Chương 7: Những thiên thần mang đôi cánh cầu vòng
Vũ Hiên đứng bên cạnh dõi theo Thanh Yên một lúc mới đưa tay cầm giúp đồ cô. Thanh Yên nghiêng đầu nhìn Vũ Hiên, cô thật sự rất buồn, đôi mắt ngấn nước như sắp khóc, nhưng rồi lại nén chặt vào lòng, mỉm cười nhìn Khả Nghiên rồi cùng Vũ Hiên lên xe.
Thanh Yên nghiêng đầu tựa mình vào thành ghế, cô thả trôi ánh mắt của mình mông lung vô định giữa không gian, không nói một lời nào, chỉ có những tiếng thở dài khe khẽ và một gương mặt buồn rũ rượi. Trước biểu hiện như thế của Thanh Yên, Vũ Hiên cũng đoán ra được cuộc nói chuyện chẳng mấy suôn sẻ. Cứ lâu lâu Vũ Hiên lại liếc mắt nhìn Thanh Yên một lần, khéo léo dõi theo biểu cảm của cô từng chút một.
Cả hai đều im lặng không nói, ánh chiều tà buồn man mác như đuổi theo xe của hai người họ, len lỏi khắp mọi nẻo đường. Có lẽ giây phút mà Thanh Yên gặp được Khả Nghiên, cũng giống như ánh chiều tà vậy, tuy có ánh sáng, có ấm áp, cũng có rực rỡ, nhưng cuối cùng số phận của nó cũng không thoát khỏi sự bao nhấn chìm của màn đêm dày đặt kia.
Vũ Hiên đỗ xe tại một công viên gần nhà, đây cũng là nơi mà ba người họ, gồm cả Vân Nhi thường hay hẹn nhau để đi dạo sau khi làm việc mệt mỏi. Không khí buổi chiều giữa những hàng cây cùng tiếng nói cười của mọi người xung quanh thật sự rất yên bình, khiến cho bất cứ ai cũng muốn thả hồn tại đây. Đó thật sự là một liều thuốc tinh thần cho bất cứ ai yêu thích thiên nhiên và muốn gột rửa tâm hồn mình.
Vũ Hiên tháo dây an toàn, nghiêng đầu nhìn Thanh Yên dịu dàng, chỉ tay ra hướng công viên:
- Yên, đi dạo một chút không?
Thanh Yên nhìn Vũ Hiên rồi lại nhìn sang công viên trước mặt, người người vẫn tấp nập vui chơi ở nơi này, giống như ngày thường vậy. Nhưng Thanh Yên không cảm nhận được không khí vui vẻ thoải mái này như trước, tâm trạng hôm nay có chút không ổn, thật sự không vui một tí nào.
Mặc dù là như vậy, nhưng khi Thanh Yên nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Vũ Hiên, khiến cô không thể từ chối được. Vì thế cô chỉ đành miễn cưỡng mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Hai người dạo bước trên con đường trải đá quen thuộc, họ đi cạnh nhau không nói một lời nào. Một người rất muốn hỏi, một người lại không muốn nói, vì vậy không khí xung quanh lại càng miễn cưỡng hơn. Vũ Hiên chọn một góc khuất vắng người qua lại, kéo Thanh Yên ngồi ghế đá gần đó:
- Yên, có chuyện gì?
Dường như không chịu được nữa, Vũ Hiên buộc phải hỏi, nếu không cô sẽ điên tiết lên mức. Vũ Hiên gác tay lên ghế, hướng nhìn thẳng nhưng lại dùng cái chất giọng trầm mà nghiêm túc ấy hỏi Thanh Yên.
Thanh Yên cúi gầm mặt xuống rồi lại ngước lên nhìn Vũ Hiên, dường như những cảm xúc cô che dấu từ khi gặp Khả Nghiên đến lúc lên xe, và khi dạo công viên như muốn vỡ òa ngay lập tức. Thanh Yên cảm thấy ánh mắt mình bỗng nhòe đi, sóng mũi cô cay cay rồi đỏ ửng lên. Gương mặt đang cố hết sức bình tĩnh của Vũ Hiên đột nhiên bị làm cho hốt hoảng, cô luống cuống ôm lấy Thanh Yên mà vỗ về. Bất ngờ trước hành động đó, Thanh Yên có chút bàng hoàng, nhưng rồi cô lại yên ổn nằm trong lòng của Vũ Hiên. Hóa ra, khi được Vũ Hiên ôm trong lòng, lại có thể cảm thấy ấm áp đến như vậy.
Cứ như được huých một cú, bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu uất ức mà Thanh Yên kìm nén bấy lâu nay cứ như vậy mà trào ra. Cô khóc, khóc như một đứa trẻ chỉ vì đau nên khóc, cứ mặc cho nước mắt tuôn ra. Cô vừa khóc vừa nức nở:
- Không phải như thế đâu...
Từng từ, từng từ được Thanh Yên thốt ra một cách nghẹn đắng, Vũ Hiên không dám nói gì cả, chỉ biết im lặng an ủi, bên cạnh nghe cô khóc, ôm lấy cô khi cô cần, đỡ lấy cô khi cô không còn chút sức lực. Đối với Vũ Hiên mà nói, như vậy là đủ rồi.
Thanh Yên khóc đến lả người, khóc đến khi không còn sức để khóc mới thôi. Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Thanh Yên nhận ra việc mình vừa làm thật sự không thể nào tin nổi. Cô vậy mà lại ngả vào lòng Vũ Hiên khóc đến mức ướt sũng cả áo, hành động này chỉ khiến cô muốn đào một cái lỗ chui xuống. Nếu hiện giờ bên cạnh có một cái hố, có lẽ Thanh Yên sẽ không ngừng ngại nhảy xuống vì xấu hổ.
Thanh Yên chớp chớp mắt ổn định lại tinh thần, nhưng lại không dám nhìn về phía Vũ Hiên, cô liếc mắt nhìn sang nơi khác rồi lý nhí hai chữ "Xin lỗi", hy vọng là Vũ Hiên có thể nghe thấy và quên đi hành động vừa rồi. Quả nhiên Vũ Hiên chưa bao giờ cảm thấy thất vọng vì độ mặt dày của bản thân. Trước vẻ ngại ngùng như muốn độn thổ của Thanh Yên, Vũ Hiên vẫn hiển nhiên trưng ra một vẻ mặt "không có gì hết" để đáp lại. Thấy Thanh Yên không dám nói gì, Vũ Hiên khẽ cười phì một cái rồi rướn người về phía Thanh Yên, ân cần:
- Đừng lo, em sẽ không kể cho Vân Nhi nghe đâu.
Vừa nghe đến hai chữ "Vân Nhi", gương mặt ngượng ngùng khi nảy của Thanh Yên bất chợt biến đâu mất, thay vào đó là vẻ mặt đanh đá thường ngày của cô. Thanh Yên hừ giọng:
- Lại còn dám kể!
- Không dám, - Vũ Hiên càng tiến gần thêm một bước, đưa tay xoa đầu Thanh Yên, cúi người xuống để tầm nhìn ngang bằng với cô – dáng vẻ này của Thanh Yên, chỉ có mình em được thấy thôi, làm sao có thể kể cho người khác thấy được chứ.
Thanh Yên bĩu môi, vừa nũng nịu lại có chút trẻ con giận dỗi, vẻ mặt ấy thực sự khiến cho Vũ Hiên không sao kiềm lòng được mà nhoẻn miệng cười.
- Không sao rồi, - Vũ Hiên đứng lên và kéo Thanh Yên đi theo mình – có em ở đây rồi, mọi chuyện đều không có gì to tát nữa cả. Nhưng mà, tối nay Yên phải kể cho em nghe chuyện gì đã xảy ra đó.
Gương mặt đầy trìu mến nâng niu của Vũ Hiên khiến cho Thanh Yên cảm thấy yên lòng. Cô mỉm cười, khẽ gật đầu đồng ý rồi cùng Vũ Hiên về nhà.
Ánh đèn đường đã được bật lên từ lúc nào, bây giờ lại rọi theo bóng dáng của hai người. Họ đang cười, có lẽ là cười vì người trước mặt, cũng có thể là cười vì hạnh phúc, hoặc là cười vì khoảng cách của cả hai đã vô tình được kéo lại gần nhau thêm một chút nữa.
Thế nhưng Vũ Hiên vẫn không quên ván cược của mình và Khả Nghiên. Rõ ràng đã thỏa thuận rằng sẽ mở rộng trái tim, sẽ thử chấp nhận, thử nhìn nhận con người Thanh Yên theo một cách khác. Nhưng nhìn xem, Khả Nghiên đã làm gì vậy? Cô lại đẩy Thanh Yên ra xa hơn, một lần nữa khiến cho mối quan hệ của hai người họ có thêm một vết nứt. Vũ Hiên biết bản thân Khả Nghiên không xấu, Thanh Yên cũng biết như thế. Chỉ là cô ấy không chấp nhận được đồng tính, chỉ vì định kiến từ bé đã được học nên cô khó chấp nhận mà thôi. Nhưng lần này Vũ Hiên lại thay đổi suy nghĩ rồi, cô không muốn chờ Thanh Yên dứt tâm đối với Khả Nghiên nữa. Cô muốn tiến đến một bước, muốn bảo vệ, che chở cho Thanh Yên, không muốn Thanh Yên phải buồn, phải khóc nữa. Và thẳm sâu trong tâm tư của một người tràn đầy dã tâm, Vũ Hiên muốn Thanh Yên chỉ thuộc về cô, và chỉ có thể là cô mà thôi.
***
Ba ngày sau, Khả Nghiên thật sự đã đến chỗ Thanh Yên, dù sao bây giờ cô cũng đã không có việc. Cho dù là ép buộc hay là tình nguyện thì đây cũng là cơ hội tốt dành cho cô. Đãi ngộ của công ty cũng rất tốt, vì vậy Khả Nghiên cũng không được gọi là miễn cưỡng khi đến đây.
Sau khi làm hồ sơ rõ ràng, Thanh Yên đã bỏ qua giai đoạn thử việc cho Khả Nghiên, cô cứ như vậy trở thành thư ký chính thức cho Thanh Yên. Mười năm trước Thanh Yên mỗi ngày đều dõi theo Khả Nghiên, về năng lực hay thái độ làm việc, Thanh Yên đều biết rằng Khả Nghiên là một người cực kỳ xuất sắc. Không chỉ năng lực chuyên môn hay kỹ năng mềm, nếu có cơ hội Khả Nghiên đều cố gắng học tập để nâng cao kiến thức cho chính mình. Vì vậy việc đưa Khả Nghiên đến bên cạnh mình làm việc, đối với Thanh Yên cũng không có gì đáng ngại.
Vũ Hiên là người trực tiếp sắp xếp và hướng dẫn công việc cho Khả Nghiên. Mặc dù cô biết lý do vì sao Khả Nghiên đến đây nhưng cô vẫn giữ một thái độ rất chuyên nghiệp để hướng dẫn cho Khả Nghiên. Sau khi hướng dẫn một lượt, Vũ Hiên đến văn phòng của Thanh Yên để báo cáo tình hình.
Thanh Yên nằm ngửa người ra ghế, cuốn sách được đặt lên mặt như thói quen thường ngày. Những lúc như thế Thanh Yên chỉ muốn giải lao để mắt được nghỉ ngơi một lát. Vũ Hiên trên tay cầm quyển sổ ghi chép cá nhân của mình, không cần biết Thanh Yên có nghe hay không cô vẫn báo cáo:
- Khả Nghiên đã được sắp xếp ổn rồi, hướng dẫn một lần rồi, hy vọng cô ấy sẽ nhớ.
Thanh Yên ậm ừ vài cái rồi đưa tay lấy cuốn sách trên mặt mình xuống:
- Cảm ơn nhé, Diệp lão đại.
Vũ Hiên gật nhẹ đầu, ánh mắt vẫn chăm chú lật sổ:
- Câu lạc bộ cuối tuần...
- Đi chứ. – Không để Vũ Hiên nói hết, Thanh Yên liền lập tức trả lời.
- Theo thông tin được gửi đến trên email, chủ đề của tuần này tên là "Góc cuối tâm hồn". Mục đích để các thành viên chia sẻ về câu chuyện cá nhân của mình đến cộng đồng, một phương pháp rất hữu dụng để chia sẻ lòng mình. Có một đường link được gửi kèm theo mail, tất cả mọi thành viên nhận được email đều có thể kể câu chuyện của mình, ban tổ chức sẽ lựa ra một số để chia sẽ đến cho cộng đồng.
Ngừng một lát, Vũ Hiên nhìn dáng vẻ chăm chú nghe mình tóm tắt của Thanh Yên, khẽ cười rồi nói tiếp:
- Vì thời gian có hạn nên không phải câu chuyện nào cũng có thể được chia sẻ, vì vậy những câu chuyện nào không được chia sẻ, sẽ được đăng trên diễn đàn của câu lạc bộ. Yên...có muốn chia sẻ câu chuyện của mình không?
Thanh Yên chống cằm suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý. Tuy rằng câu chuyện của cô ấy cũng không có gì đặc sắc, nhưng cô cũng muốn chia sẻ đến mọi người. Một phần hy vọng có thể tiếp thêm sức mạnh cho mọi người, phần khác cô hy vọng câu chuyện của bản thân có thể nhận được sự ủng hộ từ những người cô cho là ở cùng một thế giới với cô.
Thanh Yên vén tay áo nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ rồi, bây giờ ở nhà ăn có lẽ đông lắm. Thanh Yên đứng lên đẩy ghế đi ra, dù sao cũng sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, cô cũng phải đi kiếm gì đó ăn.
- Chuyện đó, chị sẽ tự viết và gửi đến cho câu lạc bộ, em không cần phải lo đâu. – Thanh Yên tiện tay cầm lấy cuốn sổ cá nhân của Vũ Hiên, đặt lên bàn mình – Còn bây giờ thì, Diệp lão đại, cùng đi ăn trưa thôi nào.
Vũ Hiên thở phào, vẻ mặt vừa cưng chiều vừa âu yếm, lặng lẽ đi theo Thanh Yên. Hôm nay tâm trạng của Thanh Yên cực kỳ vui vẻ, cô vừa đi vừa nói chuyện với Vũ Hiên, cảm giác như cô có thể nhảy cẫng lên vì vui sướng. Vũ Hiên thấy thế liền không kiềm lòng được mà trêu chọc:
- Mấy tuổi rồi?
Vừa nghe thấy giọng điệu xéo xắc đó của Vũ Hiên, Thanh Yên liền xụ mặt, ngước đầu liếc Vũ Hiên một cái ngọt sớt:
- Vẫn còn trẻ mà.
- Được được, vẫn còn trẻ lắm. – Vũ Hiên không kiềm chế được bản thân mình, nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu Thanh Yên, khóe miệng vẫn không thể nào hạ xuống.
Trong chốc lát, Thanh Yên cảm thấy mình thật nhỏ bé. Cô cảm thấy mình đang được cưng chiều bởi một cô nhóc bé hơn mình một tuổi. Lại nói Vũ Hiên bé hơn một tuổi thì cũng thôi đi. Vừa bé hơn một tuổi, lại cao hơn cô nửa cái đầu. Lúc nào đi cùng nhau, Thanh Yên cũng thấy mình được một đứa em gái học đòi ra vẻ người lớn chăm sóc vậy. Thật sự vừa có chút thua thiệt, vừa có chút ngớ ngẩn. Chẳng lẽ cô tiến hóa ngược hay sao.
Thanh Yên nhíu mày đưa tay cầm lấy tay Vũ Hiên đang xoa đầu mình, ánh mắt như muốn một phát hất bàn tay này ra:
- Chị đây không còn nhỏ nữa, đã hai mươi tám tuổi rồi.
Vũ Hiên bật cười, hai mưới tám thì sao chứ, chẳng phải hành động vẫn trẻ con như vậy sao. Dù sao từ trước đến nay chẳng phải mọi người đều nói, ai to hơn thì lớn hơn sao. Đối với Vũ Hiên mà nói, cô chưa bao giờ xem Thanh Yên là chị cả. Trước thái độ tị nạnh một cách ấu trĩ của Thanh Yên, Vũ Hiên không ngại gì mà ném cho một câu nói kháy lại:
- Cũng chỉ mới hai mươi tám thôi, dù sao cũng chưa có gia đình, chưa được xem là phụ nữ. Hơn nữa, hai bảy và hai tám cũng không cách biệt mấy đâu. Vả lại, Thanh Yên sinh tháng mười, em sinh tháng một. Nói trắng ra thì chỉ cách nhau có bốn tháng. Gọi một tiếng chị là đã quá hời rồi đó.
Thanh Yên mở to mắt ngạc nhiên trước những lời nói của Vũ Hiên. Từ khi nào Vũ Hiên nhỏ nhen quá vậy, so với cô từng tháng sinh. Nhưng những gì Vũ Hiên nói đều rất đúng, dễ dàng khiến cho Thanh Yên ngậm miệng, không thể cãi lại được. Thanh Yên nghĩ thầm Diệp lão đại đúng là một người miệng lưỡi sắc bén. Mà cũng chẳng sao, lớn hơn một tháng cũng gọi là lớn. Có ngon thì sinh trước cô một tháng đi, khi đó cô sẵn sàng gọi Vũ Hiên một tiếng chị và chấp nhận thân phận em gái này.
***
Một tuần trôi qua nhanh chóng, thấm thoắt cũng đã đến cuối tuần. Thanh Yên rất hào hứng cho sự kiện tuần này của câu lạc bộ. Chủ đề này cô đã mong mỏi từ rất lâu. Lại bàn một chút về câu lạc bộ này, thật ra cũng không gọi là quá lớn. Câu lạc bộ được thành lập cho những người thuộc cộng đồng LGBT kết bạn, giao lưu và lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn mình. Dù sao dưới ánh nhìn của xã hội, họ là những người lập dị, những người được cho là mang căn bệnh của xã hội.
Tuy rằng bây giờ, xã hội đã dần dần công nhận đồng tính. Nhưng vẫn có không ít người vẫn còn mang những định kiến cổ hũ thời phong kiến, một mực cho rằng đồng tính là một căn bệnh và luôn tìm cách để nó không xảy ra đối với người thân của gia đình này.
Vì thế sự ra đời của câu lạc bộ được rất nhiều người trong giới LGBT+ ủng hộ. Câu lạc bộ mà Thanh Yên giao lưu chỉ là một nhánh nhỏ trong đó. Dĩ nhiên những người tham gia câu lạc bộ này hầu hết đều là Lesbian, số còn lại thuộc những nhóm khác đến giao lưu và kết bạn.
Chủ đề của sự kiện lần này thật sự rất đặc biệt, không những có thể giúp những người trong cộng đồng có thể mở rộng lòng mình đến với mọi người, để nhận được sự đồng cảm tâm hồn đến từ những người có chung cảm nhận, mà còn khiến mỗi người trong cộng đồng có thể hiểu nhau hơn. Bên cạnh đó, những bài đăng trên diễn đàng về câu chuyện của các thành viên trên diễn đàn đều được đăng công khai nhưng giấu danh tính. Ban tổ chức hy vọng rằng, thông qua câu chuyện của các thành viên, sẽ giúp chạm đến trái tim của những người khác trong xã hội, cho dù là số ít đi chăng nữa, đó cũng là một điều tuyệt vời.
Với sự mới mẻ và đầy tính nhân văn trong sự kiện lần này, Thanh Yên quyết định sẽ đưa Khả Nghiên theo cùng. Cô luôn luôn mong muốn rằng, một ngày nào đó, nút thắt của Khả Nghiên đối với những người như cô sẽ được tháo bỏ. Mà nói thẳng ra thì chắc chắn sẽ xảy ra thôi. Ai đời có cô gái nào đã ngoài ba mươi mà chưa có bất cứ một mảnh tình vắt vai nào chứ. Nói ra không bị chửi điêu thì cũng bị nghi là đồng tính. Mà đồng tính cũng có tình yêu của đồng tính, Khả Nghiên thật sự là một người rất kỳ lạ. Suy nghĩ một hồi Thanh Yên cảm thấy mình đi hơi xa quá, liền lắc đầu lia lịa, như muốn xóa đi dòng suy nghĩ không mấy đứng đắn của mình.
Cứ vẩn vơ suy nghĩ một hồi như thế, Thanh Yên khá bất ngờ khi nhận ra xe đã đi đến trước cổng câu lạc bộ rồi. Câu lạc bộ mở cửa chào mừng bất cứ ai tham gia, vì vậy họ có thể dễ dàng ra vào mà không phải xác minh thân phận hay thành viên gì cả. Suốt cả chặng đường đến đây, Khả Nghiên vẫn luôn không ngừng suy nghĩ về lý do tại sao Thanh Yên lại đưa mình đến nơi này. Nhưng nhìn kỹ thì nơi này thật sự được trang trí rất đẹp. Đây là nhà văn hóa của thành phố, trước cửa khán phòng được bày những lẵng hoa đủ màu rực rỡ. bên cạnh cửa vào còn được dựng một bảng thông tin về sự kiện, bao gồm tên, địa chỉ, thời gian và có cả địa chỉ web của diễn đàn đi kèm cùng mã code, thật sự rất chỉnh chu. Không khó để nhận ra sự kiện này dành cho ai và như thế nào, bởi vì khắp nơi đều là biểu tượng của LGBT.
Cả bốn người gồm Thanh Yên, Vũ Hiên, Vân Nhi và Khả Nghiên cùng đi vào sảnh chính, vì tới sớm hơn giờ bắt đầu sự kiện nên họ có thể lựa chỗ ngồi phù hợp cho mình. Vũ Hiên đưa mọi người đến bàn hơi gần khán đài một tẹo để dễ quan sát hơn. Sau khi ổn định chỗ ngồi, gương mặt ai cũng cực kỳ mong chờ, chỉ có Khả Nghiên vẫn luôn nhìn ngó xung quanh, cô vẫn chưa hiểu nơi này là nơi nào, đến đây để làm gì. Hôm đó cô chỉ nhận được thông báo nói rằng cuối tuần cùng Thanh Yên đến đây, nhưng mà vẫn chưa có cơ hội hỏi tại sao.
Im lặng một chút, Khả Nghiên mới bắt đầu rụt rè lên tiếng hỏi:
- Hôm nay...mình đến đây để làm gì vậy?
Cả ba cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào Khả Nghiên, họ cảm thấy câu hỏi của cô hết sức là ngớ ngẩn. Nhưng rồi chợt nhận ra, hình như cả ba người đều quên mất việc giải thích cho Khả Nghiên về việc này.
- Đợi một lát là sẽ biết thôi. – Vũ Hiên mặt không cảm xúc đáp.
Ánh đèn đột nhiên tắt hẳn, phía trên sân khấu, tấm màn được kéo ra, trước mặt là một cô gái cao ráo xinh đẹp và quyến rũ. Cô ấy tự tin đứng trên sân khấu, mở màn bằng một bài hát thật sự lay động lòng người. Màn biểu diễn kết thúc, dưới khán đài vang lên những tràng vỗ tay nồng nhiệt. Cuối cùng tiết mục chính cũng đến. MC của chương trình hôm nay vẫn là người quen thuộc như mọi ngày. Sau khi thể lệ đến mọi người chủ đề của ngày hôm nay, màn chiếu bắt đầu được bật lên.
- "Góc cuối tâm hồn" của ngày hôm nay chính thức được bắt đầu. Sau đây chúng tôi sẽ kể cho các bạn câu chuyện đầu tiên.
- "Góc cuối tâm hồn"....? – Khả Nghiên thầm nghĩ rồi đưa mắt nhìn xung quanh.
- Bức thư đầu tiên được đăng lên diễn đàng rồi. – Vân Nhi vừa nói, tay vừa lướt điện thoại.
- Lượt tương tác thế nào? – Thanh Yên hí hửng hỏi.
- Rất...cao... – Vân Nhi ngẩn người, lập tức tắt điện thoại rồi hoang mang nhìn Thanh Yên cùng Vũ Hiên.
- Sao thế?
- Không... – Vân Nhi đứng lên, đập tay lên vai Thanh Yên – Tao ra ngoài một chút.
Dứt lời, Vân Nhi đã đi ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Không ai hiểu chuyện gì cho đến khi bức thư đầu tiên được đọc lên.
"Đầu tiên, tôi thật sự cảm ơn câu lạc bộ đã tổ chức chủ đề này, để tôi có thể ở nơi này viết ra những từ ngữ từ trái tim mình. Tôi xin phép được giấu tên, mọi người có thể gọi tắt tên tôi là L.
Tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, tôi có thể yêu một người nhiều đến như vậy. Cũng đã khá lâu rồi tôi chưa gặp lại cô ấy, thật sự tôi rất muốn biết cô ấy đang ở đâu, sống có tốt không. Cuộc gặp gỡ của chúng tôi bắt đầu khi tôi và cô ấy có cơ hội chơi game chung, lúc đầu cô ấy bảo với tôi rằng cô ấy là con trai. Tôi tin rồi, hơn nữa còn chưa từng nghi ngờ, bởi vì cô ấy chơi rất giỏi, lại còn nhiệt tình hướng dẫn tôi, vì vậy mỗi ngày tôi đều rủ cô ấy chơi game chung. Dần dần, khoảng cách của chúng tôi gần nhau hơn, và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, ngày đó, cô ấy thừa nhận với tôi rằng cô ấy là con gái và còn bé hơn tôi hai tuổi. Tôi rất hoang mang, tôi cảm thấy mình bị lừa dối, tôi không nói gì cả, không trả lời tin nhắn của cô ấy nguyên cả một ngày trời. Cuối cùng khi tôi đã nghĩ thông rồi, tôi quyết định quay trở lại nói cho cô ấy nghe, cho dù cô ấy là ai đi nữa cũng không quan trọng. Tôi thật sự muốn bên cạnh cô ấy.
Thế nhưng...cô ấy đi rồi, tin nhắn cuối cùng mà cô ấy gửi cho tôi chỉ vẻn vẹn hai chữ "xin lỗi". Tôi thật sự sợ, tôi sợ rằng tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Tôi quyết định đi tìm cô ấy, tôi vội đặt vé tàu đến nơi cô ấy ở vì trước đó chúng tôi hay gửi hàng cho nhau nên tôi mới có thể có được địa chỉ và số điện thoại của cô ấy. Cuối cùng trời không phụ lòng người, tôi cũng đã gặp lại cô ấy.
Chúng tôi làm hòa và bên nhau được hai năm, nhưng sau khi bị gia đình tôi phát hiện, họ đã cấm tôi bên cạnh cô ấy. Họ nhốt tôi ở nhà, tịch thu hết tất cả mọi thiết bị có thể giúp tôi liên lạc với cô ấy. Tôi đã đấu tranh, tôi đã van xin, tôi đã khóc, đã làm đủ mọi cách vẫn không thể nhận được sự chấp nhận của gia đình. Nhưng cô ấy lại bỏ tôi đi một lần nữa, sau này tôi mới biết rằng mẹ tôi đã giấu tôi đi gặp riêng cô ấy. Tôi được đưa ra nước ngoài học tập, từ đó về sau, tôi cũng không còn gặp lại cô ấy nữa.
Bây giờ tôi có đủ năng lực, có đủ sức mạnh để có thể bất chấp bên cạnh cô ấy. Nhưng tôi đã mất đi cô ấy rồi. Thật may mắn vì tôi có thể gặp được chương trình này, tôi đành gửi một hy vọng nhỏ nhoi, mong cô ấy có thể nghe được trái tim tôi. Tôi sống không tốt, tôi thật sự nhớ em. Hàng Vân Nhi, nếu như em đọc được bức thư này, em có thể đến tìm tôi không?"
- Hả??? – Thanh Yên hét lớn, đập bàn một cái thật mạnh, cô không dám tin vào những gì mình nghe thấy, cô quay sang Vũ Hiên, gương mặt hoang mang thấy rõ – Là...Vân Nhi nhà mình hả?
- Nghe tên là đã biết, đâu có ai tên độc như Vân Nhi đâu. – Vũ Hiên vẫn thản nhiên đáp.
- Nhưng...nhưng...Vân Nhi chưa từng nhắc đến chuyện này.
- Có lẽ là không muốn nhắc thôi.
Thanh Yên vẫn chưa hết hoang mang, quen biết lâu như vậy, thế mà Vân Nhi không kể cho cô nghe bất cứ điều gì. Trong lòng cô không chỉ giận, mà còn có cả đượm buồn nữa. Vân Nhi chạy vào bên trong, không nói không rằng đã lập tức kéo Thanh Yên đi ra khỏi cửa. Thanh Yên vừa đi theo vừa gặng hỏi:
- Vân Nhi, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Vân Nhi, kéo nhẹ thôi, đau...
Vân Nhi dừng lại nơi con hẻm gần đó, vì hiểu rõ tính cách của Vân Nhi nên Thanh Yên đã bảo Vũ Hiên và Khả Nghiên đi nơi khác. Nếu như để người khác nhìn thấy bộ dạng này của Vân Nhi thì có lẽ cô sẽ không muốn gặp lại ai nữa. Vân Nhi dần dần buông tay Thanh Yên ra, dựa người vào tường rồi ngồi bệch xuống đất. Cô cúi mặt im lặng không nói gì, Thanh Yên chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cô. Một lúc sau, Vân Nhi thở dài, bắt đầu nói chuyện:
- Tao...vừa gặp lại người quen...
- Khoan, để tao đoán. – Không để Vân Nhi dứt lời, Thanh Yên đã vội tiếp lời – Có phải là cái người, viết bức thư đó không?
Vân Nhi gật đầu rồi tiếp lời:
- Tao không nghĩ là gặp chị ấy ở đây.
- Tại sao mày không kể cho tao nghe?
- Tao không muốn nhắc đến, không phải cố ý đâu. – Vân Nhi thở dài – Khi nảy tao ra ngoài sảnh hít thở không khí, vậy mà lại gặp...
- Chắc là người ta muốn tìm mày. Nghe xong câu chuyện đó, tao cũng biết được chút chút rồi. Năm đó chị ấy không cố ý, cũng chưa từng có lỗi với mày, chưa từng quên mày. Tao nghĩ mày nên cho chị ấy và bản thân thêm một cơ hội. Tao cảm thấy gặp được người yêu mình và mình cũng yêu họ, đó là điều rất đáng trân trọng, một khi đã mất đi rồi thì cả đời cũng không tìm lại được đâu.
- Tao...chưa sẵn sàng...
- Vân Nhi, đôi lúc chúng ta phải tự tiếp thêm cho mình dũng khí.
- Mày vẫn luôn thích Khả Nghiên à? – Vân Nhi đánh lái câu chuyện.
- Hả? Đang nói về chuyện của mày, tự nhiên bàn đến tao làm gì. – Thanh Yên đứng lên, vừa phủi đồ vừa nói – Vân Nhi à, cho dù chúng ta là ai, chúng ta làm gì, đều xứng đáng để được hạnh phúc. Mày cảm thấy cầu vồng rực rỡ không? Tao nghĩa rằng chúng ta đều nên sống rực rỡ như vậy. Nếu như mày còn tình cảm, thì cứ theo đuổi đi, dù sao bây giờ chúng ta đã đứng vững rồi, chẳng có gì có thể ngăn cản mày nữa. Hơn nữa tao và Vũ Hiên vẫn luôn bên cạnh mày, Vân Mặc cũng thế mà.
- Tao...
- Mày cứ suy nghĩ đi, không cần vội. Thả lỏng bản thân một chút, cho bản thân một cơ hội và cho thời gian một cơ hội.
Vân Nhi cười khỉnh, ngay lập tức thoát ra khỏi cơn "trầm cảm" tạm thời:
- Chuyện của người khác thì mày nhanh lắm, sao đến chuyện của bản thân thì như không có cái đầu suy nghĩ vậy?
Thanh Yên nhìn Vân Nhi, lườm một cái ngọt sớt rồi nhún vai đi ra khỏi con hẻm:
- Ai biết được, dù sao chuyện của tao... – giọng nói của Thanh Yên nhỏ dần – cũng không phải một mình tao quyết định.
- Tao nghe rồi đó. – Vân Nhi chạy đến bá vai lên cổ Thanh Yên – Bạn yêu à, mày sẽ hạnh phúc thôi.
Thanh Yên mỉm cười, gật nhẹ đầu rồi cả hai cùng nhau đến chỗ của Vũ Hiên và Khả Nghiên đang chờ. Tình bạn của hai người họ là tình bạn đẹp nhất và cũng rất khó để có được. Cho dù có xảy ra bất cứ điều gì, cả hai đều nghĩ cho nhau. Không phải vì vật chất hay danh lợi, tất cả đều bắt nguồn từ tìm cảm chân thành giành cho nhau. Dùng chân tình mới có thể đổi lấy được chân tình.
Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc con người ta trở về với chính mình, là lúc chúng ta thường hay có nhiều tâm sự nhất. Khả Nghiên về nhà với một tâm trạng khó hiểu, trong đầu cô vẫn không quên được câu chuyện mà mình nghe được khi ở câu lạc bộ. Cô lại nhớ về câu chuyện trước kia của hai người, khi Thanh Yên vẫn còn là một cô gái mười tám tuổi trong sáng và tinh nghịch.
- Khả Nghiên, chị có biết "những thiên thần mang đôi cánh cầu vòng" chứ?
- Chị chưa từng nghe qua.
- Vậy chị có biết cầu vòng đại diện cho điều gì không?
- Có lẽ là sau cơn mưa trời sẽ sáng.
Thanh Yên lắc nhẹ đầu rồi mỉm cười dịu dàng:
- Không đâu. Em không nói cho chị biết đâu, sau này có lẽ chị sẽ tự biết.
- Nghe em nói như vậy, chị thật sự tò mò...
Khả Nghiên hướng mắt nhìn trần nhà, rồi lại nhìn ra khung cửa sổ. Cô thở dài, đôi mắt có chút đượm buồn, pha lẫn một chút ưu tư.
- Thanh Yên...hóa ra "những thiên thần mang đôi cánh cầu vồng" mà em nói... Chị đến tận bây giờ mới hiểu ra. Những người giống như em, quả thật là những thiên thần mang đôi cánh cầu vồng nhỉ...
---
Chương mới sẽ được cập nhật vào thứ 7 hàng tuần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro