn cô, nở nụ cười nhạt nhẽo. Đến đây, Thuỷ Ngưng cũng đã hiểu ra. Mưu kế thật sự không tồi, không nghĩ đến bề ngoài là bộ dạng tiểu bạch thỏ vô dụng, thực chất bên trong lại thâm độc, sắc bén đến mức kia. Quả là.

Cô tịch mịch nhìn nơi đối diện, ngũ vị tạp trần.

Ha ha... Cung Hàn Thước, từ đó đến giờ anh vốn đã bị Triệu Yên Nghi lừa một vố ngoạn mục mà vẫn không hề hay biết, thật đáng tiếc cho anh! Người đàn ông đang đứng cạnh cô ta, cũng chính là người vừa 'vô ý' đụng vào cô, thực quá nực cười. Nghĩ theo cách đơn giản, đó là, cô ta sai khiến người kia đụng vào cô, cùng lúc Cung Hàn Thước đi đến, và, hắn hiểu lầm quan hệ giữa cô và người đàn ông kia.

"Trâm Thuỷ Ngưng, cô còn gì để nói?"

Vô tri vô giác, ngữ điệu ma quỷ của Cung Hàn Thước vang lên, một cách kinh rợn, trực tiếp đánh úp vào lồng ngực Trâm Thuỷ Ngưng.

"Không còn gì. Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ. Tôi có nói thì anh sẽ tin sao? Sẽ tin sao?!" Nghe hắn nói, Thuỷ Ngưng chỉ cảm thấy thực buồn cười. Cô có khác tội phạm đang bị thế lực chân lí truy nã là bao.

"Tốt, cô tốt lắm! Đi!"

Quả nhiên, hệt như dự đoán của cô. Sắc mặt điềm tĩnh của Cung Hàn Thước đã trở nên tái xanh, âm u và tối đen như mực, hắn hùng hổ đi về phía cô, hoàn toàn thành công thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Họ có vẻ đang xì xào, bàn tán rất nhiều điều. Hắn không kiêng dè, không để cho cô một chút mặt mũi, cứ thế hiên ngang mạnh bạo cầm lấy tay cô, lôi cô xềnh xệch theo hắn.

Cước bộ, bước chân của hắn căn bản quá lớn, quá nhanh. So với cô thì là một trời một vực, thế nên, cô không những không theo kịp hắn mà còn vấp phải đá sỏi ở trên đường, khiến cho máng chân trở nên đỏ ửng. Nhưng điều này thực không có nghĩa lý gì ở hiện tại nữa rồi, hắn vẫn tức giận rất điên cuồng. Vài phút nữa, sẽ là cuồng phong, bão tố gì sắp xảy ra đây?

Bàn chân bỏng rát, cơ hồ rỉ ra vài vệt máu đọng, khiến cô tưởng chừng như chân chính mình bị liệt, hoàn toàn không thể đi nổi nữa. Vậy mà, hắn ta vẫn cứ không quan tâm, không để tâm, thậm chí là không ngó ngàng đến cô, dù chỉ một giây, một phút. Ha, tại sao cô lại yêu phải hắn chứ? Cũng chỉ có thể trách bản thân đã quá ngu ngốc, ngu muội vào cái thứ tình yêu viễn vong kia, thật là...

Vài phút cực hình trôi qua, Thuỷ Ngưng cũng đã được giải thoát. Cung Hàn Thước không nói không rằng, trực tiếp nhét thẳng cô vào trong xe, động tác mạnh bạo thập phần chán ghét. Cô cũng chẳng buồn để tâm đến, hắn cũng không phải bây giờ mới chán ghét cô, ghê tởm cô. Đối với cô mà nói, việc không cảm xúc với chán ghét của hắn đã sớm hình thành dần một thói quen, một phản xạ có điều kiện.

Cô ngồi ở ghế sau, còn Cung Hàn Thước ngồi ở ghế lái. Hắn đạp mạnh chân ga, động cơ xe theo đó mà vang lên ồ ồ. Rồi lái đi, vận tốc thiếu điều bay vùn vụt trên còn đường. Cô vừa lo lắng, lại vừa sợ hãi, thật sự không biết hắn đang muốn làm ra cái việc điên rồ quái quỷ gì. Với tính cách của Cung Hàn Thước, cô đương nhiên hiểu rõ hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô. Nếu có, thì là trong mơ. Ngồi trên xe, cô không ngừng run rẩy thân thể. Hắn chạy rất nhanh, lại còn ẩu, khiến chiếc xe lung lay không ngớt.

Qua rất lâu, xe vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Trâm Thuỷ Ngưng cũng đã chịu hết nổi với loại cực hình này. Đầu óc cô choáng váng, đại não co rút không có quy luật trì trệ, cuống họng không ngừng dâng trào một cỗ nhợn nhạo. Cô nhìn thẳng vào đôi con ngươi lạnh như tiền của hắn: "Cung Hàn Thước, anh rốt cuộc là muốn đưa tôi đi đâu?!"

Cung Hàn Thước không trả lời, tốc độ lái xe ngày một nhanh. Cô say sóng đến mức muốn ói mữa, nhưng suy cho cùng vẫn là nhẫn nhịn. Cố lên, sắp qua, sắp qua rồi...

Ước chừng năm phút sau, chiếc xe mới hoàn toàn dừng lại. Trâm Thuỷ Ngưng lúc này mới mệt mỏi nâng mắt, đây là khách sạn năm sao. Chỉ là, hắn đưa cô đến đây làm gì? Hắn rốt cuộc là có ý định gì đây?

Ngực trái bất an không thể tả, và nhói lên từng hồi. Cô rất muốn hỏi hắn rằng anh muốn làm gì, muốn đưa tôi đi đâu. Nhưng khuôn mặt lạnh băng kia như ma như quỷ, khiến mọi dũng khí trong cô dường như sụp đổ tan nát, lồng ngực theo đó cũng co thắt chặt chẽ.

Cung Hàn Thước lôi cô vào thang máy, động tác vẫn như ban nãy, mạnh bạo và ngang tàn. Không có lấy nửa phần ôn nhu, nửa phần dịu dàng như lúc hắn đối xử với cô gái Triệu Yên Nghi kia. Cô đã quá quen, chỉ là một ý thức sợ hãi vẫn còn đọng lại, thật sự không biết hắn có ý định gì mà đưa cô đến đây. Bất an.

Thang máy reo lên một tiếng rồi theo công nghệ mà mở cửa, Cung Hàn Thước lôi cô đến một căn phòng tổng thống. Hắn cầm lấy chìa khoá, mở cửa ra.

'Cạch'

Trước mặt cô là năm người đàn ông chững ở độ tuổi bốn mươi trở lên. Khuôn mặt kinh tởm, chỉ toàn vết sẹo rỗ. Trên người là hình xăm thú vật bặm trợn, và chỉ tuyệt nhiên quấn một chiếc khăn trắng ngang hông. Chứng kiến cảnh này, cô chỉ muốn nôn thốc nôn tháo một trận. Nỗi bất an ngày một trào dâng tưởng chừng như không có chập chừng kết thúc.

Cô nhìn Cung Hàn Thước bên cạnh, hắn đúng lúc cũng đang nhìn cô, hắn ma quỷ nói, khoé môi khẽ nhếch lên, ngữ điệu khinh thường.

"Chẳng phải là thèm khát đàn ông sao, ban nãy còn lén lút vụng trộm sau lưng tôi cơ mà? Đấy, tôi chiều cô, năm người còn không biết là có thỏa mãn cô hay không?! Nếu thiếu thì tôi gọi thêm cho cô cũng được!"

"Cung Hàn Thước, anh điên rồi, điên thật rồi!"

Cô không ngừng gào thét, cuống họng khan dần, khí lực trong người theo đó cũng tan tành trong phút chốc. Thì ra, hắn muốn như vậy, điều hắn muốn chính là như vậy. Hắn muốn nhìn cô bị xỉ nhục, hắn muốn chứng kiến cảnh cô - người vợ trên danh nghĩa của hắn bị một đám đàn ông cưỡng bức, hiếp đảm.

"Đừng nhiều lời, mau vào bên trong để bọn họ thỏa mãn cô!" Cung Hàn Thước rít lên một tiếng qua kẽ răng, mất kiên nhẫn nói. Hắn tàn ác đẩy cô, bức ép cô vào bên trong phòng tổng thống.

Thuỷ Ngưng biến sắc, cô không ngừng vùng vẫy tay chân, mặt mày tái mét. Cô không thể, cô không thể bị đám đàn ông kia cưỡng bức được, không thể! Tụ tôn của cô, tự trọng của cô, làm sao mà bị chà đạp một cách nhẫn tâm như vậy được? Cô mặc kệ sức lực giữa nam nhân và nữ nhân, hết sức, gắng sức vùng vẫy muốn thoát khỏi nơi đội lốt địa ngục này.

"Anh Hàn Thước, đừng làm như vậy!"

Bất tri, một thân ảnh khẩn trương nhảy vào lồng ngực hắn, ề ập cất tiếng.

"Nghi Nghi, sao em lại ở đây?"

Hắn nhíu mày, sắc mặt mất tự nhiên.

Như có một sợi dây mong manh cứu vớt, Trâm Thuỷ Ngưng chạy nhanh về phía thang máy đang mở cửa, nhưng, không may, Cung Hàn Thước lại nhanh hơn cô một bước, hắn mạnh bạo kéo đôi tay mềm mại không xương của cô, liếc nhìn cô, âm u và mờ mịt cất lời.

"Ha ha, muốn trốn à? Đừng quên, đứa em gái tàn phế của cô đang nằm trong tay tôi! Trâm, Thuỷ, Ngưng!"

Phải rồi, bỗng trong phút chốc dại dột ấy, cô lại quên mất, Trâm Thuỷ San, đứa em gái tội nghiệp của cô, nó bị mất đi đôi chân, không thể đi đứng được, và cũng đang hoàn toàn nằm trong tay hắn, nằm trong sự điều khiển của hắn. Con bé vô tội, chỉ mới mười tám tuổi, là cái tuổi xuân xanh nảy nở, cái tuổi đẹp biết bao nhiêu, trong sang biết bao nhiêu. Nhưng, dòng đời lại quá đen đủi với nó, khiến cho nó trải qua một trận tai nạn tàn ác, hung thủ thì chạy đôn chạy đáo bỏ trốn và con bé trở nên tàn phế, mất đi đôi chân.

Từ trước đến giờ, cô vẫn luôn biết, Cung Hàn Thước có thể sẽ gây bất lợi cho San San, nên là, dù có muốn bỏ đi khỏi nơi này cũng không thể. Cô vẫn còn San San, vẫn còn thứ để níu kéo cô ở lại. Cô bỏ đi, vậy còn con bé, ai sẽ lo cho nó, ai sẽ vẹn tâm chăm sóc nó một cách chu đáo đây. Lạc mất cha mẹ, đã là một thiệt thòi rất lớn, nó chỉ còn mỗi cô để nương tựa thôi. Cô đã từng có rất nhiều cơ hội để lẩn trốn khỏi bàn tay ma quỷ của Cung Hàn Thước, cô muốn chứ, rất muốn thoát khỏi tên ác quỷ đó. Muốn tự do trở lại, nhưng còn San San thì sao? Con bé cần có cô, chưa kể, Cung Hàn Thước có thể sẽ gây khó khăn cho con bé, hắn ta mà, việc gì cũng có thể làm ra được.

Chỉ là, ban nãy, khi chạy vào thang máy, cô đã lỡ quên mất con bé, vì quá sợ hãi, tình thế cấp bách, khiến đại não suy nghĩ không thông, lúc đó, cô chỉ muốn trốn, muốn bỏ đi thật xa nơi này, muốn thoát khỏi hắn ta, thoát khỏi Cung Hàn Thước. Nhưng rồi, cô lại quên mất đứa em gái ruột thịt của cô, cũng là người thân duy nhất của cô - Trâm Thuỷ San.

Cung Hàn Thước, hắn đây là đang uy hiếp cô, nếu cô mà dám rời khỏi nơi này, hắn sẽ lập tức gây khó dễ cho San San! Mà hắn, chỉ cho cô đến thăm con bé vào ngày cuối tuần, và thuê người làm chăm sóc con bé. Nói trắng ra, hắn chính là người quyết định tất cả, quyền uy tất cả. Những điều hắn muốn đều có thể trở thành sự thật một cách chóng vánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro