Mùa nhớ..!
Bụi vờn gót. Gió bưng bít lối đi. Quẫn tâm trí a... mùa nhớ ấy dần xa...
Nắng đổ về đâu? cho nơi a lạnh thật sâu vào kí ức. Chẳng phải nụ cười e đã luôn làm điều đó sao? Lan tỏa ấm áp, bênh vực a trước giá lạnh. Giờ đây, a chưa từng nghĩ đến rằng có lúc. Nắng tắt, và nụ cười e cũng tắt... Lạnh tâm trí a... Khờ khạo tâm trí a...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro