Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giai Điệu Cho Cậu (1)

🧩Nguyễn Thanh Phúc Nguyên * Reader🦦

Pov : Bạn là bạn thân khác giới của Phúc Nguyên aka p 27 chữ n.

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn
Tớ vô top 30 rồi.

You
Aaaaaa
Happy bạn tuii.

Cô và Phúc Nguyên là đôi bạn thân suốt những năm cấp ba. Sau khi lên đại học, họ đi về hai hướng khác nhau, cậu tiếp tục nuôi dưỡng đam mê ca hát của mình, còn cô gái ấy lặng lẽ bước về phía những câu chuyện chưa kể trong giấc mơ làm báo. Tuy vậy, tình bạn của họ vẫn luôn thân thiết như những năm tháng trước đó.

Dù lịch học lệch nhau, nhưng cả hai vẫn giữ thói quen nhắn tin với nhau thường xuyên, khi là một bài hát cậu vừa viết xong, khi là một bức ảnh cô mới chụp giữa bộn bề cuộc sống. Hay đôi khi chỉ đơn giản là hỏi thăm, quan tâm lẫn nhau, không ít, không nhiều, vừa đủ để không lạc nhau giữa một thành phố quá rộng.

Đặc biệt trong mối quan hệ của hai người thân thiết đến mức cô luôn là người đầu tiên nghe những bản demo của cậu. Họ gọi nhau là bạn thân dù thỉnh thoảng, trong những khoảng lặng ngắn ngủi giữa một đoạn nhạc hay một buổi chiều rảnh rỗi, cô vẫn thường tự hỏi : Có phải có những lúc trái tim mình đã rung động?

Nhưng rồi nghĩ đến tình bạn tươi đẹp và vô cùng trong sáng ấy, cô lại gạt bỏ suy nghĩ của mình, tốt nhất chỉ nên làm bạn, chỉ như vậy mới có thể lâu dài.

Cô gái nhỏ bé ấy chính là người đã chứng kiến dự nỗ lực của cậu trong suốt quãng thời gian trở thành top 30 Tân Binh Toàn Năng. Dù tin tưởng vào tài năng của cậu nhưng không thể không lo lắng. Nhưng rồi cuối cùng, cậu cũng lọt top 30 khiến cô vô cùng vui sướng và tự hào về "thằng cốt" của mình.

***
Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày Phúc Nguyên tham gia chương trình, dù bận rộn học tập cả về nhảy lẫn hát nhưng sau cả một ngày dài, cô luôn nhận được tin nhắn từ cậu. Có thể là lời tâm sự của một người đang rất mệt mỏi, cũng có thể là lời hỏi thăm, an ủi lẫn nhau.

Dù bận nhưng chẳng khi nào cô bỏ lỡ chương trình phát sóng có bạn mình trên đó.

You
Tập nay cậu thể hiện tốt đó.
Tiếp tục cố gắng.

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn
Ok nà

Nhà báo tương lai bận đến
thế cũng coi tớ hả.

You
Trời ơi bạn tớ trên đó
mà tớ kh coi sao được.

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn
Good bro

You
Thế nay sao, ổn kh

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn
Cũng ok
Enjoy thôi dù hơi mệt tí

You
Cố lênnn

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn
Tớ biet roi

***
Vào kì nghỉ.

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn
Mai tớ về Đà Lạt.

You
Ủa sao tự nhiên về?

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn
Được nghỉ màa.

You
Má tớ tưởng cậu bị loại=))))

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn
Cha ơi cha.
Cậu có buổi nào không có tiết không
Về nhà chơi.

You
Chắc không duoc rồi
Cậu cứ về đi.

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn
Hơi buồn đấy.

Đọc dòng tin nhắn ấy, cô có phần đứng hình rồi phân vân liệu có nên về không. Trùng hợp, ngày mai cũng không vướng bận việc gì, thôi thì về nhà dù sao cũng một công đôi việc.

You
Thôi mai về.

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn
Biet mà cậu có bao giờ xa tớ được đâu=))

You
Chứ hơn 2 tháng nay cậu ở
trong đó có gần tớ hả😇

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn
Ủa quên
Thôi không sao mai gặp cậu.

Nói là làm, chiều hôm ấy, cô về Đà Lạt. Không ngoài dự đoán, Phúc Nguyên đã đánh lẻ với anh em để đi dạo cùng cô. Cái thời tiết khá lạnh của đất Đà Lạt hôm nay dường như lạnh đến lạ, trên con phố vắng, cả hai cùng bước chậm, nói những câu chuyện mà chỉ hai người được biết. Ở đó chỉ có những câu nói bâng quơ, những tiếng cười nhỏ và những tiếc bước chân vang nhẹ trên con đường lát đá. Bất chợt, một cơn gió nhẹ lùa qua khiến cô khẽ rùng mình, thấy thế, Phúc Nguyên không nói gì, chỉ lặng lẽ gỡ chiếc khăn của mình quấn lên người cho cô, dù hơi vụng về nhưng rất đỗi tự nhiên. Cô khựng lại một nhịp, có lẽ là vì sự dịu dàng trong cả hành động lẫn đôi mắt ấy. Chẳng cần một lời nói nào, chỉ cần một hành động nhỏ ấy đã khiến trái tim cô như bị kéo căng ra. Cũng từ chính giây phút ấy, cô như hiểu ra tình bạn khác giới thật sự không tồn tại, cô thích cậu ấy thật rồi.

Hai người vẫn cứ thế, bên nhau như những người bạn thân thiết cho đến khi Phúc Nguyên chính thức hoàn thành cuộc thi. Chiều hôm đó, cậu đã chủ động hẹn cô đi ăn mừng, cái buổi hẹn mà họ đã hẹn nhau từ trước khi cuộc thi diễn ra mà chưa thể thực hiện. Có lẽ vì cả hai đều thích tự do nên đã chọn một địa điểm ngoài trời, nơi có núi, có sông và cả bãi cỏ xanh mát dưới ánh chiều muộn.

Không như những lần trước, lần này Phúc Nguyên đến từ rất sớm, mọi thứ đã sẵn sàng chỉ còn thiếu một người. Cô bước tới, khuôn mặt rạng rỡ, mái tóc xoã nhẹ bay trong gió. Chiếc váy trắng đơn giản cùng một chiếc túi nhỏ nhã nhặn khiến cô trở nên nhẹ nhàng một cách lạ lùng. Còn cậu, đã ngồi đó, trên tay là chiếc đàn guitar quen thuộc, thứ luôn đi bên cậu những năm tháng qua. Cô chậm rãi tiến lại gần, cũng là lúc giai điệu ấy vang lên.

🎶Now you got me falling over and over again
(Cậu làm trái tim tớ điên đảo hết lần này đến lần khác)

🎶I'm trying see if we can be more than friends
(Liệu rằng đôi ta có thể hơn cả tình bạn này không)

🎶Can't leave these feelings for you
(Không thể nào bỏ mặc đoạn tình cảm tớ dành cho cậu)

🎶Just up to chance, im tryna see if we can be more than friends?
(Chỉ cần có cơ hội, tớ muốn biết liệu chúng ta có thể hơn cả tình bạn không?

Cũng như trong truyền thuyết, Phúc Nguyên hát tiếng anh chính là "thần". Từng ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, từng câu hát ngân lên đầy cảm xúc, từng nụ cười và đến cả ánh mắt nhìn cô cũng khiến cô như rụng rời.

Bản nhạc kết thúc, cô có phần bối rối vì không nghĩ cậu sẽ chào đón cô bằng bản nhạc này.

Phúc Nguyên : Tớ bảo.

🧩(nữ9) : Cậu nói đi.

Phúc Nguyên : Tớ không kịp sáng tác riêng một bài cho cậu, nhưng bất cứ bản nhạc nào của tớ cũng là giai điệu cho cậu. Hôm nay tớ lấy bài này, cho tớ nợ một bản khác sau này nhé. Tớ... tớ cảm ơn vì cậu đã bên tớ, sau này mong cậu hãy bên tớ với tư cách là bạn gái. Tớ...tớ thích cậu... mất rồi.

Nhìn thoáng qua khuôn mặt ngại ngùng của Phúc Nguyên, cô bật cười vì nó vẫn có nét ngây ngô và hồn nhiên như trước.

🧩: Cậu biết không, trước đây tớ thấy cậu trẻ trâu lắm*cười* .... Tại vì cậu hay trêu tớ, sau đó tớ tưởng cậu sẽ quên tớ cơ, giờ người ta cũng nổi tiếng rồi. Những hành động của cậu dù tớ thấy ra dáng đàn ông rồi đấy nhưng trong mắt tớ sự ngây ngô ngày nào vẫn còn đó. Cứ gọi đấy là dễ thương đi....

Phúc Nguyên : Dễ thương thế có thương không?

🧩: hm...để suy nghĩ nữa chứ. - Cô nói, ánh mắt nhìn xa xăm nhưng giọng thì cố tình trêu ghẹo.

Phúc Nguyên khựng lại. Cậu không giỏi mấy trò đoán ý qua lời nói thế này. Tay cậu nhẹ gảy một dây đàn, cậu nghiêng đầu : "Nhanh xíu đi, tớ sắp hồi hộp mà chết rồi"

Cô vẫn không nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ cúi đầu nghịch ngọn cỏ dưới chân.

🧩 : Cũng không phải... là không thích, chỉ là...được bạn thân tỏ tình...thì lạ quá.

Cảm giác được người con gái trước mặt cũng thích mình, cậu có phần nhẹ nhõm và thoải mái hơn.

Phúc Nguyên : Lạ gì chứ, miễn là cậu đừng bỏ chạy.

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu. Nụ cười trong mắt cô chậm rãi nở ra như nắng cuối chiều.

🧩: Tớ không chạy đâu, tớ cũng thích cậu, bạn...trai!

Phúc Nguyên cười rạng rỡ nhìn cô rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Tình bạn tươi đẹp của năm tháng ấy vẫn tiếp tục tồn tại trong sự hạnh phúc của hai người, bạn đời !

___________________________________

Đáng ra 1 tuần tớ chỉ up 1 chap thuii nhưng tuần này ngoại lệ nhée. Được ủng hộ càng nhiều thì tớ càng có động lực viết !! Yêu thuongg🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro