⚫Lạc lối.
Witch ngồi trên giường của hắn, ánh mắt dán vào bức tường trước mặt. Mọi thứ xung quanh im ắng đến lạ, chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cũ trên bàn làm việc. Gã lơ đãng đưa tay lên day nhẹ thái dương, như để xoa dịu cơn đau đầu âm ỉ từ những suy nghĩ không ngừng xoay vòng trong đầu mình.
Hắn nói yêu gã. Một thứ tình yêu mà hắn cho là đúng, nhưng lại đi ngược hoàn toàn với mọi định nghĩa mà Witch từng biết. Tình yêu của Anu giống như chính bản chất của hắn—một thứ gì đó đầy quyền lực, không thể kháng cự, và cũng đầy những ranh giới mờ mịt giữa đúng và sai, thiện và ác.
Gã thở dài, đôi vai khẽ sụp xuống. Mọi thứ quá sức lạ lùng. Từ khi bông hồng đen xuất hiện, cảm giác nghi ngờ đã luôn hiện hữu. Gã biết Anubis không giống những người phàm khác. Gã biết mối quan hệ giữa họ, theo một cách nào đó, không chỉ đơn thuần là thầy trò. Nhưng khi những nghi ngờ ấy được xác nhận, Witch vẫn cảm thấy lạc lõng.
"Thứ tình yêu này...sai trái đến mức nào?"
Witch đứng dậy, không thể để mình chìm đắm trong suy nghĩ nữa. Ánh mắt của gã lướt qua căn phòng, quét từ những ngăn tủ được đóng kín cho đến chiếc bàn làm việc ngăn nắp, không một chút bụi. Đây là lần đầu tiên gã ở đây một mình. Căn phòng của Anu dường như là nơi duy nhất mà hắn không bao giờ cho gã chạm vào hay bước vào khi không có sự cho phép.
Nhưng giờ hắn đã ra ngoài, và gã thì lại không kiềm chế được sự tò mò đang dâng lên trong lòng.
Witch bước tới ngăn tủ đầu giường, khẽ mở nó ra. Mọi thứ bên trong đều được sắp xếp gọn gàng—một cuốn sổ da cũ, vài mẩu giấy da trống, và một cây bút lông ngỗng. Ánh mắt của gã lập tức bị thu hút bởi cây bút.
Cây bút trông cũ kỹ, lớp lông ngỗng đã ngả màu vàng nhạt, thân bút mang những vết xước nhẹ, như đã được dùng qua rất nhiều năm. Gã đưa tay cầm lấy nó, khẽ lật qua lật lại, và ngay lập tức nhận ra nó.
Đây là cây bút tập viết của gã.
Witch ngẩn người, ký ức mờ nhạt về những ngày đầu tiên học viết cùng Anu bỗng ùa về. Lúc ấy, gã vẫn là một đứa trẻ, tay còn nhỏ xíu, cầm cây bút mà cứ loay hoay mãi không biết làm sao để giữ thăng bằng. Anubis, với vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc, đã nắm lấy tay gã, dẫn dắt từng nét chữ đầu tiên.
"Cẩn thận. Viết thế này thì chữ sẽ rõ hơn."
Gã nhớ rõ giọng nói trầm thấp của hắn, đôi tay to lớn và chắc chắn dẫn dắt đôi tay bé nhỏ của gã. Gã cũng nhớ những lần bị quát vì chữ viết xấu, nhưng mỗi lần như vậy, hắn vẫn kiên nhẫn ngồi lại, chỉ bảo từng chút một.
Witch đặt cây bút xuống bàn, lòng bỗng trào lên một cảm giác phức tạp. Tại sao hắn vẫn giữ nó? Một cây bút cũ kỹ không còn giá trị gì, tại sao hắn lại cất giữ nó cẩn thận như vậy?
Gã lục lọi thêm một chút, nhưng ngoài cây bút, chẳng có gì khác thực sự thu hút sự chú ý. Căn phòng của Anu gọn gàng đến mức kỳ lạ, không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy đây là nơi ở của một người phàm bình thường. Mọi thứ ở đây đều có vẻ như được sắp xếp với mục đích—không dư thừa, không vô nghĩa.
Gã thả mình ngồi lại xuống giường, bàn tay khẽ mân mê cây bút. Trong lòng gã là một mớ cảm xúc hỗn độn, vừa tức giận, vừa khó hiểu, lại xen lẫn một chút tiếc nuối không thể gọi tên.
Anubis yêu gã, theo cách mà hắn cho là đúng. Nhưng Witch không thể chấp nhận điều đó. Thứ tình yêu ấy khiến gã cảm thấy bị phản bội, như thể mọi thứ giữa họ từ trước đến giờ đều bị nhuốm màu bởi một sự thật sai lệch.
"Ngươi giữ cây bút này để làm gì? Là để nhắc nhở bản thân rằng ta chỉ là một đứa trẻ mà ngươi mang về, hay là để giữ lấy thứ gì đó của ta cho riêng mình?"
Tiếng gió bên ngoài thổi mạnh hơn, khiến căn phòng lạnh lẽo hơn một chút. Witch đứng dậy, đặt cây bút trở lại ngăn tủ, đúng vị trí mà gã tìm thấy nó. Có lẽ, gã không nên tìm hiểu quá nhiều. Có lẽ, một số câu hỏi tốt hơn là nên để chúng không có lời giải.
Dẫu vậy, gã biết rằng mọi thứ giữa gã và Anu đã thay đổi. Gã không còn là đứa trẻ năm nào, còn hắn...hắn chưa bao giờ thực sự là con người.
Witch bước tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Tuyết vẫn rơi dày, phủ trắng cả con đường. Gã đứng đó, im lặng một lúc lâu, để mặc những suy nghĩ tiếp tục giằng xé trong đầu.
Bên ngoài, tiếng gió thổi mạnh hơn, như muốn nhấn chìm cả thế gian trong sự tĩnh lặng băng giá. Witch ngồi lại trên giường của hắn, nhìn chăm chăm vào cây bút lông ngỗng đặt trên bàn.
Dù không muốn thừa nhận, gã biết rõ: thứ cảm giác gã dành cho Anu cũng không đơn giản như gã vẫn nghĩ.
Một tiếng động nhỏ vang lên từ phía cửa, và gã quay lại, trái tim khẽ giật thót.
Anubis đã về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro