Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giai Điệu Cho Cậu (2)


Thời gian cứ thế trôi qua, đã ba tháng kể từ ngày hôm ấy, cái ngày mà Phúc Nguyên đã tỏ tình người con gái mình thầm thương, một ngày mà có lẽ cả hai người sẽ chẳng bao giờ quên được.

Hôm ấy là một buổi chiều thu đầy mát mẻ, nắng nhè nhẹ vương trên vai người, không hề gay gắt, mà chỉ mang chút nhẹ nhàng của hương chiều tà. Cô quyết định ghé nhà cậu, tự tay nấu ăn và tạo bất ngờ cho bạn trai của mình.

Bước vào căn nhà quen thuộc, cô chẳng lạ gì cái không gian lúc nào cũng vắng lặng ấy, nhưng nhờ được dọn dẹp ngăn nắp, gọn gàng nên nhìn cũng dễ chịu phần nào. Không hề khó đoán, chắc chắn cậu chủ nhà đang vùi mình trong phòng viết nhạc. Không cần đắn đo, cô bước đến trước cửa phòng, gõ cửa.

Không có tiếng trả lời, nhưng cũng không cần đợi lâu, cánh cửa nhanh chóng được mở ra. Phúc Nguyên với vẻ mặt bơ phờ ngó đầu ra, có lẽ vì thiếu ngủ, thấy bạn gái mình, cậu nở nụ cười rạng rỡ nhưng mắt nhắm nghiền, lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Thấy bạn trai mình bỗng trở nên nhõng nhẽo như một đứa trẻ, cô cũng thuận theo mà dang rộng vòng tay để ôm cậu. Lúc này cậu mới bước ra khỏi căn phòng, chậm rãi ôm chầm lấy cô. Cái ôm dù không quá chặt nhưng đủ để khiến cô cảm nhận được cả một trời mỏi mệt đang tìm chỗ dựa. Đầu cậu gục xuống vai cô, hơi thở đều đều phả vào tóc, mang theo chút gì đó ấm áp và bình yên đến lạ.

Cậu dụi mặt vào vai cô, giọng nói khẽ khàng : Nhớ em quá...

Cô khẽ bật cười, tay xoa nhẹ lưng cậu : Nay em nấu ăn cho anh nhé.

Phúc Nguyên chỉ lắc đầu, vòng tay siết chặt hơn, giọng đầy dỗi hờn : Không...để anh ôm em đã.

Cứ thế, cậu cứ ôm mãi như thể chỉ cần buông ra là cô sẽ tan biến khỏi vòng tay mình.

Đợi đến khi cô cảm thấy đủ, khẽ đẩy cậu ra khiến khuôn mặt cậu xị xuống như muốn khóc tới nơi. Nhưng rồi nhanh chóng sau đó cô đưa tay áp vào hai bên má cậu.

Cô nói đầy dịu dàng : Thôi nào, được rồi. Giờ anh muốn làm gì ?

Phúc Nguyên không cần suy nghĩ, chỉ đáp lại gọn lỏn : Ôm em !

Cô giả vờ nghiêm giọng : Nàoo !

Thấy cô hơi lớn tiếng, cậu đành ngậm ngùi lững thững bước về phía cửa phòng. Thấy thế, cô chỉ lắc đầu nhưng lại không nỡ để cậu một mình, cô cũng bước theo sau.

Vì ngồi ngang cậu, cô thấy rõ khuôn mặt hờn dỗi ngồi đó. Tay cầm bút, mắt nhìn giấy nhưng khuôn mặt không hề thoải mái, chẳng có chút tập trung nào. Đôi mày đang nhíu lại, môi bĩu ra. Có lẽ cậu ta dỗi cô thật rồi.

Nhìn vẻ mặt đáng yêu ấy, cô bất giác cười khẽ. Chỉ một thoáng thôi, trong lòng đã thấy mềm nhũn, sao có thể quá nghiêm khắc với cái người này chứ.

Cô đứng dậy, bước tới gần chỗ cậu rồi khẽ chống cằm lên bàn, giả vờ nghiêm túc : Ủa nhạc sĩ tài ba P tothe N đang sáng tác bản nhạc tình hờn dỗi à?

Phúc Nguyên không trả lời, chỉ khẽ liếc cô một cái rồi quay đi, tỏ vẻ lạnh lùng.

Cô không chịu thua, tiếp tục trêu chọc : Hay anh đang viết ca khúc mới tên Hôm nay anh tự ôm mình?

Cậu cuối cùng không chịu được nữa, vứt bút xuống bàn : Không thèm viết nữa.

Cô bật cười thành tiếng, bước tới ôm cậu từ phía sau. Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, Phúc Nguyên khẽ khựng lại. Chưa để cậu kịp quay đầu, cô khéo léo luồn xuống, đặt một nụ hôn ngọt ngào lên má cậu.

Cậu giật mình đôi chút, bờ môi bất giác khẽ cong lên. Không để cậu kịp phản ứng, cô chạy về phía cửa chỉ để lại vỏn vẹn câu nói ngắn gọn : Anh viết tiếp đi, tí xuống ăn cơm.

Nghe thấy thế, cậu dù ấm lòng nhưng vẫn phải giữ chút "thể diện" cho cơn hờn dỗi của mình : Nàoo ! Anh chưa hết giận em đâu đấy.

Bữa tối được cô chuẩn bị khá nhanh chóng. Bước vào phòng, cậu vẫn đang cặm cụi với những dòng lyric, mắt dán vào những trang giấy như không hề quan tâm đến thế giới xung quanh. Dù không muốn cắt ngang mạch cảm xúc của anh nhưng cô cũng chẳng còn cách nào, bụng cũng đã đói meo.

Cô ghé vào tai cậu, thì thầm : Mời nghệ sĩ ra thưởng thức bữa tối do nhà báo tương lai làm ạ.

Cậu không giật mình, dù hơi thở phả vào tai. Cũng chẳng mở miệng nói nửa lời, chỉ lặng lẽ đứng dậy bước ra ngoài, không ngoảnh đầu lại.

Cô vẫn đứng trong đó, nhìn theo phía anh, bất giác cười, lắc đầu thầm nghĩ : Giận dai!

Trong bữa ăn, có lẽ vì mệt, vì đói mà cậu dường như quên mất mình đang giận người đối diện. Cô biết rõ có thể đánh lạc hướng anh, liền bắt chuyện.

Cô : À, mẹ em biết chuyện...hai đứa mình rồi.

Phúc Nguyên có vẻ hơi bất ngờ, lẫn một chút gì đó ngại ngùng : Ồ...Biết..từ bao giờ thế?

Cô cười, vừa gắp thức ăn vừa trả lời : Hồi em về nhà, lúc call video với anh...

Phúc Nguyên gật đầu, nhẹ đáp : Không sao, cũng không cần giấu.

Cô ngước nhìn cậu, có phần đắn đo : Anh có ngại không?

Phúc Nguyên lắc đầu, ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn cô.

Bữa tối trôi qua trong không khí yên ả. Sau khi dọn dẹp xong, cô rót hai ly nước cùng đĩa trái cây bày sẵn mang ra ngoài ban công. Không cần bảo, Phúc Nguyên cũng hiểu ý đi theo sau.

Cả hai ngồi xuống ghế, hóng cái gió mát mẻ của thiên nhiên. Dù im lặng, nhưng sự im lặng ấy không hề khó chịu.

Khoảng chừng một lúc, Phúc Nguyên lại tiến vào căn phòng làm nhạc quen thuộc. Ngỡ tưởng cậu bỏ cô ở lại thì cậu lại cầm ra một cây đàn guitar, chính là cây đàn tán đổ cô hồi đó.

Ngồi xuống ghế, Phúc Nguyên mỉm cười, dịu dàng đến kì lạ : Anh hát em nghe nhá.

Cô mỉm cười rồi gật đầu.

🎶I want you to know I love you the most
(Anh muốn em biết rằng anh yêu em hơn tất cả)

🎶I'll always be there right by your side
(Anh nhất định sẽ luôn ở đây luôn bên cạnh em)

🎶'Cause baby you're alway in my mind
(Vì em yêu à, em luôn chiếm hết tâm trí anh)

🎶Just give me your forever
(Anh chỉ cần chúng ta mãi mãi là của nhau)

Cả hai chìm đắm vào giai điệu ngọt ngào của bài hát rồi trao nhau cái nhìn dịu dàng, nụ cười toả nắng.

Trời đã khuya, gió càng lúc càng lạnh, cô khẽ rùng mình. Cậu đứng dậy, vào nhà lấy chiếc áo khoác, không nói không rằng, cậu nhẹ nhàng khoác lên vai cô.

Trễ rồi, anh đưa em về nhé? - giọng cậu nhẹ nhàng, giống như một lời xin phép hơn là đề nghị.

Cô mỉm cười rồi gật đầu.

Con đường về nhà khá vắng, như chỉ có hai người. Đến nhà cô, cậu không vội bảo cô xuống như không muốn xa cô.

Cậu ngập ngừng như thể còn điều gì chưa nói : Em... em vào nhà đi, ngủ sớm nhé !

Cô dịu dàng cười : Anh về cẩn thận nhé, tới nhà thì nhắn em.

Cậu gật đầu. Đợi đến khi cô vào đến nhà mới yên tâm rời đi.

23 : 37

PN aka Bạn Trai🫶
Anh về tới nhà rồi nhé.

Nhà báo tương lai kiêm
đầu bếp ngủ ngoan.

________________________________

Nguyễn Thanh Phúc Nguyên là của t !!!!!!

P/s : Vì sự xuất hiện của bức hình này nên tôi đã phải hoàn thiện chap này ngay trong đêm🤡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro