Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giận Cũng Là Yêu

🧩Đỗ Minh Tân * Reader🐒

Màn đêm đã buông xuống từ lúc nào. Minh Tân bước vào nhà, mồ hôi và sự mỏi mệt bám theo anh từng bước. Anh thấy cô ngồi đó, lặng lẽ bên bàn ăn, trước mặt là những đĩa thức ăn đã nguội lạnh.

Trở về sau ngày dài tập luyện, toàn thân anh như mỏi rã rời, đầu óc chỉ nghĩ đến việc tắm rửa và ngả lưng. Còn cô, vẫn ngồi đó, đợi anh về dù bụng đói meo nhưng cũng không động đũa.

Giọng cô nhẹ nhàng cất lên, như cố làm cho mọi thứ dịu lại : Anh về rồi ạ? Em hâm nóng lại thức ăn cho anh nhé?

Minh Tân tháo giày, lộ rõ vẻ mệt mỏi : Anh...ăn rồi. Sao em không ăn đi, đợi anh làm gì?

Cô khựng lại một giây, hơi nhíu mày có chút hờn dỗi : Anh ăn rồi mà không báo em một tiếng?

Um...anh quên. - Anh đáp, gần như thì thào.

Cô nhíu mày, ánh mắt chùng xuống : Nói một câu quên dễ dàng thế đấy. Em ở đâu trong cuộc sống của anh?

Minh Tân thở dài, không trả lời. Anh quay đi tiến về phía phòng ngủ, nói vọng lại : Ăn tối đi, anh không muốn cãi nhau với em.

Cánh cửa phòng khẽ khép lại. Nhưng cô làm gì còn tâm trạng nào để ăn nữa.

Cô lặng lẽ dọn bàn, đi vào phòng ngủ, tựa người lên thành giường, mở laptop nhưng cũng chẳng biết để làm gì.

Tiếng nước ngừng chảy. Anh bước ra từ phòng tắm, mái tóc vẫn còn ướt. Ánh mắt anh chạm ngay phải khuôn mặt đang đăm đăm nhìn màn hình của cô, lạnh lùng và có đôi chút hờn dỗi.

Anh biết cô đang bực. Nhưng mệt mỏi quá rồi, anh chỉ muốn yên thân một tối. Không khí trong phòng đặc quánh, chẳng ai nói gì thêm... Nhưng rồi chính sự im lặng ấy lại khiến anh bứt rứt không yên.

Minh Tân kéo ghế, ngồi xuống bàn làm việc ngay cạnh giường. Giọng anh thấp, gần như lành lại : Không ăn gì thật à?

Cô không nhìn anh, buông một câu cộc lốc : Không cần anh quản.

Minh Tân gằn giọng lại, gần như không còn đủ kiên nhẫn : Bỏ ngay cái thái độ đấy đi. Anh không chắc mình kìm được bản thân đâu.

Cô quay phắt lại, mắt đỏ hoe : Không chắc thì anh định làm gì?

Anh chẹp miệng, cố nuốt cục tức đang dâng lên : Em làm sao thế? Mỗi cái chuyện nhỏ đấy cũng giận. Anh tập nhảy lâu quá, quên nhắn cho em thôi.

Cô cười khẩy, giọng nghèn nghẹn : Thì đúng rồi, ở đó có người yêu cũ anh, quên em cũng hợp lý thôi.

Thấy cô nhắc đến người yêu cũ, ánh mắt anh dường như đổi màu : Anh đã nói rất nhiều lần, anh và cô ấy hiện giờ chỉ là đồng nghiệp. Đừng suy nghĩ linh tinh có được không?

Cô gần như nghẹn lại : Linh tinh? Thế nào là linh tinh cơ?

Anh quay người, ánh mắt hướng ra ngoài ban công : Đừng lắm lời nữa. Anh đủ mệt rồi, em có thể hiểu cho tính chất công việc của anh không?

Cô bật dậy khỏi giường, nước mắt rơi lã chã : Em còn phải hiểu đến mức nào nữa? Sáng gặp nhau được một chút, anh đi tập cả ngày, thỉnh thoảng mới được bữa cơm cùng nhau. Cả ngày không lấy nổi một dòng tin nhắn hay một câu nói đủ dài. Ăn tối xong lại đi, đi đến tận khuya và trở về nhà thì em cũng đã ngủ rồi.

Anh siết chặt tay : Anh cũng có muốn đâu. Anh cũng bị ngợp với nếp sống đấy mà. Nếu mà hôm nay, chỉ cần một tin nhắn "em ăn tối đi" thôi thì có lẽ em không làm ầm lên như này, đúng không?

Cô nghẹn lại, giọng vỡ ra trong tiếng nấc : Vấn đề... không phải ở dòng tin nhắn...

Không để cô nói hết, anh cắt ngang : Rồi rồi, em ngủ đi, không cần đợi anh.

Không đợi cô nói gì thêm, anh bước ra khỏi phòng. Cánh cửa phòng đóng sầm. Và chỉ vài giây sau, cánh cửa chính cũng vang lên một tiếng "cạch" đầy dứt khoát. Cô ngồi sụp xuống giường, ôm mặt khóc.

Cả đêm hôm ấy, cô khóc rất nhiều, nước mắt cứ chảy mãi, như thể có điều gì vỡ ra trong lòng. Đến lúc mệt quá thiếp đi, chiếc gối dưới đầu đã ướt đẫm. Trong cơn mơ chập chờn, cô vẫn tự hỏi không biết mình có đang làm quá vấn đề lên khiến anh mệt mỏi hay không. Nhưng dù lý trí cố lý giải thế nào, cảm xúc vẫn chỉ gói gọn trong hai chữ tủi thân. Vì chờ, vì bị quên và vì cảm giác mình nhỏ bé trong cuộc sống của người kia.

Còn anh, cả đêm hôm ấy anh không về nhà. Anh lái xe dạo một vòng quanh thành phố. Cả con đường chỉ có mình anh lạc lõng trong suy nghĩ của chính mình. Anh dừng xe trước căn hộ của Hữu Sơn - một người anh thân thiết của mình.

*cốc cốc cốc*

Bên trong, Hữu Sơn đang nằm dài trên ghế sofa, mắt dán vào màn hình tivi thì giật mình bởi tiếng gõ cửa vào giữa đêm : Duma giờ này còn ai gõ cửa?

Sơn lồm cồm bước ra mở cửa, Sơn thoáng giật mình trước con người đối diện với vẻ mặt phờ phạc, đôi mắt đỏ quạnh vì mệt.

Hữu Sơn hỏi, mắt hơi nhíu lại : Đi đâu giờ này má?

Minh Tân cười nhạt, giơ chiếc túi đang cầm trên tay lên như một lời xin phép không cần nói thành lời, là bia.

Hữu Sơn hơi nhướng mày, lùi lại : Vào nhà!

Minh Tân bước vào nhà, chưa kịp ngồi xuống ghế đã bị "một ngàn câu hỏi" tạt thẳng vào mặt.

Hữu Sơn thắc mắc : Nay không đi tập à? Sao giờ này còn sang đây? Người yêu đâu? Có chuyện gì mới tìm tao đúng không? Nay còn đòi nhậu nữa chứ....

Minh Tân đưa tay ra hiệu : Từ từ...em kể.

Hữu Sơn không hỏi nữa, chỉ im lặng lấy những lon bia từ trong túi ra, xếp lên bàn như một nghi thức quen thuộc.

Hai người đàn ông ngồi lại, uống lặng lẽ. Không ồn ào, không hò hét. Chỉ có tiếng lon bật nắp, tiếng bia tràn ra và đôi khi là một tiếng thở dài rất khẽ.

Có lẽ, đôi lúc, bia rượu không phải để quên, mà để người ta dám nói, dám nghĩ, dám đối diện với điều mình đang tránh né.

Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, Minh Tân lặng lẽ trở về nhà. Khuôn mặt mệt mỏi vì thiếu ngủ nhưng trong ánh mắt đã có phần bình lặng hơn. Cô vẫn còn đang ngủ, nằm nghiêng, ôm lấy gối như thể đang tự dỗ mình qua một đêm chênh vênh.

Anh bước vào phòng nhưng chỉ dám đứng nhìn từ xa. Rồi nhanh chóng bước đến tủ quần áo, lấy ra bộ đồ mới. Không một tiếng động, anh thay đồ, xịt mùi nước hoa quen thuộc rồi nhanh chóng rời đi như thể sợ làm xáo trộn không gian yên bình tạm bợ ấy.

Chẳng bao lâu sau, cô thức dậy, ánh mắt sưng hơi đỏ. Bước xuống bếp, cô thoáng bất ngờ rồi có đôi chút ấm lòng với chiếc bánh mì kẹp cùng một ly sữa đậu nành vẫn còn nóng để đó. Kèm theo một tờ giấy note nhỏ :

"Xin lỗi vì tấm thân già này hơi đãng trí. Từ nay anh nhớ có người vẫn đang đợi anh về nhà rồi. Ngon miệng <3
                                                                              Tin. "

Mặt trên lên cao, chào đón một ngày mới thật rạng rỡ. Cô ngồi xuống ghế, khẽ mỉm cười nhẹ rồi thong thả thưởng thức bữa sáng mà anh đã chuẩn bị. Một sự quan tâm nhỏ, nhưng khiến lòng cô dịu lại.

Ăn được vài miếng, cô cầm điện thoại lên, ngón tay lướt nhanh.

You
Trưa về ăn cơm nhé!

Minh Tân
Anh nhớ rồi.

Dù ngắn gọn, nhưng với cô và cả anh, như vậy đã là đủ. Một thoáng ấm ấp nhẹ bùng lên trong trái tim cả hai con người đang làm tổn thương lẫn nhau.

***
Trưa hôm đó, cô bày biện đủ món anh thích ăn, chỉ chờ anh về. Không còn là những mong đợi quá lâu nữa, anh về ngay khi cô nấu xong.

Anh bước vào nhà, những giây phút ban đầu còn khá gượng gạo. Phần vì anh không chắc liệu cô đã thực sự tha thứ cho mình chưa, phần vì cô muốn nghe điều gì đó đến từ anh, không phải là một lời giải thích dài dòng, chỉ cần là một điều gì đó thành thật.

Thế rồi anh phá vỡ không gian im lặng, cất tiếng nhẹ nhàng, êm tai : Vất vả cho em.

Cô lắc đầu, cười nhẹ : Hôm qua...anh đi đâu?

Minh Tân hơi sững người, suy nghĩ một lúc rồi trả lời : Anh qua nhà Sơn.

Cô gật đầu, tỏ ra bình thản.

Minh Tân hướng ánh mắt dịu dàng về phía cô, giọng hơi ngập ngừng : Anh nghĩ là nói lời xin lỗi nhiều cũng không có ích.... Nhưng...em đừng giận anh nhé, qua anh hơi nóng tính, lại còn vô tâm. Anh không bào chữa gì cả.

Cô ngồi im đó, lắng nghe anh, khẽ đáp : Em cũng có lỗi.

Minh Tân lắc đầu, như một lời phủ định : Cả thế giới như sụp xuống khi hai ta giận nhau vậy. Dù anh biết còn giận là còn thương, giận là để hiểu nhau hơn. Nhưng...anh không muốn...

Cô nở một nụ cười như sưởi ấm trái tim anh, đưa tay chỉnh lại phần tóc mái bị xù, khẽ nói : Tin của em! Chắc là mệt lắm rồi.
                                        ___________________________________

Tưởng mình là nữ chính ngôn tình hả😏nữ phụ boylove thôi nhé!! (Giỡn, tôi bị nhét chữ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro