Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 + 10

Chương 9: Học viện hoàng gia

Học viện hoàng gia là gì? Nói một cách mĩ lệ là nơi sản sinh ra những tiểu thư, hay công tử danh giá quí tộc. Nói 1 cách đơn giản là 1 cái nồi với mấy ông thầy giáo hắc ám và nhiều chuyện nấu ra 1 cái nồi súp hổ lốn của đám nhà giàu. Được rồi. Nói dễ nghe hơn 1 chút, chính là… trường học cho quí tộc.

Học viện hoàng gia cách hoàng cung không quá xa, chỉ khoảng 30’ đi xe ngựa. Cũng may, mà tên vua đó hám gái thì hám gái nhưng chưa đến mức tuyệt tình. Ngồi trên chiếc xe ngựa đang chạy cô mới thở phào nhẹ nhõm. Còn may có chuẩn bị xe cho cô, nếu không bị tóm cái chắc. Thì ra ông ta cũng tốt bụng dù thấy gái sáng mắt… Éc.. Linh cúi đầu nhìn xuống. Mình… cũng là con gái. Nghĩ tới đây cô đã thấy mặt mũi xám ngoét.

Đúng lúc cô còn đang ngậm ngùi nhận định lại bản thân thì đã thấy chiếc xe dừng lại. Chỉ một lúc sau, cửa xe được mở ra.

“Thưa công nương, đã tới nơi!” Gã phu xe ngoan ngoãn cúi người.

“Cám ơn!” Cô nhẹ giọng nói, chậm chạp bước xuống xe. Cô vẫn chưa quen nổi cái kiểu phục vụ tận tình này. Dù sao cô cũng không phải kẻ nhiều tiền, được đặc cách như vậy làm sao chịu nổi.

Linh không dám nhìn cái kẻ hầu cận bên cạnh đang ngoan ngoãn cúi đầu ra sao, cô cố gắng lờ đi cái cột trụ bên cạnh, tầm mắt lướt tới ngôi trường trước mắt, nhất thời cô không khỏi ngây ngốc. Tuy rằng cô tới đây cũng đã vài ngày, nhưng đứng trước những công trình cổ đại hùng vĩ cô vẫn không kìm lòng được ý nghĩ… chụp ảnh lưu niệm.

Học viện quí tộc vốn là 1 tòa lâu đài cổ xây trên một bình nguyên xanh tốt. Ngôi trường tuy không xa hoa như hoàng cung với những đồ vật nạn vàng chói mắt, nhưng lại tản ra một chút uy nghiêm cùng trang trọng khiến người ta mơ tưởng. Cũng như bao lâu đài cổ khác, tường bằng đá khối, những phiến đá này đã hơi cũ kỹ có phần rệu rạo, nhưng chính vì thế lại càng nổi bật như tạo ra 1 mảng đối lập làm tôn lên những hàng cột bằng đá cẩm thạch trắng. Một dãy bậc tam cấp dài dẫn tới cửa chính của ngôi trường. Qua cánh cổng chính là đại sảnh rộng lớn, đại sảnh được thắp sáng bằng hơn 10 chiếc đèn chùm, mỗi chiếc đèn chùm lại có hàng chục cây nến nhỏ làm cho không gian trở nên ấm cúng kì lạ. Trong đại sảnh treo đầy những bức chân dung lớn, có lẽ là của những vị hiệu trưởng của trường. Linh ngơ ngẩn đứng trên bậc tam cấp, nhìn cánh cổng cao lớn chạm tới trần nghiêm cẩn trước mà không khỏi kinh ngạc. Cô chậm chạp bước từng bước, có lẽ bởi vì không gian quá rộng, hơn nữa lại quá yên ắng nên những bước chân của cô nghe lại càng vang vọng hơn bao giờ hết. Linh cảm thấy cả người mình đang tê dại, trái tim cô thót lại, cô đang xúc động. Cho tới bây giờ cô vẫn không thể tin nổi, mình thật sự đang ở 1 ngôi trường cổ xưa, trong 1 lâu đài cổ. Điều này khiến cô nhớ tới một bộ phim rất nổi tiếng: Harry Potter. Liệu ở đây có dạy phép thuật không nhỉ? Còn đang phân vân không biết văn phòng ở chỗ nào thì cô đã nghe 1 tiếng hét chói tai kèm theo 1 loạt những âm thanh ồn ào đến điếc tai.

“Con nhỏ kia cô đứng yên tại chỗ cho tôi!” Giọng nam cao chót vót lại hùng hậu làm cho người nghe cảm thấy sợ hãi đến run rẩy.

Hả? Linh kinh ngạc há hốc miệng. Cái gã hoàng tử này cũng thật sung sức đi, vừa đó với đó đã phi tới nơi này rồi. Cô ngẩn ra nhìn người con trai cao lớn, đang ngồi trên lưng 1 con bạch mã trắng như tuyết trông rất… đẹp. Nhìn cảnh tượng lúc này trong đầu cô đột nhiên tưởng tượng tới 1 bức tượng điêu khắc bằng bạch ngọc sáng ngời. Éc… Bây giờ không phải lúc mà tưởng tượng. Còn đứng ở đây cô chết chắc. Nghĩ là làm, cô liền ba chân bốn cẳng chạy 1 mạch.

“Cô… con bé rách rưới kia, đứng lại!” Hắn nhìn cô chạy, trong lòng lửa giận lại ngùn ngụt. Lúc này trong đầu hắn chỉ muốn ném dây thọp cổ cô ta treo lên.

Linh thở hổn hển, chân chỉ biết chạy chạy chạy. Trời ơi là trời. Trông hắn trắng trẻo béo tốt, không ngờ sức khỏe cũng không đến nỗi tệ chút nào. Nhưng bâo giờ không phải lúc tán thưởng sức khỏe của hắn. Mình cần phải… CHẠY!!!!!

Alex nhìn cô ta co chân mà chạy như bay vậy, hắn cắn răng cắn lưỡi đuổi theo. Trong con mắt hừng hực lửa giận. Chỉ muốn treo ngược cô ta lên cửa thành thị chúng. Lần đầu tiên trong đời, hắn lại muốn giết 1 người đến thế.

Trời ơi! Tại sao một kẻ ăn không ngồi rồi như vậy lại có thể chạy dai sức như kẻ suốt ngày tham gia phòng tập thể hình vậy hả trời? Điên rồi! Điên rồi! Fairy god mother! Bà đang ở đâu vậy? Còn không mau xuất hiện cho tôi. Tôi sắp bị cái tên hoàng tử chết tiệt cho về trầu diêm vương rồi nè!

Còn đang cắm đầu cắm cổ vừa chạy vừa nguyền rủa cô đã nghe 1 giọng nói vang vang như đang được phát ra từ chính não bộ của mình. Nhưng không phải đây rõ ràng là giọng nói của bà béo đó mà.

“Con gái, tự mình làm thì tự mình gánh đi. Con an tâm cậu ta chỉ đang nghĩ tới việc giam con lại hành hạ đánh đập mà thôi. Không chết. Tuyệt đối không chết. Mà nếu có chẳng may có chuyện, ta nhất định sẽ cứu con!” Giọng nói âm vang quanh quẩn trong đầu cô, tuy thanh âm có vẻ hiền lành mềm mại, nhưng câu cuối cùng không biết tại sao lại cao hơn bình thường.

Linh cắn chặt răng, trong đầu cô có thể hình dung được vẻ mặt hả hê của cái gương mặt béo tròn ấy. Chắc chắn bây giờ bà ta đang cười híp cả mắt giống như con lợn sữa. Cô thật thèm món lợn quay quá đi mất. Bà cứ chờ đó. Ai mà thèm để bà cứu cơ chứ. Nhìn lại bản thân dật dẹo của tôi đi. Đều không phải nhờ bà sao? Cứu tôi? Có mà chờ xem tên hoàng tử bệnh hoạn đó hành hạ cho đến sống dở chết dở, rồi lại cho cô tí sức mạnh để cô chịu hành hạ tiếp. Mơ tưởng đi! Ai mà thèm nhờ bà!

“Con ranh! Cô mau đứng lại cho tôi!” Giọng nói trầm ổn mọi khi giờ lại cao vút tới chói tai.

Linh nuốt nước bọt quay đầu lại nhìn cái kẻ đang đuổi theo phía sau. Hắn ta không phải đang muốn câu kéo sự chú ý đấy chứ? Có cần phải gào tướng lên như vậy không? Hắn ta thấy mình chưa đủ nổi tiếng sao?

Khoan đã! Linh đột nhiên bừng tỉnh, tốc độ của cô cũng hơi chậm lại, trong con mắt xanh biếc sáng bừng lên lấp lánh.

Alex vì tốc độ giảm đột ngột của cô nên cũng hơi khựng lại, hắn nghi ngờ nhìn tấm thân nhỏ bé trước mặt. Cô ta đang nghĩ gì? Hắn đột nhiên cảm thấy cảnh giác hơn bao giờ hết. Bữa sáng nuốt không trôi vừa rồi đã là kinh nghiệm sương máu với hắn rồi. Một kẻ quái thai như cô ta, không biết còn có thể nghĩ ra được những thứ quái quỉ gì.

“Hoàng tử giá đáo!”

Hả? Alex cảnh giác lùi lại 1 bước vì giọng nói kinh hồn của ai đó. Không nên gọi là tiếng hét chói tai mới phải. Khi hắn đang sững sờ đứng tại chỗ thì cái kẻ nào đó lại 1 lần nữa gào tướng lên, câu sau còn to hơn câu trước.

“Hoàng tử đến rồi! Hoàng tử đến rồi!” Linh gào tướng lên, vừa gào cô vừa chạy quanh dãy hành lang, chỉ sợ không đánh thức được toàn bộ cái học viện hoàng gia này.

Hắn kinh hãi nhìn đứa con gái nào đó đang chạy vòng vòng làm cái loa miễn phí cho hắn. Con nhỏ này, muốn kêu cả trường ra đây sao? Không được, phải chặn miệng cô ta lại ngay, trước khi cô ta chưa đánh thức cái đám con gái phiền toái ấy. Vừa nghĩ hắn lập tức lao tới, bàn tay thô bạo bịp chặt cái miệng thối hoắc của cô ta lại. Nhưng mà… nghĩ thì nhanh mà hành động thì chậm, khi hắn một tay che kín cái miệng của cô lại thì đã quá muộn mất rồi.

“Hoàng tử ở đâu?”

“Là hoàng tử!”

“Đúng là hoàng tử!”

“Trời ơi! Sao chàng lại ở đây?”

Hắn kinh hoàng ngước đầu nhìn lên, dọc theo dãy hàng lang tầng 2 và cả tầng 3 đều là đám con gái quí tộc, những tiếng nói đầy kích động, thậm chí lại có những người thét chói tai, đám e thẹn nhất thì lầm rầm nho nhỏ nhưng đôi mắt lại liên tục phóng điện, một vài kẻ e thẹn thì chỉ dám kéo trễ cổ áo xuống chu mỏ lên gửi gắm thông điệp không lời mà thôi.

Nhìn cái viễn cảnh trước mặt làm cho hắn… rùng mình.

Bàn tay đang giữa chặt miệng cô khẽ động, Linh thích thú ngẩng đầu nhìn cái kẻ đang bịt miệng mình từ phía sau kia. Đôi mắt sáng lấp lánh như được phủ 1 lớp ánh sáng chói lòa, trong đáy mắt của cô tràn đầy thích thú và… khiêu khích.

Hắn nghiến răng nhìn đôi mắt lấp lánh kia, ánh mắt ấy sáng ngời, sáng đến mức làm cho hắn cảm thấy nhức mắt. Tại sao cô ta lại có thể tự tin như vậy? Tại sao một đứa con gái tầm thường lại có thể cao ngạo đứng trước một hoàng tử như hắn? Cô lấy tư cách gì? Lấy thân phận gì đây? Là công nương sao? Thật nực cười. Thân phận của cô ta, địa vị của cô ta đều là nhờ hắn mới có. Cô ta lấy gì để cao ngạo với hắn như vậy?

“Cô đang khiêu khích cái gì?”

Linh nheo mắt lại, hai con ngươi màu xanh nước biển đột nhiên lấp lánh như ngọn hải đăng giữa đêm đen mênh mông, trong ánh sáng chói lòa ấy lại ấn chứa thêm vài phần ngỗ nghịch.

“Tôi đâu có khiêu khích anh, là họ mới đúng!” Cô thản nhiên nói, không quên đánh mắt nhìn đám đông hâm mộ kia trong giai đoạn khởi động. Phải phải. Chuẩn bị cho tốt mà nhảy vào đi thôi.

Hắn nhìn theo tầm mắt của cô, đối diện với 1 khung cảnh vô cùng đáng sợ. Chính là 1 đám người, kẻ nào kẻ nấy tràn ngập sát khí, đôi mắt hau háu, thèm thuồng nhìn thẳng về phía hắn. Alex hơi lùi người lại, bàn tay đang bịt miệng cô hơi siết chặt lại, lòng bản tay trở nên ẩm ướt hơn, nhưng hắn lại không biết là bởi vì hơi thở nóng ẩm từ đôi môi nhỏ bé kia, hay chính hắn đang đổ mồ hôi lạnh.

Bị hắn lôi kéo lùi dần về phía cửa, Linh thích thú nheo mắt lại, chăm chú nhìn kẻ nào đó đang hoảng loạn. Cô rất hợp tác lùi dần ra cửa theo động tác của hắn, trong đáy mắt lại tràn ngập sự thích thú giống như đứa trẻ lần đầu được dẫn đến công viên. Rất thú vị. Nhưng trò chơi hôm nay có lẽ còn thú vị gấp trăm lần khu vui chơi nữa kìa. Cô thích thú nhoẻn miệng cười, đáy mắt xanh sáng ngời nhìn đám con gái đang bước nhanh chân xuống hành lang.

“Giờ chạy may ra còn kịp!” Cô rất thờ ơ nói, đôi mắt liếc nhìn hắn tựa như khiêu khích.

Alex tức giận trừng mắt nhìn cô 1 cái, hắn có bị mù đâu mà không nhìn ra sự vui thích của cô ta chứ. Cô ta đúng là đồ bệnh hoạn, đem khổ sở của người khác làm thú vui, thật biến thái. Hèn gì cha hắn lại thích cô ta đến như vậy. Đúng là vật họp theo loài!

Linh nhìn ánh mắt uất hận của hắn, rất tốt bụng mỉm cười với hắn, nhún vai như thể khẳng định: Không sao, tôi biết mà! Rồi thong thả há miệng… Cạp!

“Aaaaaa!!” Hắn kinh hãi hét chói tai, vội vã thu bàn tay vừa bịt miệng cô lại. Trong lòng bàn tay anh là 1 dấu tròn đỏ sẫm và ướt nhầy. Hắn tức giận ngẩng đầu, trừng mắt nhìn cô ta.

Linh thản nhiên lè lưỡi liếm liếm môi. “Thật ngon!” Cô nhẹ giọng nói, gương mặt xảo quyệt tựa như 1 con hồ ly vừa ăn thịt con gà nhỏ.

Run… Run… Cô ta.. cô… ta là giống gì vậy? Có phải yêu quái không thế? Lại còn có cái biểu tình ăn tươi nuốt sống hắn như vậy. Nhưng mà, bình thường đám con gái kia cũng nhìn hắn như món ngon, tại sao hắn không cảm thấy ớn lạnh như lời nói vừa rồi của cô ta? Khoan! Alex lúc này mới chợt tỉnh ngộ, hắn ngơ ngẩn ngẩng đầu. Đám con gái từ 3 tầng lâu học viện đề đã rầm rập kéo xuống đại sảnh. Cảm giác đau nhức ở tay của hắn lập tức bị những tiến bước chân rầm rập dọa cho sợ, hiện tại hắn chỉ nghĩ tới 1 khả năng.

“Xem ra không kịp nữa rồi!” Linh thản nhiên nói, nhìn đám con gái hừng hực khí thế kia. Cô khẽ lắc đầu, nhiệt huyết tuổi trẻ.

Hắn căm phẫn nhìn đứa con gái đang thản nhiên đứng 1 bên cảm thán kia. Cô ta là vợ tương lai của hắn? Điên sao? Hắn chưa bao giờ có buổi sáng nào tồi tệ như hôm nay. Hắn tức giận nghiến răng, bàn tay mới vừa bị cắn liền vươn ra túm chặt lấy tay cô.

“Vui lắm sao?” Hắn gầm nhẹ, bàn tay siết chặt hơn tay cô, giọng nói trở nên trầm đến độ làm người nghe cảm thấy như vạn vật đang khẽ rung chuyển.

“Anh nghĩ sao?” Đôi mắt xanh sáng long lanh nhìn thẳng vào hắn, gương mặt nhỏ nhắn lại đầy kiêu ngạo ghé sát tới gần gương mặt của hắn, cô khẽ mỉm cười, dùng giọng nói nhẹ như cơn gió thoảng thổi vào mặt hắn làn hơi mùa hè.

“Tôi nghĩ hôm nay anh không yên ổn rồi!” Giọng nói của cô chỉ đủ cho mình hắn nghe thấy. Sự khinh thường lẫn kiêu ngạo của cô cũng chỉ để cho 1 mình hắn nhìn thấy. Bởi vì ngay sau đó, cái con hồ ly tinh kia lập tức thay đổi 180 độ.

“Hoàng tử điện hạ, cám ơn người đã đưa tôi đến đây! Nhưng đến đây là được rồi!” Cô trưng ra 1 gương mặt tươi cười rạng ngời như hoa, giọng nói có vài phần cao cao lanh lảnh giống như đứa trẻ rất ngoan ngoãn. Nói rồi liền xoay người mặc kệ cho làn sóng con gái đang ầm ầm lao tới.

“Hoàng tử điện hạ!”

“Hoàng tử điện hạ!!”

Hàng chục tiếng kêu nhất loạt vang lên, làm cho những giọng nói nũng nịu ngọt ngào thường ngày giờ đây lại giống như công trường xây dựng. Linh khẽ nhíu mày, cố lách ra khỏi đám đông để mặc 1 đôi mắt đang trợn trừng như muốn đem cô đi chôn sống ngay lập tức.

Haizz! Dù sao cũng là ngày đầu tiên đi học của cô, cũng không cần phải làm lễ đón tiếp nồng hậu vậy đi. Nhưng mà… Chân vừa đặt lên bậc thang, cô thản nhiên xoay người lại, nhìn cái khung cảnh hỗn độn bên dưới, giữa những biển đầu tóc xoăn sóng sánh kia, 1 đôi mắt sáng rực hận thù lại càng nổi trội giống như ngọn hải đăng giữa biển đêm. Linh nháy mắt với hắn, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý. Xong rồi, không nghĩ ngợi liền bước lên cầu thang. Phòng hiệu trưởng ở đâu nhỉ?

Linh hơi nghiêng đầu, nhìn cánh cửa nhỏ bé trước mặt. Đây là góc cuối cùng của hành lang tầng 3, nhưng mà hình như chỉ dẫn sai rồi. Cô chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt. Con ngươi to tròn xoe đảo 1 vòng, nhìn cánh cửa trước mặt, lại quay đầu nhìn cái hành lang bóng lộn trải thảm đỏ, mỗi cánh cửa đều bằng gỗ lớn, tay cầm chạm trổ đầu sư tử vàng bóng loáng. Lại quay đầu nhìn lại cái cánh cửa trước mặt. Cô nghiêng đầu, lại quay lại nhìn hành lang, lại quay lại nhìn cánh cửa. Cô chậc lưỡi. Nhìn thế nào cũng chỉ giống nhà kho thôi. Hành lang bên này thì bóng lộn đến có thể soi gương được, vậy mà đến cuối hành lang, góc quẹo này, chỉ có 1 cái góc quẹo thôi mà khác nhau giống như… nhà cao tầng với cống ngầm thành phố. Cô lại nghiêng đầu. Nhìn trái nhìn phải, nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới thốc lên, thế nào cũng giống như cái cửa nhà kho. Lại nhìn tấm bảng treo trên cửa. Không nên nói là 1 miếng gỗ trôi sông không hiểu được trục vớt năm nào, trông bẩn thỉu đến tàn nhẫn, bên trên là hàng chữ đen xiêu xiêu vẹo vẹo: Gõ cửa trước khi vào!

Cốc cốc cốc…

Im lặng…

Linh nhíu mày, con mắt xanh biếc hơi nheo lại, con ngươi tròn xoe đảo 1 vòng. Sau đó, lại tiếp tục gõ cửa.

Cốc cốc cốc…

Vẫn là im lặng. Lần này cô nhăn mặt thật sự. Vậy mà dám nói là văn phòng hiệu trưởng, nhìn xem rõ ràng là lừa đảo rồi. Có ông hiệu trưởng nào lại ở trong 1 cái văn phòng tồi tần như vầy không cơ chứ? Cô tức giận nghiến răng, nhìn lại tờ giấy giới thiệu trường trong tay, lập tức vò nó ra thành 1 đống rác vụn. Đang định xoay người rời đi thì cái cửa ọp ẹp cũ kỹ đối diện liền chậm chạp mở ra kèm theo những tiếng két két chói tai.

Nhảy lùi lại 2 bước. Cô rất cảnh giác nhìn người đàn ông ở đối diện. Thật thất vọng! Ai bảo rằng hiệu trưởng phải có tướng mạo đường hoàng, già mà uy? Ai bảo rằng hiệu trưởng phải ra dáng một giáo sư mẫu mực và quắc thước, trông phải vừa thông thái lại vừa hiền từ giống cụ Dumbledore? Sụp đổ! Lâu đài đẹp đẽ với những phép thuật màu nhiệm. Thế giới cổ tích thần kỳ… lập tức sụp đổ.

Nhưng còn chưa để cô kịp bi thảm triệt để thì đã bị một bàn tay khẳng khiu chộp lấy. Cô kinh hãi nhìn con người đối diện.

Đó là một người đàn ông trẻ, ước chừng chỉ gần 30, với gương mặt gầy gò tựa cái đầu lâu, làn da ông ta lại trắng mịn như tuyết càng làm cho người ta liên tưởng tới một đống xương trắng bệch, đã thế mái đầu lại còn được bỏ đôi bởi đường ngôi giữa thẳng như đất chia lô làm cho ông ta càng có vẻ yếu đuối. Trên cái sọ dừa ấy là chiếc kính gọng tròn nhỏ xíu, không thể che lấp đi một đôi mắt to tròn “ngây thơ”. Cặp lông mày của ông ta trũng xuống, đôi mắt màu lam giờ “nong nanh” ngấn lệ nhìn cô.

Nói không sợ thì là nói dối, nhưng nhìn thế nào cái người đối diện cô cũng không hề có tướng tá hiệu trưởng chút nào. Nhìn cặp mắt tròn xoe ngấn nước kia làm cho cô không khỏi sợ hãi nuốt nước bọt.

“Xin hỏi đây có phải phòng hiệu trưởng không?” Trước khi một giọt nước nào kịp rơi xuống từ cái con mắt to tròn kia, cô phải lập tức ngăn lại. Nhìn một ông già khóc lóc ôm tay mình, hoàn toàn không tốt chút nào.

Người đó liền ngừng rớt nước mắt, giơ lên bọng mắt ẩm ướt nhìn cô giống như mơ ước hồi lâu. “Em là học sinh mới?”

Linh cảnh giác nhìn ông ta thêm 1 lần, lại thấy ánh mắt to tròn kia giương ra làm cho người ta không thể phủ định, cô đành cứng ngắt gật đầu.

Nhưng cái đầu của cô chỉ vừa mới gật có nửa cái, thì cô đã thấy toàn bộ thân hình của mình bị kéo đi. Cho tới khi cô kịp nhận ra thì cô đã ngồi lọt thỏm trong cái “nhà kho” hiệu trưởng mất rồi.

Cảnh vật bên trong so với hiện trạng bên ngoài cũng không khác biệt là mấy. Ngoại trừ một không gian nhỏ hẹp chỉ đủ nhích vừa một cái bàn, và 1 đống giá sách làm từ gỗ mục được đóng trên tường, và một màu xám xịt tróc vẹo của bức tường thì vật trang trí duy nhất có lẽ chỉ là đám mạng nhện. Thậm chí có một vài con nhện còn rất tốt bụng đu lên đu xuống trên sợi dây xuống mặt bàn như thể khoe mẽ.

Linh bị đặt ngồi trên một chiếc ghế gỗ xám xịt như thể vừa bị lôi ra từ đám cháy, nó làm cho cô lo sợ liệu có khi nào nó sẽ gãy hay không. Mà cô thì nào có mua bảo hiểm ở cái thế giới này chứ. Còn đang lo lắng cho cột sống của mình, cô không để ý cái người đàn ông lớn tuổi với đôi mắt to tròn kia đang cười vui vẻ thế nào.

“Em uống trà không?” Ông vui vẻ ngồi xuống bàn, gạt tạm chồng giấy tờ cao ngất sang 1 bên, trưng ra bộ mặt tươi cười dịu dàng đến làm người ta sởn gai ốc.

Nụ cười này làm cho cô nhớ tới một người… Fairy god mother. Chính vì sự tương quan này, nên cô rất biết thân biết phận, lắc đầu. Ai biết ông có bỏ độc hay không?

“Tôi có hồng trà, chè sen, chè hoa cúc,… em muốn uống loại nào!” Vị hiệu trưởng vui vẻ ngồi trên ghế, trưng ra cái bộ mặt chủ nhà vô cùng niềm nở.

Còn Linh, chỉ có thể im lặng ngồi chảy mồ hôi trên ghế, đối diện với phong cảnh lấp lánh trước mặt, là vẻ lãnh đạm cùng thờ ơ. Ông ta thật sự là hiệu trưởng sao?

“Chè sen thế nào?” Ông vui vẻ nói.

Linh miễn cưỡng gật đầu, vì dường như lời từ chối của cô hoàn toàn không lọt qua nổi màng nhĩ của người đối diện.

Vị hiệu trưởng rất vui vẻ mỉm cười, ông cốc ngón tay một cái, trên mặt bàn liền hiện ra một chiếc khay với đầy đủ trà cùng bánh ngọt. Linh kinh ngạc nhìn chiếc khay, lại quay lên nhìn cái kẻ có vẻ thư sinh nhu nhược đối diện.

“Hahaha em cứ tự nhiên nhé. Em là người đầu tiên gõ cửa trước khi vào phòng tôi đấy!” Ông vui vẻ cầm lấy một tách trà đưa lên miệng, giọng nói có vẻ đầy cảm xúc.

Khó khăn nuốt nước bọt, Linh cầm lấy chiếc cốc còn lại, cúi đầu uống nước. Cô không thấy. Cô không thấy gì hết. Không thấy cái con người đối diện đang rơi lệ. Cô tuyệt đối không nhìn thấy.

“Từ khi tôi làm hiệu trưởng đến giờ, lần đầu tiên tôi cảm thấy được tôn trọng như vậy!” Giọng nói của ông bây giờ nghèn nghẹn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi thẳng vào tách trà, một tay đưa lên lau mũi.

“Sì sụp.” Cô lơ đễnh húp húp chén trà tạo ra đám tiếng động phá vỡ cảnh quan. Nhìn vào hiện trạng đối diện, cô có thể hiểu được vị hiệu trưởng này được tôn trọng thế nào ở trong trường. Nhưng thật kì lạ, nếu như vậy sao ông ta còn leo được đến cái ghế này. Trừ phi…

“Hahaha thưa thầy em nghĩ tới giờ lên lớp rồi ạ!” Miễn cưỡng cười vài tiếng, cái cổ họng của cô đang bị vị trà đắng ngoét làm cho khô rát.

“À, phải rồi! Xin lỗi. Để tôi đưa em đi!” Hiệu trưởng liền ngẩng đầu dậy, con mắt tràn ngập tội lỗi nhìn về phía cô.

“Dạ, thôi không cần đâu ạ! Em nghĩ em tự đi là được rồi! Lớp học ở hướng nào ạ?” Linh vội vã xua tay. Cho tôi xin, cho tôi xin. Đừng chĩa cái đèn pha của thầy về phía tôi chứ.

“Em chắc chắn chứ? Em mới tới lần đầu, tôi nghĩ vẫn tôi đưa em đi thì hơn!” Hiệu trưởng nhỏ giọng nói, đôi mắt chớp chớp nhìn cô chờ đợi.

Run!! Cô thực sự cảm thấy run. Nhìn thế nào ông ta cũng giống như một kẻ luôn bị bắt nạt và cô lập giờ tìm được đồng minh. Cho xin đi… ai thèm làm đồng minh của hiệu trưởng yếu sinh lý chứ? Cô không phải cái cọc, cho nên đừng có chờ mong ở cô, đừng có nhìn cô như vậy.

“Em có thể đi được mà! Thầy an tâm!” Phải chuồn. Lập tức phải rời khỏi đây trước khi cái người kia còn chưa bám lấy cô như ruồi thấy mật.

“Em… khoan đã… Tôi còn chưa nói phòng học ở đâu mà!” Nhìn vào cánh cửa bị mở toang kia, ông chán nản nói. Rất buồn vì còn chưa uống được hết một bữa trà. Nhưng không sao, lần sau nhất định phải giữ cô lại lâu hơn. Đúng rồi, ông phải sửa lại cái ghế mới được. Có thêm dây trói ở chân ghế, vậy là không chạy được rồi. Vị hiệu trưởng nghĩ tới là làm, ông liền đóng cửa phòng bắt đầu nghiên cứu.

“Một bà mẹ đỡ đầu ác liệt còn chưa đủ, một ông vua chỉ biết đi chơi cũng không liên quan, giờ lại thêm một gã hiệu trưởng non choẹt giống như học sinh bị vùi dập nhiều năm không dám ngẩng đầu nhìn ánh sáng. Ông trời, có phải ông thấy tôi quá hoàn mĩ nên mới đẩy tôi xuống địa ngục này hay không?” Vừa chạy như bay ra khỏi hành lang, cô vừa thầm chửi rủa trong lòng. Có ai bất công như cô hay không? Một người từ hiện đại lại bị tống về 1 thời kỳ mà lịch sử chỉ có thể ghi lại bằng ngày xửa ngày xưa. Nên nói tác giả thiếu hiểu biết về lịch sử, hay là kẻ thiếu thốn óc tưởng tượng đây? (Sa: Thiệt ra cả 2 đều có *ngậm ngùi* +…+ )

Linh vừa đi vừa tự chửi rủa cái cuộc sống không ra gì của mình, nên cô hoàn toàn không phát hiện ra, từ phía đối diện trong hành lang đang có 2 người hướng về phía cô bước tới. Hai người đó gương mặt dữ tợn, dáng vẻ kênh kiệu, họ vừa kéo váy vừa bước đi… tập tễnh.

Linh hoàn toàn không hay biết đang có 2 người hướng thẳng về phía mình, vì hiện tại cô vẫn còn đang cố gắng thoát khỏi mùi vị trà đắng ngoét của phòng hiệu trưởng.

Rầm!

“Ai!” Linh kêu lên một tiếng rồi ngã ngồi trên mặt đất. Cô nheo mắt lại, chẳng nhẽ quả báo nhanh như vậy. Cô mới chửi thôi mà.

“Mày cũng có thể vào đây?” Một giọng nói the thé vang lên tựa như hồi chuông cảnh tỉnh người khác.

Linh nhăn mặt, lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai. Âm thanh cao như vậy, cô ta là ca sĩ opera sao? Nhưng mà, cô có quen ai là ca sĩ opera chắc? Làm gì có! Cô từ từ ngẩng đầu lên liền diện kiến 2 dung mạo… Ẹc! Người quen.

“Haha lâu quá không gặp!” Miễn cưỡng cười gượng gạo, Linh đứng dậy phủi phủi mông váy. Mấy thứ cồng kềnh này, đúng là hại người, may mà cô không phải mặc khung sắt nên mới có thể làm đệm che.

Anastasia và Drizella cùng trừng mắt nhìn cô. Làm sao một con bé suốt ngày chui trong xó bếp lại có thể một bước trở thành quí tộc.. không, phải nói là hoàng tộc. Nó lại có thể trở thành hoàng tộc? Còn 2 cô. Cả 2 người cùng uất ức nhìn xuống chân mình, rồi lại đau khổ phẫn uất, trái tim rỉ máu nhìn chằm chằm vào Cinderella đầy “thương yêu”.

Linh hơi nhíu mày. Cái cảm giác thâm hải tình thân này là gì nhỉ? Cô có nên xúc động đến chảy nước mắt hay không? Cô chậm chạp đứng dậy, trong lòng khẽ thở dài.

“Còn tưởng ai hóa ra là công nương của chúng ta!” Drizella nhướng mày, khoanh 2 tay trước ngực nhìn cô.

“Chị ơi đó không phải Cinderella sao?” Anastasia ngây ngốc hỏi.

“Mày lại bỏ quên não ở nhà rồi hả? Ai chẳng biết nó là Cinderella!” Drizella nghiến răng nghiến lợi nhìn cô em gái, cô tức giận giẫm mạnh chân 1 cái, nhưng lập tức liền cảm thấy hối hận. Gương mặt vốn méo mó vì tức giận nay lại càng nhăn lại như quả ô mai vì cái chân đau.

Linh nhìn bộ dáng của Drizella vô cùng thông cảm lắc đầu thở dài. Hai người vốn đâu có não mà mang. Tuy nghĩ vậy, nhưng cô vẫn rất tốt bụng hỏi thăm.

“Hai người cũng học ở đây sao? Lâu rồi không gặp! Mọi chuyện ở nhà tốt chứ?!” Cô mỉm cười vô cùng ngọt ngào.

Drizella nghiến răng nhìn cô, hốc mắt cô ta vẫn đang ủng đỏ vì đau đớn, dù sao cô ta cũng gãy một ngón chân, có thể không đau được sao? Nhất là khi cô lại vô tình dẫm đạp như vậy. Còn Anastasia thì đang ngu ngôc trả lời vấn đề của Linh.

“Ngoài việc mẹ tăng xông mà ngất đi, bây giờ vẫn không dậy khỏi giường, và 2 cái chân gần tàn phế của chúng ta ra thì, mọi chuyện đều bình thường!”

Cô đứng tại chỗ… Chảy mồ hôi! Cái gia đình này, bình thường chắc chắn không yên ổn, nếu không làm sao con nhỏ này có thể thản nhiên mà nói mấy lời này. Lọ lem, cô nên thấy hạnh phúc vì được giải thoát, giờ người khổ là tôi đây!!

“Vậy là tốt rồi!” Cố gắng gượng cười vài tiếng cô muốn thoát khỏi đây.

Nhưng nào có nhanh như vậy, lết cái chân đang cà nhắc cà nhắc của mình, trưng ra gương mặt hết sức chuột gặm của mình, Drizella hằm hằm nhìn cô đầy căm phẫn. “Đừng tưởng cô làm công nương thì mọi chuyện đã xong. Cứ chờ mà xem, cô lựa chọn vào đây học cô sẽ biết thế nào là khổ cực.”

Nhìn vào gương mặt nhăn nheo giống táo tàu, lại thêm cái giọng âm hồn bất tán của người đối diện, Linh tự nhiên thấy rợn rợn sống lưng. Giống như là… cô hơi mắc tiểu. Nghĩ là làm, cô liền xoay người rời đi, bỏ mặc một đôi mắt đang long lên xòng xọc. Ai cần biết tương lai sẽ thế nào chứ?

Những tàng cây xanh tựa như những chiếc ô lớn che bóng rợp kín một mảng cổ xanh mướt, làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm chiếc ô to khẽ xao động tạo ra một bản giao hưởng hài hòa. Dưới bóng mát của 1 cây đại thụ, có một người con trai lẳng lặng ngồi trên thảm cỏ, đôi mắt hơi nheo lại nhìn lên bầu trời. Cậu trầm mặc không nói lời nào, chỉ có bàn tay đang đặt bên miệng, Alex từ từ liếm vết đỏ ửng ở tay, nhìn dấu răng đỏ hồng cùng máu tươi vẫn hơi rỉ ra làm hắn thấy càng chói mắt, không gian thư thái này vì màu đỏ tươi ấy mà trở nên u uất.

“Làm gì thế?” Một giọng nam ấm áp cất lên. Người con trai với mái tóc vàng dài tới vai từ từ bước tới gốc cây cổ thụ, tao nhã ngồi xuống cạnh bên cậu.

Alex liếc nhìn hắn một cái đầy khinh miệt, lại tiếp tục với công việc của mình. Lần này, anh cho luôn tay vào miệng ngậm, nhưng vẫn không cảm thấy bớt đau.

Bị lờ đi, người con trai hơi nhướng mày, hắn lại chăm chú nhìn anh. “Bị cắn sao?”

“Ừm!” Alex nhăn mặt, giọng nói lạnh nhạt phát ra.

“Con gái?” Gã con trai thích thú nhìn sang anh.

“Ừm!” Giọng nói rất miễn cưỡng, lại kèm thêm một tiếng thở hắt.

“Chà cô gái nào mà có sở thích như vậy? Có vẻ thú vị đấy!” Giọng nói trầm ấm kia có vẻ cao lên vài bậc vì thích thú, nhưng càng như vậy rót vào tai Alex lại càng khó nghe.

Hắn quay sang nhìn tên bạn thân, liếc xéo hắn một cái cảnh cáo. Cười trên sự đau khổ của người khác thật không tốt chút nào. “Thú vị? Cậu mà gặp cô ta rồi chỉ sợ cậu sẽ mong cái thú vị ấy đừng bao giờ xảy ra thôi!”

“Làm gì đến mức đó!” Gã con trai nhướng mày gương mặt lộ ra nụ cười khẩy thiếu tin tưởng.

“Cậu không địch nổi cô ta đâu!” Alex trừng mắt với cậu, giọng điệu chắc nịch.

Gã con trai không cho là đúng, gương mặt vẫn rất kiêu ngạo nhìn Alex. “Khó tin! Cô gái có thể thắng nổi tôi sợ rằng vài trăm năm nữa mới sinh ra đời!”

“Vậy thử gặp cô ta đi. Chắc chắn cậu sẽ hối hận!” Alex không nói với kẻ luôn thờ ơ phất phơ như cậu ta nữa, lại quen miệng đưa tay lên.

“Dĩ nhiên phải gặp rồi. Nhưng mà này..” Gã trai gọi.

“Chuyện gì?” Hắn không buồn quay đầu lại, chỉ đáp có lệ.

“Cậu cứ ngậm chỗ bị thương ấy, chả phải đang hôn gián tiếp sao?”

Alex: “…” Đông cứng tại chỗ, miệng đột nhiên trở nên đắng ngoét. Mất một phút để hoàn hồn. Nhưng hoàn hồn xong, hắn lập tức xoay đầu lại, ánh mắt hết sức căm phẫn nhìn kẻ vừa phát ngôn. “Ai mà thèm hôn gián tiếp cái con nhỏ đáng ghét ấy chứ! Nằm mơ đi!”

Chương 10: Ngày đầu tiên đi học

Học viện hoàng gia là một học viện lâu đời, trường học là một tòa thành lớn cổ kính và đầy uy nghiêm, các môn học cũng rất phong phú và được chia làm 2 hệ chính. Đó là hệ nữ và hệ nam. Nữ sinh được phân chia trong tháp phía Tây, còn Nam sinh học trong tháp Đông. Mỗi hệ lại chia ra làm nhiều khóa lớp, dựa theo địa vị của từng học viên. Xét một cách toàn diện, đây là một học viện của danh vọng, nó không dựa vào thực lực của bạn, mà dựa vào địa vị của bạn, vào sự may mắn khi đầu thai của bạn.

Linh chậc lưỡi nhìn cửa phòng học với tay năm cửa nạn vàng trước mặt. Cinderella chắc chắn sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới việc tới đây. Nhưng nếu là Cinderella liệu tên hoàng tử ấy có khó chịu như vậy không nhỉ? Linh khẽ lắc đầu. Dù sao cũng không phải việc của cô, cô chỉ là một người phải chịu tội thay cho bà tiên đỡ đầu ngu ngốc kia mà thôi, chỉ cần kết thúc câu chuyện, ai cần biết quá trình nó ra sao. Dù sao nội dung bà ta cũng có thể tự bịa. Bây giờ cô chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi. Nghĩ rồi, cô cầm lấy tay nắm cửa, dứt khoát xoay tay nắm. Cánh cửa lớn chậm chạp mở ra. Bên trong căn phòng học sang trọng, là một bàn trà, quây quanh bàn là một đám con gái đang vui vẻ nói chuyện. Linh đứng sững người nhìn khung cảnh đối diện. Cô hơi lùi lại, nhìn cho kỹ cánh cửa. Đúng mà, cửa thứ 3 trên dãy hành lang tầng 3 tháp Tây. Không sai mà. Cô lại nhìn lại khung cảnh trước mặt, rõ ràng là một buổi trà chiều như trong mấy phim quí tộc. Đây thực sự là lớp học sao? Hay là đang giờ giải lao.

Trong khi cô đang bận suy nghĩ vấn đề nằm ở đâu, thì cuối cùng đám người cũng đã chú ý tới cô. Một cô gái tóc màu đỏ xoăn tít thành từng lonj như bánh qui xoắn cuối cùng cũng lên tiếng.

“Cô ta là ai vậy?” Cô ta có cái giọng nghe thật là chua.

“Ai?” Vào lúc này một đám người mới chú ý tới sự xuất hiện của kẻ lạ mặt, họ đều giơ gương mặt tò mò con như con gà con của mình về hướng cô.

Linh miễn cưỡng cười có lệ, cô giơ tay lên vẫy vẫy cứng ngắc chào bọn họ. “Hello!”

“Là cô?” Một cô gái nhướng mày, cô ta đặt luôn cốc trà trên tay xuống, mạnh đến nỗi làm trà nóng trong cốc sánh ra ngoài.

Linh nhíu mày. Chào đón nồng nhiệt vậy sao? Nhưng mà… “Cô là ai vậy? Chúng ta có quen sao?”

Selena tức giận đến đỏ cả mặt, đôi mắt cô mở lớn trừng trừng nhìn cô gái đối diện. Họ chỉ vừa gặp nhau cách đây vài ngày, cô ta lại dễ dàng quên một công chúa nổi tiếng như cô? Cô ta.. cô ta làm cô tức chết được.

Nuốt nước bọt! Cô cảm thấy cô gái đối diện có chút vấn đề. Có cần thiết phải lườm như vậy không? Cô ta giương mắt ra nhìn cô, không thấy mỏi mắt sao? Cô ta không thấy nhưng cô thấy. Mặc dù cô biết cô rất xinh đẹp, lại là vợ tương lai của cái tên vua nước này, nhưng cũng không cần phải ngưỡng mộ tới lọt tròng. Hâm mộ từ xa là được rồi. Đừng nhìn cô cái kiểu đó.

Đám con gái thấy Selena tức giận như vậy, thì cũng liền hùa nhau lườm cô. Cả đám giống như một lũ quỉ đói nhìn thấy con mồi, làm Linh chỉ có thể nổi da gà. Giữa lúc cuộc chiến còn đang cam go như vậy thì đột nhiên một người phụ nữ liền chen ngang.

“Em là công nương?”

Đến lúc này cô mới để ý thấy đang ngồi giữa đám con gái trẻ tuổi là 1 thiếu phụ, có lẽ ngoài 30, gương mặt sắc sảo, mái tóc được vấn cao lên đầy quí phái điển hình của mấy bà quản gia nhiều lời và lắm trách nhiệm trong mấy phim truyền hình. Điều này làm cô đột nhiên cảm thấy khó khăn. Hy vọng đừng có như cô đoán bà ấy là giáo viên của khóa này, làm ơn, bà ấy chỉ là khách mời danh dự của buổi trà chiều thôi.

“Tôi là giáo sư Maria de Montague, là giáo viên hướng dẫn ở đây.” Bà khẽ nhoẻn miệng cười, nhưng con mắt lại vô cùng sắc nhọn nhìn vào cô.

“Montague?” Linh khẽ lặp lại.

“Em có thể gọi tôi là Maria nếu em không thể nhớ được!” Bà ta nhướng chân mày phải, con mắt màu xanh lá ánh lên chút tia sáng.

Đám người bên cạnh nghe cô giáo nói vậy liền khúc khích cười, trên gương mặt của đám công chúa tiểu thư đều hiện ra vài phần khinh thường.

“Nhà cô có ai tên Romeo không?” Linh chớp chớp mắt hỏi.

“Hả?” Giáo sư khẽ nhíu mày, con mắt lại càng lộ rõ vẻ kì thị như nhìn thấy quái vật.

“Không có gì!” Linh cúi đầu thở dài. Còn tưởng được xem kịch Shakespeare, hóa ra là mừng hụt.

Giáo sư nhướng mày nhìn cô, gương mặt góc của của bà trông lại càng nghiêm nghị, trong đôi mắt sắc sảo kia có thêm vài phần ghẻ lạnh làm cho người ta thấy khó chịu. Linh thấy rõ sự khinh thường trong đôi mắt toàn đường thẳng và góc tù của vị giáo sư đáng kính, nhưng cô lại phải sợ bà ta sao? Cô bĩu môi, ngẩng cao đồi, nhìn thẳng vào đôi mắt của bà.

Maria cảm thấy kinh ngạc. Một vị công nương lại có gương mặt đầy bướng bỉnh như vậy. Đúng là không phải con nhà gia giáo. Bà ho khẽ một tiếng, rồi quay trở lại với tiết dạy của mình, trước khi quay đi vẫn không quen liếc nhìn cô thêm 1 cái.

“Được rồi, em có thể vào chỗ ngồi! Lần sau hy vọng em sẽ đến đúng giờ!” Bà lạnh nhạt nói.

“Dạ!” Linh thờ ơ đáp. Đến đúng giờ, còn phải xem hiệu trưởng hoặc ông bác kia có giữ cô lại uống trà đàm đạo không đã. Nhưng mà, cái lớp này đang học cái gì vậy? Linh tò mò đi kiếm một chiếc ghế, rồi lại gần chiếc bàn tròn đang nghi ngút hương trà kia. Vừa mới định kê ghế lại cô đã nghe cô gái bên cạnh nói.

“Cô đang làm gì vậy?” Một giọng nữ thật là cao.

“Kê ghế ngồi!” Linh thở dài. Đám người ở cổ đại thật rầy rà.

“Chỗ này đủ trật rồi cô còn muốn chen vào!” Cô gái đó nhíu mày nói.

Linh liếc nhìn cô ta, không nói thêm lời nào kéo ghế sang chỗ khác.

“Chỗ này cũng trật rồi!” Ngay khi cô vừa đặt ghế xuống lại thêm 1 câu nói quen thuộc vang lên.

Linh đặt ghế xuống, nhướng mày nhìn một đám con gái đang ngồi ở đó. Rõ ràng họ không muốn cô tham gia. Nhưng ai thèm quan tâm. Nghĩ rồi cô lập tức cầm ghế đi đến bên cạnh giáo sư đáng kính, rất hiên ngang hùng dũng ngồi xuống.

Selena liếc cô một cái khó chịu, đám con gái cũng trừng mắt nhìn cô. Bà giáo đáng kính hơi nghiêng đầu, cặp lông mình boomerang của bà ta trông càng gấp khúc hơn bao giờ hết.

“Em định ngồi đây?” Bà hỏi với giọng rất điềm đạm, nhưng từ cuối cùng lại hơi cao.

Linh khoanh 2 tay trước ngực, rất tốt bụng gật đầu. Câu trả lời này nhận được 1 cái nhướng mày của giáo viên, kèm theo một loạt huýt gió của đám tiểu thư khuê các. Các nàng rõ ràng không muốn cho cô tham gia cùng.

“Được rồi! Chúng ta quay lại với chủ đề chúng ta đang thảo luận!” Giáo sư ho khan một tiếng hắng giọng, rồi bắt đầu tao nhã cầm tách trà lên, gương mặt sắc sảo liền tỏ ra cao quí, lưng thẳng đứng, chiếc cổ dướn cao giống như hươu cao cổ tìm cành cây. Nếu có thể hình dung thì chắc chắn bà ta rất giống 1 góc vuông. Mặc dù thanh tao như vậy, quí phái như thế nhưng bà vẫn không quên hỏi thăm ân cần cô học trò mới.

“Công nương tôi biết hôm nay là ngày đầu người đi học, nhưng chúng ta cũng nên kiểm tra một chút về hiểu biết của người!” Bà vừa nhấm nháp ly trà vừa nhẹ nhàng nói.

“Được!” Linh thờ ơ đáp. Lại nhìn dáng vẻ tao nhã của cô giáo. Bà ta rõ ràng không ưa cô, còn tại sao không ưa thì… chỉ có chúa có thể trả lời được. Nhưng trong thế giới cổ tích, chúa có tồn tại không nhỉ??

“Vậy người nghĩ sao về bài “tương tư” của Van Gogh?” Bà nhẹ nhàng đặt chiếc cốc sứ xuống đĩa, gương mặt sắc sảo nhìn thẳng về phía cô, chiếc cằm lại hơi hướng lên trên vài phần, con mắt tròn của bà trở nên góc cạnh hơn, nó hơi hướng xuống dưới như thể bà đang từ một nơi rất cao nhìn xuống cô.

“Ngoài truyền giáo ông ấy còn biết cả làm thơ cơ à?” Linh kinh ngạc nói. Cô chưa nghe họa sĩ thiên tài từng làm giáo sĩ còn biết sáng tác thơ tình nha. Lúc cô học lịch sử hội họa đâu có thấy đâu.

“Hả? Truyền giáo? Em đang nói cái gì vậy?” Bà Maria nhíu cặp lông mày, làm cho giữa trán nổi lên 1 đám nếp nhăn đầy cáu kỉnh.

Cô hơi nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt tròn của mình, chống lại cặp mắt toàn gấp khúc kia, cô nghiêng đầu hỏi. “Van Gogh mà bà nói không phải họa sĩ sao?”

Phụt..

Một đám thiếu nữ đang uống trà liền lập tức đặt cốc, ho khù khụ. Sau đó một đám công chúa, quận chúa quyền quí không kiêng nể ai đều phá lên cười. Maria de Montague lạnh lùng liếc nhìn họ một cái, họ mới ngoan ngoãn cúi đầu lấy tay tao nhã che miệng, chỉ dám run rẩy không dám phát ra tiếng động. Linh nhìn một đám thiếu nữ đang rung rinh trên ghế thì chỉ có thể hừ lạnh. Thật là tao nhã! Ngay cả cười cũng phải “tao nhã” như vậy, nhìn họ thật sự… thảm!

Sau khi các quí cô đã quay lại tác phong quí phải của mình, vị giáo sư đáng kính mới xoay gương mặt cao quí của bà sang nhìn Cinderella, cái cổ khẳng khiu của bà dướn cao, cằm hơi hết lên 1 góc tù, cặp lông mày boomerang  nhướng lên giống như chỉ chực phóng ra khỏi trán.

“Công nương, chuyện này chẳng buồn cười một chút nào!” Bà nói với giọng rất trịch thượng.

Linh nhướng mày, đá ánh mắt sang phải rồi lại sang trái. Thật sự không buồn cười sao? Vậy cả đám đang che miệng run bần bật là gì? Động kinh chắc?

Giáo sư đáng kính cũng di chuyển tầm mắt theo cô, sau đó cái gương mặt cao quí, đài các của bà liền trở nên nghiêm nghị làm cho buổi trà chiều đột nhiên giống tang lễ. Các cô gái liền ngoan ngoãn cúi đầu im bặt, lưng ngồi thẳng, tay ung dung đặt trên đùi rất yểu điệu. Khi đã giữ được trật tự cho bữa trà, bà khẽ gật đầu, lại quay gương mặt cao ngạo kia nhìn cô như thách thức. Thấy chưa. Có buồn cười chút nào đâu!

Chảy mồ hôi! Linh ngồi lặng đi trên ghế, nhìn cái cảnh tan thương kiểu mẫu trước mắt. Đám con gái thì cúi gằm mặt, ngồi trên ghế đặt tay lên đùi như thục nữ, còn cái bà giáo sư kia lại rất hài lòng mà khiêu khích cô. Cảnh tượng trước mắt làm cô tưởng tượng đến nữ hoàng cùng đám cung nữ. Ở đây rốt cuộc ai mới là hoàng thất đây??

“Vậy cô muốn nói đến Van Gogh nào?” Linh rất nghiêm túc hỏi. Nếu không phải họa sĩ bậc thầy trường phái ấn tượng Van Gogh thì thứ lỗi, cô không biết!

“Đúng là kém cỏi!” Selena liếc mắt nhìn cô, giọng nói cao lên vài phần. Nói rồi cô ta liền cầm ly trà lên uống một hớp như để thông cổ.

Linh im lặng. Lạy chúa trên cao, người làm ơn đừng trở thành nhà thơ hay nhạc sĩ mà làm ơn đến giúp con đi. Đây là cái thế giới gì vậy??

“Được rồi, nói vậy thì chắc chắn bài “tương tư” em không biết rồi!” Maria liếc nhìn cô, dù vẫn nghiêm nghị như bình thường, nhưng rõ ràng bà không hề phủ nhận lời nói của Selena.

“Ai nói em không biết!” Linh nhíu mày. Trình độ 12 năm ăn học chả nhẽ bỏ uổng?

Giáo sư có vẻ rất hứng thú, bà khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén bắn về phía cô. “Tốt! Đọc thử xem!”

“…” Linh hơi cúi đầu. Nhưng cái bài đó không phải là bài mà cô đang nói. Nhưng lời này lại không dám nói ra miệng.

“Sao thế? Đọc tôi nghe xem!” Bà thúc giục, chân mày đã nhăn lại không hài lòng.

Selena ngồi vắt chân ở một bên, tay cầm cốc trà đưa lên miệng, đôi mắt xinh đẹp lại đá sang bên này, trong đáy mắt chứa đầy chờ mong cùng khinh thường. Cô chờ đợi xem công nương mới của vương quốc này có thể làm được gì? Cô không tin một thường dân chỉ biết chui trong xó bếp lại biết thơ văn.

Linh nhìn biểu cảm của các vị quí tộc nhà ta, cô mím chặt môi, bàn tay nắm thành nắm đấm. Đọc thì đọc! Ai sợ ai. Nghĩ là làm, cô liền dùng chất giọng thanh thanh của mình bắt đầu quang quác trả bài.

“Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông, 
Một người chín nhớ mười mong một người, 
Gió mưa là bệnh của trời, 
Tương Tư là bệnh của tôi yêu nàng,

Hai thôn chung lại một làng, 
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này, 
Ngày qua ngày lại qua ngày, 
Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng,

Bảo rằng cách trở đò giang, 
Không sang là chẳng đường sang đã đành, 
Nhưng đây cách một đầu đình, 
Có xa xôi mấy mà tình xa xôi,

Tương tư thức mấy đêm rồi, 
Biết cho ai hỏi ai người biết cho, 
Bao giờ bến mới gặp đò, 
Hoa khuê các bướm giang hồ gặp nhau,

Nhà em có một giàn trầu, 
Nhà tôi có một hàng cau liên phòng, 
Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông, 
Cau thôn Đoài nhớ trầu không thôn nào.”

Im lặng… Rất im lặng… Vô cùng im lặng… Tuyệt đối im lặng…

Chỉ có tiếng tồ tồ rót nước vào cốc của Linh. Khát nước rồi phải uống thôi. Cô rất thản nhiên cầm ấm sứ, rót vào chiếc cốc mà cô hầu mang tới, rất tự nhiên đưa lên miệng hớp vài ngụm chờ đám người đang đơ ra kia hoàn hồn.

“Cô vừa đọc cái gì vậy?” Giáo sư đáng kính đang nghiến răng kèn kẹt, thái dương của bà có dấu hiệu giật cục như dùng thuốc quá liều.

“Tương tư!” Linh thản nhiên uống trà vừa nhàn nhã nói.

“Cái đó mà là “tương tư”?” Bà đã bắt đầu thở dốc.

Linh liếc mắt nhìn giáo sư, rất tốt bụng đưa cốc về phía bà. “Uống chút nước cho ngọt giọng rồi gào tiếp!”

Bà quay sang nhìn cô, gương mặt sắc sảo luôn tỏ ra nghiêm túc cùng quí phái nay há hốc, lại có vẻ méo xẹo, cặp lông mày boomerang giờ trở thành cọng cỏ khô bị dẫm đạp trên cái gương mặt góc cạnh kia.

“Ta chưa bao giờ gào hết?” Bà ngoác cái miệng ra, giọng nói lớn tự như vũ bão thổi thẳng vào mặt cô từng trận từng trận mưa.

Linh rụt vai lại, rất biết điều cúi đầu tránh lũ. Nhưng dù có cúi đầu tới đâu, lại không có vật che chắn như ô dù thì mưa vẫn cứ táp thẳng vào mặt. Cô chỉ có thể ngậm ngùi. Toàn là mùi trà!

Dĩ nhiên không chỉ mình cô phải chịu trận bão này, nhưng trừ cô ra thì mọi người đều đang chết lặng tại chỗ vì kinh ngạc. Giáo sư đáng kính của họ. Phu nhân bá tước, quận chúa nước láng giềng được gả qua đây, luôn luôn mở miệng là quí khí, phẩm chất của quí tộc, nói phải nói nhỏ, cười phải cười khẽ, mặt luôn phải hiền lành lại vừa cao ngạo… ấy thế mà bây giờ, cái người mở miệng là cung cách quí tộc ấy đang gào. Không. Từ này còn hơi nhẹ. Là rống. Rống như tát nước vào mặt người đối diện.

“Đúng là không gào, chỉ rống mà thôi!” Cô vừa ôm tai vừa khúm núm tránh cơn mưa dữ dội này. Hôm nay về chắc chắn cô phải tắm rửa lại một lần, thật đáng sợ.

“Cô… cô…” Gương mặt sắc sảo trở nên cứng ngắt, khí chất cao quí mọi ngày giờ giốn như quả boom sắp phát nổ tới nơi. Maria de Montague vừa thở hồng hộc, vừa nghiến răng ken két tựa như con rồng komodo đang thè lưỡi.

Linh lại đưa cốc trà lên miệng hớp 1 ngụm, mưa thì vẫn cứ ào ào nhắm thẳng vào mặt cô. Uống trà giữa trời mưa bão đúng là mất vài phần vị.

“Lập tức lên văn phòng hiệu trưởng cho tôi!” Lần này không phải là rống nữa, mà là tiếng thét chói tai làm cho cả học viện phải rung nhẹ.

Mọi ánh mắt trong phòng đều dại ra trong tròng mắt. Các cô gái đều không tin nổi vào tai mình. Đây thật sự là người vẫn dạy dỗ các cô để trở thành quí tộc sao? Đáng sợ! Thật đáng sợ.

“HIỆU TRƯỞNG!!” Giáo sư đáng kính thuộc dòng dõi quí tộc tức giận đập bàn.

“Em muốn uống loại trà nào?” Người đàn ông dong dỏng cao lấy tay đẩy gọng kính trên sống mũi, giọng nói rất ân cần.

“Em nghĩ hồng trà!” Lần này cô rất ngoan ngoãn lựa chọn. Dù sao để ông ấy chọn chi bằng mình chọn. Xem ra hôm nay cô rất có duyên với phòng hiệu trưởng.

“Hiệu trưởng, tôi mang con bé đến đây không phải để uống trà với ngài!” Maria tức giận vừa thở hồng hộc vừa nói.

“Có thêm đường không?” Hiệu trưởng lại hỏi.

“Có. Nhưng nửa thìa đủ rồi!” Linh rất ngoan ngoãn trả lời, hoàn toàn ngó lơ cái người bên cạnh.

“HIỆU TRƯỞNG!” Bùng nổ. Giáo sư đáng kính đã hoàn toàn bùng nổ.

Linh cảnh giác nhìn xem, liệu bà có khả năng tự phát giống Fairy god mother hay không, nhưng rất may, có vẻ đó là độc quyền của đám tiên nên giáo sư chỉ có dấu hiệu tăng xông, chứ không có dấu hiệu phát nổ.

“Ơ, giáo sư Maria, cô đến lúc nào vậy?” Vị hiệu trưởng vừa bưng tách trà, vừa mở tròn mắt nhìn người phụ nữ đang tức giận.

“Khụ!!” Linh không kìm được ho khan. Ai bảo rằng hiệu trưởng là con bù nhìn bị người ta bắt nạt. Phải nói ông ta đúng là giết người không khoan nhượng. Hèn gì ông lại có thể leo lên đến vị trí này mà ngồi.

“HIỆUUUUUU…. TRƯỞNG!!!” Tức giận đến mức rít gào.

Tầng cao nhất của khu biệt lập trong học viện hoàng gia. Trong một căn phòng rộng lớn sang trọng, một người con trai trầm tư ngồi trên chiếc bàn lớn, trên tay hắn đang cầm một quyển sách, gã người hầu bên người thi thoảng lại rót thêm trà vào chiếc cốc cho hắn, ngoài ra không dám phát ra bất cứ tiếng động nào cả.

Đột nhiên cửa phòng bật mở, kéo theo một loạt những âm thanh vô cùng khiếm nhã. Alex nhíu mày, rời mắt khỏi cuốn sách, hắn nhìn ra phía cửa. Một người con trai cao lớn, với mái tóc dài buông xõa từ từ đi về phía hắn. Gã trai khẽ nở nụ cười, nhìn gương mặt đang cau có của hắn với vẻ rất thích thú.

“Đến làm gì?” Giọng nói của hắn rất không hài lòng.

“Bạn bè tới gặp cậu, lại hỏi câu đau lòng như vậy?” Gã trai nhăn mày, vẻ mặt tổn thương, hắn ngồi xuống chiếc bàn, cầm một chiếc chặn giấy lên nghịch ngợm.

“Cậu không phá đã là may mắn của tôi rồi!” Hắn thờ ơ, lại cúi xuống cuốn sách đang đọc.

“Cậu lúc nào cũng chả quan tâm đến việc gì cả. Thật lãnh đạm. Cả trường đang sôi sục kìa!” Gã con trai không hài lòng với thái độ bạn tốt một chút nào. Tên hoàng tử này, gặp người ngoài thì tươi cười dịu dàng, có khí chất, nhưng chỉ có những người thân quen với hắn mới biết, hắn vốn chả hài lòng với bất cứ ai, chuyện gì cũng sều sòa, nói trắng ra là không quan tâm thì đúng hơn. Ai nói hắn luôn ân cần ấm áp, chỉ có hắn hiểu rõ, cái nụ cười ấy có bao nhiêu giả dối.

“Họ lại phát điên vì cái gì?” Hắn lãnh đạm giở sách, con mắt lướt qua từng hàng chữ rất chăm chú, toàn bộ tâm trí đều đặt vào quyển sách mà không để ý tới xung quanh.

“Cậu đúng là người đời.” Theo hừ lạnh một tiếng.

“Chuyện của họ không liên quan đến tôi!” Hắn đáp.

“Sao lại không liên quan rất liên quan là khác!” Theo liền phản bác lại.

Alex rời mắt khỏi trang sách, trừng mắt với tên bạn thân. Trên gương mặt điển trai kia hiện rõ hàng chữ “không hài lòng”.

“Đám con gái lại làm gì?” Hắn hỏi.

“Đúng là con gái, nhưng không phải một đám!” Gã trai suy nghĩ rồi trả lời.

“Nói nhanh hoặc biến!” Hắn không có nhiều thời gian cho mấy chuyện tầm phào của gã bạn thân. Hắn đang muốn yên tĩnh đọc sách. Đôi mắt lơ đễnh lướt qua vết thương ửng đỏ trên mu bàn tay, chân mày của hắn liền nhíu lại, trong lồng ngực nhói lên một cái.

“Chả có chút kiên nhẫn nào. Cậu có biết giáo sư bên khóa hoàng gia nữ đang nổi điên lên vì vợ tương lai của cậu hay không?” Theo trưng ra gương mặt bí xị, giống như đứa trẻ không hài lòng khi bị mắng oan. Cậu ta tốt bụng mới đến đây cung cấp tin tức, ai dè người ta lại không cảm kích chút nào.

Kẻ nghe không cảm kích là thật, mà tên đó rất kích động. Hắn bật dậy khỏi ghế, gương mặt nhăn lại như cái quả táo héo.

“Con nhãi ranh đó lại gây chuyện gì?” Giọng của hắn trầm xuống vài phần không giấu nổi sự giao động trong lòng hắn.

Theo đảo mắt nhìn hắn, trong đáy mắt bỡn cợt mọi ngày giờ có thêm ánh sáng của hứng thú, cùng phát hiện. Thì ra cái tên thờ ơ này chẳng thờ ơ với vợ sắp cưới chút nào. Thú vị. Thú vị. Cuối cùng hắn cũng nắm được thóp của tên bạn thân.

“Không có gì, chỉ là làm “đức mẹ Maria” nổi điên và dẫn độ lên phòng hiệu trưởng!” Cậu nhún vai như không có gì, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn xem phản ứng của tên bạn thân đến đâu.

“Cô ta mới đi học được vài tiếng đồng hồ thôi mà!” Alex cảm thán. Con nhỏ đó đi tới đâu không gây họa không được sao?

“Cái này chứng tỏ vợ chưa cưới của cậu tài giỏi!” Cậu ta rất thật thà khen ngợi.

“Cậu còn khen cô ta giỏi?” Alex nheo mắt lại ném cho hắn ánh mắt cảnh cáo. Cậu đừng có lôi kéo cô ta vào mấy trò vô bổ của cậu.

Nhưng Theo hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt giết người của tên bạn thân, cậu ta rất nhiệt tình bỏ qua còn nhún vai nói. “Dĩ nhiên vợ cậu rất giỏi, nếu không làm sao có thể chọc giận một hòn đá như “đức mẹ Maria” ?”

Hắn nhíu mày càng chặt, lườm Theo thêm cái nữa, rồi mới ngoan ngoãn đặt người lại xuống ghế. “Cậu chưa gặp cô ta thôi, nếu cậu gặp rồi cậu sẽ biết, cô ta có thể gây họa thế nào!”

“Giỏi vậy sao?” Mắt Theo sáng bừng bừng, giống như thể hắn vừa tìm được báu vật.

“Tôi cảnh cáo cậu, đừng có gây thêm phiền phức cho tôi nữa. Tránh xa cô ấy ra một chút!” Alex trừng mắt cảnh cáo tên bạn thân. Trong giọng nói có thêm vài phần đe dọa.

“Được rồi. Được rồi! Cậu không cần ghen tuông như vậy. Tôi có tòng teng cũng sẽ không đụng vợ bạn đâu!” Theo giơ 2 tay đầu hàng, gương mặt bỡn cợt của hắn cười càng nham nhở.

“Ai thèm ghen?” Hắn trợn ngược mắt quát. Tôi chỉ không muốn bị dính vào phiền toái vì cô ta mang lại mà thôi.

“Lại còn không phải? Tránh xa cô ấy một chút đi. Ông chồng yêu thương vợ thật đáng sợ!” Cậu vừa nhái lại giọng nói nghiêm túc của Alex vừa lắc đầu cảm thán. Lại thêm một kẻ từ giã đời độc thân.

“Cậu… Tôi không yêu thương gì cái rắc rối lớn như vậy!” Alex đập bàn, con ngươi đã trợn trắng như muốn lọt tròng ra ngoài.

“Vậy sao?” Theo nhướng mày, giọng nói có vẻ nghiêm túc nhưng gương mặt chả có chút tin tưởng nào. Nhìn là biết hắn đang khinh bỉ kẻ đối diện thế nào rồi.

“Tùy cậu, muốn nghĩ sao thì nghĩ!” Bị thái độ đối diện làm cho ức đến nghẹn cổ, hắn ngồi xuống ghế, không muốn tiếp tục chủ đề tổn hại sức khỏe này nữa.

“Tùy tôi sao? Vậy tôi đi bắt chuyện làm quen với vợ cậu chắc không sao chứ?” Theo trưng ra bộ mặt vô lại của mình.

“Cậu… Đã nói không phải vợ tôi mà!” Hắn lườm thêm một cái, nhưng lại chẳng có chút tác dụng. Hắn chán nản thở dài.

“Không phải vợ cậu, vậy tôi không khách sáo!” Theo cười giảo hoạt, nói rồi hắn xoay người rời đi.

“Cậu đi đâu?” Alex theo bản năng hỏi.

“Dĩ nhiên là đi tìm vợ cậu rồi!” Hắn vẫn tiếp tục bước mà không thèm dừng lại.

Alex ngồi thừ trên ghế nghe rõ tiếng cánh cửa phòng nặng nề đóng lại, gương mặt hiền lành mọi người giờ cứng đơ như một tảng đá mất hồn. Gã người hầu đứng bên cạnh rót trà nhìn mặt hoàng tử nghiêm trọng như vậy, cố gắng lấy hết can đảm lên tiếng.

“Điện hạ, hình như công nương gặp chuyện gì thì phải!” Hắn nhỏ giọng nói. Theo hắn quan sát một ngày nay, thì công nương rất tài giỏi có thể làm cho hoàng tử nhã nhặn có thể tức đến hộc máu, ngay cả lạnh lùng cũng phải gỡ xuống trước mặt công nương. Hơn nữa, hoàng đế có vẻ rất thích công nương, ai cũng có thể nhìn thấy đức vua chiều chuộng công nương thế nào. Có khi còn hơn cả hoàng tử.

Alex lạnh lùng liếc xéo hắn một cái. Cái gì đây? Ngay cả người hầu theo hắn bao nhiêu năm cũng quay ra nói chuyện của cô ta. Hoàng gia loạn hết rồi sao? Cha hắn, bạn thân hắn, giờ ngay cả người hầu của hắn cũng chạy theo cô ta. Cinderella cô thật là giỏi.

Gã người hầu bị gương mặt lạnh băng của cậu làm cho phát run, vội vàng cúi đầu nhìn xuống mũi chân. Cậu ta dùng giọng nói rất nhỏ để nói. “Nếu công nương có việc gì hoàng thượng nhất định sẽ trách phạt!”

Alex nhíu mày, con ngươi thâm trầm mọi khi hơi gợn sóng. Một lúc sau hắn đứng dậy rời khỏi ghế.

“Điện hạ?” Gã người hầu lo lắng hỏi.

“Cô ta đang ở đâu?” Hắn vẫn tiếp tục sải bước, trong đôi mắt tràn ngập cương nghị cùng tức giận. Cinderella tốt nhất cô biết điều một chút, đừng gây họa quá lớn nếu không tôi sẽ là người đầu tiên bóp chết cô.

“A.. Có lẽ là ở phòng hiệu trưởng!” Gã người hầu vội vàng đuổi theo hoàng tử, trong lòng lại nhảy cẫng lên sung sướng. Ai bảo hoàng tử không có tình cảm với công nương nào?

“Phòng hiệu trưởng?” Hắn nhíu mày, chân liền dừng lại. Hắn xoay người đối diện với người hầu, gương mặt điển trai có chút bối rối. “Học viện có phòng hiệu trưởng ư?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro