Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Những Điều Chưa Kịp Nói

🧩Nguyễn Văn Khang * Reader🎮

Đôi khi lời nói chẳng bao giờ dễ dàng để thốt ra. Chỉ đến khi chợt nhận ra mình đã bỏ lỡ mới hối tiếc muộn màng.

Văn Khang - một dancer nổi tiếng với những bước nhảy và vẻ ngoài điển trai, pha chút nét dễ thương. Anh và cô quen nhau vào một buổi chiều đầu thu, qua một trận đấu game ngắn thật tình cờ. Cô là sinh viên đại học ngành hội hoạ, kém anh năm tuổi.

Sau trận game đó, hai người họ bắt đầu trò chuyện nhiều hơn. Có lẽ là bởi cùng quê, cùng sở thích và cùng theo đuổi nghệ thuật nên họ đã thân thiết một cách nhanh chóng như vậy. Tự nhiên mà gần gũi, thân thiết đến mức khiến người ta quên mất rằng, không phải mối quan hệ nào cũng đi được đến nơi cần đến.

Văn Khang là người sống lặng lẽ. Anh không quen nói nhiều, cũng không giỏi bộc lộ cảm xúc, kể cả với người anh quan tâm nhất.

Cô từng trêu.

You
Anh nhắn với em còn ít hơn số
lần em uống nước mỗi ngày.

Anh chỉ cười, rồi sau đó gửi một chiếc sticker hình gấu ôm tim. Không nói gì thêm.

Dù ít lời, nhưng mỗi khi cô cần, anh đều xuất hiện. Những lần cô bị cảm nhẹ, anh không đến thăm, chỉ âm thầm đặt ship cháo. Để tên người gửi là "Người dưng thân quen". Không cần hỏi, cô cũng ngầm hiểu, là anh.

Nhưng càng về sau, cô càng cảm thấy những khoảng cách mơ hồ giữa họ cứ dài ra.

Có lần, vì chờ đợi những dòng tin nhắn quá lâu, cô đánh liều rủ anh đi chơi. Chỉ là một buổi hẹn đơn giản, đi xem phim, uống trà sữa hay là một vòng dạo quay hồ. Nhưng thứ nhận lại cũng chỉ là một lời từ chối.

Cô buồn, nhưng không nói. Cô không biết rằng, chẳng phải không muốn gặp mà vì anh không biết nên đối diện như nào. Anh sợ sự lúng túng của chính mình, sợ sẽ làm cô thất vọng vì cái tính trầm mặc đến vụng về, sợ một cuộc gặp mặt sẽ khiến mối quan hệ vốn mơ hồ này tan biến thật sự.

Tối hôm đó, cô nằm nghiêng trong phòng, suy nghĩ rất lâu. Suy nghĩ về anh, về bọn họ và suy nghĩ về mối quan hệ kéo dài đã quá chừng mực của một tình bạn. Nhưng không đủ gần để gọi là yêu...

Tối hôm đó, cô gửi tin nhắn.

You
Anh có nghĩ tụi mình đang thân
quá mức cần thiết không?

Một phút, năm phút, mười phút. Nhưng rồi tin nhắn ấy cũng chỉ dừng lại ở chữ "đã xem", không một lời phản hồi.

Đến sáng hôm sau, anh mới nhắn lại.

Khang Nguyễn
Xin lỗi.
Anh không biết trả lời sao.

Từ sau tin nhắn đó, họ nói chuyện ít dần.

Không phải vì ghét nhau, chỉ là cả hai không biết nên bắt đầu tiếp như thế nào.

Cô vẫn theo dõi anh qua những đoạn story ngắn, những buổi biểu diễn thường ngày. Nhưng không còn ai để cô hỏi rằng "hôm nay anh có ổn không?"

Còn anh, vẫn im lặng như trước, nhưng chẳng ai biết rằng từng suy nghĩ trong anh vẫn luôn hướng về cô. Chỉ là, anh không biết phải làm gì với chúng. Không biết bắt đầu từ đâu, cũng chẳng đủ can đảm để giữ cô lại.

Thế rồi họ vẫn âm thầm nghĩ về nhau, trong những ngày dài không còn tin nhắn. Vì sự nghiệp, cô quyết định đi du học, một cơ hội, một con đường mới mở ra. Nhưng lòng cô vẫn có điều gì đó chưa thể dứt. Đó cũng là lí do cô hẹn gặp anh, coi như một lời tạm biệt trực tiếp.

You
Mai em đi du học rồi.
Lần này liệu có thể gặp
anh để tạm biệt không?

Khang Nguyễn
Được

Buổi hẹn dễ dàng hơn cô tưởng tượng. Họ đi dạo quanh hồ. Anh lặng lẽ đu bên cạnh cô, như thể không muốn khoảnh khắc trôi đi quá nhanh.

Những cơn gió thổi nhẹ, làm tóc cô rối cả lên. Và có lẽ, trái tim của cả hai cũng lạnh giá. Tiếng bước chân chậm rãi, tiếng lá cây xào xạc, chỉ tiếc những suy nghĩ không thể thốt ra thành lời. Thỉnh thoảng, họ lại lén nhìn, rồi một cái chạm mắt ngại ngùng rồi quay đi.

Cô muốn nói rất nhiều, rằng cô đã thích anh nhiều thế nào, rằng cô đã mong chờ anh nói điều gì đó. Nhưng lời lại nghẹn lại nơi cổ họng. Còn anh, chẳng lạ, anh vẫn im lặng. Vì sợ nếu nói ra, anh sẽ phải đối mặt thế nào nếu bị cô từ chối, nếu có đồng ý liệu cô có yên tâm để rời đi.

Khi đến đoạn cuối con đường, họ dừng lại. Anh gãi đầu, như thể có điều gì đó mắc lại nơi cổ họng, muốn nói ra nhưng rồi lại thôi. Ánh mắt cô đầy sự chờ đợi, còn anh, vẫn ngại ngùng tránh né.

Cô ngập ngừng, cố kìm nén cảm xúc nghẹn lại trong lồng ngực : Vậy.. anh về đi, em...vào nhà đây.

Khang gật đầu, dù trong lòng anh biết, anh không muốn điều đó chút nào.

Cô quay người, bước đi chậm rãi về phía con đường trở về nhà. Còn anh vẫn đứng đó, rất lâu, như thể nếu đứng lâu thêm chút nữa, cô sẽ quay đầu lại.

Nhưng cô không quay đầu và anh cũng chẳng đủ can đảm để chạy tới ôm lấy cô một lần, dù chỉ một lần cuối cùng.

Cả đêm hôm đó, anh không ngủ. Tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng gió rít qua khung cửa, tiếng nhịp tim anh lạc lõng giữa căn phòng bốn bức tường lạnh giá.

Trước giờ cô đi, anh vẫn ngồi đó, nơi góc phòng cũ kỹ, mắt dán vào màn hình tối đen của chiếc điện thoại đã vứt xó từ bao giờ. Lấy hết dũng khí, anh mở máy. Ngón tay run nhẹ khi gõ dòng tin nhắn....

Khang Nguyễn
Thượng lộ bình an nhé!

Anh đọc lại tin nhắn vừa gửi, thấy ngắn ngủi đến buồn cười. Rồi anh ngồi im, rất lâu. Không phải chờ hồi âm mà chỉ là không biết phải làm gì nữa.

Anh đã chọn im lặng một lần, rồi nhiều lần và có thể là mãi mãi. Dù là quyết định của chính anh nhưng trong lòng vẫn tràn ngập những tiếc nuối.

Nước mắt anh rơi từ lúc nào, anh cũng không rõ. Anh chỉ biết ngồi đó, như một kẻ thất bại trong câu chuyện của chính mình. Anh đã đau lòng đến phát khóc, nhưng lại chỉ biết lau nước mắt trong bóng tối.

Anh không chắc, cô từng thích anh. Nhưng anh biết suốt những ngày tháng sau này anh sẽ không thể tha thứ cho chính bản thân mình vì đã để người con gái ấy bước đi mà không nghe được một câu nói giữ lại.

___________________________________

🎗️Tớ muốn tạo ra những điều mới mẻ nên có lẽ không phải chap nào cũng sẽ đi đến cái kết là tỏ tình, yêu nhau, vì tớ nghĩ làm một màu như vậy sẽ bị chán á. Nếu chap đó tớ viết không đủ đánh vào cảm xúc các cậu thì thông cảm cho tớ nhé!! (Nhưng viết xong tôi thấy tội lỗi với Kicon quá😞)

P/s : Nhỏ tác giả viết phần đầu chap này ngay tối biết anh bị loại và viết phần kết hôm biết anh không được chọn hồi sinh😇.

Thương Khang, thương cả nhà❤️‍🩹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro