Ngoại Truyện: Mắt Thấy, Tim Hiểu
Cô bé Trình Mẫn, mới 8 tuổi, đứng đối diện với mẹ ruột, tay cầm con dao sắc lạnh. Mẹ cô cầu xin cô giết bà để cứu lấy linh hồn đã lạc lối. Nhưng dù máu trong cô sôi sục, Trình Mẫn không thể ra tay. Thay vì trở thành kẻ máu lạnh, cô chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi vô tận, như thể cả thế giới đang quay lưng lại với mình.
Đứa trẻ ấy, dù chưa hiểu gì, nhưng ngay lúc đó đã nhận ra mình không thể tiếp tục sống như thế này. Nỗi đau, sự bối rối, tất cả khiến cô không còn biết đâu là đúng, đâu là sai.
Và rồi, khi mọi thứ dường như đã tắt lịm, một buổi chiều cô bé khóc thầm trong vườn sau, nỗi lo âu về cuộc sống còn lại, Trình Mẫn nhìn thấy một người lạ.
Người đàn ông đang chạy trốn, mồ hôi đầm đìa, tay ôm một đứa trẻ nhỏ. Chắc chắn họ đang bị truy đuổi.
Không suy nghĩ nhiều, người đàn ông đã trao đứa trẻ cho Trình Mẫn, không kịp nói lời nào, chỉ có đôi mắt của ông ta là đầy sự cầu xin.
- Giữ lấy nó,làm ơn....ta xin cháu
người đàn ông thở hổn hển, giọng đầy lo âu.
Trình Mẫn không kịp phản ứng, chỉ biết vội vã nhận lấy đứa trẻ từ tay ông. Đứa bé đó được cô đặt tên là Tần Vũ, Trình Mẫn đặt tên cho đứa bé là "Tần Vũ", đó có thể là một biểu tượng cho sự bảo vệ, hy vọng và khát vọng tự do của một đứa trẻ không may bị bỏ lại, nhưng cũng là niềm tin về một tương lai tươi sáng hơn. Cái tên mang trong mình một thông điệp mạnh mẽ về việc vươn lên từ khó khăn và tìm kiếm tự do, đồng thời cũng là cách Trình Mẫn thể hiện tình cảm và sự kỳ vọng về em bé mà cô đã cứu sống.
Trong cái khoảnh khắc, dù không nói nên lời, nhưng Trình Mẫn cảm nhận được rằng cô phải bảo vệ đứa trẻ ấy bằng mọi giá. Ngay cả khi không ai bảo vệ cô, cô vẫn có thể cho Tần Vũ một cơ hội.
Thời gian trôi qua, Tần Vũ lớn lên, và Trình Mẫn vẫn tiếp tục giữ kín bí mật. Cô che giấu đứa trẻ này khỏi sự chú ý của cha và dì ghẻ, dù bản thân cô cũng không nhận được sự bảo vệ nào.
Trình Mẫn không một lần bỏ cuộc, dù mỗi lần bị phát hiện hay đánh đập, cô chỉ cắn chặt môi, không nói gì, chỉ chăm sóc Tần Vũ.
Một ngày, khi Tần Vũ đã được ba tuổi, Trình Mẫn mười tuổi, cô quyết định một điều quan trọng. Để bảo vệ đứa bé ấy, cô không thể giữ lại lâu hơn. Thay vì để cho cha giết chú, cô chọn cách đưa Tần Vũ cho người hầu và bảo cô ta ẩm đứa trẻ đi trốn.
Thế rồi, nhiều năm trôi qua, không có tin tức gì về Tần Vũ, Trình Mẫn đã lớn lên và sống một cuộc sống đầy bí mật.
Cho đến một ngày, trên một con phố chật chội, cô bất ngờ va phải một cô gái. Trong khoảnh khắc va chạm, chiếc dây chuyền mà cô gái đeo trên cổ rơi xuống đất. Trình Mẫn cúi xuống nhặt lấy chiếc dây chuyền ấy, và ngay lập tức, một cảm giác quen thuộc dâng lên trong cô.
Cô ngẩng đầu lên và nhìn vào đôi mắt của cô gái. Chúng giống như đôi mắt của đứa trẻ năm nào mà cô đã cứu. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô gái đã biến mất giữa dòng người, để lại Trình Mẫn chỉ với chiếc dây chuyền trong tay.
Trình Mẫn không thể ngừng suy nghĩ về chiếc dây chuyền. Cô biết rằng đứa trẻ đó chính là Tần Vũ, và cô quyết định sẽ tìm kiếm lại cô ấy.
Nhưng chiếc dây chuyền cũng như một phần ký ức đã bị lãng quên bấy lâu, giờ đây bỗng trở thành điều thôi thúc Trình Mẫn tìm lại người em mà bản thân hy sinh tất cả ngày xưa.
Trong khi đó, Tần Vũ cũng nhận ra mình đã đánh rơi chiếc dây chuyền, vật duy nhất mà người chị đã trao cho mình. Cô buồn bã, nhưng không chấp nhận bỏ cuộc. Cô bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, hy vọng rằng chiếc dây chuyền sẽ dẫn cô đến người chị năm xưa.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, cả hai tìm kiếm, như những bóng ma đi qua nhau mà không hay biết. Tần Vũ dần nhận ra rằng, chỉ có chiếc dây chuyền kia mới có thể kết nối cô với Trình Mẫn.
Cuối cùng, trong một buổi sáng đầy ánh nắng ban mai, khi Trình Mẫn đang tìm kiếm trong con phố quen thuộc, cô bất ngờ gặp lại Tần Vũ.
Chiếc dây chuyền đã cho cô câu trả lời. Tần Vũ nhận ra chiếc dây chuyền trên tay Trình Mẫn, thế nhưng không phải bất ngờ mà cô trở nên cáu gắt.
- Cô làm gì vậy hả?
Tần Vũ quát lên khiến cho Trình Mẫn thoáng giật mình.
- Em... Em là ai vậy? Tôi làm gì em?
Nhùn người trước mặt với sự ngơ ngác, điều đó lại khiến cho Tần Vũ thêm bực mình hơn nữa, cô lao đến, giựt chiếc dây chuyền đang trên tay Trình Mẫn ra rồi nhìn cô ấy với vẻ mặt khó chịu.
- Tôi hỏi cô sợi dây chuyền này cô lấy nó ở đâu ra?
Câu hỏi này trực tiếp khiến cho Trình Mẫn nghi ngờ người trước mắt chính là Tần Vũ.
- Tại sao tôi phải nói với em? Nếu tôi nói nó là của tôi thì sao? Em làm gì được tôi à?
Nghe đến đây, Tần Vũ trực tiếp tát vào mặt Trình Mẫn một cái rõ đau. Đến độ sau cú tác ấy nó còn vang lên tiếng chát oan nghiệt.
Giữa phố mà bị tát nhue vậy cũng quá mất mặt nên Trình Mẫn vội kéo Tần Vũ ra chỗ khác, vào một góc hẻm nhỏ mà nói chuyện. Trình Mẫn bây giờ đã là một bác sĩ có tiếng kèm thêm cái tôi cao nên khi bị Tần Vũ tát mình giữa nơi đông người như vậy đã khiến cho cô trở nên tức giận.
- Tôi làm gì cô mà tại sao cô làm như vậy với tôi hả? Biết đấy là giữa đường không? Còn nữa, sợi dây chuyền ấy là của tôi cô tự nhiên giựt lấy là sao hả? Cô thiếu thốn đến nỗi phải đi giựt đồ của người khác như vậy à?
Câu nói như vậy khác nào đang chế nhạo Trình Mẫn? Nghĩ người trước mặt lấy cắp dây chuyền của người chị kia cho mình và còn bảo của bản thân, Tần Vũ ngay lập tức dơ sợi dây chuyền lên mà hét vào mặt Trình Mẫn.
- Tôi nói cho cô biết! Sợi dây chuyền này là vật mà chị Mẫn đã cho tôi! Nó là sợi dây chuyền duy nhất đấy cô biết không hả? Xem lại coi ai mới là người ăn cắp!
Từng câu chữ của người trước mặt, Trình Mẫn điều nghe rõ không sót một chữ. Ban đầu cô còn đang cáu gắt với cô ta nhưng rồi lại chuyển sang vẻ mặt bất ngờ đến độ hai mắt cô mở to.
Trình Mẫn còn tưởng bản thân nghe nhầm cơ chứ, hóa ra chính là Tần Vũ! Bấy lâu nay cô đi tìm em ấy suốt, nay cuối cùng cũng được gặp!! Tính ôm nhau một cái thì Trình Mẫn lại bị Tần Vũ tát cho phát nữa.
- Này, làm gì vậy? Tôi với cô điều là nữ đấy nhé? Lại còn trong hẻm nhỏ, cô tính làm gì tôi à? Này nhé đến cả chị Mẫn còn chưa đụng đến tôi bao giờ nay cô lại dám à!?
Một lần nữa, câu nói ấy khiến Trình Mẫn như hóa đá tại chỗ.
- Tôi...chị Mẫn của em đây!
Không như những gì mà Trình Mẫn mong đợi, Tần Vũ với hai hàng chân mày co lại với nhau đang nhìn về phía mình.
- Này, cô bị ấm đầu à? Quê quá vì nó là của tôi nên cô mới ăn nói như thế à? Này nhé, chị Mẫn của tôi không như cô đâu cái đồ thô tục!
- Thô tục? Này tôi nói em nhé! Em đừng có mà nói bậy, tôi thô tục hồi nào hả? Tôi đây, tôi đây nè, Vương Trình Mẫn đây!
Nghe đến đây, Tần Vũ lại đột nhiên bật cười ha hả.
- Cô nói gì vậy, xin lỗi nhưng đến cả họ tên chị Mẫn tôi lại không biết. Hôm nay cứ coi như là ăn xuôi đi, được rồi...tôi về...dù gì cũng tìm được nó rồi.
- Vương Trình Mẫn à....?
Chợt Trình Mẫn nghe Tần Vũ thì thầm tên mình thoáng đã khiến cô giật mình.
______
Kể từ khi gặp lại Tần Vũ, Trình Mẫn đã không thể ngừng suy nghĩ về những lời mà cô ấy nói. Vương Trình Mẫn? Cái tên ấy vẫn văng vẳng trong đầu Trình Mẫn, nhưng sự bất ngờ và sự khó xử từ cuộc gặp gỡ vẫn khiến trái tim cô loạn nhịp.
Sau cuộc gặp gỡ đầu tiên đầy bối rối, Trình Mẫn không thể dứt ra khỏi cảm giác như mình đã thiếu sót điều gì đó. Đôi mắt của Tần Vũ, ánh nhìn ấy, sao mà quen thuộc đến thế, nhưng cô không thể lý giải được. Cảm giác như cả quá khứ và hiện tại đều hòa vào nhau, một khúc mắc chưa được tháo gỡ.
Ngày qua ngày, trong lòng Trình Mẫn vẫn thôi thúc ý muốn tìm lại Tần Vũ. Cô đi tìm cô bé, nhưng tất cả chỉ như những mảng ký ức mơ hồ, một chút hy vọng và niềm tin chẳng biết khi nào sẽ được thực hiện.
Trong khi đó, Tần Vũ vẫn không hiểu hết những gì vừa xảy ra. Cô gái tự nhận là "chị Mẫn" đã làm cô hoang mang, nhưng trái tim cô lại đầy những nghi vấn không thể giải đáp. Cái tên Vương Trình Mẫn, liệu có phải là người chị mà cô luôn nhớ đến không?
Mỗi lần nghĩ về Trình Mẫn, Tần Vũ lại cảm thấy như một phần trong mình chưa bao giờ được đầy đủ, vẫn còn thiếu một điều gì đó. Đó là lý do mà cô quyết định một lần nữa đi tìm kiếm, hy vọng rằng chiếc dây chuyền sẽ dẫn cô đến sự thật.
_____
Hôm nay Trình Mẫn lại đột nhiên có một ca bệnh nhân mới, nghe nói người này bị tai nạn và nhập viên tại bệnh viện mà cô đang làm.
Tiếng lộc cộc của giày cao gót đã dừng lại trước cánh cửa phòng 230, nay cô đến đây là vì bệnh nhân này vào viện trong tình trang mất ý thức nên vẫn chưa có thông tin về cô ấy, thành ra bây giờ cô phải vào để xin hồ sơ lý lịch vì nghe y tá điều dưỡng bảo bệnh nhân này đã tỉnh.
- Bác sĩ đến đây! Được rồi, chào cô hôm nay tôi đến để xin hồ sơ lý li-
Vừa đưa mắt lên người bệnh, Trình Mẫn lại một lần nữa chết đứng. Người nằm trên đấy chính là Tần Vũ! Chợt lòng Trình Mẫn lại nổi lên sự sợ hãi và lo lắng cho Tần Vũ đến lạ thường.
Quay lại với Tần Vũ, cô không thể nhớ rõ nguyên nhân cụ thể khiến cô bị tai nạn, nhưng cơn đau nhức hiện tại dường như là một lời nhắc nhở về những lựa chọn mà cô đã làm.
Cô nhớ lại buổi tối hôm đó, khi đang cố gắng điều tra thêm về một tổ chức tội phạm mà cô đang theo dõi. Cô đã đột nhập vào một khu vực nguy hiểm, nơi mà những người có quyền lực đang buôn bán thông tin bất hợp pháp.
Sự quyết tâm trong lòng cô, mong muốn trả thù những gì Trình Mẫn đã phải chịu đựng, khiến cô lao vào nhiệm vụ mà không nghĩ đến hậu quả.
Trong một khoảnh khắc thiếu cảnh giác, một chiếc xe hơi đã lao đến, đâm vào cô khi cô đang rời khỏi khu vực đó. Tần Vũ chỉ kịp nhìn thấy một ánh đèn sáng loáng trước khi cô cảm nhận được cơ thể mình bị hất văng. Mọi thứ tối sầm lại và cô ngất đi ngay sau đó.
Khi tỉnh dậy, cô cảm thấy cơn đau khắp người, máu vương vãi khắp nơi và cảm giác buồn nôn bao trùm. Mắt cô mờ đi, đôi tay run rẩy, nhưng trong cái đau đớn dữ dội đó, có một thứ khiến cô thấy tỉnh táo lại: chiếc dây chuyền mà Trình Mẫn đã trao cho cô khi còn là một đứa trẻ, vẫn nằm chặt trong tay cô.
Cô cảm nhận rõ ràng nó, dù tay cô không còn đủ sức để siết chặt nữa. Và rồi, một ký ức ùa về.Cơ duyên gặp lại Trình Mẫn
Trong khi cô cố gắng lấy lại ý thức, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn mờ ảo. Một người phụ nữ với ánh mắt sắc lạnh và sự quyết đoán không thể nhầm lẫn. Cô bé ngây thơ ngày xưa, giờ đây đã trở thành một bác sĩ, đầy vẻ mạnh mẽ và đầy quyền lực.
Trình Mẫn xuất hiện như một bóng ma trong cuộc đời Tần Vũ. Dù Tần Vũ đang mơ màng trong cơn đau đớn, sự hiện diện của Trình Mẫn vẫn là một dấu ấn rõ ràng trong ký ức của cô.
Trái tim Tần Vũ đập mạnh khi cô nhận ra ngay lập tức người phụ nữ ấy chính là Trình Mẫn - chị Mẫn mà cô đã tìm kiếm suốt bao năm qua.
Cảm giác đau đớn lại càng sắc nhọn hơn, nhưng trái tim cô lại đập nhanh hơn khi nghe thấy giọng Trình Mẫn.
- Em tỉnh rồi, đừng lo. Tôi sẽ cứu em thôi.
Khi nghe những lời đó, Tần Vũ không thể kìm được sự nghẹn ngào trong cổ họng. Cô cố gắng lên tiếng, dù chỉ là một lời yếu ớt:
- Chị... chị là Mẫn... phải không?
Nhận ra nhau giữa cơn đau
Cơn đau dâng trào trong người, nhưng Tần Vũ cảm thấy như thời gian ngừng lại khi nhìn thấy Trình Mẫn. Những ký ức của họ, những ngày tháng đau khổ, sự hy sinh của Trình Mẫn dành cho cô như trở lại, sống động trong tâm trí Tần Vũ.
Cô mơ hồ nhận ra rằng chính chị Mẫn ấy, người đã bảo vệ cô khi còn bé, người đã cứu cô, chính là người đang đứng trước mặt cô, ngay lúc này.
- Chị... Mẫn... sao chị lại ở đây...?
Tần Vũ thều thào, không còn đủ sức để kiểm soát cảm xúc.
Trình Mẫn nhìn cô, đôi mắt đầy sự đau đớn và nỗi lo lắng.
"Em bị tai nạn.... Tôi nghĩ là em nên chấn tĩnh lại bản thân để nhanh chóng hồi phục.
Tần Vũ cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm trong lời nói của Trình Mẫn, và trong giây phút đó, mọi sự căng thẳng, sự đau đớn về thể xác dường như tạm thời biến mất. Mặc dù trong cơ thể cô vẫn đang chịu đựng cơn đau, nhưng trái tim cô lại thấy nhẹ nhõm. Cô nắm chặt chiếc dây chuyền trong tay, không muốn buông ra.
- Chị... là Mẫn, đúng không? Chị Mẫn mà em đã tìm bao lâu nay...Là chị, là chị phải không?
Trình Mẫn khẽ lắc đầu, đôi mắt đẫm lệ, và cuối cùng cô không thể ngừng nở một nụ cười nhẹ.
Lần đầu tiên sau bao năm, cô cảm nhận được sự đoàn tụ trong lòng mình. Mọi thứ đã vượt qua những năm tháng đau thương, và giờ đây, chỉ còn lại họ - hai người đã từng rất gần, nhưng lại lạc mất nhau suốt bao lâu.
Cả hai đều im lặng trong giây lát, nhìn nhau như thể chỉ có thể hiểu được nhau trong im lặng. Tần Vũ có thể cảm nhận được sự bao bọc và tình thương của Trình Mẫn, người mà cô đã từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại. Trái tim cô bỗng chùng xuống trong niềm vui nhẹ nhàng, mặc dù cơ thể cô vẫn còn đau đớn không nguôi.
Và trong khoảnh khắc đó, giữa cơn đau, Tần Vũ nhận ra rằng Trình Mẫn chính là người đã bảo vệ cô, đã cho cô cơ hội sống, và rằng họ sẽ không bao giờ chia lìa nữa.
- Chị là chị Mẫn cơ mà.....!
- Xin lỗi...
Tần Vũ cố hết sức mà giơ cánh tay yếu ớt của mình ra mà nắm chặt lấy cánh tay của Trình Mẫn.
- Xin chị...nếu là chị.... Hay nói cho em biết, em đã đợi chị rất lâu rồi...chị Mẫn.
Thế nhưng Tần Vũ không hề biết Trình Mẫn lúc này đang quay lưng với mình cũng đã đẫm lệ. Cô vui lắm vì được gặp lại Tần Vũ nhưng cô sợ, cô sợ em ấy tránh cô vì đã bỏ mặc em ấy suốt nhưng thời gian qua. Khi biết được Tần Vũ nay đã lớn và còn làm một cảnh sát chính trực thì Trình Mẫn vui lắm. Nhưng cô vẫn quyết định trốn tránh....
- Xin lỗi cô, nhưng tôi không phải người cô đang tìm....
Miệng thốt ra những lời cay độc như vậy, nhưng nước mắt Trình Mẫn đã lả chả khiến cho lớ trang điểm của cô cũng bị nhòe đi. Trực tiếp hất tay Tần Vũ ra, xin lỗi rồi bỏ ra ngoài.
Tần Vũ sau khi thấy Trình Mẫn từ chối nhận mình, cô cũng liên tục rơi nước mắt. Tự hỏi Trình Mẫn rốt cục tại sao lại làm như vậy với bản thân mình. Liệu rằng cô ấy đã quyết định từ bỏ mình ngay lúc ấy rồi ư? Ngay lúc tuyệt vọng nhất, Tần Vũ lại thấy sợi dây chuyền - một định mệnh của cả hai phát sáng lên, nó nhue thôi thúc cô phải níu kéo Trình Mẫn lại, bởi vì cô ấy là người mà cô tìm suốt mấy năm qua.
Trình Mẫn bên ngoài cũng đã dưa người vào cánh cửa mà tự trách bản thân tại sao lại nói ra những lời cay độc như vậy.
Chợt, cô nghe thấy tiếng đổ vỡ lớn bên trong. Lo sợ Tần Vũ bị gì, Trình Mẫn bèn mở cửa mà lao vào.
- Tần Vũ!
Trước mặt cô là Tần Vũ đang nằm sõng soài dưới đất, chắc chắn cô ấy vừa cố gắng đi xuống giường cho dù cơ thể vẫn chưa hồi phục.
Tần Vũ sau khi thấy Trình Mẫn vào, cô nhẹ nhàng ngước mặt lên nhìn Trình Mẫn rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng chua chát cùng hàng nước mắt chảy dài trên má.
- Quả thật là chị rồi chị Mẫn.....
Những kí ức ngày xưa ùa về như một cơn sóng mạnh, cuốn đi mọi lo âu, sợ hãi. Tần Vũ, dù đang chịu đựng nỗi đau thể xác, lại cảm thấy trái tim mình ấm lên khi thấy người chị mà mình luôn tìm kiếm bao năm qua đứng trước mặt. Cảm giác ấy mạnh mẽ đến mức khiến cô không thể tin vào mắt mình.
Trình Mẫn nhìn Tần Vũ, đôi mắt chứa đựng sự lo lắng nhưng cũng ẩn chứa cả sự đau đớn, như thể cô đã phải trải qua một quãng thời gian dài để đến được khoảnh khắc này. Cô hạ thấp người xuống, đặt tay lên tay Tần Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve như để xoa dịu mọi cơn đau của cô bé mà cô đã từng cứu.
- Đừng sợ....em sẽ ổn thôi....tôi ....ở đây rồi.
Tần Vũ chỉ biết mỉm cười yếu ớt, nước mắt chảy dài. Đó không phải là sự đau đớn từ vết thương thể xác, mà là sự giải thoát khỏi những tháng ngày tăm tối, là sự tái ngộ với người chị mà cô đã tưởng rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại.
- Chị Mẫn... Em đã tìm kiếm chị rất lâu, em nhớ chị... nhớ đến mức không thể sống thiếu chị.
Câu nói ấy như một lời tỏ tình đầy nghẹn ngào, thể hiện rõ ràng sự khao khát và tình yêu mà Tần Vũ dành cho Trình Mẫn. Cô không còn muốn giấu giếm nữa, không còn sợ hãi.
Trình Mẫn nhìn vào đôi mắt của Tần Vũ, không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cô trong vòng tay. Có lẽ, chỉ có hành động này mới có thể thay thế tất cả những lời chưa nói.
Trái tim cô thổn thức khi cảm nhận được tình cảm của Tần Vũ, nhưng cũng đồng thời là nỗi đau khi nhớ lại những gì cô đã làm với Tần Vũ trong quá khứ.
- Em sẽ không bao giờ phải chịu đựng một mình nữa. Chị sẽ bảo vệ em.
Câu nói của Trình Mẫn không chỉ là lời hứa hẹn mà là cả một lời cứu rỗi. Cô biết rằng dù mọi thứ có khó khăn đến đâu, cô và Tần Vũ đã tìm thấy nhau, và đó là điều quan trọng nhất.
Trong lúc ấy, dù tất cả mọi thứ ngoài kia vẫn còn đầy rẫy bóng tối và hiểm nguy, nhưng đối với Tần Vũ và Trình Mẫn, họ đã tìm thấy một điểm sáng, một chút hy vọng cho tương lai.
Không gian xung quang như dừng lại. Lời nói yếu ớt của Tần Vũ, từng chữ một như là một nhịp đập trong trái tim Trình Mẫn. Cô nhìn vào đôi mắt mờ ảo của Tần Vũ, mắt cô gái ấy như đang tìm kiếm một sự thật, một câu trả lời đã bị chôn vùi trong quá khứ.
Trình Mẫn ngồi xuống cạnh giường bệnh, đặt tay lên tay Tần Vũ, mặc dù biết rằng mọi thứ giữa họ đã thay đổi.
- Đúng vậy, em là Tần Vũ. Chị... chị đã tìm em suốt bao năm qua.....
Giọng của Trình Mẫn nghẹn lại. Cô cảm thấy như mình đang ở một ngã rẽ quan trọng trong cuộc đời, nơi mà mọi quyết định đều sẽ dẫn đến một tương lai khác.
Cô đã sống qua rất nhiều cuộc đấu tranh nội tâm, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ rằng sẽ có một ngày mình đối diện với người em mà mình đã cứu, giờ đây đã là một người mạnh mẽ, quyết đoán và đầy kiên cường.
Tần Vũ, dù trong cơn đau đớn, vẫn cố gắng nhướng mày, đôi mắt cô tràn đầy sự bối rối và nghi ngờ. Nhưng một cảm giác gì đó, một sự thôi thúc không thể lý giải được, làm trái tim cô xao động. Cô đã tìm kiếm, đã hy vọng, và giờ, khi đối diện với người chị đã bao năm qua, Tần Vũ lại không thể ngừng cảm thấy một sự kỳ lạ trong lòng.
-Chị... chị Mẫn, tại sao bây giờ... lại như thế này? Chị có biết em đã phải trải qua những gì không?
Giọng Tần Vũ yếu ớt nhưng đầy đau đớn, như một lời chất vấn, như một tiếng thét trong lòng.
Cô không thể hiểu, tại sao mọi thứ lại trở nên như thế, tại sao Trình Mẫn, người chị đã cứu cô, lại có thể xa cách cô đến vậy. Và tại sao giờ đây, mọi thứ lại khó khăn đến thế.
Trình Mẫn nhìn Tần Vũ, đôi mắt cô đẫm nước mắt nhưng cũng đầy sự kiên định.
-Chị biết em đã chịu đựng nhiều, biết em đã tìm kiếm chị bao lâu nay. Nhưng có một điều, Tần Vũ, chị không thể thay đổi những gì đã xảy ra trong quá khứ. Chị chỉ có thể ở đây, bên em, bây giờ và mãi mãi.
Tần Vũ mỉm cười, dù nụ cười ấy đượm buồn. Cô khẽ gật đầu, dù trong lòng còn nhiều câu hỏi chưa có lời đáp, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, cô đã tìm thấy một phần của mình đã mất từ lâu.
- Chị... Em không cần lời xin lỗi. Em chỉ muốn biết một điều, chị có còn coi tôi là em gái không?
Trình Mẫn không thể nói gì ngay lập tức. Cô chỉ biết lặng im, tay siết chặt tay Tần Vũ.
Giây phút đó, những năm tháng đã qua như ùa về, như một vòng lặp không thể tránh khỏi. Họ không còn là những đứa trẻ ngây thơ ngày nào, nhưng có một điều chắc chắn - tình yêu, dù phức tạp, dù đầy rẫy những nỗi đau, vẫn tồn tại.
Trong phòng bệnh ấy, giữa những vết thương còn chưa lành, Tần Vũ và Trình Mẫn đã tìm lại được một phần của nhau. Một phần của quá khứ mà họ từng chia sẻ, và một phần của tương lai mà họ sẽ bước đi cùng nhau.
Những lời của Trình Mẫn khiến Tần Vũ nghẹn ngào, cô không thể nói thêm gì, chỉ cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay của Trình Mẫn đặt trên trán mình. Một điều gì đó trong lòng cô tan chảy. Dù cô đã phải chịu đựng rất nhiều, nhưng sự hiện diện của Trình Mẫn đã làm cô cảm thấy như mình không cô đơn nữa.
Cả hai ngồi đó, giữa cơn đau đớn và những ký ức chưa được xóa nhòa, nhưng lại có một niềm tin mới, niềm tin rằng dù thế giới này có bao nhiêu đau khổ, họ vẫn sẽ có nhau.
Trong khoảnh khắc ấy, không còn sự sợ hãi, không còn những ký ức tồi tệ, chỉ còn sự hòa hợp giữa hai trái tim đã từng xa cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro