đừng bỏ e một mình
đừng bỏ em một mình
nắm mồ này lạnh lắm
lũ dòi bọ gặm nhắm
chúng nào có tha em
tình lang, tới mà xem
người chàng yêu mục rửa
xác tan rả hơn nữa
hồn lanh vào gió đông
em nhìn chàng khóc ròng
mắt đỏ hồng tơ máu
nổi niềm cỏi âm ti
ngày chàng bỏ mà đi
em chẳng còn thiết sống
rồi khi tim ngưng động
người thương mới kịp về
chỉ nghe điệu lê thê
tiếng cầu kinh vọng lại
hồn em dần tê dại
giữa chốn đồi vắng tanh
đất một màu cỏ xanh
xào xạc theo hơi gió
mồ trinh thiếu nữ nọ
giữa nghĩa trang lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro