Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thủ Lễ (Kết cục)

Author: beibei的秋天
Editor: D

Bán thực tế
Dòng thời gian không có cơ sở

"Em đã đặt vé cho sáng mai.", "Ân."

Căn phòng lại yên tĩnh hơn nữa, trước đây Tôn Nhuế ghét nhất những khoảnh khắc xấu hổ như này, nhưng bây giờ, cô ấy không thể nói được lời nào, cách đây không lâu lời nói của Khổng Tiếu Ngâm rất rõ ràng, như thể một chậu nước lạnh dập tắt đi mọi mong đợi của cô về chuyến đi đến Thái Lan này, không mong đợi? Thật ra cũng không được tính, Tôn Nhuế nghĩ như này, thực sự trước khi tới đây cô đã đoán trước hàng nghìn kết quả, nhưng sau khi tuyên án, thì thực sự không cam tâm. "Khổng Tiếu Ngâm!" Cuối cùng, Tôn Nhuế đã lên tiếng. "Ân?", "Chúng ta... vẫn là bạn bè chứ? Chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau chứ!" Câu tiếp theo của Tôn Nhuế dường như khiến bản thân vui lên một chút, nó cũng khiến mũi của Khổng Tiếu Ngâm hơi cay. Cô ấy nhéo cánh tay của Tôn Nhuế - người lúc này đang ngồi trên mặt đất thu dọn hành lý, "Làm gì vậy? Tỷ thuyết phục em trở lại làm việc rồi chị lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với em?" Tôn Nhuế nghe hồi đáp khẳng định, đôi chân mày cau lại đã thả lỏng.

Nhìn thấy bộ dạng của Tôn Nhuế, Khổng Tiếu Ngâm vẫn cảm thấy mềm lòng, "Này, buổi tối có muốn náo nhiệt chút không?", "Chị muốn làm gì?"

Tôn Nhuế đứng trong quán bar đinh tai nhức óc, mới biết những gì "thú vị" mà Khổng Tiếu Ngâm nói là gì, trước đây ở Trung Quốc, mặc dù Khổng Tiếu Ngâm thường quẩy trên sân khấu, làm cho fans cảm thấy như đi đến hộp đêm, nhưng do thân phận thần tượng, từ trước đến nay Khổng Tiếu Ngâm chưa bao giờ đến một nơi như vậy. Bây giờ ở nước ngoài, hầu như không ai biết họ, vì vậy Khổng Tiếu Ngâm đã thả cửa. Mặc dù Tôn Nhuế rất thích náo nhiệt, nhưng hôm nay bản thân chưa tỏ tình thì đã bị Khổng Tiếu Ngâm an bài rõ ràng, không có ý định cùng nhau quẩy, chỉ ngồi trên ghế nhìn cô gái đó trên sàn nhảy.

Khổng Tiếu Ngâm đã vui chơi thỏa thích, tối muộn hai người mới về đến cửa khách sạn, "Ayya, không ổn rồi, mệt quá, Tôn Nhuế em đến cửa hàng tiện lợi mua cho chị chai nước đi!", "Chị uống chưa đủ sao?", "Mau đi đi! Nhanh đi mua cho chị!" Tôn Nhuế trêu chọc Khổng Tiếu Ngâm, cô vẫn đang tìm kiếm cửa hàng tiện lợi, cách đó không xa nhìn thấy bảng đèn sáng, "Vậy thì chị chờ em ở đây, đừng đi đâu! Đừng đi đâu đó!", "Ayya! Ngay trước cửa khách sạn thì có thể làm gì chứ, nhanh lên, khát chết rồi!", Khổng Tiếu Ngâm giục Tôn Nhuế nhanh chóng đi mua đồ uống, thấy Tôn Nhuế lon ton chạy lại một cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.

Tôn Nhuế lấy hai chai Cola trên kệ, chuẩn bị thanh toán thì nhìn vào tủ lạnh, liền thuận tay lấy thêm hai gói nho lạnh, sau khi thanh toán xong rời cửa hàng tiện lợi nhìn lại nơi Khổng Tiếu Ngâm đang đứng đó, chính là không biết phát sinh sự tình gì.

Khi Tôn Nhuế chạy đến bên cạnh Khổng Tiếu Ngâm những tên côn đồ đó đã từng bước tiếp cận Khổng Tiếu Ngâm, Tôn Nhuế chưa bao giờ nghĩ rằng mình cũng là nữ hài tử, không biết sức mạnh đến từ đâu, nên đã đẩy mạnh nam nhân đứng gần Khổng Tiếu Ngâm nhất nói: "Chị không sao chứ!" Tôn Nhuế an ủi Khổng Tiếu Ngâm, tự trách bản thân không nên để nàng một mình đi mua đồ. Nam nhân bị đẩy ngã nói đầy tiếng Thái nghe không hiểu gì, đứng dậy tiến từng bước về phía bọn họ, lần phản đòn này của Tôn Nhuế đã bị người đàn ông nắm chặt cổ tay, dù sao cô ấy cũng chỉ là một nữ hài tử.

"Tôn Nhuế!" Khổng Tiếu Ngâm bước tới muốn kéo người đàn ông để hắn ta buông cổ tay Tôn Nhuế ra, cổ tay của Tôn Nhuế nhìn mắt thường thấy rõ đã đỏ đã tím, như thể nó sẽ bị bóp nát bởi người đàn ông kia trong giây tiếp theo "Đừng đến đây! Khổng Tiếu Ngâm!" tiếng hét của Tôn Nhuế không chỉ ngăn cản bước chân của Khổng Tiếu Ngâm, mà cũng khiến người đàn ông kia chết lặng. Tôn Nhuế nhân cơ hội ôm lấy eo hắn ta, lấy đà đẩy hắn ra xa làm cả hai cùng ngã xuống đất, "Chạy đi! Khổng Tiếu Ngâm!"

Khổng Tiếu Ngâm sau cùng vẫn không bỏ chạy, cảnh tượng trước mặt làm nàng sợ hãi đến mức không thể di chuyển, may mắn thay sự việc phát sinh ngay trước cửa khách sạn nơi hai người ở. Tiếng hét của Tôn Nhuế cuối cùng đã thu hút được an ninh khách sạn, người đàn ông người gây sự bị an ninh khách sạn chế ngự, sau khi rõ chuyện thì mới biết là từ quán bar đó ra, trong quán bar đó hắn cứ nhìn chằm chằm vào Khổng Tiếu Ngâm, còn đi theo đến cửa khách sạn, hắn cũng đã say rượu, làm chuyện hồ đồ. Do tình trạng hiện tại của Tôn Nhuế, khách sạn đã bồi thường, bọn họ cũng không truy cứu đến cùng, suy cho cùng sự tình này đối với ai cũng không phải là chuyện tốt.

"Khốn kiếp! Tên khốn kiếp đó!" Tôn Nhuế quay lại phòng ném cái áo khoác mỏng bẩn vào thùng rác, vừa rồi ngã xuống người đã dính đầy bùn, ngày mai sẽ bay rồi, bản thân cũng lười giặt giũ, một số chỗ khuỷu tay đã bị mòn, dứt khoát ném chúng đi. Tôn Nhuế đang mặc một chiếc áo hai dây nhỏ bên trong, vết trầy xước trên cánh tay của trở nên rõ ràng hơn sau khi cởi áo khoác. Khổng Tiếu Ngâm lấy cồn trong túi y tế mà khách sạn đưa cho lúc nãy ra, tỏ ý kêu Tôn Nhuế cầm lấy, nàng thì tháo cuộn băng ra, nhưng chai cồn vừa đặt vào tay Tôn Nhuế, liền rơi xuống đất.

Khổng Tiếu Ngâm ngạc nhiên nhìn Tôn Nhuế đang ngồi xổm xuống nhặt chai cồn, vì tay của Tôn Nhuế rất run đến mức không cầm nổi chai cồn, lúc đầu Khổng Tiếu Ngâm nghĩ rằng vì Tôn Nhuế bị thương quá nặng, nhìn kỹ hơn thì nhận ra rằng tay bị thương là tay kia.

"Tay của em...", "Không không... không sao, có lẽ là do vừa rồi bị ngã!" Rõ ràng là trên bàn tay đó không có vết thương, khi đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Tôn Nhuế Khổng Tiếu Ngâm chợt hiểu ra điều gì đó, nhẹ nhàng tiến đến vòng tay ôm lấy Tôn Nhuế người đang ngồi xổm trên mặt đất.

Vai của Tôn Nhuế dựa vào lồng ngực Khổng Tiếu Ngâm, cô được Khổng Tiếu Ngâm ôm trong lòng, mùi hương quen thuộc ập đến, khiến cảm xúc kiềm chế bắt đầu bùng nổ, "Khổng Tiếu Ngâm chị có phải là đồ ngốc không? Em để chị chạy tại sao chị lại không chạy! Chị có biết...Chị có biết không... em đã...em đã sợ như thế nào..." Tôn Nhuế trong vòng tay nàng khóc như một hài tử, dường như đây lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Nhuế khóc thương tâm như vậy sau đêm hôm đó, bàn tay run rẩy vừa rồi không phải vì bị thương, mà là vì sợ hãi, Tôn Nhuế sợ tới chết, cô ấy sợ mình chậm một bước, sợ bản thân rụt rè hơn một chút; sợ sức lực của mình ít hơn một chút; càng sợ bản thân yêu Khổng Tiếu Ngâm ít hơn một chút...

Tiểu Sư Tử khóc đã đủ liền bị Khổng Tiếu Ngâm kéo ngồi trên giường xử lý vết thương, mặc dù vẻ mặt đau đớn nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, miệng cũng không dám kêu lên, "Nếu sớm biết thì đã cùng bọn họ uống rượu, cũng không đau như cồn này!" Khổng Tiếu Ngâm vừa nói vừa thổi vào vết thương của Tôn Nhuế, "Không sao, vết thương nhỏ!" Tôn Nhuế lãnh đạm nói.

"Lần sau gặp phải loại chuyện này, em không được phép xông lên! Em cũng là nữ hài tử." Khổng Tiếu Ngâm xoa xoa rượu thuốc lên cổ tay có phần sưng tấy của Tôn Nhuế, nghiêm túc nói: "Vậy còn chị thì sao? Em không thể để chị một mình ở đó mà không quản!", "Em có thể hô hoán người tới a!", "Vậy em để chị hô hoán người đến, chị đã không..." Tôn Nhuế nhìn Khổng Tiếu Ngâm từ từ cúi đầu xuống, nửa sau của câu cũng càng lúc càng nhỏ.

"Lần sau em vẫn sẽ làm như vậy, Khổng Tiếu Ngâm!" Khi Khổng Tiếu Ngâm đứng dậy cất túi sơ cứu nghe thấy giọng của Tôn Nhuế ngay sau lưng, "Em có phải là đồ ngốc không? Sự tình hôm nay không thể trách em!" Khổng Tiếu Ngâm cảm thấy Tôn Nhuế sau khi trở về luôn tự trách mình, "Hôm nay chính là trách em! Em không nên để chị đứng một mình ở cửa khách sạn, em nên cùng chị đi đến cửa hàng tiện lợi, không đúng! Em nên đưa chị vào khách sạn trước!"

"Em vĩnh viễn vĩnh viễn, không bao giờ khiến chị gặp nguy hiểm nữa, Khổng Tiếu Ngâm, em thề!" Vẻ mặt nghiêm túc của Tôn Nhuế, rốt cuộc khu vực mà Khổng Tiếu Ngâm bí mật nhốt một năm trước đã được nới lỏng, mỉm cười hỏi: "Ngay cả khi là bạn bè?" Tôn Nhuế nhìn vào đôi mắt tươi cười của Khổng Tiếu Ngâm, nghe thấy ý tứ trong lời nói của nàng, kiên định nói: "Không chỉ là bạn bè!"

"Tôn Nhuế em có nhớ, chúng ta đã theo hướng dẫn viên du lịch đến lớp học nghi thức ở làng dân gian vào ngày thứ hai khi đến Thái Lan không?" Khổng Tiếu Ngâm đột nhiên hỏi Tôn Nhuế, Tôn Nhuế gật đầu, "Nhưng em không nghe kỹ quá, thật vô vị, gì mà lễ gì mà bái a!"

Tôn Nhuế có chút xấu hổ khi nhìn thấy ánh mắt cực nóng của Khổng Tiếu Ngâm, chờ cho đến khi Khổng Tiếu Ngâm chắp tay trước ngực, sau đó cả người và bàn tay, nhẹ nhàng dựa vào ngực Tôn Nhuế, Tôn Nhuế sững sờ, "Chị ..." "Tôn Nhuế, cảm ơn em ... Đây là món quà đầu tiên tặng em sau khi đạt Hạng Nhất Thăng Đường." Khổng Tiếu Ngâm nhìn Tôn Nhuế người lúc này vẫn còn đang sững sờ, sắc mặt hơi ửng đỏ, giả vờ trông có vẻ không vui, hờn giận nói: "Chị không được cho dù ..." Trước mắt Khổng Tiếu Ngâm là màu đen vì vòng tay đang ôm lấy nàng mang đầy cảm giác an toàn.

"Khổng Tiếu Ngâm, em chỉ nhớ lễ nghi này trong lớp nghi thức đó."

"Khổng Tiếu Ngâm, đây là món quà tuyệt vời nhất trong năm nay!"

*Lễ trao tay của người Thái là nghi thức được sử dụng giữa các cặp đôi.

*"Chắp tay trước ngực tựa vào tim em, em và chị một lòng"

Lục Đình lướt điện thoại trong quán cà phê, lướt đến vòng bạn bè của Tôn Nhuế và Khổng Tiếu Ngâm, cánh cửa trái tim đã đóng chặt dường như mở ra từng kẽ hở, phía trước có người đi đến, "Xin lỗi...Mình đến muộn rồi, mình vừa có công việc, không ngờ cậu sẽ đến Bắc Kinh..." Phùng Tân Đóa phong trần nhanh nhanh xin lỗi, Lục Đình đến đây là điều cô ấy không ngờ đến, cứ nghĩ cuộc trò chuyện đêm đó là một kết thúc tử tế nhất, ít nhất cô ấy đã nhìn thấy cô.

"Đóa... Phùng Tân Đóa, cậu có chút nào là nghiêm túc với mình không!" Vẻ mặt nghiêm túc của Lục Đình, vẫn khiến Phùng Tân Đóa có chút khẩn trương, Lục Đình nhắc lại càng khiến cô sợ hãi là bản thân mình có làm sai không, có đưa mối quan hệ của hai người sẽ trở lại nguyên trạng, biết rằng Lục Đình sẵn sàng đến Bắc Kinh tìm cô điều này chứng minh ít nhất bản thân đã buông bỏ được điều gì đó, "Có! Lục Đình, mình vẫn luôn...thích cậu, có lẽ cậu nghĩ mình nói như vậy là vô lý, nhưng mình thực sự..." Khi Lục Đình nghe Phùng Tân Đóa nói "Có" mắt của cô đã đỏ hoe, "Trước đây mình không hiểu, mình là vì mình thực sự ỷ lại vào cậu, sau khi bên anh ta, mình mới biết, người mà mình từ đầu đến cuối thích là cậu, nhưng mình vẫn...làm tổn thương cậu...đúng...", "Phùng Tân Đóa, chúng ta bắt đầu lại từ bạn bè nhé!"

Mọi thứ đối với chúng tôi đều kết thúc bằng tình bạn và mọi thứ cũng bắt đầu bằng tình bạn, Phùng Tân Đóa --Lục Đình.

--
Vậy là Thủ Lễ đã đi đến hồi kết, một cái kết mà ai cũng mong đợi cho 4 người. Ở hiện thực hay ở đây ai cũng mong cầu những người mình yêu thương sống thật hạnh phúc. Bạn không thể thấy họ đường đường chính chính xuất hiện cùng nhau nhưng bạn biết bằng cách này hay cách khác vào mỗi dịp quan trọng họ vẫn bên cạnh nhau là đủ.
.
.
.
Những tháng cuối năm bận rộn, chờ đợi là hạnh phúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro