Chương 15 + 16
Chương 15: Cắm hoa một nghệ thuật rất buồn ngủ
Quí tộc là gì? Đối với người khác thì đó là tầng lớp những người quyền quí, cao sang không thể với tới. Còn đối với Linh, đó là một lũ người chỉ biết khoe mẽ, giỏi nhất là săm soi, và đầu óc thì rỗng tuếch.
Linh chán nản ngồi chống cằm nhìn một đám tiểu thư đang cao quí nghỉ trưa. Có người nằm nghiêng trên ghế, có người ngồi dựa bên giường, người ngồi người nằm, nhưng ai ai cũng đều có gắng thể hiện tư thế đẹp nhất. Nhìn họ lúc này thật giống cảnh sắc trong những bức tranh thiếu nữ Châu Âu. Đúng thật là cảnh đẹp. Nhưng mà, Linh giơ miệng ngáp dài một cái. Nhàm chán. Thật sự là nhàm chán.
Còn đang tập ngoác miệng to như con cá kình, thì cô đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Vừa ngước mắt nhìn lên liền bắt gặp ngay ánh mắt sát thủ của Maria. Linh từ từ ngậm miệng lại, rất biết điều cúi mặt xuống giả bộ e dè.
“Còn không mau ngủ!” Giọng nói của “đức mẹ” không lớn cũng không nhỏ, nhưng vẫn cao ngạo đến tận trời.
Linh rất ngoan ngoãn cúi đầu nhắm mắt, nhưng chỉ cần nghe tiếng bước chân của ai đó rời đi, là con mắt bên trái liền he hé mở ra ngay lập tức. Cô len lén nhìn người nào đó chậm chạp bước đi, đợi đức mẹ tiến về phía ghế nằm của mình rồi, cô mới an tâm mà mở mắt. Lúc lắc cái cổ không thoải mái, nhìn lại hiện trường xung quanh chỉ một đám thiếu nữ mơ màng. Cảnh sắc thì rất đẹp nhưng mà… họ không mỏi cổ sao?
Linh rất chăm chỉ quan sát mấy vị tiêu thư đang nằm rất phong cách kia. Lúc này cô mới phát hiện, thật ra chân mày ai đó cũng có chút xê xịch. Lúc này, cô mới vỡ lẽ. Thì ra họ cũng có cảm giác đó chứ. Còn tưởng là không mỏi. Ai dè, là cố gắng nhẫn nhịn.
Giờ ngủ trưa để bảo trì sắc đẹp của “đức mẹ” kết thúc trong những cảm xúc cứng ngắc của các thiếu nữ. Sau khi “ngủ” chán chê, cuối cùng các cô gái cũng được tỉnh lại. Linh nghiêm túc nhìn một vòng khung cảnh đối diện, cô không rõ giấc ngủ bảo vệ nhan sắc bao nhiêu, nhưng thực tại chứng minh cho cô thấy, sau khi ngủ dậy ai cũng “xuống” sắc rõ rệt. Cô ngán ngẩm nhìn ai đó, vẫn đang rất hồng hào thoải mái, trong lòng tự hỏi: “Đức mẹ” đúng là vĩ đại! Lúc nào cũng có thể mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.
Giờ học chiều bắt đầu với khẩu lệnh cao vời vợi của “đức mẹ”.
“Các em chúng ta xuống nhà kính thôi!” Bà hếch mặt lên trời, 2 tay kéo váy, mông hất cao và bắt đầu bước.
Tiếp theo đó, các quí cô trẻ tuổi đều ngoan ngoãn học theo điệu bộ đó, nhấc váy, hất mông, vênh mặt và đi đều bước. Trước bức tranh thiếu nữ trước mặt, Linh chỉ có thể cảm thán: Cuối cùng cũng có thể hiểu tại sao người ta gọi đám con gái là vịt bầu. Cái tướng đi hếch mặt, chổng mông như vậy quả đúng là một đàn vịt lạch bạch đi dạo.
“Công nương, người có cần gọi xe ngựa hay không?” Vịt mẹ dừng lại, cặp lông mày boomerang nhướng cao đầy uy hiếp.
“Haha nếu có thể!” Cứng ngắc cười 2 tiếng, nếu duyệt binh diễu hành kiểu này, ngồi xe ngựa có vẻ tốt hơn.
Nhưng vịt mẹ dĩ nhiên không hài lòng với câu trả lời này. Bà giương cao đôi mắt sắc sảo của một bà quí tộc, chiếc mũi hếch lên làm Linh đột nhiên nghĩ tới nhân vật có cái mũi khoằm trong những câu chuyện cổ tích. Và cái gương mặt sát thủ ấy đang hướng thẳng mặt cô mà công kích.
“Đừng bao giờ mơ! Đi bộ!” Nói rồi bà hất đầu, xoay người đi thẳng.
Học tập tác phong kênh kiệu con Bà Triệu của giáo sư, các học viên trong lớp lần lượt hừ lạnh khinh bỉ với cô, rồi cũng hất đầu xoay người đi thẳng. Trước màn trình diễn tập thể vô cùng đồng đều này, Linh rất rất muốn vỗ tay khen ngợi, nhưng lại bị giáo sư cảnh cáo ngay khi dự án mới trong giai đoạn ấp ủ, thế nên cô chỉ có thể ngậm ngùi buông xuôi mà… đi đều bước.
Nhà kính là gì? Nói thế nào thì nghĩa của nó y chang như vậy. Đây là nghĩa đen, có nghĩa là một cái nhà làm bằng kính. Ngôi nhà này nói lớn không lớn, mà nhỏ cũng không nhỏ, ước chừng nó cao khoảng 5m, diện tích thì cỡ 4 – 50m2 gì đó, mái vòng hình cung bằng kính nhiều màu, trang trí tựa như một bông hoa hướng dương bảy sắc, với nhụy hoa trong suốt như pha lê, nên mỗi khi ánh sáng chiếu vào đều được phủ thêm một lớp màu sắc rồi mới rớt xuống sàn tạo thành những khoảng sáng sặc sỡ như một chiếc cầu vồng ngay trên mặt đất. Trong ngôi nhà trồng rất nhiều những loài hoa, đây đó lại nghe vài tiếng “líu lo” của một chú chim nào đó bị cảnh đẹp nơi đây dụ dỗ. Giữa những bình hoa và chậu cây, giữa một vài bồn cây để trong nhà có một chiếc bàn tròn màu trắng, bên cạnh là khoảng hơn 10 chiếc ghế cũng trắng tinh. Giữa cái nền xanh mướt đầy màu sắc này bộ bàn ghế trắng đơn giản lại càng trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.
“Haizz~” Linh chán nản cảm thán. Đôi mắt xinh đẹp thờ ơ mở 1 nửa, cái miệng vốn hay cong cong nay lại thẳng đuồn đuột như cột điện, một tay chống cằm, một tay lơ đễnh gõ gõ nhịp trên mặt bàn. Một vài tia nắng trong suốt vuốt nhẹ gò má cô làm cho làn da sáng hồng trong suốt, nhưng biểu cảm của gương mặt lại làm cho người ta phải ngó lơ trước cảnh đẹp trước mắt này.
“Haizz~” Lại thêm một tiếng thở dài nữa.
“Công nương!” Giọng nói của quí bà Montague bao giờ cũng nghiêm nghị như vậy, nhưng hôm nay dường như có thêm vài phần.. “rung động”.
“Hả?” Vẫn lơ đễnh mắt lờ đờ, miệng gạch ngang, tay cầm chén trà đưa lên miệng.
“Người có nhận xét gì về tác phẩm của thần sao?” Maria “tao nhã” cười.
Linh chớp chớp đôi mắt, ngây ngốc ngây ngốc đảo con mắt tròn xoe.
“Công nương, người như vậy là có ý gì?” Môi vẫn cười, mắt vẫn long lanh, nhưng khóe môi có vẻ cứng ngắc.
Tiếp tục chớp chớp chớp.
“Công nương, xin cứ nói tự nhiên!” Khéo miệng đang cười, nhưng đuôi chân mày đã có dấu hiệu giật giật.
Linh hơi nghiêng đầu sang phải, đôi mắt vẫn mở to tròn ngây thơ nhìn chằm chằm đức mẹ.
“Công nương!”
Rung động! Quả thật rất rung động. Chiếc bàn tròn màu trắng khẽ rung làm cho đám tách trà bên trên đều nghiêng ngả tạo ra nhiều tiếng lách cách rất vui tai.
“Cô… đang nói với em sao?” Linh chớp mắt thêm 2 cái, ngón tay trỏ vào mặt mình.
Rắc!
Linh kinh ngạc mở tròn mắt, hình như cô vừa nghe tiếng gì gẫy thì phải.
“Công nương, trong lớp của tôi chỉ có mình em là công nương thì phải!” Maria kéo khóe miệng sang trái, đôi mắt sắc sảo bây giờ đang lăn lông lốc trong tròng mắt, bên cạnh con ngươi xanh còn điểm thêm rất nhiều tơ máu đỏ rực.
“À, thì ra như vậy!” Linh gãi gãi đầu, chỉ có thể cười trừ xem như không có gì xảy ra.
Rầm!
Linh giật bắn mình trên ghế, rất cẩn thận đưa mắt nhìn bàn tay cao quí vừa đập chiếc tách trà không thương tiếc, nay trên làn da ngà ngọc của quí bà Montague đang đọng lại một vũng nước trà lầy lội. Đám công chúa bên cạnh cô cũng rất biết khôn chỉ ngồi im thin thít trên ghế nhìn chằm chằm giáo sư giống như thấy thú dữ. Các cô gái đều cảnh giác cao độ, biết khôn mà câm nín không nhúc nhích trên ghế.
“Công nương, người cảm thấy thần giống đang đùa lắm sao?” Khóe môi đức mẹ vẫn đang cười, nhưng hàm răng thì lại dính sát vào nhau như cửa cuốn đóng chặt.
“Giáo sư!” Linh ngây thơ chớp chớp mắt.
“Hử?” Maria ngậm chặt miệng bật ra một tiếng chứng tỏ nỗi áp bức trong lòng của bà.
“Bà cũng biết đùa sao?” Ngây thơ rất vô số tội.
Rầm!
“LÊN PHÒNG HIỆU TRƯỞNG CHO TÔI!!!!!”
Phòng hiệu trưởng…
Căn phòng hiệu trưởng ẩm mốc và chật trội nơi góc hành lang, trên bàn làm việc bề bộn những giấy tờ cùng một hai con nhện đang đua nhau chạy trên mặt bàn. Một người đàn ông tuổi mới trung tuần dáng người hơi gầy, trên chóp mũi đeo một cặp mắt kính tròn vo đang chậm rãi uống trà.
“Hôm nay thời tiết thật tốt!” Ông cảm thán nhìn ô cửa sổ nhỏ xíu trên tường cảm thán.
“Trà hôm nay vị rất lạ!” Linh chẹp chẹp miệng, nghiêm túc nhìn tách trà.
“HAI NGƯỜI THƯỞNG TRÀ XONG CHƯA????” Một giọng thét chói tai đã câu kéo được sự chú ý của 2 người còn lại.
Hai người rất ăn ý cùng mở mắt ngước lên nhìn vị giáo sư đáng kính đang thở hồng hộc. Sau n giây im lặng nghiên cứu, họ cùng ăn ý xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cạch… cạch… cạch…
Chỉ có tiếng thìa khuấy chạm vào thành cốc của 2 con người đang nhàn rỗi uống trà.
Tíc tắc.. tíc tắc… tíc tắc…
“HIỆU TRƯỞNG EM ẤY LÀ HỌC SINH VI PHẠM!!!!” Một giọng nói thét gào làm cho người ta sợ hãi từ căn nhà kho chật trội phá cửa lan ra.
Trong khi đó, 2 người đang nhàn rỗi uống trà vẫn tiếp tục khuấy cốc, gương mặt lơ mơ xoay lại đối diện với người vừa thét gào.
“Giáo sư trông sắc mặt cô thật xấu!” Linh rất quan tâm nói, lại đưa tách trà lên miệng hớp một hơi.
“Phải đấy. Chắc chắn là nóng trong người đây mà. Thôi ngồi xuống uống ly trà Dr.Tiên cho hạ hỏa đi giáo sư Montague!” Vị hiệu trưởng lấy tay đẩy gọng kính, con mắt hơi chớp chớp rất uyên thâm đưa ra lời khuyên.
Linh nhíu chặt mày, nhìn vị hiệu trưởng khó hiểu.
“Hiệu trưởng, thầy vừa nói trà gì??”
“Dr.Tiên!” Hiệu trưởng rất thật thà lặp lại, còn tiện tay mở ngăn tủ lấy ra một chiếc lọ hình trụ tròn trông như hộp chè.
“Thanh lọc cơ thể không lo bị nóng?” Lông mày trái nhăn lại, lông mày phải hơi nhướng lên, cô thật sự cảm thấy co rút với đám tiên yêu quái này.
“Ừm.. tác dụng tương tự!” Hiệu trưởng rất nghiêm túc xoa xoa cằm rồi trả lời.
Linh bắt đầu thấy mí mắt giật giật, gương mặt bắt đầu vặn vẹo lung tung. Cái đám Fairy god kia định ăn cắp toàn bộ sản phẩm của thế giới hiện thực mang về đây kinh doanh hay sao? Đây là ăn cắp trắng trợn, ăn cắp trắng trợn!!
“Em muốn uống thử không? Tác dụng giải nhiệt, hạ hỏa rất tốt. Hơn nữa, lại còn đang có chương trình khuyến mại!” Hiệu trưởng trẻ tuổi rất ra dáng pg, à không phải là pb.
“Khuyến mại??” Linh nhăn mặt càng mạnh.
“Phải. Phải! Mỗi hộp Dr.Tiên đều có một bí mật nằm trong đó. Có khi em uống sẽ được phép thuật chạy nhanh trong 1 tiếng, có đôi khi lại bị dính hộp chứa khói đổi màu nên người em sẽ như cái đèn lồng đổi màu liên tục… Rất thú vị. Nghe nói giải nhất là 1 phần thưởng rất lớn, nhưng ta chưa thấy ai trúng cả. Nhưng đám trẻ con rất thích mấy giải khuyến mại của trà này!” Hiệu trưởng vui vẻ cười híp cả mắt, cặp kính tròn tròn trông lại càng đơn đột trên cái hộp sọ gầy gò kia.
Giật! Giật! Giật giật!! Mi mắt quả nhiên co giật. Tên quái nào nghĩ ra cái chiêu dụ khị người dân khốn nạn như vậy? Lại còn đổi màu theo phút. Linh chớp chớp mắt nhìn cái hộp hình trụ trong tay hiệu trưởng, đôi mắt lại như vô tình lướt qua “đức mẹ” Maria đang mưa rền gió bấc bên cạnh. Nếu vịt mẹ mà biết đổi màu và phát sáng, đám vịt con chắc chắn không bao giờ lạc đâu nhỉ? Rất hữu dụng.
“Giáo sư, cô uống đi!” Hiệu trưởng tốt bụng nở nụ cười, cái sọ dừa giống như cái đầu lâu đang cong cả cái quai hàm lên rất tử tế.
“Đúng đúng! Tốt cho sức khỏe!” Linh một bên cũng liền hùa theo tươi cười mời mọc. Cũng tốt cho mắt nhìn luôn. Hehehe!
Rầm!
Một bàn tay nõn nà mọi khi trắng hồng bây giờ đã đổi sang màu trắng bệch, vì cả năm đầu ngón tay đều đang miết chặt xuống mặt bàn. Người nào đó cẩn thận rít qua từng kẽ răng.
“Đừng bao giờ nghĩ tới!”
Nổi giận thật rồi. Xác định là nổi giận thật rồi! Cả 2 thầy trò đều rất tưu ngỉu, vì mưu kế xem giáo sư nghiêm túc biến thành tắc kè hoa không thành, nên chỉ có thể nhếch mép lên cười trừ vài tiếng, rất ăn ý xoay đầu nhìn ra nơi khác. Tự mình uống trà vẫn tốt hơn.
“Thời tiết hôm nay thật là đẹp!” Hiệu trưởng lại cảm thán.
“Giờ mà được nằm ngủ thì thật tốt!” Linh vừa nguấy tách trà vừa ngước mắt nhìn vào ô cửa thông gió của căn phòng ao ước.
“CÔNG NƯƠNG!!! Xin người nhớ cho tôi dẫn người lên đây là để chịu phạt!” Maria nghiến răng kèn kẹt, những chữ cuối cùng gần như là ré lên chứ không phải rít gào nữa.
Linh chớp chớp con ngươi rất vô tội, nhìn ai đó đang thở hồng hồng sau khi luyện âm cao chót vót kia. Cô rất đồng cảm đưa cho bà một tách trà.
“Uống cho ngọt giọng!”
“…” Maria trầm ngâm nhìn tách trà nghi ngút khói đối diện, gương mặt đầy biểu cảm.
Nhưng ngay khi bà còn đang cảm khái với hiếu lễ của học trò cưng, thì có một người nào đó lại rất tốt bụng tiến tới thăm hỏi.
“Mà phải rồi, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa biết em lên đây làm gì?” Hiểu trưởng ngây thơ hỏi.
Bùm!
Hệ thần kinh của ai đó chính thức phát nổ vì quá tải. Maria de Montague trợn ngược mắt, nhìn vào tách trà Linh đưa cho mình giống như thấy kẻ thù, bà trực tiếp ngó lơ, không nói 2 lời tức thì chụp lấy hộp Dr.Tiên trên bàn. Mở nắp. Ngửa cổ. Uống bằng sạch.
Ngay khi hiệu trưởng và Cinderella còn đang trợn ngược mắt không bắt kịp tốc độ cảm xúc của giáo sư Maria de Montague thì cái gương mặt sắc cạnh ấy đột nhiên bốc khói sau đó dần dần chuyển sang đỏ ứng giống như 1 trái cà chua thật lớn.
Khi mọi người còn đang lo lắng cho tình trạng giận dữ của giáo sư đáng kính, thì một luồng khói đã chui thẳng từ lỗ mũi của giáo sư đi ra làm cho bà hoảng loạn trợn ngược mắt. Khi bà còn đang há hộc miệng không biết nói gì thì 2 cột khói khác lại phun mạnh từ 2 tai ra ngoài. Gương mặt bà càng lúc càng đỏ, càng lúc càng giống như cái lò hơi được thêm nhiều nhiệt, khí nóng bắt đầu bốc lên ngày càng nhiều làm bà luống cuống chẳng biết nên làm gì. Ngay lúc cả cái trán của bà cũng bắt đầu phả ra khói trắng bay lơ lửng thì đột nhiên “Banh” một tiếng thật to. Mọi việc lại trở lại bình thường.
Maria de Montague dùng hai tay vuốt vuốt má, vuốt gương mặt của mình đều không còn cảm thấy khói bốc lên nữa, bất giác bà sung sướng mà cười thật tươi. Còn tưởng không thoát nổi chứ. Cái đám đồ ăn phép thuật thật đáng sợ.
Trong khi đó 2 người đối diện lại trưng ra gương mặt đầy tiếc nuối. Cứ tưởng có trò hay để xem, ai dè chỉ kết thúc với màn mồm mũi mắt miệng bốc khói. Thiếu thú vị. Nghĩ rồi, cả 2 lại ngồi nguấy trà và nhòm ra ngoài cửa sổ.
Thật sự thì có chút thất vọng!
Đức mẹ Maria trừng mắt nhìn 2 người rất không hài lòng. Bà đang định mở miệng tiếp tục quát tháo thì đột nhiên bà cảm thấy khác lạ. Cả người bà cứng đờ, khuôn mặt có chút vặn vẹo. Đôi mắt bà mở trừng trừng mang theo hoang mang cùng sợ hãi. Cả thân hình bà có chút cứng ngắc vặn vẹo.
Linh hơi nhíu mày, nhìn gương mặt rất nghiêm túc của ai kia mà nghi hoặc. Cô quay sang hỏi ý kiến hiệu trưởng đáng kính, thì chỉ thấy ông cũng đang tò mò không kém gì mình. Trong khi hai người còn đang trao đổi với nhau thì đột nhiên có một âm thanh đáp lại sự chờ đợi của họ.
Bủm!
“Hả?!” Linh kinh ngạc há hốc mồm nhìn một quả chuối màu vàng óng ả làm bằng khói đang lơ lửng trong không khí.
“Hahaha là giải 3 trái cây khói!” Hiệu trưởng ở bên cạnh thì lại có vẻ rất thích thú vừa cười vừa nhìn không chớp mắt.
Còn lọ lem chỉ có thể kinh hãi quay sang nhìn gương mặt hả hê của ai đó. Cô thật sự không hiểu cái đám tiên đỡ đầu trong này đang nghĩ cái gì. Giải ba còn như vậy, vậy giải nhất sẽ còn thảm họa ra sao? Đây đâu gọi là trúng giải thưởng, phải gọi là bị trù ếm mới đúng. Cô cứng ngắc quay đầu nhìn vị hiệu trưởng đang rất sung sướng, trong lòng chỉ có thể cảm khái vì mức độ tự kỷ ngược của ông. Bị bỏ rơi lâu ngày nên hình thành sở thích thật đặc biệt.
“Hiệu trưởng, giải nhất “lớn” đến mức nào vậy?” Cô rất cẩn thận hỏi.
“Cái này hả? Nghe nói là muốn gì được nấy!” Hiệu trưởng vẫn không rời mắt khỏi những trái cây xì hơi đang trôi nổi trong không khí, giọng nói như lơ đễnh trả lời.
“Muốn gì được nấy?” Linh khẽ lẩm bẩm, trong lòng đột nhiên cảm thấy run rẩy. Nếu như có người muốn hạ độc người khác cũng được sao?
Tại thời điểm vài chục năm sau, trong cung điện diễm lệ một người đàn bà đẹp lộng lẫy bỗng nhiên đánh 1 cái “hắt xì”. Bà lấy tay day day mũi, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm có chút ngờ vực, sau đó bà nhìn vào hộp trà Dr.Tiên trên tay, cặp chân mày lá liễu nhướng cao, khóe môi đỏ mọng giương lên mang theo vài phần cao quí, vừa chứa vài phần lạnh giá. Con tem vàng óng ả mang dòng chữ “Chúc mừng bạn đã trúng giải thưởng đặc biệt của chúng tôi. Xin bạn vui lòng viết điều ước của bạn vào tờ giấy này. Xin chân thành cám ơn!”.
Người đàn bà bắt đầu cúi người, hạ bút. Rất nhanh trên mặt chữ hiện ra một dòng chữ rất ngắn gọn. “Một quả táo độc”
Trên tờ giấy liền hiện ra dòng chữ. “Mọi giao dịch chỉ được thực hiện với ngôn ngữ tiếng việt. Vui lòng viết tiếng việt có dấu! Cám ơn!”
Người đàn bà run lên bần bật, bàn tay cầm cây viết đã trắng bệch như xác chết. Bà cắn chặt môi dưới, rất kiềm chế một lần nữa hạ bút.
“Ngôn ngữ không đúng, xin vui lòng viết lại!”
“….” Hoàng hậu tức giận trợn ngược mắt nhìn tờ giấy, sau 5 giây hít vào thở ra điều hòa khí huyết, mới có đủ can đảm hạ bút lần 3.
“Chữ bạn quá xấu. Bạn có chắc đang viết tiếng việt hay không?”
Ai đó đã bắt đầu có tơ máu trong mắt. Bà rất rất nhẫn nhịn để viết thêm 1 lần nữa.
“Xin vui lòng học lại lớp 1 để viết đúng yêu cầu lên giấy!”
“…” Lần này thì thật sự đã đến giới hạn của hoàng hậu xinh đẹp. Dù sao bà ta cũng là người đẹp nhất nước cơ mà. Suy nghĩ một chút. Dĩ nhiên là sau cô con gái của chồng, nhưng ít ra khi nó còn chưa dậy thì bà cũng là người đứng đầu. Vậy mà một mẩu giấy khuyến mại lại dám chê bai này nọ với bà.
“Khốn kiếp. Mày có tin bà đốt mày ra tro hay không?” Bà tức giận đập mạnh tay xuống bàn làm cho tờ giấy cũng như hơi rung rung.
Lập tức trên mặt giấy hiện lên dòng chữ. “Yêu cầu của bạn đã được xác nhận. Phí giao dịch là 1,009,000 vàng! Vui lòng đưa chi phiếu cho chú chim bồ câu đậu bên cửa sổ. Cảm ơn!”
Mi mắt giật giật. Miệng cũng giật giật. Cái mũi nhích nhích. Gò mà rung rung. Khốn kiếp! Giải thưởng kiểu gì còn phải trả phí??? Lừa đảo! Đúng là lừa đảo.
(Trở lại hiện thực…)
Cinderella chống cằm, nhìn ai đó vừa xì hơi ra 1 trái dâu tây xinh xắn, cô nhẹ nhàng cảm thán.
“Thật không có tâm tình ăn hoa quả!” Lời nói này của cô như một đòn sấm sét đánh thức kẻ đang ngây dại vì trái cây mình “xì hơi”.
Giáo sư Maria kinh ngạc chớp chớp đôi mắt nhìn lọ lem, miệng bà vẫn há hốc không thể nào ngậm lại được. Mãi cho tới câu nói của ai đó, mới làm thức tỉnh bản năng quí tộc của bà. Gương mặt vốn ngơ ngác của bà lập tức biến đổi, trở nên sợ hãi. Bà trừng trừng nhìn hiệu trưởng, lại nhìn Cinderella, con ngươi đảo sang phải sang trái tựa như trốn tránh cái gì. Nhưng ánh mắt người xem quá “mãnh liệt”, cho nên sau 5 giây, người nào đó chỉ có thế nhấc váy cấp tốc chạy như gió ra ngoài. Bỏ lại 2 người kinh hãi nhìn tướng đi “quí tộc” chạy trối chết.
“Giáo sư không ngờ có tiềm chất điền kinh như vậy!” Linh kinh ngạc cảm thán.
“Em nói đúng đúng là không thể trông mặt bắt hình dong!” Hiệu trưởng đồng tình gật gù.
Sau đó căn phòng hiệu trưởng nhỏ bé lại vang lên tiếng leng keng đều đều của muỗng và chén trà. Linh chậm chạp thưởng thức hương vị của nhàn nhã, trong lòng hoàn toàn quên luôn thời gian học tập, cũng quên luôn cơn tức giận của giáo sư đáng kính. Hôm nay xem như cô được giải thoát rồi. Nhưng… cô đã quá chủ quan.
Một tiếng rưỡi sau…
Rầm!!
Cái cửa gỗ ọp ẹp bị đá văng vào tường tạo ra một tiếng rắc tựa như xương gẫy của tuổi già. Lần đầu tiên từ ngày nhập học, Linh mới phát hiện ra giày cao gót ngày xưa thật uy mãnh, bởi vì nó được làm từ gỗ, chứ không phải hợp kim nhẹ như thời hiện đại. Lúc này trong đầu cô lập tức tự hỏi: Lúc nãy làm sao giáo sư có thể chạy nhanh thế nhỉ?
“Công nương Cinderella!” Giọng nói rất dõng dạc, đôi mắt sắc bén lại tràn ngập lửa cháy phừng phừng, cặp môi mỏng kia mở ra khép vào biến dạng từ hình lưỡi dao sang hình con phóng.
Sát khí thật nặng nề! Linh nuốt nước bọt khan một cái. Cứ tưởng thoát rồi chứ!
“Giáo sư, cô xả xong rồi sao? Tốt quá, ngồi xuống uống miếng trà đi!” Hiệu trưởng hoàn toàn không cảm nhận thấy sát khí, rất niềm nở mời khách.
Giáo sư trực tiếp đập mạnh tay xuống bàn một cái, rất quyết đoán tỏ thái độ không hài lòng với lời quan tâm “thật thà” của ai đó. Sau khi xác định hiệu trưởng đã bị cường quyền lấn áp, cô mới xoay cái gương mặt ác quỉ của mình lại nhìn vào kẻ chủ mưu.
“Người uống trà xong chưa?” Đôi mắt trừng trừng tựa muốn băm vằm ai đó, khóe môi lại cong lên nụ cười ác độc.
“Dạ… cũng tàm tạm!” Linh dựa người vào lưng ghế, cứng ngắc cười.
“Tàm tạm là tốt rồi!” Maria vẫn tiếp tục mím môi cười, gân xanh vẫn cuồn cuộn nổi giống như để khoe độ dày đặc của các mạch máu.
“Haha” Chỉ có thể ngắc ngứ vài tiếng, Linh rất muốn lau sạch mồ hôi sau gáy, nhưng hiện tại tình hình có vẻ không ổn, nên cô không thể manh động.
“Thanh cổ mát họng rồi, giờ em có thể trả lời câu hỏi của tôi chưa?” Giáo sư vẫn cười “đáng sợ” mà nhìn cô chằm chằm.
“Dạ… câu hỏi nào ạ?” Linh méo miệng, mắt chớp chớp hỏi lại.
“Em đang đùa tôi sao?” Giọng nói có thêm vài phần trầm trọng.
“Haha em hay quên mà cô!” Linh chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ai đó. Một chút suy nghĩ cũng không buồn động để nhớ xem câu hỏi của giáo sư là gì.
“Vậy sao?” Maria de Montague nhướng cặp lông mày, đôi mắt nheo lại rất nghiêm túc nhìn vào gương mặt của cô học trò như đang đánh giá xem liệu có nên tin tưởng cô bé này hay không?
“Dạ! Dạ!” Linh gật đầu lia lịa, chỉ cầu nguyện ai đó làm ơn di dời cái thân thể “hùng vĩ” cách xa khỏi người mình.
Đức mẹ vẫn nghi ngờ lườm cô thêm vài phút nữa, mới cao thượng hất cằm, khinh thường đặt câu hỏi với cô.
“Vậy tôi đành lặp lại lần nữa. Công nương ngài cảm thấy giờ học hôm nay của chúng ta như thế nào!” Giọng nói Maria rất nghiêm túc, có lẽ còn pha nhiều trầm trọng.
“Tốt! Rất tốt!” Linh rất nhanh trả lời. Lạy trời, chán ngắt mà cũng phải nói là hay. Nói dối thật là khó.
“Haha đa tạ công nương khen ngợi. Vậy người thích chứ?” Maria cười càng tươi, nhưng ánh mắt lại chứa toàn khí lạnh nhìn chằm chằm cô.
“Dĩ nhiên là…” Không thích. Nhưng có ăn gan hùm Linh cũng không dám nói ra câu đó lúc này. Cho nên cô rất ngoan ngoãn thể theo yêu cầu của người xem mà đáp. “… thích!”
Maria nhướng cao cặp chân mày, con mắt xanh đảo qua đảo lại giống như lá cây dưới ánh sáng mặt trời rất chói mắt, và rất không tin tưởng.
“Vậy người nghĩ sao về tác phẩm hôm nay thần đưa ra?” Khoanh 2 tay trước ngực, bà rất nghiêm túc đánh giá cô học trò đối diện.
“À… nó… nó..” Linh bối rối cố gắng hình dung về cái “tác phẩm” của vị giáo sư đáng kính, nhưng ngoài hai từ “rối rắm” ra thì cô hoàn toàn không biết phải nhận xét thế nào. Có lẽ “nghệ thuật” của giáo sư quá cao siêu, giống tranh trừu tượng của Picaso chăng? Phải nhiều thập niên sau người ta mới đủ khả năng để hiểu.
“Huh?” Maria nhướng mày càng cao, giọng nói càng đe dọa nhìn cô.
“Thật ra thì em thấy nó rất đẹp!” Làm ơn, rất giống mớ hoa héo cắm trong thùng rác của mẹ kế.
“Vậy sao?” Maria hơi nghiêng đầu, cười đến dịu dàng, cặp mắt híp lại thành 1 đường chỉ. “Đẹp như thế nào?”
Lạy chúa. Cái mớ hổ lốn ấy ai mà biết nó đẹp thế nào. Đây đã là giới hạn từ ngữ cao nhất của em rồi thưa cô. “Chỉ là… thấy rất đẹp ạ!”
“Rất đẹp?!” Mắt nheo lại càng lúc càng “nguy hiểm”.
“Dạ phải. Nó rất đẹp, rất… có chiều sâu!” Lạy trời, ít nhất còn bới ra thêm được hai từ.
“Vậy sao? Chiều sâu?” Lông mày của Maria giãn ra, khóe môi mỏng mang theo ý cười.
“Dạ phải. Giống như trường phái trừu tượng của Picasso, cứ vuông tròn, vẽ người không ra người, vật không ra vật, nhìn vào vừa khó hiểu vừa như một đống rối rắm không hình dạng.”
“Một đống rối rắm không hình dạng??” Giọng nói có chiều hướng giương cao.
“À, à ý em là nó quá cao thâm, cho nên bây giờ chưa ai hiểu được. Bây giờ là đống rác biết đâu nhiều thiên niên kỷ sau có thể là báu vật!” Linh mau mồm mau miệng nói.
Khí lạnh. Khí lạnh! Thật sự rất lạnh!!
Linh cắn chặt răng buồn bực cho cái miệng quá thành thật của mình. Làm sao có thể làm tổn thương tâm hồn của một nhà nghệ thuật được chứ. Tội lỗi. Tội lỗi. Cô quay sang cầu cứu lãnh tụ vĩ đại, ai dè vị hiệu trưởng đáng kính đang vội vàng ôm lấy bộ ấm trà hoàng gia như bảo vật sợ vỡ.
“Công nương, cám ơn ngài đã đề cao tôi như vậy. Nhưng tôi nghĩ ngay cả công nương còn không thể “hiểu” được thì những quí cô khác chắc cũng không hơn. Vậy chi bằng chúng ta thay đổi phương pháp dạy thì hơn.” Maria vẫn đang cười… rất lạnh.
“Đổi? Đổi như thế nào ạ?” Linh méo miệng cười, cố gắng thoát khỏi hai khẩu thần công của đức mẹ.
“Chi bằng người làm tác phẩm để mọi người có thể hiểu được đi!” Giọng nói rất nhẹ, nhưng lại mang theo mãnh liệt ác ý.
“Tác… tác phẩm? Ý cô là cắm hoa ý ạ?” Cô bắt đầu cảm thấy lắp bắp.
“Phải!” Maria mỉm cười.
Uỳnh!
Mẹ ơi! Con làm sao biết cắm hoa chứ? Có ai làm ơn giúp tôi với… Nhưng.. tuyệt đối đừng phái thêm fairy god mother nào nữa.
Chương 16: Đói bụng nên làm gì?
Khi mặt trời bắt đầu khuất bóng cũng là lúc người dân quay trở về nhà nghỉ ngơi sau một ngày làm việc chăm chỉ. Những chú chim cũng bay về tổ sau một ngày kiếm mồi. mà công nương cũng vô cùng mệt mỏi lê thân xác trở về nhà sau trận chiến nổi lửa với giáo viên chủ nhiệm.
“Đã về rồi sao?” Đức vua vui vẻ khi nhìn thấy người con gái bước vào, nhưng trái với sự tiếp đón nồng nhiệt của ông là gương mặt vô cùng lạnh nhạt của ai đó.
“Ừm!” Linh lạnh nhạt nói một từ, chân vẫn không chậm lại chút nào.
Lại bị bỏ rơi nhưng không rút kinh nghiệm hoàng đế buồn bã xị mặt nhìn hầu tước để câu kéo đồng tình. Mà vị hầu tước cũng rất hợp tác, cho ông một chút mặt mũi. Nhưng bản thân hầu tước đều không biết làm sao có thể giải thích giúp hoàng đế đây?
“Hoàng thượng đừng lo lắng, công nương… có lẽ bắt đầu dậy thì thôi!” Hầu tước vừa vỗ vỗ vai hoàng đế vừa tận tình an ủi.
“Ngươi nói cũng phải.” Tìm được người đồng tình, hoàng đế dĩ nhiên liền xuôi giận. Ông trầm ngâm gật gù tựa như đứa trẻ biết điều.
Thấy hoàng đế ngoan ngoãn như vậy, hầu tước mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tâm trạng còn chưa nhẹ nhõm được bao lâu, thì ông vua nào đó đã lại làm cho người ta phải lo lắng.
“Ở tuổi này lũ trẻ có vẻ rất nhạy cảm!” Hoàng đế rất nghiêm túc nói.
“Dạ phải!” Hầu tước ngoan ngoãn gật đầu.
“Rất cần có người bên cạnh dạy bảo!” Tiếp tục xoa xoa cằm.
“Dạ đúng!” Tiếp tục gật đầu phụ họa.
Hoàng đế liền ngẩng đầu, dùng con mắt đầy minh mẫn chưa bị phai màu bởi thời gian nhìn chằm chằm vào hầu tước.
“Ta có nên kiếm cho nó một bà mẹ kế hay không?” Vừa nói ông vừa chớp chớp hàng mi dài thẳng, làm cho vị hầu tước già hoàn toàn á khẩu không biết phải quân sư thế nào cho đúng.
“Bệ… bệ hạ.. người đang nói tới công nương, hay hoàng tử vậy?” Hầu tước rất cẩn thận hỏi lại.
“Dĩ nhiên là công nương rồi. Ngươi chưa già đã lẫn rồi sao?” Hoàng đế trừng mắt với hầu tước một cái, rất không hài lòng với câu hỏi chả ra đâu vào đâu của ông.
Còn vị hầu tước già, chỉ có thể lạnh lẽo lau lau mồ hôi. Hoàng thượng, ai mới là con ngài đây??
“Công… công nương!” Đám hầu gái kinh sợ nhìn người vừa đá cửa xông vào bên trong. Hôm nay công nương có vẻ xuống sắc kì lạ, cho nên tốt nhất không nên chọc giận người thêm nữa.
“Khoan đã!” Nhìn một đám người đang lặng lẽ rời đi, Linh lạnh giọng gọi lại.
“Dạ.. dạ?” Đám người hoảng hốt cúi đầu không dám ho he dù chỉ một chút.
“Hoàng tử đâu?” Cô lại không phải cọp, họ đang sợ cái gì?
“Dạ thưa hoàng tử đang trong thư phòng!” Một cô hầu gái run rẩy trả lời.
Linh hơi nhíu mày, liếc nhìn đám hầu gái một cái, rồi mới cất bước rời khỏi. Ngay khi cánh cửa phòng vừa đóng lại, cả đám hầu gái mới có thể thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt mới có chút hồng hào.
Cạch!
“Mà cái thư phòng nó ở chỗ nào!” Linh thò đầu qua khe cửa, liền thấy một đám người đang thở phào nhẹ nhõm thì rất bình thản.
Nhưng cô bình thản không có nghĩa là họ được bình thản. Cả căn phòng ngủ rộng lớn lập tức im phăng phắc. Một đám hầu gái chỉ biết đứng im như tượng gỗ, chết lặng nhìn cái đầu đang thò ra ở cửa, đến thở cũng không dám thở thêm 1 nhịp.
Linh ngán ngẩm nhìn mấy bức tượng người hầu trong phòng mình, không hỏi thêm gì nữa mà đóng cửa lại. Cô lại không làm gì họ, có cần phải sợ hãi vậy không?
Lần này, khi cánh cửa đã đóng lại rồi, nhưng đám người hầu vẫn không dám thở mạnh lần nữa. Rất biết rút kinh nghiệm lần trước, nên ai cũng nhanh chóng làm việc để có thể thoát khỏi nơi này. Công nương thật là một người đáng sợ!
Lợi thế khi có nhà rộng là gì? Đó là bạn không bao giờ sợ thiếu không gian sống và chỗ bày vẽ. Nhưng nhược điểm là gì? Đó chính là… bạn có thể bị lạc đườngggggggggg!
“Chỗ này là chỗ nào?” Linh ngán ngẩm ngước nhìn bốn phía.
Kiến trúc cung đình Châu Âu, tường trắng, họa tiết màu vàng, đôi khi có những bức tranh được vẽ hết sức tinh tế. Được rồi, nhưng đó không phải trọng điểm. Trọng điểm lúc này là, cô không biết cái thư phòng ở đâu, và chính xác thì, cô đang ở đâu? Tự thấy bản thân không phải kẻ mù phương hướng, nhưng cái hoàng cung này thật không đơn giản, trông thì rất đơn giản, nhưng cạm bẫy thì lại thật nhiều.
Lúc này, trong phòng ăn của cung điện. Có một người đang rất buồn bực ngồi trên ghế.
“Con bé đâu rồi?” Vị vua già nhíu mày nhìn người con trai ngồi bên tay phải mình.
Alex hơi nhíu mày, ly rượu trên miệng hơi dừng lại, đôi mắt sáng lên vài tia sáng buồn bực rồi rất nhanh bị sự thờ ơ xóa sạch. Hắn tiếp tục uống rượu, không nói lời nào.
Vị vua già bị phớt lờ dĩ nhiên là rất khó chịu, cho nên vị hoàng đế không kìm lòng được mà đập tay xuống bàn cái “rầm”.
“Ta đang hỏi con con bé đâu cơ mà?” Giọng nói của ông đột nhiên trở nên dõng dạc hơn mọi ngày.
“Tại sao lại hỏi con?” Hắn thờ ơ hỏi lại.
“Con… con… Con không chịu quan tâm vợ gì cả!” Ông buồn bực nói.
“Còn chưa phải!” Lạnh nhạt cắt miếng thịt trên đĩa, gương mặt thờ ơ như không phải việc của mình.
“Đến lúc mất rồi đừng hối hận!” Hoàng đế buồn bực nói một câu, rồi hậm hực đứng dậy rời khỏi bàn.
“Bệ.. bệ hạ. Còn bữa tối?!” Hầu tước nhìn thấy hoàng đế rời khỏi bàn, liền lo lắng hỏi.
“Không mùi vị!” Vị vua già hậm hực trả lời như đứa trẻ hờn dỗi, nói rồi liền quay người đi thẳng.
“Bệ hạ! Bệ hạ!” Bỏ lại bữa ăn mới ăn vài miếng, hầu tước vội vã đuổi theo.
Một đám người hầu nhìn chủ nhân nói chuyện cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể dùng ánh mắt lo ngại nhìn nhau. Từ ngày cô công nương đó xuất hiện, hoàng cung đúng là “tràn đầy sức sống”. Náo nhiệt đến làm cho ai nấy đều nơm nớp lo sợ, tâm trạng bất an.
Cho tới khi tiếng ồn ào ngừng lại, cánh cửa phòng ăn nặng nề đóng kín, người con trai trên bàn ăn chậm chạp dừng động tác, gương mặt lạnh nhạt làm người ta không biết hắn đang suy nghĩ gì.
“Điện hạ?” Gã người hầu thấy hắn trầm ngâm liền thấp giọng gọi.
“Chuyện gì?” Alex thấp giọng hỏi lại, đôi mắt vẫn mung lung ở nơi nào đó.
“Dạ không.” Gã người hầu khẽ nói, rất biết điều lùi lại phía sau im lặng nhìn hắn.
Alex buông dĩa trong tay, gương mặt có chút mệt mỏi, hắn chậm chạp thở dài. Từ ngày có thêm một phiền toái lớn, hắn chưa bao giờ thấy chán nản như vậy.
“Điện hạ, ngài không ăn nữa sao?” Gã người hầu lo lắng hỏi.
Hắn trầm ngâm, gương mặt không có nhiều biểu cảm, chỉ có duy nhất hàng lông mày hơi nhăn lại. Gã người hầu thấy vậy liền biết ý mà im lặng cúi đầu. Có đôi khi những biểu hiện nhỏ lại thể hiện cảm xúc nhiều nhất.
Alex không nói nhiều, hắn chỉ thờ ơ quay người rời đi. Thời gian gần đây mọi chuyện trong cung điện không còn giống như trước, làm cho hắn cảm thấy cả người mệt mỏi. Hắn cần một không gian yên tĩnh để suy nghĩ.
“Đừng đi theo!” Hắn lạnh nhạt nói, không buồn quay đầu nhìn lại.
“Ai, đói muốn chết!” Một giọng nữ trong veo yếu ớt vang lên giữa bóng tối tĩnh mịch, cô gái ngồi bệt trên đất, gương mặt vô cùng lờ đờ.
Linh cảm thấy sức lực toàn bộ cơ thể đều biến đi đâu hết, hiện tại điều duy nhất cô có thể nghĩ tới là cái bụng đói đang ngọ nguậy trong cơ thể.
“Tên hoàng tử chết tiệt, đang yên đang lành đi vào thư phòng làm gì chứ?” Rầu rĩ than thở, cô thật sự muốn chết.
Như để cổ vũ cho tinh thần đang xuống cấp của cô, cái dạ dày cũng rất hợp tác “ọt ọt” vào tiếng. Vừa nghe vậy Linh lại càng chỉ biết thở dài, bàn tay cô xoa xoa lên cái bụng đã xẹp lép của mình, chán nản dựa người vào bức tường lạnh lẽo, con mắt lờ đờ lướt qua hành lang đã tối om. Xem ra cô chỉ có thể chờ trời sáng mà thôi, có thể lúc đó sẽ có ai đi qua chỗ này. Buồn bã thở dài, cô ướt gì lúc này có thể có một miếng gà rán, không như thế vẫn hơi nhiều, chỉ cần một bát mì ăn liền thôi là quá đủ. Nhưng công ty của mấy bà tiên có biết làm mì ăn liền không nhỉ? Nếu không thì chỉ cần cái gì ăn được là được rồi, giống như… súp. Đúng rồi, giống như mùi súp đang lan tỏa vậy là được..
…
Khoan đã! Mùi súp? Linh chớp chớp đôi hàng mi, gương mặt có chút ngơ ngác, lọ lem lập tức ngồi thẳng người dậy, cái mũi bắt đầu nhích nhích. Có mùi thơm. Chắc chắn là mùi súp thơm. Cô không có nhầm. Vừa nghĩ tới cái ăn, cái bụng của cô lại lập tức biểu tình như thể trẻ con kêu khóc, làm cho đôi chân của cô đột nhiên đứng thẳng dậy, bước một bước. Khoan đã! Bây giờ đã là mấy giờ, còn có người nấu súp? Linh không khỏi nghi hoặc. Nếu là ở thế giới thực cô không nói, nhưng đây là một thế giới rất biến thái. Tiên thì giống tặc, nhà vua thì giống yêu râu xanh, hoàng tử thì giả dối như mấy tên lừa đảo, chỉ có mỗi đám con gái quí tộc xem ra là ít biến chất nhất. Nhưng trong một thế giới cái gì cũng có thể xảy ra, liệu cái món súp này có ăn nổi hay không? Biết đâu lại là cô bé bán diêm nào đang đốt diêm nhóm lò, thế thì không phải cô công cốc sao? Hay giả một mụ phù thủy nào đó, nửa đêm nấu súp để dụ nạn nhân đến ăn thịt. Nhưng mà…
Cúi đầu nhìn xuống cái bụng đang xẹp lép của cô, Linh chán nản thở dài, bàn chân bắt đầu bước về phía trước. Hy vọng là một mụ phù thủy đang dụ dỗ người ta, chứ đừng là cô bé bán diêm. Bởi vì nếu là mụ phù thủy, ít ra cũng có tiền mà nấu súp.
Dựa theo mùi hương mà tìm đường trong đêm tối quả thật là khó khăn, bởi vì cô không phải là chó, nên khíu giác cũng chỉ tàm tạm mà thôi, nhưng cũng may là ban đêm yên tĩnh, trời lại tối om nên khíu giác của cô cũng được tăng thêm 1 chút. Tuy là có tăng, nhưng vẫn không đáng kể, không biết rẽ qua bao nhiêu khúc quẹo, cũng không rõ đi xuống bao nhiêu cầu thang, cuối cùng cô tới một nơi u ám, lại có chút bụi bặm giống như một tầng hầm. Đi theo chiếc cầu thang đá hình xoắn óc, cô phát hiện có chút ánh sáng yếu ớt rớt ra từ một cánh cửa gõ ọp ẹp đang khép hờ. Linh hơi nhíu mày, do dự nhìn cảnh tượng trước mặt. Hầm tối, đuốc nhỏ, tường đá, cửa gỗ ọp ẹp.. càng lúc càng có màu sắc kinh dị nha. Đây là hầm ngục dưới mỗi lâu đài cổ đúng không? Tiếp theo là bộ giáp biết đi xuất hiện, hay một bà già hom hem đang kẽo kẹt khung cửi? Không thể nào! Cô bé lọ lem chắc sẽ không chuyển sang người đẹp ngủ trong rừng đâu nhỉ? Họ sẽ không KS diễn viên của nhau chứ?? Nghĩ tới đây, cô rất nhỏ nhẹ bước tới, cẩn thận đẩy cánh cửa gỗ, đôi mắt to tròn tò mò nhìn vào trong phòng.
Bên trong không có phù thủy, cũng không có giáp sắt biết đi, ngay cả một con dơi nhỏ cũng không có chứ đừng nói Dracula. Đây là một gian phòng nhỏ, bên trong có bếp lò và những chiếc giá bên trên treo đầy nồi niêu xoong chảo cùng dụng cụ làm bếp. Ở giữa phòng là một bệ đá bên trên đựng đầy thức ăn tươi, từ một con cá đang trợn ngược mắt, đến rau xanh như cỏ, hay cà chua chín mọng đều có đủ cả. Và trên bếp lò đang rừng rực lửa kia, là một chiếc vạc đen bóng, cái mùi súp thơm ngon dĩ nhiên phát ra từ đây.
Nhưng mà… nấu súp bằng vạc? Không phải món ăn cổ truyền, súp thịt người chứ? Linh nuốt nước bọt, bắt đầu cẩn thận đánh giá lại căn phòng một lần. Căn phòng này thật sự rất nhỏ, nhưng lại làm cho người ta cảm giác ấm áp, có lẽ là do mùi súp thơm ngon, cũng có lẽ là do chiếc lò sưởi đang tí tách cháy kia, trong gian phòng này ngoài dụng cụ làm bếp, và những kệ gỗ đựng nguyên liệu và chiếc bệ đá, trên kệ không phải là đám bình thủy tinh chứa những nội tạng như phim kinh dị, cũng không phải những lọ rượu ngâm mấy thứ tay gấu hay rắn hổ mang, chỉ đơn giản là bình mơ ngâm, dâu ngâm, hay một vài bình mứt quả bình thường. Linh hơi thở phào một hơn. Xem ra tình tiết không kinh dị như cô tưởng tượng. Lại nhìn qua chiếc ghế tựa lớn trước lò sưởi, Linh hơi nhíu mày. Xem ra căn phòng này cũng chỉ có một người ở, nhìn chiếc ghế đơn kia là biết. Người độc thân, chắc sẽ không khó tính đâu nhỉ? Cô tự hỏi. Nhưng một người bình thường liệu có ở một nơi tối tăm, lại nhỏ hẹp bên dưới một lâu đài thế này không? Nghĩ tới đây cô đột nhiên lại thấy mình cần cảnh giác. Lại liếc nhìn chiếc vạc đang sôi nổi bọt kia, rất rất cảm khái về dung tích của vạc.
“Cô.. làm gì ở đây?”
Còn đang cảnh giác cao độ, đột nhiên một giọng nói trầm ổn vang lên làm cho cái tiếng ùng ục nho nhỏ của chiếc bụng của cô cũng phải im bặt. Linh mở lớn đôi mắt tròn tròn của mình, cặp lông mày hơi nhíu lại, chiếc miệng khép hờ muốn nói lại chẳng phát nổi ra một tiếng động nào. Đây là cô đói mờ mắt? Hay là thuật trá hình của phù thủy? Sắc dụ sao?
Alex nhìn gương mặt kì dị trước mắt, trán hắn nhăn lại càng dày. Cái gương mặt ngu ngu của cô ta là có ý gì?
“Đang hỏi cô đó!” Hắn không kiên nhẫn gõ vào trán cho cô tỉnh mộng.
Linh nhíu mày, đưa tay lên xoa xoa cái trán. Tuy bị gõ không đau nhưng mà vẫn thấy cảm giác, chứng tỏ không phải do đói mà bị ảo giác. Vậy cái kẻ trước mặt tại sao lại ở đây?
Cô rất cảnh giác nheo hai mắt lại, gương mặt rất nghiêm túc nhìn người đối diện, ánh mắt gần giống như tia laze hướng thẳng để soi rõ chân tướng người đối diện, nhưng có vẻ… không hiệu quả. Xem xét một lúc vẫn không thấy gì khả nghi cho nên chỉ còn cách nghiệm thân.
“Cô làm gì?” Thấy cô tiến lại gần với con mắt gian tà, hắn hơi lùi người lại, giờ đến hắn là người cảm thấy phải cảnh giác.
Linh không nói lời nào, chỉ càng lúc càng tiến lại gần hắn. Khi cô cách hắn chỉ một gang tay, cô liền giơ tay ra. Hắn thấy vậy gương mặt liền chuyển sang xanh mét, chân hơi lùi lại phía sau, nhưng vẫn không thoát nổi cái móng heo của cô. Rất lạnh lùng, rất dứt khoát, y như máy gắp gấu trong trung tâm giải trí, 2 bàn tay cô túm lấy má hắn, kéo mạnh ra 2 bên.
“A!” Alex kêu lên một tiếng đau đớn, gò má đã có dấu hiệu đỏ mọng.
Nhưng cái người đối diện vẫn rất lạnh lùng, nghiền ngẫm tiếp tục kéo má hắn như thể muốn biến gương mặt rạng ngời của hắn thành hình thoi.
“Cô.. cô làm gì vậy hả?” Alex tức giận giật mạnh tay Linh ra khỏi cơ mặt hắn, đôi mắt đã có chút ửng đỏ, hai bàn tay liền xoa xoa 2 má đỏ lừ có vẻ rất uất ức.
Linh hơi nhíu mày, đầu nghiêng nghiêng giống như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc sau cô mới có thể nặn ra một câu.
“Ẻo lả!”
Ầm!
Chết đứng! Đây đích thị là chết đứng rồi. Linh xoa xoa cằm xem xét bức tượng một chàng trai, tay ôm má đang cứng đơ ở giữa phòng. Cô giơ tay sờ sờ lên lớp áo mịn màng mà bức tượng đang mặc, ra chiều gật gù hài lòng.
“Thủ công không tồi! Có thể triển lãm được!”
“Triển lãm cái đầu CÔ!!!” Hắn tức giận gào toáng lên.
Nhưng kẻ nào đó chỉ im lặng, chớp chớp mắt nhìn hắn.
“Hóa ra không phải tượng đá sao?” Cô rất thản nhiên hỏi, sau đó xoay người, đi lại phía cái vạc đang sôi trên bếp, bây giờ lại cảm thấy đói bụng nữa rồi.
Alex tức giận nghiến răng nhìn cô, lại không dám thể hiện nhiều biểu cảm. Hắn tự nhủ trong lòng: Lịch sự, nhã nhặn. Lịch sự, nhã nhặn. Lịch sự, nhã nhặn.
“Khoan đã, cô làm gì vậy?” Còn đang điều hòa khí huyết thì có kẻ phá đám hắn.
Linh lơ đễnh nhìn về phía hắn, chiếc muôi gỗ đã đưa gần tới miệng, súp nóng trong muôi đang bốc khói nghi ngút phả lên mặt cô hơi nóng làm cho dạ dày của cô lại càng co thắt. Cho nên mặc cho súp còn đang bốc hơi, cô vẫn đưa lên miệng húp một hơi.
“Dừng lại, còn…” Hắn gấp gáp nói.
Ực! Linh nhíu mày.
“… chưa thêm muối mà!” Giọng nói đã giảm xuống rất thấp, bàn tay hắn vô lực rơi xuống.
“Sao không nói sớm?” Linh buồn bực lườm hắn một cái.
Alex chán nản không nói lời nào, trả lại cho cô một ánh mắt bực bội, rồi xoay người ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng ở ngay trước lò sưởi. Cô ta thật phiền toái, hắn chán nản thở dài, cảm giác đầu có chút đau, ngực có chút mệt mỏi. Tại sao cứ mỗi lần gặp cô ta là hắn lại cảm thấy chán nản thế này? Hắn vẫn luôn cảm thấy con gái phiền phức, nhưng từ khi hắn gặp cô ta, hắn mới hiểu cái gọi là “quá khứ huy hoàng”. Nhưng bây giờ có phải hối hận đã muộn không? Hắn mở hờ mắt, liếc nhìn người con gái đối diện một cái, cô ta vẫn còn đang liếm chiếc muôi gỗ, đôi mắt tròn chớp chớp giống như con mèo đang ăn mỡ.
“Làm sao anh biết còn chưa thêm muối?”
Alex cứng đơ người, hắn cảm thấy cổ họng bắt đầu khô khốc, miệng hắn muốn khép lại, nhưng hắn không thể làm được, chỉ có thể thở dốc một cái. Cả cơ thể hắn bất giác cứng ngắc, trọng tâm dồn sâu hơn vào trong lòng ghế.
Linh nhíu mày, đôi mắt mở càng lớn, tròng mắt tròn xoe màu xanh chăm chăm nhìn hắn giống như một thấu kính trong suốt có thể soi rõ mọi thứ.
“Lẽ nào, là anh nấu sao?” Thè lưỡi liếm chiếc muôi một cái, cô nói bằng một giọng rất bình thản.
Nhưng cái giọng bình thản ấy không khác gì quả boom nguyên tử ném thẳng vào mặt chàng hoàng tử đối diện. Hắn trợn tròn mắt, nghe rõ mình vừa thở dốc rất mạnh, bàn tay to lớn vô thức nắm chặt lấy thành ghế, cảm giác ươn ướt trong lòng bàn tay làm cho hắn lại càng hoảng loạn, tròng mắt tròn của hắn hơi dao động, vụng về lại rối loạn. Trái tim trong lồng ngực hắn giờ như con thỏ hoảng sợ lại không thể tìm nổi cửa hang, chẳng biết chốn nơi nào nên chỉ có thể chạy loạn trong bộ khung xương.
Nhìn biểu hiện của hắn, Linh hơi nhướng mày trái, đôi mắt sáng rực không biết bởi vì ánh sáng phản chiếu từ bếp lò hay bởi vì toan tính gian xảo của chính cô. Alex không biết, điều hắn biết duy nhất chính là hắn không thích ánh sáng đó, nó làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, lạnh lẽo. Nhất là khóe miệng đang giương lên cong cong như cái cột buồm kia, nó là kiêu hãnh, là hứng thú, hay là đang chế nhạo hắn?
Linh chậm rãi bước từng bước lại gần chiếc ghế hắn đang ngồi. Alex ngồi sát hơn trong lòng ghế, đột nhiên hắn cảm thấy không gian nơi này thật chật hẹp làm cho người ta khó thở. Căn phòng bây giờ thật yên tĩnh, điều hắn nghe thấy duy nhất là tiếng bước chân của cô, cùng với tiếng sột soạt của chiếc váy cô đang mặc. Những âm thanh ấy tựa như càng ngày càng vang vọng làm cho hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, gương mặt trắng trẻo càng lúc càng tím tái đến dọa người. Mỗi một bước chân của cô gần hơn, lại càng giống như dẫm lên trái tim hắn, làm lồng ngực của hắn ép càng chặt. Hắn run rẩy trên chiếc ghế, trên trán một giọt mồ hôi lặng lẽ rơi xuống. Ngay khi hắn tưởng lồng ngực mình sắp vỡ ra thì đột nhiên một mùi thơm dìu dịu làm cho con mắt mung lung của hắn phải điều chỉnh lại tiêu cự. Mà cái đập vào mắt hắn chính là… đôi mắt đang phát sáng như sao Mai kia.
“Điện hạ!”
“H..hả??” Hắn khó nhọc nuốt nước bọt, giọng nói có vài phần run rẩy.
Dí sát gương mặt lại gần mặt hắn, nhưng Alex lại rất nhanh né mặt sang hướng khác. Nhưng Linh lại chẳng nổi giận chút nào, thậm chí nụ cười trên môi cô càng giương lại càng cao. Cô nhẹ nhàng tiến gần thêm một chút, đến khi chóp mũi của cô chạm vào gò má hắn, cảm giác trơn mềm trên chóp mũi làm cho cô tò mò cọ thêm một chút, đôi mắt nheo lại càng gian xảo hơn.
“L..l…làm gì vậy?” Alex lúng túng muốn tránh khỏi dụng chạm của cô, nhưng hơi thở của cô vẫn nhẹ nhàng quệt qua làn da của hắn, đôi mắt xanh biển phản chiếu lại hình ảnh của hắn rõ ràng làm cho hắn lại càng thêm hoảng loạn.
“Súp là anh nấu phải không?” Hơi nheo mắt lại, làm cho hàng lông mi của cô khẽ rung rung tựa như những cây cỏ trong gió xuân.
“Ph..phải!” Hắn lắp bắp trả lời. Làm ơn đứng xa ra một chút đi.
“Anh biết nấu ăn à?” Linh nheo mắt lại cười càng ngày càng gian xảo.
Alex khó khăn nhìn vào đôi mắt kia, nhưng ánh sáng từ đó phát ra lại càng làm hắn cảm thấy sởn gai ốc.
“Biết!” Rất vô lực gật đầu, trong giọng nói không giấu nổi hơi thở dài chán nản.
“Tốt!” Linh vui vẻ nói, chóp mũi đã thôi đụng chạm vào ai đó, con mắt híp lại thành một mảnh lưỡi liềm treo trên trời.
Alex nhíu mày nhìn cô. “Hả?”
Linh chống hai tay trên thành ghế, vây hắn trong chiếc ghế dựa làm cho hoàng tử đột nhiên cảm thấy chiếc ghế này mới nhỏ làm sao? Hắn thở dốc, trái tim đang cuồng loạn đập trong lồng ngực. Cảm giác này là gì? Hắn không biết, nhưng cô ta luôn làm cho người ta có những áp lực vô hình. Mà hắn đã được hưởng không ít “thành quả” rồi.
“Ông xã!”
Hắn nhíu mày. Lại là từ này, có nghĩa là gì? Ánh mắt rất rất cảnh giác nhìn cô. Hắn có dự cảm không tốt. Vô cùng không tốt.
“Chuyện.. chuyện gì?” Hắn cẩn thận hỏi, giọng nói cũng bị đè xuống thật thấp.
Bốp!!
Gương mặt đẹp trai của hắn rõ ràng đang nằm trên mặt đất, mông chổng lên trời. Gương mặt hắn vẫn đơ ra không nhúc nhích, kinh hoàng chớp chớp đôi mắt một cách ngờ nghệch.
“Còn nằm ăn vạ đến bao giờ? Mau đi nấu đồ ăn đi!” Linh nhướng mày như nữ hoàng ngồi trên chiếc ghế, bàn chân rất tốt bụng khều khều cái mông đang chổng vó kia.
Hắn lúc này mới cảm thấy máu lên não, phản ứng đầu tiên là ngồi thẳng dậy trên mặt đất, bàn tay xoa xoa cái cổ, con mắt nhìn cái kẻ nghiễm nhiên chiếm chỗ ngồi của mình kia.
“Mau lên! Nhìn cái gì hả?!” Linh cao giọng tiện tay cầm chiếc muôi gõ cốp vào trán hắn.
Alex tức giận trừng cô một cái, bất đắc dĩ thở dài. Quả nhiên là không tốt. Vô cùng không tốt!! Haizz~
Nhìn hắn xoay người tiến tới bếp lò, Linh sung sướng nở nụ cười. Đói bụng dĩ nhiên là phải tìm người nấu ăn hộ mình rồi! Bây giờ cô đã biết tìm ai rồi! Xem ra cái chức lọ lem này cũng không quá tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro