
Phía Sau Anh
🧩Tạ Hoàng Long * Reader🐉
🎀 : Anh tựa ánh dương và mây xanh.
Đến đây xoá tan giá lạnh, ở tận sâu trong trái tim này.
🎶 : Em tựa ly cà phê sớm mai.
Cho ngày nhẹ trôi mỗi khi anh nhấp môi.
Một nụ hôn khi ta trao về nhau.
Một đời mãi không phai.
🎀 : Vì yêu là nhớ, vì yêu là mơ
Một lần gặp gỡ đã thấy đắm say một đời.
🎶 : Nhiều năm trôi qua, cũng sẽ không phôi pha
Nguyện cầu hạnh phúc mãi bên đôi ta.
🎀 : Tình yêu là thế, tình yêu lạ thế.
Nhiều lần buồn bã đã khiến trái tim nghi ngờ.
🎶 : Đừng vội yêu nhau, vội đến rồi đi....
(Vì yêu là nhớ - Cover)
Những ánh đèn sân khấu soi rọi xuống chúng tôi, nổi bật giữa màn đêm tối. Phía dưới còn có khán giả, sôi động hoà cùng giai điệu với chúng tôi.
Chúng tôi yêu nhau từ năm 13 tuổi và đều là mối tình đầu, cái tuổi người ta vẫn hay gọi là "tình yêu bọ xít". Ấy thế mà chúng tôi đã đồng hành cùng nhau, rất lâu.
Cả hai chúng tôi đều có ước mơ, muốn được hát, được đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn và được nhìn thấy khán giả.
Suốt những năm cấp hai, cấp ba, chúng tôi đều đồng hành cùng nhau, gắn bó với những giai điệu. Nhưng tôi không may mắn như anh. Gia đình tôi luôn phản đối kịch liệt việc tôi theo nghệ thuật. Họ luôn hướng tôi phải học kinh doanh để về nối nghiệp gia đình.
Vì đấu tranh không được, tôi đành chấp thuận. Đã có khoảng thời gian tôi bị buộc phải chia tay anh. Bố mẹ tôi cho rằng vì ở bên anh nên tôi mới nảy sinh ý định theo đuổi âm nhạc.
Và cứ thế, anh và tôi vẫn bên nhau. Anh tiếp tục đi hát, luôn cố gắng để đứng vững trên con đường nghệ thuật ấy. Còn tôi, đi học, rồi đi làm đúng như dự định của bố mẹ. Có những lúc tôi mệt mỏi, áp lực vì sự áp đặt của bố mẹ, vẫn luôn có anh ở đó. Dù chẳng mấy gặp nhau, nhưng như thói quen, anh vẫn luôn gửi cho tôi một đoạn voice ngắn giọng hát của mình. Chỉ cần có vậy, mọi sự mệt mỏi, áp lực của tôi dường như tan biến hết.
Món quà kỉ niệm tròn 12 năm yêu nhau anh tặng tôi đó chính là mang tôi lên sân khấu lớn hát cùng anh. Chúng tôi đã 25 tuổi, đều có những thành công nhất định, cũng trưởng thành hơn.
Tôi khá bất ngờ về lời đề nghị trước đó cùng anh. Nhưng rồi cũng lấy hết can đảm để bước lên đó, hoà vang giọng hát của mình.
Sau từng ấy năm đứng phía sau anh ủng hộ, ngày hôm ấy tôi đã đứng đó, ngay bên cạnh anh. Cả hai chúng tôi đều xúc động đến rưng rưng nước mắt. Ở anh có lẽ là tự hào về chính bản thân mình, có sân khấu riêng và có thể mang người con gái mình yêu lên đó. Còn tôi, tôi hạnh phúc. Hạnh phúc vì có anh, hạnh phúc vì chính bản thân mình đã được sống một lần với ước mơ, hạnh phúc vì người bạn trai năm nào, đã thực sự thành công.
Chúng tôi chỉ biết nhìn nhau, miệng cười nhưng nước mắt tôi đã rơi từ lúc nào. Tôi còn nhớ rõ anh đã nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ấy rồi ôm tôi vào lòng. Tôi chỉ nghe thấy tiếng hò gieo của khán giả, vì ngại mà nép vào vai anh như một đứa trẻ.
Kỉ niệm ấy vẫn còn đó, luôn in dấu trong tâm trí tôi. Và ngày hôm nay, khi chúng tôi 28 tuổi, đã đồng hành cùng nhau suốt 15 năm thanh xuân. Đủ trường thành để hiểu cũng đủ vững vàng để tự quyết định cuộc đời mình. Chúng tôi đã cùng nhau bước lên lễ đường. Hôn nhân của chúng tôi là một hành trình đi từ giảng đường - sân khấu - lễ đường. Ở mỗi chặng đường luôn để lại những giọt nước mắt và cả những nụ cười, giống như ngày hôm nay.
Anh đứng trên sân khấu với bộ vest chỉnh tề, trông vừa lạ, vừa quen. Khác hẳn với hình ảnh giản dị thường ngày. Cánh cửa gỗ mở ra, bố tôi dắt tay tôi vào lễ đường. Dưới ánh đèn vàng dịu, tôi thấy anh đứng đó, người tôi yêu suốt 15 năm, đang nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng nhất trên đời.
Rồi nhạc vang lên.
👰♀️🎤 : Khi gặp nhau phút đầu, từ ánh mắt anh đã trao nụ cười.
🤵🎤 : Khẽ ngại ngùng anh nói : "Mình cầm tay nhé"
Đưa em qua những con đường tình yêu.
👰♀️🎤 : Em chẳng thể dối lòng rằng em đã yêu anh từ lúc nào.
🤵🎤 : Nghe nhịp đập con tim, lòng mình thổn thức
Anh muốn ta là của nhau.
.....
Lễ cưới trong mơ của tôi, chính là giây phút này. Có âm nhạc, có lời ca, có anh và có cả tôi - cô dâu của anh. Tôi chìm đắm trong hạnh phúc, dường như quên hết mọi thứ xunh quanh. Hạnh phúc dâng lên đầy ắp trong lồng ngực đến nỗi nước mắt bất giác rơi xuống. Thấy vậy, anh liền buông lời trêu ghẹo trong lúc đoạn nhạc dạo vang lên.
Long thủ thỉ vào tai tôi : Sướt mướt thế, người ta tưởng anh nạt em đấy.
Tôi nhìn anh, cười khúc khích, vừa buồn cười, vừa ngượng. Anh vòng qua ôm lấy eo tôi, còn vuốt ve sóng lưng như thể đang dỗ dành.
Và rồi, bài hát tiếp tục.
....
👰♀️🎤 : Mai này em xấu đi thì anh có còn yêu em như lúc đầu?
🤵🎤 : Khẽ mỉm cười anh nói : "Em thật ngốc nghếch"
Anh yêu em đến khi nhắm mắt xuôi tay.
👰♀️🎤 : Thôi thì em giấu cho riêng anh
Ngôi nhà trong trái tim em....
Anh vừa hát, vừa nhìn tôi, ánh mắt nhẹ nhàng như thắp sáng cả thế giới trong tôi. Anh đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt vẫn chưa chịu ngừng rơi trên má tôi tôi. Giọng anh vẫn trong trẻo, sáng rõ như thể đang cất lên những điều tim anh muốn nói.
Ngày hôm nay, chúng tôi lại cất giọng hát cùng nhau bằng cả tình yêu đã ươm mầm từ năm mười ba tuổi. Và rồi, giữa bao tiếng vỗ tay và ánh đèn, tôi biết : chúng tôi đã đi hết một hành trình dài, và giờ bước sang hành trình mới, gọi là hôn nhân.
___________________________________
Sốc chưa, không những Happy Ending mà Happy Wedding luôn=))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro