Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 - Hồi mộng.

Tâm An vẫn một mực im lặng. Trong lòng rối như tơ vò, cô không biết nên nói gì, thực tế là không có gì để nói với Hoàng Long nữa, cô đâu còn là người con gái của tám năm trước vì yêu anh mà có thể làm mọi thứ.

Vũ Minh trút một hơi dài, trở mặt mất kiên nhẫn, giọng nói chậm rãi từ tốn nhưng mang theo sự khó chịu. "Hoàng Long mày có thể ngưng làm ầm ĩ được không? Đây là nơi nào chứ?"

"Tao chỉ cần một lời giải thích từ Tâm An."

"Tâm An, em ra kia làm cho cho xong chuyện đi. Chuyện này để anh."

Vũ Minh ghé sát vào tai Tâm An, thầm trấn an cô. Khoảng cách gần như vậy, càng khiến Hoàng Long mất bình tĩnh, trái tim như rơi xuống vực thẳm, tay cuộn thành hình nắm đấm từ bao giờ.

Tâm An gật đầu, lặng lẽ quay người rời đi. Trước khi đi, cô ngẩng đầu lên trong thoáng chốc, ánh mắt yếu đuối nhìn Hoàng Long nhưng anh không hề nhận ra. Cô thầm nghĩ sự xuất hiện của Hoàng Long đã khơi gợi lại nỗi đau đã ngủ quên từ lâu nhưng cô không hề hay biết bên trong anh đã bị nỗi nhớ nhung cô giằng xé suốt nhiều năm qua.

Mai Phương đứng bên cạnh Hoàng Long, trên tay cũng ôm một bó hoa lớn, cả người cô ta như có keo dính, quấn chặt vào cánh tay của Hoàng Long, cô ta nhoẻn môi cười nhẹ nhàng khiến Tâm An cảm thấy tổn thương vô cùng.

Hai người họ đang yêu nhau? Tâm An thầm nghĩ.

Một người kiên cường như cô, dù có phải đối mặt với biết bao nhiêu biến cố, dù phải nghe biết bao lời sỉ nhục từ người khác vẫn không hề có một chút biến sắc. Nhưng khi nhìn thấy Hoàng Long đang gần gũi với một người phụ nữ khác, trái tim lại đau thắt lại, hơi thở bị bóp nghẹt, nước mắt trực trào để tuôn rơi. Cô quay lưng bước đi, từng cái nhấc chân đều do dự, đột nhiên trong đầu nảy ra một dòng suy nghĩ, nếu Hoàng Long tiến lên thêm một bước, cô sẽ chẳng ngần ngại chạy về phía anh thêm một bước nữa.

Thật nực cười, mình đã luôn nghĩ như vậy suốt mấy năm qua nhưng chưa bao giờ thành thật, anh ấy sẽ không tiến lên phía trước, và mình cũng sẽ không quay đầu lại.

Tâm An tự cảm thấy mình thật ấu trĩ...

Hoàng Long nhìn theo bóng lưng của Tâm An, cô không còn là cô gái yếu đuối mà anh từng dốc tâm bảo vệ, không còn lầm đường lối mà xem anh như là nguồn sáng duy nhất nữa. Giờ đây, bóng lưng ấy lại trở nên mạnh mẽ và trưởng thành đến xa lạ, dường như là hoàn toàn đã thoát khỏi vòng tay của anh. Những ký ức về những ngày tháng bên cô ùa về như cơn sóng vỗ ầm ầm vào bờ, cuốn anh vào một cơn bão cảm xúc...

*

Ánh mặt trời bắt đầu tắt dần, cũng may buổi khai máy diễn ra thuận buồm xuôi gió, không hề có bất kỳ sự cố nào xảy ra. Còn lại thì chỉ cần để những người bên phòng truyền thông lo liệu.

Tâm An cũng không vì sự xuất hiện của Hoàng Long mà trở nên xao nhãng. Ngược lại còn tập trung hơn, tránh để đầu óc nghĩ tới anh ta quá nhiều. Cô xong việc thì ngồi ở hàng ghế bên ngoài phim trường để nghỉ ngơi, lặng lẽ nhìn đôi chân bị sưng tấy do cô phải đứng cả ngày trên đôi cao gót này.

Bên phía Mai Chi điều khiển một chiếc xe mười sáu chỗ đến trước phim trường. Có khoảng chục người ra vào, mang những món quà do công ty chuẩn bị cho tất cả mọi người có mặt ở phim trường.

Chứng tỏ là buổi khai máy đến đây là đã kết thúc.

Tâm An trong lòng dù trong lòng vẫn cảm thấy vui mừng nhưng đâu đó ở bên trái, man mác những cơn quặn đau khó có lời nào nói rõ được. Nghĩ lại năm cô mười sáu tuổi, ngây thơ kể cho Hoàng Long nghe về ước mơ to lớn nhất cuộc đời cô chính là có được ngày hôm nay. Họ năm ấy chính là vì nhau mà cố gắng, mỗi người đều là chỗ dựa tinh thần duy nhất của đối phương, tình yêu niên thiếu hồn nhiên vô tư mà hạnh phúc đủ đầy. Nhưng đến khi cả hai đều thành công như ý nguyện thì chẳng còn tình yêu nào ở đây nữa.

"Lại đây. Tất cả mọi người đều vất vả cả rồi."

Tiếng hô hào của Mai Chi khiến Tâm An giật mình mà lấy lại được hồn phách, vốn đang bay bổng ở một mốc thời gian nào đó trong quá khứ.

"Tâm An, nghe nói đây là tác phẩm của em hả? Sao chị thấy em không vui gì hết vậy?" Quỳnh Vy thấy cô ngồi một mình nên lại gần rồi phủi phủi lớp bụi mỏng trên áo, lau sạch tay vào quần rồi ngồi xuống cạnh Tâm An.

"Em á..?" Tâm An như nuốt phải miếng xương cá. Không biết nên nói thế nào. Cô còn chẳng giải quyết được đống suy nghĩ rối như tơ vò trong đầu, sao mà biết mình đang vui hay đang buồn.

Nếu ngày hôm nay, không có sự xuất hiện của người ấy. Chắc chắn Tâm An sẽ vô tư mà trả lời là "Có". Không ai lại không vui khi có thể dìu dắt đứa con tinh thần của mình để có được thành quả như ngày hôm nay. Tâm An lẽ ra phải cảm thấy rất hạnh phúc là đằng khác.

"Thật ra là cũng có." Tâm An cười nhàn nhạt. Ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm trong vô định.

Quỳnh Vy không biết nói gì thêm. Đúng là trong lòng có nhiều thắc mắc, nhưng cứ lưỡng lự định nói rồi lại thôi. Cuối cùng lại phải đổi sang chủ đề khác.

"Chị nói thật nha, chị chưa gặp được cấp trên nào mà nhiệt tình giúp đỡ mọi người nhiều như em đâu. Chị thấy em chạy đôn chạy đáo lo từ A đến Z cho buổi khai máy mà chị xót xa cho em luôn á."

Tâm An nghe rõ những gì Quỳnh Vy nói, cảm không giống như đang nịnh bợ, cô chân thành đáp. "Tất cả mọi người đều đóng góp như nhau mà. Em thì biết làm gì trong đoàn phim đâu chứ."

"Mà em viết bộ phim này từ khi nào thế?" Quỳnh Vy không dùng ngữ điệu dò xét hỏi Tâm An. Cô thật lòng rất ngưỡng mộ và hiếu kỳ về Tâm An.

Tâm An đã lâu mới có ai đó hỏi về tác phẩm của cô. Trên mặt lộ rõ ý cười, cảm thấy thú vị khi nghĩ về câu trả lời cho câu hỏi này. Đó là thời gian rất tươi đẹp, phải nói là một vệt sáng mãi mãi trường tồn trong kí ức của cô.

Tiếc là, sau này cô chỉ có thể gói gọn nó trong hai từ "ký ức" mà thôi.

"Năm em mười bốn tuổi. Đến năm em mười tám tuổi mới hoàn thành."

Đáy mắt Quỳnh Vy loé lên tia nể phục, cô nói bằng giọng đầy ao ước. "Giỏi thật. Có năng khiếu từ bé rồi. Ước gì chị cũng có được một phần như em."

Tâm An hững hờ nở một nụ cười. Cô lại có cách nhìn nhận khác. Cô không ước ao điều gì từ ai đó. Cô tự mình cố gắng để mang lại sự khác biệt cho bản thân cô.

"Em tin chị."

Quỳnh Vy được một trận cười sảng khoái. Không thể tiếp tục cuộc trò chuyện với Tâm An, do cô còn phải phụ mấy người trong ekip làm hậu cần bấm máy. Quỳnh Vy tiếc nuối nói với Tâm An. "Chị phải đi vào trong rồi. Lần sau, trong quá trình quay hai chị em mình nói chuyện tiếp."

Tâm An gật đầu. Nhìn theo Quỳnh Vy cho tới khi không còn thấy nữa mới thôi. Tâm An cảm thấy Quỳnh Vy rất đơn thuần, quyết định không giữ khoảng cách khi tiếp xúc với cô ấy nữa.

Tâm An không thấy Vũ Minh và Châu Anh đâu. Đứng dậy đi vòng quanh phim trường cũng không thấy bóng dáng ai cả. Cô rút điện thoại ra gọi cho Vũ Minh, rất nhanh cô đã có thể nghe thấy giọng anh ở đầu dây bên kia.

"Anh đâu rồi?" Tâm An lo lắng.

"Châu Anh bị hạ đường huyết. Anh đưa cô ấy về chung cư rồi. Bây giờ anh đang trên đường đến chỗ em."

Vũ Minh ôn nhu nói.

Lúc nãy Châu Anh thấy cô trăm công ngàn việc nên đã phụ giúp một chút. Làm chân sai vặt cho ekip, và diễn viên. Kết quả là không quen với cường độ công việc, thời tiết Sài Gòn thì nắng nóng, nên bị hạ đường cũng không thể tránh khỏi.

Tâm An lo lắng rồi lại thôi. Một lát sẽ sang thăm Châu Anh sau vậy. Dù gì cả hai vẫn chưa trò chuyện được gì nhiều. Cùng lắm là chụp với nhau vài tấm ảnh để làm kỉ niệm ngày vui của Tâm An.

Tâm An còn tưởng Hoàng Long và anh dẫn nhau đến chỗ khác để giải quyết xích mích với nhau rồi. Thở dài một hơi, cô nói.

"Anh không sao là tốt rồi."

Nói xong, cô tắt máy. Một mình đi phía cửa chính của phim trường đợi Vũ Minh đến. Bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe đã đậu sẵn ở đó, Tâm An định bước tới nhưng nhận ra là cô có chút nhầm lẫn, đó không phải là xe của Vũ Minh. Tâm An thu chân lại, nép người vào bên trong cánh cửa chính, nụ cười trên môi cũng không cánh mà bay.

"Không phải xe của Vũ Minh. Em không vui à?" Hoàng Long bất thình lình vươn đôi chân dài thẳng tắp bước xuống xe, dùng một lực mạnh để đóng cửa xe, cả người toát ra sát khí lạnh lẽo bước lại gần Tâm An.

Tâm An xém chút nữa thì đánh rơi chiếc điện thoại trên tay. Trợn tròn mắt nhìn người từ trong xe bước ra vậy mà lại là Hoàng Long, cô sợ hãi vô thức lùi về phía sau.

Hoàng Long cau mày khổ sở, sắc mặt tối sầm lại khi bắt gặp phản ứng sợ hãi của Tâm An. Người con gái xinh đẹp rạng ngời trước mặt từng nằm trong vòng tay anh, trong ánh mắt từng ngập tràn hình bóng anh, như thể thế giới này chỉ có mình anh. Giờ đây sao lại lo sợ trước anh tới nỗi phải lùi ra xa? Anh không hề tức giận, chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng.

Chuyện đã đến nước này, Vũ Minh cũng không có mặt ở đây, nếu cô không tự mình lên tiếng giải vây cho cô thì không biết Hoàng Long sẽ còn có những hành động gì nữa.

"Anh muốn gì?" Có một tảng đá vô hình đang đè nặng lên người cô, khiến cô muốn nói thật nhiều nhưng chẳng thể nói được gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, đôi mắt đầy rẫy những nỗi căm hận không khó để nhận ra.

"Em với Vũ Minh là thế nào?"

Anh đã ngồi ở trong xe cả nửa ngày chỉ để nghe một câu trả lời thỏa đáng từ cô. Đứng gần cô thế này, Hoàng Long không tự ý thức được mà muốn ôm lấy thật chặt, muốn lôi cô ra khỏi thế giới mà anh đã lỡ đánh mất nhưng lại sợ hãi trước thái độ xa lạ của Tâm An.

"Ai mà chẳng biết anh Minh là bạn của cậu em. Em với anh ấy cũng chỉ là bạn bè thông thường, Vừa lòng anh rồi chứ?" Tâm An lạnh nhạt trả lời, tới nhìn cũng không muốn nhìn Hoàng Long lấy một cái. Thái độ của cô như đang chống lại những dòng cảm xúc chảy trong nội tâm, tuy khó chịu nhưng cô thà chịu cảm giác đó còn hơn là để anh nhìn thấy chúng.

Hoàng Long dĩ nhiên không tin. Anh chỉ tin vào những gì anh thấy. Khoảnh khắc Vũ Minh tặng bông cho cô, còn muốn chạm vào gương mặt cô đã chứng minh được giữa cô và Vũ Minh chẳng có tình bạn nào cả.

"Ngày em rời đi, Vũ Minh là người nói với anh. Đến ngày em trở về cũng chỉ duy nhất Vũ Minh biết. Em xem anh là gì vậy Tâm An?" Cả câu nói đều là trách móc, là phẫn uất tích tụ nhiều năm nhưng lạ thay, khi đến cái tên "Tâm An", anh lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng thân thuộc, tha thiết đến xuyến xao lòng người nghe.

Nghe những lời này xong, Tâm An không thể không thừa nhận là lòng cô đã lung lay, từng ngón tay siết chặt lấy quai túi xách trở nên trắng bệch, cô vờ như sự xuất hiện của anh khiến cô cảm thấy chán ghét. "Không là gì."

Hoàng Long với viền mắt đỏ hoe, trái tim như rơi xuống vực rồi vỡ ra trăm mảnh, lời nói từ miệng cô không khác gì những lưỡi dao cứa lên thân xác anh giờ đây. Sự chờ đợi vô vọng của anh đi qua suốt tám năm, bám víu vào một mảnh tình không trọn vẹn để mà giờ đây nhận lại được ba chữ không là gì. Mà đớn đau hơn là người nói ra lại nhẹ tênh, mặt không có lấy một chút độ ấm, người đàn ông như anh cũng không thể chịu đựng được.

"Anh hiểu rồi." Hoàng Long hừ lạnh một cái, ngậm ngùi gật đầu, đôi mắt tuyệt vọng chăm chăm nhìn cô, vậy là quá đủ với anh rồi.

Đúng lúc đó, Vũ Minh vừa tới nơi, lại vô tình bắt gặp Hoàng Long đang đứng cùng Tâm An. Nhìn thoáng qua nét mặt gượng ép của Tâm An, Vũ Minh biết chắc chắn Hoàng Long lại đang quấy rầy cô ấy.

Anh lao nhanh về phía của bọn họ, dùng lực mạnh để đẩy Hoàng Long ra. Thuận tay kéo Tâm An nép vào trong lồng ngực anh. Dùng ánh mắt rực đỏ cảnh cáo Hoàng Long. "Những gì cần nói tao đã nói hết rồi. Mày làm ơn đừng phiền đến Tâm An nữa." Vũ Minh lúc này mới thật sự bùng nổ trong cơn tức giận.

Hoàng Long cười khẩy một cái, xem thường những gì vừa nghe được. "Mày chơi với tao bao nhiêu năm rồi? Từ khi còn là lũ sinh viên nghèo tới khi có tất cả. Mày biết tám năm qua tao sống chật vật thế nào vì Tâm An mà."

Tâm An kinh ngạc, nâng mắt lên rồi dừng lại ở gương mặt của Hoàng Long. Cô không biết mấy năm qua, Hoàng Long sống như thế nào. Nhưng khi nghe anh dùng hai từ "chật vật" bất giác cảm thấy xót xa, bởi vì còn yêu nên mới muốn vỗ về chàng trai ấy như lúc trước.

Vũ Minh không nói gì nữa. Anh nhất quyết dẫn cô rời đi.

Tâm An trong lòng trống rỗng. Đôi mắt lại muốn nhìn anh thêm một chút nữa, nhưng lại hèn mọn không dám. Vì đã tận tám năm, cô chưa một lần được nhìn thấy, kể cả trong mơ, cô cũng không có cơ hội gặp anh.

Cô nhớ anh. Nhưng cô không muốn tin vào điều đó.

Xe của Vũ Minh đã đi được một đoạn xa. Tâm An từ nãy giờ vẫn giữ im lặng nhưng trong lòng lại là mưa bão. Đuôi mắt cụp xuống, thất thần ngồi nhìn vào gương chiếu hậu, cô đang tìm kiếm một hình bóng nào đó.

Hơi thở dần trở nên nặng nề, cô điềm nhiên hỏi Vũ Minh.

"Hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Vũ Minh khẽ cau mày. Lần đầu anh cảm thấy khó chịu với cô. Do thấy cô ngoài mặt thì không biểu lộ cảm xúc, nhưng anh thừa biết được cô vẫn còn quan tâm đến Hoàng Long rất nhiều.

"Em vẫn muốn nghe về nó?"

Tâm An không có câu trả lời. Nhưng sự im lặng của cô cũng là một đáp án dành cho Vũ Minh.

Anh cắn chặt răng, bất giác nổi lên cơn thèm thuốc vì tâm trạng không tốt. Liếc nhìn Tâm An, sợ ảnh hưởng đến cô nên Vũ Minh buộc lòng kể lại những gì đã xảy ra, đầu óc nghĩ đến chuyện khác thì sẽ không còn thèm thuốc nữa.

Anh bắt đầu kể.

Từ lúc Tâm An quay vào trong phim trường. Vũ Minh không thể nuốt trôi thái độ xấc xược của Hoàng Long khi đó. Hai người họ gần như là xảy ra một cuộc ẩu đả. Nhưng khi Vũ Minh bắt gặp ánh mắt đắc ý của Mai Phương, anh liền hiểu ra tất cả. Chắc chắn là cô ta ra bày trò này, muốn dùng Hoàng Long để cản trở Tâm An.

Vũ Minh không chấp cái mưu đồ hèn hạ này của Mai Phương nên không muốn làm to chuyện. Khác nào tự đâm đầu vào bẫy để hại cô.

"Bên cạnh mày đã có Mai Phương rồi. Mặt mũi nào để mày níu kéo Tâm An nữa?" Vũ Minh hất mạnh vào vai của Hoàng Long, trừng mắt nói. Dù gì cũng lớn hơn Hoàng Long, anh có thừa tư cách để dạy dỗ người anh em này.

"Tao sẽ không bao giờ có ai khác ngoài cô ấy."

Hoàng Long gằn giọng. Mắt đối mắt, ở giữa hệt như xuất hiện những dòng điện va chạm vào nhau.

Đôi mắt Vũ Minh rực lửa, tia giận dữ hằn sâu trong từng đường gân đỏ ngầu. Bàn tay anh siết chặt cổ áo Hoàng Long, từng khớp xương trắng bệch vì sức ép. Anh muốn trút hết cơn phẫn nộ đang cuộn trào trong lồng ngực. Nhưng rồi, anh lại kìm nén, không phải vì sợ hãi, mà là vì Hoàng Long là người anh em mà anh xem trọng nhất. "Hoàng Long, mày phải nhìn vào thực tế đi. Hãy nghĩ cho Tâm An nhiều hơn đi. Chính mày là người đã bỏ rơi em ấy."

Vũ Minh buông tay ra. Ngán ngẩm nhìn gương mặt thù địch vì ghen tuông của Hoàng Long.

Hoàng Long thu lại nét mặt u ám, quay sang ôm lấy bờ vai của Mai Phương. Vũ Minh không rõ họ đã đi đâu cùng nhau, anh đã sớm rời đi vì không muốn lãng phí thời gian vào mấy cuộc tranh cãi vô nghĩa này.

Tâm An bơ phờ ngồi tựa đầu vào thành cửa sổ. Nằm sau trong đôi mắt hằn học đó là những nỗi đau âm ỉ vẫn chưa thể xoá nhoà. Đôi môi cô mấp máy, yếu đuối hỏi.

"Chị Phương là bạn gái của anh Long?"

Vũ Minh đưa tay gãi gãi phần gáy, có chút khó nói.

"Anh cũng không biết họ có quan hệ thế nào. Năm ngoái, gia đình của Long bắt nó phải lấy vợ. Hoàng Long hôm đó quyết liệt từ chối, nhưng hôm sau lại mang Mai Phương về nhà. Chắc là để đối phó với gia đình thôi."

Tâm An gắng gượng lắng nghe, hơi thở càng lúc càng yếu hơn. "Xem ra anh cũng biết chị ấy." Tâm An sực nhớ đến lời nói quái gở của Mai Phương lúc cô ta vừa nhìn thấy cô. Hoá ra, Mai Phương đã sớm biết cô từ lâu.

"Anh cố tình giấu em phải không?"

"Không phải anh muốn giấu em. Anh sợ em suy nghĩ nhiều. Sợ em bị ảnh hưởng."

Tâm An cảm thấy thất vọng đang dâng lên cao trào, cô chưa từng nghĩ, giữa cô và Vũ Minh lại có những chuyện phải giấu diếm nhau.

Tâm An ngủ quên trên xe. Khi đến nơi, Vũ Minh không đành lòng gọi cô dậy. Ngồi nhìn cô ngủ thêm một chút, dáng ngủ ngoan ngoãn cuộn tròn, đầu tựa lên cửa sổ, lâu lâu còn nghe thấy tiếng nấc khe khẽ.

Vũ Minh cho điều hoà nhẹ lại một chút, lấy áo khoác mình choàng lên cho cô. Đứng ngoài cửa xe hút thuốc. Dặn mình hút xong điếu này sẽ vào xe gọi cô dậy. Nhưng rồi lần lượt từng điếu thuốc tàn rơi xuống, anh vẫn không có ý định dừng lại.

Ánh chiều tà ấm áp, nhuộm vàng bóng lưng anh nhưng lại không thể sưởi ấm cho trái tim trống vắng của anh. Những suy nghĩ mâu thuẫn càng lúc càng lớn, giằng xé cả tinh thần lẫn thể chất Vũ Minh.

Anh biết, chỉ cần để Tâm An gặp lại Hoàng Long, dù chỉ một giây thôi. Thì xem như, cả đời này xem như anh đã hoàn toàn vụt mất bàn tay cô.

Một lúc lâu sau, từng làn gió chiều thổi qua, mang theo cái se lạnh của buổi tối, làm anh rùng mình. Anh siết chặt điếu thuốc trong tay, cố gắng tìm kiếm một chút hơi ấm, cũng như cái cách anh tìm kiếm một vị trí trong trái tim của Tâm An nhưng không thành.

Chợt nhận ra, hộp thiếu trên tay chỉ còn lại ba điếu. Nhìn qua gương thì thấy Tâm An vẫn còn say giấc, anh không thể để cô ngủ bên ngoài quá lâu. Anh vội chạy đi đến mấy chỗ tạp hoá gần đó, mua một vỉ kẹo bạc hà. Anh không muốn cô nhận ra trên người anh bị ám mùi thuốc, huống hồ khi nãy lại hút nhiều như vậy.

Vũ Minh quạt quạt vào người mình mấy cái, chắc chắn trên người không còn vương lại mùi hương gì khó ngửi. Anh mở cửa xe, kịp thời đỡ lấy phần đầu Tâm An.

"Tâm An, dậy thôi em." Anh khẽ gọi, sợ làm tan giấc mộng mong manh của cô.

Cô tỉnh rất nhanh, giống như là đã lặp lại điều này trong một thời gian dài. Cô dụi dụi mắt, phía trước loà nhoà hiện ra hình bóng của một người. Tâm An nháy mắt liên tục, thấy người trước mắt lại không phải là người đã thấy trong mơ. Có chút hụt hẫng, cô nghĩ thầm.

Thì ra, hiện thực luôn tàn khốc thế này.

"Em xin lỗi. Em mệt quá nên ngủ quên." Thấy trời đã chuyển chạng vạng tối. Cô biết anh đã để cô ngủ thêm một chút. "Sao không gọi em dậy?"

"Không sao đâu. Anh cũng không bận gì."

Anh rất giỏi việc giấu đi cảm xúc trên gương mặt. Cho nên ai cũng nghĩ anh là một người sống vô lo vô nghĩ, làm gì biết đến hương vị của buồn phiền bủa vây. Kể cả người con gái mà anh yêu tận tám năm trời, chưa từng nhận ra ánh mắt si tình này đã thay anh nói câu "anh yêu em" hàng ngàn lần rồi.

Vũ Minh xách túi giúp cô. Đưa cô lên đến tận phòng rồi mới lái xe rời đi.

Tâm An đi tắm xong, chẳng thèm ăn uống mà gọi điện hỏi thăm Châu Anh. Nói ngày mai quay xong sẽ sang thăm cô. Sau đó cả hai ngồi hàn huyên vài câu về sự có mặt của Hoàng Long ở phim trường rồi thôi.

Tâm An lao lực cả ngày dưới cái nắng gắt của Sài Gòn đã thấm đẫm mệt mỏi. Cô muốn đi ngủ sớm một hôm.

Vừa tắt máy chưa đầy một giây, Tâm An ném chiếc điện thoại sang bên cạnh rồi kéo chăn lên đắp. Hàng mi lim dim nhìn ánh đèn vàng cạnh đầu giường. Khoảng vài phút sau thì chìm vào giấc ngủ sâu.

Cảm giác cơ thể nhẹ đi rất nhiều, cả người như lơ lửng. Trạng thái này rất hợp để có một giấc mơ vừa dài vừa đẹp.  Quả thật... đêm nay, như có sự sắp đặt từ vũ trụ. Cô đã nhìn thấy những đoạn kí ức của năm tháng đó...

*

Đôi lời tác giả: Xin lưu ý: Chuyến tàu thời thanh xuân sẽ bắt đầu từ chương sau, không rõ chương nào sẽ kết thúc nhưng mong các bạn tận hưởng khoảng thời gian này nhé!

Thân mến!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro