
Chương 8 - Dạy kèm.
Sau buổi học ngày hôm đó, Tâm An vì sợ Nguyễn Văn Thành lại quay về để quấy rầy nên đã xin lên nhà của ông bà ngoại để ở tạm trong mấy tháng hè. Trước giờ Tâm An dù có bị giày vò đến mức nào cũng không bao giờ hé môi nói nửa câu cho bất kì ai, kể cả người duy nhất yêu thương cô là ông bà ngoại cô cũng không muốn nói, cô cảm thấy họ đã có nhiều nỗi lo toan về Bảo Vân rồi, không muốn họ có thêm cô là gánh nặng.
Tâm An lấy một cái cớ qua loa để không bị ông bà ngoại nghi ngờ rồi hỏi xoáy thêm về tình trạng của cô. Tâm An muốn được ở gần em út là Ngọc Hân để phụ giúp ông bà chăm sóc em, đồng thời ở với ông bà thì sẽ bớt cô đơn hơn. Ông bà ngoại cô nghe thế thì biết thế, sẵn sàng đón cô đến nhà mình để ở.
Nhưng nhà ông bà ngoại cô lại tương đối xa với chỗ học hè của Tâm An, đồng nghĩa với việc cô phải nghỉ toàn bộ các lớp học hè ngoại trừ lớp tiếng Anh.
Đầu tháng bảy, Đắk Nông bắt đầu vào mùa mưa, thời tiết ở chỗ nhà ông bà còn lạnh giá hơn nữa. Vấn đề di chuyển của Tâm An cũng gặp nhiều trở ngại. Thay vì Châu Anh sẽ đến đón cô như thường lệ, Tâm An giờ đây phải dậy từ lúc sáu giờ sáng, đứng chờ xe buýt đến trong khi sương lạnh còn chưa tan hết để kịp lớp học bắt đầu từ tám giờ.
Tối qua Ngọc Hân sốt cao, lèo nhèo, quấy khóc cả đêm. Tâm An với ông ngoại thay phiên nhau dỗ nó tới tận hai giờ sáng. Tâm An mệt quá, mắt nhắm mắt mở hẹn nhầm giờ. Thức dậy sớm hơn một tiếng cũng không hay biết, cô tất bật chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, pha sữa cho Ngọc Hân rồi soạn sách vở, đến khi ra đến trạm xe buýt mới phát giác ra. Chẳng trách sao cô lại buồn ngủ ngủ đến tột độ như vậy.
Trời vừa mưa xong, hơi lạnh từ dưới đất bốc lên, xộc vào khoang mũi khiến Tâm An hắt xì liên tục, lạnh lẽo co ro ngồi một góc trong màn sương trắng mù mịt. Không lâu sau, xe buýt dừng trước chạm, Tâm An leo lên xe, vừa ngồi xuống đã nhắm nghiền mắt ngủ một giấc cho đỡ mệt.
Cô tới sớm hơn tận ba mươi phút, lớp vẫn chưa có ai. Tâm An chán không có gì làm bèn lấy một cây bút và một cuốn vở ra để lên bàn, cặm cụi viết rất nhiều chữ.
Đột nhiên...
Bên cạnh cô thấp thoáng một bóng người đang cởi áo khoác, sau đó chầm chậm ngồi xuống ghế, đưa tay về phía vai cô sờ mó, cùng lúc cất giọng nói.
"Ê đang làm gì vậy?"
Là Châu Anh. Xém chút là Tâm An la lên, cho người bên cạnh một cái bạt tai rồi.
"Tao đang viết truyện." Tâm An sắc mặt nặng nề, ngáp ngắn ngáp dài do cơn buồn ngủ vẫn chưa dứt hẳn.
"Còn một tháng nữa là đi thi rồi còn ngồi đó viết viết. Lo ôn bài đi." Châu Anh bĩu môi nói.
Tâm An ngồi nghệt mặt ra, trong lòng không khỏi ngạc nhiên vì chưa gì bọn họ đã đi được nửa chặng đường ôn thi rồi nhưng tên của cô vẫn chưa có trong danh sách đi thi. Tâm An chép môi đầy nhạt nhẽo, cô nói. "Không cần lo cho tao."
"Cả tháng trời ôn thi, cô Trinh cứ hỏi tao mãi khi nào mày mới đăng kí vậy? Lố hạn lâu lắc rồi đó."
Tâm An giả vờ suy nghĩ, nhưng thật ra là cô đã từ bỏ cuộc thi này từ lâu rồi. "À ừ mốt tao đăng kí."
Châu Anh còn lâu mới tin. Chơi với Tâm An lâu như vậy, chẳng lẽ cô còn không hiểu tính tình của bạn thân mình? Nhìn phản ứng hời hợt của Tâm An, cô biết thừa là Tâm An đang nói dối.
"Mày có chuyện gì phải không? Sao mày cứ lạ lạ ấy."
Bị nói trúng tim đen, ánh mắt Tâm An lộ rõ tia chột dạ. Không dám ngẩng mặt lên nhìn Châu Anh, Tâm An cười cười cho qua chuyện.
"Bây giờ mày vẫn muốn giấu tao chứ gì?" Châu Anh mất kiên nhẫn, cảm thấy thất vọng vì Tâm An thà chịu đựng một mình chứ không muốn chia sẻ với cô nữa.
"Không phải... Tao không có ý đó..." Tâm An ngập ngừng một lúc. Cuối cùng vẫn quyết định cắn răng nói ra. "Tiền thi mắc tiền quá... Em tao bệnh mãi không khỏi..."
"Trời ơi. Mày cứ đi thi thôi. Tiền thi cô cũng cho tao nợ nè." Châu Anh còn tưởng cô gặp vấn đề gì nghiêm trọng lắm, đột nhiên cảm thấy hai bên vai nhẹ nhõm hơn hẳn.
"Thôi mày ơi. Đã nợ tiền thi, không lẽ tiền vé xe, sinh hoạt này kia cũng nợ luôn?"
Châu Anh thở dài chán nản. "Ê mày ăn gì mà lì quá vậy? Cô cho nợ hết. Chỉ có nhóm tụi mình là cô cho đi thi free thôi. Thằng Khôi nói tao thế đấy."
"Để tao về tao nói ông bà tao đã." Tâm An nghe xong thì cảm thấy trong lòng vơi đi ít nhiều băn khoăn. Thật tâm cô cũng muốn đi thi lắm, được trải nghiệm ai mà chẳng muốn. Nhưng Tâm An từ bé đã có thói quen nghĩ cho cục diện, không đòi hỏi gì nhiều nên bây giờ vẫn vậy, cô chẳng bao giờ mở miệng xin xỏ ai điều gì.
Châu Anh không biết nên nói gì thêm, tập trung ôn lại từ vựng cũ còn Tâm An vẫn tiếp tục viết tiểu thuyết. Ở thời điểm này, Tâm An chỉ có duy nhất thú vui này để giải tỏa muộn phiền, áng văn của cô mang một màu rất đặc biệt, vì thế mà điểm môn Ngữ Văn trên trường vẫn chưa ai qua được cô.
Buổi học kết thúc, Tâm An chào tạm biệt với mấy đứa bạn xong đi bộ về phía trạm xe buýt. Thời tiết rõ lạ lùng, buổi sáng có chút mưa, ngoài trời se se lạnh đến co ro, bây giờ thì lại nắng nóng đến khô rát cuống họng.
Tâm An ngồi bấm điện thoại, không để ý bên cạnh mình cũng có người đang ngồi. Cô không tự chủ ngẩng mặt lên xem thử, giật mình xém đánh rơi điện thoại xuống đất.
"Anh Gia Hiếu?!" Giọng nói hơi lớn làm Gia Hiếu sửng người vài giây.
Gia Hiếu ngờ vực nhìn Tâm An. "Có gì mà ngạc nhiên quá vậy?"
"Sao anh không về đi?"
Từ trước tới giờ có nói được với Gia Hiếu câu nào đâu. Tự nhiên bây giờ chỉ có hai đứa đứng chung dưới một mái hiên, nếu tiếp tục giữ khoảng cách, e là lồng ngực của Tâm An sẽ bị bóp nghẹt mất.
"Anh lên phố mua đồ." Gia Hiếu còn lạnh nhạt hơn cô nữa. Tới nhìn cũng không thèm nhìn Tâm An một cái. Đúng là lời đồn không sai chút nào, Gia Hiếu cực kì ghét cô.
Tâm An gật đầu, tự nhủ với bản thân không nên nói gì nữa. An phận ngồi nép vào một góc, tiếp tục lướt điện thoại hóng hớt drama.
"Sao lại không đi thi?" Gia Hiếu quay mặt đi, lấy tay che đi vành tai đang ửng đỏ vì xấu hổ. Giọng điệu ngập ngừng, nói không tròn chữ.
Tâm An kinh ngạc nhìn Gia Hiếu. Lúc học còn tưởng anh bị câm, không ngờ bây giờ lại chủ động hỏi chuyện của cô. Tâm An cười cười, xua tay tỏ vẻ "không có gì đâu".
"Anh nghe Khôi nói em không đi. Đi cùng cho vui."
Tới cả Gia Hiếu cũng chèo kéo cô đi thi?! Tâm An thầm nghĩ có phải ông trời đang chuẩn bị điều gì đó cho cô trong Sài Gòn hay không mà lại buộc cô phải đến đó thế?
"Em đang suy nghĩ." Tâm An có phần khó xử, đuôi mắt thấp thoáng nỗi phiền muộn sâu xa khó đoán.
"Anh để ý em nghe khá yếu. Trong giờ đừng nói chuyện với Khôi mà tập trung nghe đi."
Gia Hiếu bên ngoài thì điềm nhiên, hời hợt nhắc nhở Tâm An nhưng lại thành tâm mong muốn cô có thể cải thiện hơn. Anh tuy không tiếp xúc gì với Tâm An quá thường xuyên, nhưng lại hay âm thầm quan sát cô nhiều nhất.
Tâm An chỉ cảm thấy ngượng ngùng khi bị một người không thân thiết nhắc nhở chứ không hề nghĩ đến lí vì sao Gia Hiếu lại bận tâm đến cô nhiều như vậy.
"Vâng. Cảm ơn anh đã có lòng."
Nói xong, vừa kịp lúc xe buýt dừng lại. Cả hai cùng lên xe nhưng lại mỗi người một góc, từ quen thành lạ. Tâm An không nghĩ gì nhiều, cô đã quen với phần lạnh nhạt này.
Sau ngày hôm đó, Tâm An vậy mà đã nộp giấy đăng kí dự thi cho cô Trinh, chẳng ai ngờ được nguyên nhân là do Gia Hiếu.
*
Rất nhanh đã bước qua đầu tháng tám - tháng của Tâm An. Chỉ còn hai tuần nữa là đến ngày thi, thời gian này cô Trinh cực kì nghiêm khắc để đẩy nhanh tốc độ ôn thi. Đăng Khôi học giỏi như thế vẫn bị cô Trinh thẳng tay phạt nếu như có sai sót trong lúc làm đề. Tình hình căng thẳng đến đỉnh điểm, còn ai có tâm trí nghĩ đến chuyện khác. Châu Anh tình tính phóng khoáng, vô lo vô nghĩ thế mà lại quyết tâm hơn Tâm An. Lần đầu tiên cô thấy nó biết mùi vị áp lực là như thế nào.
Chẳng ai dám lơ đãng, cho nên một ngày có thể làm gần năm đề minh hoạ.
Đó là người khác chứ không phải Tâm An, cô vẫn còn dừng lại ở đề hai. Châu Anh cũng không hơn không kém, làm nhiều hơn cô hai câu hỏi.
Gia Hiếu bất lực lắc đầu. Anh và Khôi đều đã xong từ sớm, nhìn bạn cùng bạn của mình vẫn còn loay hoay với đề hai, vừa muốn mở lời giúp đỡ, vừa lại không muốn vì anh ngại Tâm An sẽ không cần.
Học xong, cô Trinh không hài lòng với tốc độ làm đề của Tâm An. Nhắc nhở, động viên Tâm An đôi ba câu chứ không có ý trách móc gì. Sợ Tâm Anh đi thi không được tốt, chứ cô thương Tâm Anh còn không hết.
Gia Hiếu đứng bên ngoài, không nghe rõ được đầu đuôi câu chuyện, tưởng là cô Trinh đang trách phạt Tâm An dựa trên nét mặt của cô. Cảm giác tội lỗi, áy náy vì đã không giúp đỡ Tâm An dần nhen nhóm trong lòng. Gia Hiếu giả vờ quên đồ, không đi cùng bọn thằng Khôi và Khang mà ở lại chờ Tâm An ở trạm xe.
Tâm An ủ rũ đi về phía trạm xe, nhìn thấy bóng dáng cao gầy của chàng trai đeo kính. Gương mặt toát lên vẻ tri thức, hiền lành, hoà cùng màu nắng nhàn nhạt sau mưa.
"Ủa anh lại lên phố mua đồ hả?" Tâm An không còn nhiều cảm giác ngại ngùng như trước. Dù gì cũng gặp mặt nhau mỗi ngày suốt hai tháng, huống hồ gì bây giờ còn hay gặp nhau ở trạm xe.
"Không. Anh đợi em muốn nói một chút chuyện." Giọng nói Gia Hiếu nhẹ nhàng nhưng qua tai Tâm An lại trở thành tiếng ù ù của máy quạt.
Tâm An hơi căng thẳng hỏi ngược lại. "Đột ngột thế. Có chuyện gì vậy?"
"Còn hai tuần nữa là thi rồi. Em không tính cải thiện phần nghe của em hả?"
Tâm An nhớ lại buổi học hôm nay. Đúng là vì cô nghe không tốt nên mới không theo kịp mọi người. Tâm An xấu hổ cúi mặt, hai bên má nóng dần lên.
"Em cũng không biết làm cách nào nữa. Chắc em rút khỏi cuộc thi quá."
Gia Hiếu ngạc nhiên, đột nhiên cảm nhận được sự khô khốc, mệt nhoài trong đôi mắt của Tâm An. Đặc biệt là ở phần hốc mắt sao lại cằn cỗi đến mức làm lu mờ đi dáng vẻ hồn nhiên mà lẽ ra các thiếu nữ như cô nên có.
"Vớ vẩn quá. Còn hai tuần này lên sớm một tí anh kèm cho."
Tâm An ngây người, chớp mắt vài cái đắn đo suy nghĩ. Dạo gần đây nhiều chuyện trong gia đình phải xử lí, Tâm An không có nhiều thời gian để tự học nên mới sa sút nhiều như thế này. Gia Hiếu đã nói vậy, Tâm An tất nhiên là đồng ý.
"Oke thôi."
Gia Hiếu lần đầu thấy Tâm An cười với mình. Có chút lạ lẫm và thổn thức nhưng không muốn thừa nhận.
"Vậy chốt đi. Anh về đây." Gia Hiếu sải bước rời đi. Trước khi đi còn không quên tặng cho cô một cái vỗ mạnh vào đỉnh đầu, khiến Tâm An mặt mũi nóng bừng, muốn hét lên tại chỗ.
*
Lần đó, Gia Hiếu đã không nuốt lời, anh đã thật tâm kẹp cặp Tâm An tới nơi tới chốn dù cho thời gian như nước rút. Mọi buổi sáng, Tâm An dậy từ rất sớm, mới hơn năm giờ đã có mặt ở trung tâm. Thấy Gia Hiếu ngồi ngủ gục ở hàng ghế chờ bên ngoài tấm cửa sắt, Tâm An rủ lòng, không biết anh đã đến từ bao giờ.
Hôm nay là ngày cuối rồi. Đêm qua trời đổ mưa tầm tã, đến tận sáng mới tạnh hẳn, ngoài trời hừng đông vẫn còn gió lạnh, tê tái chạm vào từng khớp xương. Không ngoại lệ, Gia Hiếu tựa đầu lên cặp sắp để trước ngực, hai hàng mi dính chặt vào nhau, say giấc nồng nàn.
Tâm An có lòng mang theo cho anh một ít đồ ăn sáng. Cô lại gần, chạm nhẹ lên vai anh, khẽ giọng.
"Anh Hiếu, dậy đi anh. Trời lạnh vậy mà còn ngủ được."
Gia Hiếu giật giật mí mắt, cựa mình vài phút rồi chậm rãi mở mắt. Giọng nói của cô như một làn gió ấm áp giữa buổi sớm giá buốt. Bình minh lờ mờ, khuất sau những tán cây, nhưng đủ để anh thấy Tâm An ngồi đó, đang ăn vội hộp xôi.
Lạ thay, Gia Hiếu không muốn lên tiếng, anh giữ nguyên tư thế, thuận lợi ngắm nhìn Tâm An thêm một chút. Anh hiếm khi thấy Tâm An buông bỏ lớp vỏ gai góc, không gồng mình chống chọi. Khoảnh khắc này, cô thật dịu dàng, thật mong manh.
Tâm An, dưới ánh sáng mờ ảo của buổi sớm, rạng rỡ lạ thường. Anh muốn giữ mãi khoảnh khắc yên bình này, như một ngọn lửa nhỏ giữa màn đêm lạnh giá.
"Anh dậy rồi hả? Ăn sáng không?" Tâm An cuối cùng đã phát giác ra có ai đó đang nhìn mình. Cô đảo mắt dò xét khắp nơi, hoá ra lại là người ngay bên cạnh mình. Cô đưa hộp xôi còn lại cho anh.
Gia Hiếu bị bắt tại trận, xấu hổ úp mặt xuống cặp sách. Vò đầu bứt tóc nửa phút rồi giơ tay giật lấy đồ ăn mà cô mua sẵn cho mình. "Cảm ơn em."
"Sáng mai là chúng ta vào Sài Gòn rồi. Em lo quá." Tâm An nói vu vơ, trong miệng vẫn còn thức ăn nên nói không được rõ ràng lắm.
Gia Hiếu mở chai nước vừa mua lúc nãy đưa cho Tâm An. Anh cau mày nói. "Con gái con đứa, nhai hết rồi hẵng nói. Thế thì sao em có bạn trai được." Gia Hiếu khựng lại không lâu nói tiếp, ngữ điệu rất chủ quan. "Cứ làm theo những gì anh dạy. Em sẽ ổn cả thôi."
Tâm An bĩu môi tỏ vẻ không tán thành nhưng tay vẫn nhận lấy chai nước ô long từ anh. Không biết là trùng hợp hay cố ý, Tâm An cũng rất thích uống loại nước này.
"Anh có lo lắng gì không?" Tâm An đột nhiên nói nhiều hơn mọi ngày.
"Không. Anh lo em căng thẳng quá mà không làm được bài thôi." Trong hai tuần qua, Gia Hiếu nhận thức được tốc độ là bài của Tâm An bị tụt lại phía sau, không phải do năng lực của cô không đủ. Mà là do áp lực từ tinh thần đã ảnh hưởng đến khả năng tập trung của Tâm An.
"Yên tâm đi. Chắc sẽ ổn như anh nói thôi."
Gia Hiếu miễn cưỡng gật đầu, trong lòng rối như tơ vò. Từ khi nào mà Tâm An là trở thành nỗi lo lắng duy nhất trong anh thế này?
Để xua tan đi những suy nghĩ vớ vẩn, Gia Hiếu vội vã ăn hết hộp xôi, rồi nhanh chóng bày sách vở ra chiếc bàn nhỏ, bắt đầu buổi dạy kèm.
Căn phòng nhỏ chìm vào sự tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lật sách sột soạt, tiếng bút chì lướt trên trang giấy, và tiếng gió nhè nhẹ thổi qua những tán lá ngoài cửa sổ. Ánh bình minh dần lan tỏa, xua tan đi màn sương đêm, nhưng không thể xua tan đi những suy tư trong lòng Gia Hiếu.
Anh thỉnh thoảng liếc nhìn Tâm An, thấy cô chăm chú học bài, lòng anh lại trào dâng một cảm xúc khó tả. Muốn thử đưa tay ra chạm nhẹ phần má của cô.
"Xong rồi đây." Tâm An hoàn thành tờ đề đầu tiên trong vòng ba mươi lăm phút.
Gia Hiếu tròn mắt ngạc nhiên, năm ngày nay Tâm An như biến thành người khác. Tốc độ lĩnh hội của cô tăng vọt, giải đề nhanh gấp đôi trước kia, vượt xa cả kế hoạch ôn luyện ban đầu của hai đứa.
Gia Hiếu cao hứng khen cô một câu. "Em có học thêm ở đâu nữa không vậy? Đột nhiên lại giỏi như thế?"
Tâm An nghe ra thành anh đang chê cô trước đây yếu kém. Liếc xéo anh một cái rồi mới trả lời.
"Em tự học ở nhà." Giọng điệu có chút hờn dỗi.
Gia Hiếu chợt nảy ra một suy nghĩ, muốn lấy nó để làm động lực cho Tâm An. "Tốt rồi. Nếu em làm xong sớm trước khi vào học chính. Anh đưa em đi mua trà táo."
Dĩ nhiên là Tâm An vừa nghe đã mừng như đi hội. Đôi mắt sáng rực như ánh nến, cuống quýt hỏi Gia Hiếu cho thật kĩ. "Có thật không? Anh có giữ lời không đấy?"
Gia Hiếu phì cười, khẽ xoa đầu Tâm An. Nét mặt điềm đạm, trầm tĩnh, giọng nói pha lẫn sự tinh nghịch.
"Anh thất hứa với em bao giờ? Chẳng phải anh nói dạy là anh dạy em thật đó sao?"
"Thế em sẽ cố gắng!" Tâm An không tiếc mà nở nụ cười tươi tắn với anh. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi tưởng chừng là ấu trĩ thoáng qua, vậy mà đã thật sự chạm vào trái tim non nớt của Gia Hiếu.
Nhưng rồi, một tia nghi ngờ thoáng qua trong ánh mắt cô. "Anh Hiếu, sao anh biết em thích trà táo?" Cô hỏi, giọng có chút tò mò. "Em nhớ là em chưa từng nói với anh."
Gia Hiếu sững người, nhưng rồi nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu, anh cười xoà cho bớt căng thẳng.
"Ngày nào đi học thêm anh cũng thấy em cầm một ly trà táo uống quên cả nghe giảng. Không cần hỏi cũng biết em yêu thích trà táo đến mức nào."
Tâm An nhìn anh, ánh mắt dò xét như chưa gạt bỏ hết những nghi ngờ. Nhưng đúng thật là hình ảnh của Tâm An luôn gắn liền với một ly trà táo trên tay, tuỳ hứng uống trong lớp.
Tâm An tạm thời không nghĩ đến nữa, tập trung vào công việc trước mắt, một lúc sau thì hoàn toàn lãng quên luôn.
Bảy giờ bốn lăm phút. Lớp học đã chật kín chỗ ngồi, gần như là mọi người đã đến đủ hết. Châu Anh biết Tâm An dạo này đang luyện nghe ở chỗ Gia Hiếu, không muốn làm cô xao nhãng nên đi thẳng vào trong lớp không nói câu nào.
Vừa đúng lúc Tâm An làm xong tờ đề cuối cùng. Ngẩng mặt lên thì không thấy Gia Hiếu đâu, thầm nghĩ chắc là anh vào lớp trước rồi.
Tâm An ngồi xuống bàn của mình, bên cạnh trống không... Cô nghĩ cũng lạ, giờ này sắp vào lớp rồi mà Gia Hiếu lại chạy đi đâu được nữa?
Nghĩ một lúc rồi nhận ra Gia Hiếu đi đâu thì liên quan gì tới cô. Tâm An nhanh như chớp không thèm nghĩ tới nữa. Cô tranh thủ nói chuyện linh tinh với Châu Anh.
Đúng Tám giờ, cô Trinh từ trong nhà bước vô lớp. Vì ngày thi đã gần sát bên, ai cũng mang một tâm trạng bồn chồn, nôn nóng đến mức khó mà tập trung được.
"Hôm nay bữa ôn thi cuối, các em thong thả mà làm. Được nhiêu thì được." Cô Trinh thấu hiểu tâm lý học sinh, giọng nói ôn nhu, nhẹ nhàng trấn an cả lớp.
"Vâng. Cô tuyệt quá."
Nhờ đó mà mặt ai nấy cũng trở nên nhẹ nhõm hơn. Vừa thảo luận sôi nổi vừa làm đề. Tâm An sáng giờ đã làm quá nhiều rồi, đầu chứa không nổi nữa nên nằm gục xuống bàn. Tiếng ồn xung quanh trở nên mơ hồ, nghe như tiếng mưa rào buổi trưa. Đôi mắt Tâm an mỏi nhừ, dùng hết sức cũng không mở ra nổi.
Vừa mới thiu thiu vào giấc ngủ chưa đầy mười phút. Có thứ gì đó lạnh như băng áp vào má phải của Tâm An. Còn có mùi hương trái cây thoang thoảng bên cánh mũi cô.
Tâm An giật mình tỉnh giấc. Tay ôm lấy vầng trán nặng nề như tảng đá do giấc ngủ chập chờn. Bên má phải vẫn còn đọng lại hơi lạnh lẽo, Tâm An ngây người, vậy là không phải mơ?!
"Làm gì mà vật vờ vậy?" Gia Hiếu lạnh nhạt hỏi cô. Tiện tay đặt ly trà táo xuống bàn của Tâm An. Lén lút quan sát phản ứng của cô.
Tâm An kinh ngạc nhìn Gia Hiếu, sau đó đẩy hướng mắt sang ly trà táo. "Anh... anh ở đâu ra vậy?"
"Cho em đó. Không nuốt lời."
Ngữ điệu cụt ngủn, hờ hững của Gia Hiếu nhanh chóng thu hút sự chú ý của Châu Anh, Đăng Khôi và cả Tuấn Khang - người ít khi góp vui nhất.
"Em cảm ơn nha. Mà anh đi trễ là do đi mua cho em hả?"
Tâm An cắm ống hút vào ly rồi uống từng ngụm lớn,dùng tay che miệng rồi lúng búng hỏi anh.
"Nuốt đi rồi nói." Gia Hiếu liếc mắt nhắc nhở.
Tâm An xị mặt ra, hậm hực nuốt xuống, trước khi hỏi lại còn lườm anh một cái cho hả dạ. "Anh đi trễ là do đi mua trà táo cho em hả?"
Gia Hiếu không có ý định lấp liếm, anh dứt khoát gật đầu.
"Ừm. Mà xa quá nên chắc tan đá rồi. Còn ngon không?"
Tâm An gật đầu liên tục, đôi mắt sáng rực lên.
"Ngon lắm."
Gia Hiếu thầm cười trong lòng, đuôi mắt cong nhẹ lên vì hài lòng. Thấy Tâm An vui như vậy mà chẳng phải thứ gì to tác, đơn thuần chỉ là một ly nước trái cây. Anh cảm thấy Tâm An không phải kiểu người nóng nảy, khó gần như những gì Đăng Khôi đã kể.
"Thế thì uống đi. Giữ tinh thần tốt thì mới thi được."
Châu Anh và Đăng Khôi chưa vội lên tiếng, họ trao đổi mắt với nhau đầy ẩn ý. Châu Anh chúm chím môi cười, trong đầu bắt đầu đoán già đoán non.
"Có chuyện gì hot quá vậy? Mày với Hiếu trước đây nước sông không phạm nước giếng. Học cùng nhau thì có thể bỏ qua nhưng sao Hiếu lại mua nước cho mày?"
Châu Anh tựa đầu lên vai Tâm An, đồng thời thì thầm vào tai cô với giọng điệu trêu chọc.
"Bớt nghĩ sâu xa."
Châu Anh bị Tâm An liếc xéo một cái. Cô im bặt ngồi ngay ngắn lại chỗ cũ, không thèm hỏi thêm nữa - nhưng ánh mắt tò mò và nụ cười trên môi vẫn còn đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro