
1.
em luôn gọi tên người vào lúc hai giờ sáng. tựa một khúc đàn quen thuộc đã lâu, văng vẳng đâu đó trong tâm trí, mãi không thể quên.
em vẫn tiếp tục mơ mộng.
một giấc mộng tình.
sẽ thật tuyệt biết bao nếu ta có được thứ ta muốn.
sẽ thật hạnh phúc biết mấy nếu tên em được thốt lên từ khuôn miệng của người.
em đã tự hỏi liệu khi người nhìn vào đôi mắt của em.
người sẽ thấy điều gì?
và rồi em lại tự hỏi.
nếu người nhìn em bằng đôi mắt vẫn hằng trông ngóng dáng hình của người như lúc này, liệu em sẽ như thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro