thanh than
họ cũng bất ngờ khi thấy đời tôi đứt đoạn
## [𝘵𝘩𝘢𝘯𝘩 𝘵𝘩𝘢𝘯]
Hình như tôi đã mở mắt ra khi khâm liệm
để nhìn thấy ánh sáng mờ dần sau những lớp áo quan
Họ che mắt tôi bằng khăn trắng, vải voan
"Để nó thanh thản"
Thật ra họ sợ nhìn thấy máu.
Lúc chạm đất, tôi biết mình đã tìm được nơi nương náu
Màu đỏ tươi che khuất nửa đôi mi
vệt nắng vàng nhuốm những đốm li ti
Tôi chìm vào giấc ngủ li bì giữa những tiếng hò reo hỗn loạn.
Chắc
"Tao cứ nghĩ nó còn chẳng biết buồn
Đôi mắt chưa một lần thấy lệ tuôn
Mà sao hôm nay
nó nhìn tao đầy oán hận...?"
Tôi hiểu mà, ai cũng đều rất bận
Đến lễ tang vẫn còn tất bật đấy thôi
Hai bàn tay chắp lại trước di ảnh kẻ đoản mệnh là tôi
nâng lên hạ xuống vội vàng,
được mấy ai thật lòng thương xót?
Tôi lầm lũi leo lên chín tầng cao chót vót
tự do 13 giây,
rồi lại bị vùi xuống đất sâu
Tang lễ qua chắc cũng đã lâu
Bởi vì viếng xong, không ai quay lại nữa
Họ cố tình quên xác thây này mục rữa
phân hủy dần với những cọng tàn hương
Họ cố tình quên đứa bé 17 tuổi dương
không ai nhận mình là kẻ sát nhân máu lạnh...
Đã sớm mai táng tôi trong niềm hiu quạnh
sao giờ lại bắt tôi phải thanh thản ra đi?
.
.
.
.
jonquilles.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro