Chương 1. Khoảnh Khác Bất Ngờ
Thượng Hải vào một buổi chiều mưa tầm tã, những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống như muốn nuốt chửng cả thành phố. Nguyệt Hạ ngồi một mình trong quán cà phê nhỏ ven đường, ánh mắt nhìn ra khung cửa sổ, lòng mang theo nỗi buồn man mác. Cô vừa trải qua buổi kiểm tra sức khỏe và kết quả không mấy khả quan.
Bỗng nhiên, cánh cửa quán cà phê mở ra, một cơn gió lạnh ùa vào mang theo những hạt mưa li ti. Một chàng trai trẻ bước vào, dáng vẻ ướt sũng. Anh tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ và ánh mắt anh vô tình chạm phải ánh mắt của Nguyệt Hạ. Đó là Phong Vũ, một chàng trai đang gặp rắc rối với công việc kinh doanh của mình.
Anh gọi một tách cà phê nóng và ngồi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Nguyệt Hạ cũng không nói gì, cô chỉ yên lặng nhìn anh, cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ.
"Anh không thích mưa sao? " Nguyệt Hạ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
"Không hẳn, nhưng tôi thích những ngày nắng hơn". Phong Vũ trả lời, giọng nói trầm ấm.
"Tôi thích cả hai, mưa mang lại cảm giác buồn, nhưng nắng lại mang đến hy vọng". Nguyệt Hạ nói.
Họ bắt đầu trò chuyện, những câu chuyện vụn vặt về cuộc sống, về công việc, về những ước mơ. Họ nhân ra rằng họ có rất nhiều điểm chung và họ cảm thấy như mình vừa tìm được một người bạn.
Khi cơn mưa tạnh, Phong Vũ đứng dậy trả tiền cà phê.
"Cảm ơn em đã trò chuyện cùng tôi". Anh nói.
"Không có gì, tôi cũng cảm ơn anh". Nguyệt Hạ mỉm cười.
Họ chia tay nhau ở quán cà phê, không có lời hứa hẹn, không có sự luyến tiếc. Chỉ có một khoảnh khắc bất ngờ, một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, nhưng lại để lại một ấn tượng sâu sâu trong lòng cả hai.
Nguyệt Hạ bước đi trên con phố ướt đẫm, lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô biết rằng, cuộc gặp gỡ với Phong Vũ không phải là một định mệnh nhưng nó đã mang đến cho cô một chút niềm vui, một chút hy vọng.
Phong Vũ cũng bước đi trên con phố, lòng anh cảm thấy ấm áp hơn. Anh biết rằng, Nguyệt Hạ không phải là người sẽ thay đổi cuộc đời anh nhưng cô đã mang đến cho anh một sự đồng cảm, một chút sự thấy hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro