
Anh Không Lạnh Lùng Đến Thế (2)
Tôi hơi lúng túng, muốn để anh tắm trước vì anh còn dính nước mưa nhiều hơn cả tôi.
Tôi : "H...hay anh tắm trước đi"
Anh : "Đi đi"
Tôi đành nhận lấy bộ quần áo trên tay rồi tiến về phía phòng tắm. Bộ quần áo ấy đơn giản chỉ là một chiếc áo phông trắng và chiếc quần đen không quá ngắn nhưng có điều nó hơi rộng so với tôi. Bước ra khỏi cửa, ngay sofa phòng khách người con trai ấy đã ngồi ngay đó, trầm ngâm lướt điện thoại. Khi thấy tôi, anh đứng dậy không nói gì chỉ chỉ tay về phía ly nước cam được để trên bàn rồi đi vào phòng tắm.
Có lẽ do đêm khuya, cơ thể vốn đã yếu lại vừa dính mưa tôi cảm thấy khá lạnh, ngồi thu mình lại trên ghế và uống ly nước cam ép ấy. Khi anh vừa bước ra khỏi phòng tắm, dù mặc áo phông tôi cũng có thể nhìn rõ các gân tay của anh đang nổi lên. Cùng với đó là mái tóc ướt càng tôn lên vẻ đẹp của người con trai ấy. Thấy tôi có vẻ lạnh, anh vội vàng dẫn tôi vào trong phòng anh.
Anh : "Lạnh thì lên giường đắp chăn"
Tôi : "Vậy... anh ngủ đâu ạ"
Anh không nói gì, hướng ánh mắt sang chiếc ghế sofa cách đó đủ xa khiến tôi càng cảm thấy mình đang làm phiền anh.
Tôi : "Để em ngủ đó đi, phiền anh rồi"
Anh cười nhạt : "Rồi mai bệnh thì ai chịu trách nhiệm"
Tôi : "Không sao đâu ạ"
Anh không quan tâm đến lời nói đó của tôi, cầm vào chiếc điều khiển điều hoà, tăng nhiệt độ rồi tiến về phía ghế sofa. Một lần nữa tôi không được quyết định.
Tôi vẫn cảm thấy lạnh dù đã đắp chăn lên tận cổ, lăn lộn trên chiếc giường tôi vô tình nhìn về phía anh, nhưng anh không còn nằm đó nữa. Tôi nhìn chằm chằm vào đó như thể cố gắng xem có nhìn nhầm không, thì bóng dáng người con trai ấy bước vào từ ban công.
Anh : "Sao chưa ngủ?"
Tôi : "Em không ngủ được"
Anh : "Vẫn lạnh?"
Tôi chậm rãi gật đầu, lộ rõ vẻ yếu đuối.
Anh tiến tới gần chỗ tôi, thấy người tôi lạnh toát nhưng cũng chẳng còn cách nào, đành lấy chiếc chăn anh vốn định đắp đến đắp nốt cho tôi. Bằng một năng lực siêu nhiên nào đó, tại khoảnh khoắc này trái tim tôi như đập nhanh hơn, bót nghẹn hơi thở, tôi đã thích anh sâu đậm đến vậy sao.
Tôi : "E...em xin lỗi vì đã nói ra điều này, dù sau đó có thế nào...cũng xin anh đừng trách em. Em...em thực sự th...ích anh"
Anh : "Mê sảng cỡ vậy"
Tôi muốn hét lên với anh rằng tôi vẫn đủ tỉnh táo nhưng chẳng thể làm được, cơ thể cũng dần mềm nhũn đầy sự mệt mỏi. Tôi chỉ nhớ sau đó anh leo lên giường, nằm ngay cạnh và ôm chặt tôi vào lòng. Hơi thở của anh phả vào tai tôi, cảm nhận được từng hơi ấm của người con trai ấy như đang dần truyền sang cho tôi.
Đến sáng hôm sau thức giấc, tôi vẫn đang nằm trong cái ôm ấm áp ấy nhưng tôi còn chưa có được một thân phận rõ ràng. Nghĩ là làm, tôi đẩy người con trai đang ôm tôi thật chặt đó ra. Nhưng cơ thể cứ yếu đuối đến lạ thường mà chẳng thể nhúc nhích.
Anh ta mắt vẫn nhắm nghiền : "Đừng quậy, ngủ tiếp đi, tí anh xử lí em sau"
Xử lí? Chẳng phải tôi mới đang là người bị lợi dụng hay sao?
Tôi : "Nhưng mà anh hút thuốc sao? Qua em thấy mùi ám trên áo anh"
Anh : "Um, gọi là thỉnh thoảng"
Tôi : "Đừng hút nữa, không tốt"
Anh nhẹ nhàng gật đầu, mắt vẫn nhắm như một con sâu lười.
Tôi : "Dậy đi, em còn phải đến công ty"
Anh bừng tỉnh nhưng vẫn cố giữ lấy tôi : "Bệnh mà, nay nghỉ đi"
Tôi : "Không đ..."
Anh chặn lời tôi : "Quá được, giờ nằm đây, anh đi mua cháo cho em"
Tôi chưa kịp phản ứng, anh đã nhanh như cắt đi ra khỏi phòng. Thấy thế, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, lấy lại bộ quần áo tối qua đã khô, thay rồi bước ra khỏi phòng. Nhưng không dễ dàng như tôi tưởng, tôi còn chưa kịp bước đến cửa phòng khách anh đã mở cửa bước vào, trên tay còn cầm bịch cháo đã mua cho tôi.
Tôi lúng túng lên tiếng khi thấy anh nhìn tôi : "A...anh...anh đi nhanh vậy ạ?"
Anh cười mỉm đáp : "Em định chơi trò bỏ trốn hả"
Tôi lé tránh ánh mắt anh : "Đâu...đâu có..."
Không để tôi nói thêm, anh tiến tới đưa tay lên chạm nhẹ vào chán tôi rồi hướng ánh mắt đầy ân cần nhìn xuống, nhẹ nhàng đáp : "Vẫn hơi sốt nhẹ, anh mua cho em rồi, ăn đi rồi uống thuốc. Sáng nghỉ, muốn thì chiều anh đưa em đi làm"
Vẫn là hành động tự quyết định ấy nhưng sao lần này anh dịu dàng đến lạ khiến tôi không hề cảm thấy khó chịu. Thậm chí anh còn ân cần đút từng miếng cháo cho tôi dù tôi đã hết sức ngăn cản.
Tôi vừa ăn hết một nửa bát cháo đó, vì nhất quyết không chịu ăn nữa nên anh cũng đành mềm lòng không ép tôi ăn tiếp. Anh đã dùng ánh mắt ấy nhìn tôi khá lâu, tôi cảm nhận được ánh mắt ấy không hề hung dữ và lạnh lùng như trước mà như mang một tia nắng đến.
Không khí gượng gạo ấy cuối cùng cũng bị cắt bởi lời nói có phần hơi trầm của anh : "hm...anh...anh có thể...bước vào cuộc đời em với tư cách một người bạn...trai không?"
Tôi không bất ngờ là mấy bởi lẽ lời nói ấy tôi đã thú nhận hết với anh vào đêm qua, đây dường như cũng là câu nói tôi mong chờ nhất đến từ anh.
Tôi : "Vậy là đêm qua anh không nghĩ những lời nói của em là do mê sảng sao?"
Anh dịu dàng nhìn tôi : "Nhóc con, anh tin hết đấy, nhưng chẳng phải lời nói đó nên xuất phát từ anh sao?"
Tôi cười đáp : "Nhóc con? Em chỉ ít hơn anh có một tuổi thôi đó"
Anh bật cười thành tiếng : "Thế nhóc con chỉ ít hơn anh có một tuổi có đồng ý làm bạn gái anh không?"
Tôi chìm đắm trong hạnh phúc, chỉ biết gật đầu rồi sà vào lòng anh như một đứa trẻ.
Anh thủ thỉ vào tai tôi mang theo hơi thở ấm áp khiến tôi khẽ giật mình : "chào em, bạn gái"
___________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro