Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mười Một Lần Rung Động

Au: 毕加索不吃炸鸡
Thanh xuân vườn trường
An lợi hai chiều
Vẫn còn rất lộn xộn

00

Bạn có biết, tại sao chữ quạ (乌) lại giống bàn làm việc không?

01

Giờ nghỉ trưa luôn nóng nực khiến người ta bực dọc. Cửa sổ mở nhưng không có gió thổi vào, thỉnh thoảng có một hoặc hai tiếng ve kêu râm ran cùng với chiếc quạt cũ sờn quay trên đầu. Cây liễu xanh tỏ ra nặng nề không còn sức sống dưới ánh mặt trời, trong phòng học có một hai bạn học đang bàn luận rôm rả, bầu không khí lúc nào cũng có chút tử khí trầm trầm.

Tại sao tháng 9 rồi mà trời vẫn nắng nóng như này khiến người ta khó chịu.

Khổng Tiếu Ngâm ngẩng đầu lên khỏi bàn học, một bên chột dạ chỉnh lại tóc mái, đảo mắt một vòng lớp. Cuối cùng lặng lẽ đặt bút xuống, đứng dậy rời đi bằng cửa sau. Cũng có lòng chỉnh lại bộ đồng phục đã giặt hôm qua, vẫn còn lưu lại hương thơm.

Trái tim phấn khích điên cuồng đập liên hồi vì hành động sắp xảy ra, Khổng Tiếu Ngâm dừng lại ở góc đường.

Nó dường như đã trở thành một thói quen. Một ngày quy củ và bình thường, từ lúc mặt trời mọc đến lúc lặn.

Có thể coi đây là một nghi thức đặc biệt.

Như một thói quen đi vòng đường dài, cố tình đi ngang qua lớp bên, lặng lẽ nhìn vào trong, liền thấy chỗ ngồi trống không.

Lớp học lặng ngắt như tờ, dường như tất cả các lớp học đều giống nhau - chỉ có cảnh tượng như vậy trong giờ nghỉ trưa. Chỉ là trong lớp học ít người này, trông có hơi bất ngờ.

Không ở đây. Đến căng tin rồi sao? Hay lão sư gọi? Hay đang chơi bóng rổ?

Khổng Tiếu Ngâm nghĩ ngợi lung tung, không khỏi có chút thất vọng. Nhưng thẳng thắn mà nói, suy cho cùng không phải ngày đầu tuần nào cũng có thể khiến mọi người hài lòng. Tập làm quen, thói quen như này là một thứ gây nghiện.

Rửa mặt xong bước ra khỏi nhà vệ sinh, mắt kính chưa đeo lên vẫn cầm lắc lắc, mắt mờ mờ. Đang nghĩ về việc quay trở lại sửa bài toán chưa hoàn thành vì vậy muốn bước nhanh một chút, không ngờ đi đến chỗ quẹo thì đụng phải một thân ảnh săn chắc.

"Ái ..." Khổng Tiếu Ngâm đau đớn che trán.

Giọng nói đó cũng hoảng, vội vàng đỡ nàng, giọng thiếu nữ trong trẻo vẫn còn thở dốc, "Eimaya, xin lỗi bạn, không sao chứ?"

Như cơn gió nhẹ tháng sáu thổi bay mây giăng.

Tiếng ve kêu đêm hè, những ngôi sao thơm mùi mơ.

Cả cơ thể Khổng Tiếu Ngâm như cứng lại nhanh chóng lùi một bước, lau nước trên tay rồi đeo kính vào. Thế giới trở nên rõ ràng trở lại, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy người trước mặt mình.

Là cô ấy.

Học sinh thể chất dường như luôn không mặc đồng phục học sinh tiêu chuẩn, cô ấy thích chạy quanh khuôn viên trường trong bộ đồng phục màu xanh trắng sạch sẽ. Để mặc vừa với chiếc quần tây lớn hơn một cỡ phải xắn quần đến cẳng chân, để lộ ra mắt cá chân thon thả. Tay cầm một quả bóng rổ, tóc đuôi ngựa được buộc cao gọn gàng. Thời tiết tháng 6 oi bức khiến cô ấy toát mồ hôi, nhưng gương mặt thanh tú vẫn khiến mặt nàng đỏ, tim đập nhanh.

Khổng Tiếu Ngâm đôi khi nghĩ, Thượng Đế tại sao lại bất công như vậy, đem những phẩm chất tốt nhất đặt lên người cô ấy.

Học hành tuy không có nổi trội nhưng độ nổi tiếng lại rất tốt, cứ vô vô tư tư làm người ta thật khó chán ghét. Trái tim ấm áp, không phải là một tính khí đặc biệt nhưng không có cảm giác xa cách. Đối với nam sinh thì càng thân thiết hơn, đối với nữ sinh thì họ mỉm cười gọi cô là Tam Ca.

3, một con số thật may mắn.

Cô ấy cười lên rất đẹp, Khổng Tiếu Ngâm rất lâu trước đây đã từ chỗ bạn cùng bàn nhìn thấy bức ảnh của cô ấy lúc tiểu học, vẫn còn nhớ như in nụ cười để lộ chiếc răng nanh sáng chói đó.

Khi còn học Sơ Trung vào một ngày mưa, Khổng Tiếu Ngâm ở trạm xe bus nhìn thấy cô đưa ô cho một người bạn cùng lớp. Rồi cười ngượng lao vào màn mưa.

Lúc đó Khổng Tiếu Ngâm nghĩ, người này vô tư cõ nào sao lại vui đến ngốc như thế?

Sau đó khi cô thay mặt cho các tân học sinh phát biểu tại đại hội tổng kết huấn luyện quân sự vào tháng trước, Khổng Tiếu Ngâm mới thực sự biết tên cô.

Tôn Nhuế.

Tôn trong tôn ngộ không, cỏ dại Nhuế.

Tôn, sun, thái dương.

Khổng Tiếu Ngâm đã sử dụng từ này như một loại mật mã bí mật nào đó.

Là mặt trời, đã bất ngờ đột nhập vào mùa hè của nàng, hướng về phía nàng.

——Thiêu đốt nàng.

Lúc này nàng và cô đang bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt của Khổng Tiếu Ngâm đột nhiên nóng lên, úp úp mở mở không nói nên lời. Chỉ có thể gật gật đầu, lắc lắc đầu.

Tôn Nhuế cười haha, sau khi xác nhận người không sao liền chào tạm biệt một cách lịch sự.

Khổng Tiếu Ngâm đứng trên hành lang, nhìn cô bước vào cửa lớp. Lại bước vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt lại lần nữa.

Lúc trên đường quay lại nàng vô thức đưa mắt nhìn vào trong, không chỗ sai lệch liền giao với ánh mắt của Tôn Nhuế. Tôn Nhuế vẫy tay với nàng, nàng đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.

Gì thế này, như vậy có phải là quá phạm quy không?

Khổng Tiếu Ngâm thở hổn hển, vùi mặt vào bài tập toán đang viết dở.

Thời tiết nóng bức dường như được phóng đại lên 11 triệu lần, nhiệt độ cao đến mức khiến nàng như tự bốc cháy.

02

Thực ra cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc chủ động.

Mặc dù, họ luôn nói, con gái nên thận trọng.

Nhưng cả hai người họ đều là nữ hài tử không phải sao?

Nếu nàng chủ động, thì sẽ có kết quả đúng không?

Sẽ có sao?

Tự học buổi tối.

Khổng Tiếu Ngâm nằm trên bàn viết viết vẽ vẽ, cắn bút suy nghĩ về phương trình.

Bạn cùng bàn đi tới chọc nàng, "Tuần sau còn lên lớp 2 ngày nữa liền vào tháng 11, kỳ nghỉ ngắn. Muốn đi chơi cũng không đi được?”

“Hả?” Khổng Tiếu Ngâm ngủ gật, cuối cùng đóng tập toán phiền não kia lại, quay sang bạn cùng bàn nhân tiện ngước đầu nhìn lên đồng hồ trên bục giảng.

Nàng xin thề, thực sự chỉ muốn đơn đơn giản giản là kiểm tra thời gian lúc đó.

Người ngẩng cao đầu bên bục giảng đang chuyên tâm vào cây kẹo mút rõ ràng không phải là bạn cùng lớp.

Tôn Nhuế?

Là cô ấy.

Khổng Tiếu Ngâm suýt bị ngã khỏi băng ghế.

May mắn là nàng đã không.

Nếu không sẽ nguy hiểm bị cả lớp nhìn chăm chăm rồi sau đó ấn tượng đầu tiên của thiếu nữ đối với đối tượng rung động sẽ có một dấu ấn xấu xí cả đời không xóa được.

Nghĩ thôi cũng thấy xong rồi.

Khổng Tiếu Ngâm ôm ngực hít thở, liếc nhìn người bạn cùng bàn, lấy lí do “xem giờ” xem như niềm an ủi bản thân quang minh chính đại nhìn bạn học Tiểu Tôn hai phút, cho đến khi tiếng chuông tan học thức tỉnh nàng.

Tôn Nhuế đứng dậy vươn vai gần như cùng lúc, nheo mắt nhìn quanh phòng học của lớp 6 trước khi được một số hậu bối rủ ra ngoài chơi.

Chỉ mới một tháng lẻ một tuần, nhân duyên tốt đã khiến cô ấy hòa nhập vô cùng tốt với mọi người trong lớp.

Lúc cô ấy đang ném bút Khổng Tiếu Ngâm trong tiềm thức cúi đầu úp mặt xuống bàn, qua một lúc lâu sau mới bị bạn cùng bàn kêu.

"Cậu sao vậy? Không khỏe sao?"

"Không." Khổng Tiếu Ngâm do dự, ngáp dài để cố gắng che đậy, "Có một chút, có chút mệt."

"Oh, đói rồi sao? Mình có vài viên kẹo cậu ăn không?" Bạn cùng bàn nhìn nàng ngáp dài, lấy trong cặp ra một cây kẹo giống Tiểu Tôn đưa cho nàng.

"Oh oh, cám ơn."

Nghĩ đến cùng cô ấy có gì đó liên quan một cách vô thức? Chỉ là cây kẹo mút mua bên lề đường thôi, Khổng Tiếu Ngâm ngươi có thể tỉnh táo hơn một chút không.

Khổng Tiếu Ngâm một bên tự mắng mình không có tiền đồ, một bên xem đi xem lại cây kẹo mút giống như một món bảo vật.

Mùi vị khác nhau.

Là trò chơi tình lữ.

Vậy cũng tốt, hôm nay tạm thời cho phép ngươi không có tiền đồ chút chút.

"Khi nãy, là ... bạn kia là?"

"Oh, cậu nói Tôn Nhuế? Hôm nay lão sư nói mỗi lớp đều sẽ có một bạn học lớp kế bên trực vào lớp tự học tối, để đảm bảo hiệu quả học tập. Hôm nay cậu không nghe gì sao?"

"Không."

"Thảo nào... Hôm nay ... mình xem xem. Lớp chúng ta người sang lớp 4 là - lớp trưởng ah." Bạn cùng bàn xoay người lại, "Thì ra khi nãy cậu nhìn cậu ấy sao? Mình còn tưởng cậu thấy không khỏe."

Ah, không phải ...

Khổng Tiếu Ngâm trong tiềm thức muốn phản bác lại cậu ấy, rất không có sức thuyết phục mà tặc lưỡi hai lần, nhưng vẫn ngoan ngoãn mang mọi thứ nuốt xuống.

Sau khi cười haha với bạn cùng bàn một lúc, Khổng Tiếu Ngâm cầm cây kẹo mút rồi nhìn đồng hồ một lần nữa.

Nghĩ xong liền đứng dậy, đi tới bên cửa sổ.

Phòng học ánh sáng rất tốt, bầu trời chạng vạng của những ngày cuối tháng 9 đã tới đi hơn nửa, còn có cơ thể cảm nhận được nhiệt độ đột ngột giảm xuống. Bầu trời phía không bị tòa nhà cao tầng che khuất ngập sắc hồng, lại bị những vệt đen nhuộm thành màu tối. Một vài ngôi sao xuất hiện sớm, ẩn ẩn hiện hiện qua kẽ hở của những đám mây. Không có gió, cây không chuyển động, màu xanh là bị trộn lẫn với màu đen. Thao trường nhỏ bật đèn buổi tối, dưới ánh đèn đó Tôn Nhuế đang chơi bóng rổ.

Vẫn mặc bộ đồng phục chỉnh tề, Khổng Tiếu Ngâm đoán rằng có mùi hương nước giặt trên đó, ngay cả khi chủ nhân của nó trong làn gió buổi tối đã mồ hôi nhễ nhại.

Tiểu thao trường luôn là sân khấu của các tiểu minh tinh.

Không biết sau lưng từ khi nào lại trở nên yên tĩnh, nàng quay đầu lại vậy mà người duy nhất còn lại trong lớp chính là nàng.

Chung quy năm đầu cao trung (lớp 10) là lứa tuổi sung sức nhất, các bạn đã sớm đi tới lớp học nào đó vừa đi dạo, vừa tán ngẫu trong trường. Tất nhiên tầng dưới cũng có không ít học sinh dừng lại để xem bóng rổ.

Chỉ còn mười phút nữa là đến giờ lên lớp.

Khi bạn cùng bàn trở lại Khổng Tiếu Ngâm đã viết xong hai chủ đề lớn của môn chính trị.

"Hù, bên ngoài trời khá mát, vừa lên tới đây đã thấy thật nóng, cậu có khăn giấy không?"

“Không, hết rồi.” Trên giấy có một vết bút không đồng nhất, Khổng Tiếu Ngâm cầm lấy sửa lại cẩn thận, cúi đầu mím môi, nói thêm “Dùng hết rồi.”

Chuông chuẩn bị vang lên, Tôn Nhuế vội vàng chạy vào khi tiếng chuông chính thức vang lên.

Quả nhiên mặt vẫn nhễ nhại mồ hôi cũng chưa kịp vào nhà vệ sinh rửa sạch, trên chiếc áo sơ mi trắng đồng phục đã xuất hiện thêm hai vết xám. Tôn Nhuế hít một hơi, cầm chai nước khoáng trên bàn uống một hơi hết nửa chai, vừa lau mồ hôi vừa nhìn chằm chằm vào tờ khăn giấy đột nhiên xuất hiện.

"..."

Khổng Tiếu Ngâm nhìn lên nhìn xuống khi thấy đôi mắt cô ấy có chút bối rối. Cuối cùng cũng do dự rồi lấy một tờ giấy để lau mồ hôi.

Nhịp tim ... thật nhanh.

Tâm trạng Khổng Tiếu Ngâm nổi lên sự hài lòng không thể giải thích, trong lòng vui vẻ cúi đầu nghiên cứu câu hỏi tiếp theo.

Bạn cùng bàn thấy kỳ quái liền hỏi nàng: "Cậu cười gì thế?"

"Bài tập ít, cao hứng."

“?” Bạn cùng bàn nhìn người kế bên làm bài tập trong lòng trầm tư.

03

"Ay tháng tới có lễ hội văn nghệ, bắt đầu báo danh tiết mục thôi, Tiêu Âm tỷ, cậu có đi không?"

“Mình đi làm gì?” Khổng Tiếu Ngâm mở to mắt.

"Hình như lớp nào cũng phải báo danh một hoặc hai tiết mục, lớp chúng ta vẫn đang xem xét sẽ đăng ký gì. Lớp trưởng nói muốn các bạn nữ trong lớp chúng ta đóng góp một tiết mục. Các bạn nam không được chiêu mộ vì tình nguyện lao động”

"Nhảy thì sao?"

"Hát cũng được, hình như nói làm tiểu phẩm cũng được."

"Tiểu phẩm thì thôi đi."

"Ay nói vậy thì Tiêu Âm tỷ đã đồng ý biểu diễn rồi sao? Yes! Lớp trưởng mau đến để mình đi bắt một tráng đinh."

“Hả?” Mặt Khổng Tiếu Ngâm đen đi, “Không ngờ cậu lại sáo lộ mình ah?

“Không, không.” Bạn học gãi đầu cười, “Xem như báo đáp chuyện sáo lộ cậu bây giờ mình sẽ tiết lộ cho cậu một tin tức nhỏ. Lớp 1 là street dance, lớp 2 và lớp 4 chưa có tin tức gì, lớp 5 là đại hợp xướng..."

“Chờ đã.” Khổng Tiếu Ngâm nuốt nước bọt, “Lớp 3 đâu?

"Oh, quên mất. Hình như lớp 3 muốn Tam Ca solo thì phải?"

“Solo ah?” Một bạn học khác cũng đi tới. "Mình và Tam Ca học chung Sơ Trung, Tam Ca trước đây có học nhảy, không ngờ nhỉ. Nhảy cũng rất tốt, chỉ là ... thôi không nói nữa, Tam Ca muốn solo thì mọi người cứ biết vậy là được. "

Tiết mục của lớp 6 thay đổi từ thể dục nhịp điệu nhiều người sang sáu người, cuối cùng chỉ còn ba người. Không còn cách nào khác, ai biểu học sinh lớp tự nhiên luôn thiếu đi chút tế bào nghệ thuật.

Khổng Tiếu Ngâm cũng học nhảy liên tục khi còn nhỏ, nhưng sau khi lên Sơ Trung thì hiếm khi đến lớp học nhảy. Trong mấy người không học qua trong lớp thì động tác của nàng có chút nổi bật hơn hẳn.

Trường có hai phòng tập cho vũ đạo sinh, lễ hội đến gần nên đã mở cửa cả cho học sinh bình thường. Tuy nhiên cung vẫn không đủ đáp ứng cầu, bình thường hai ba lớp dùng chung một phòng học nhảy, sau khi học xong thì đến thao trường tìm chỗ trống để tập luyện.

Khổng Tiếu Ngâm nhớ rằng hôm đó là giờ nghỉ trưa ngày thứ tư, thời tiết tháng 10 không còn khó chịu như vậy nữa.

Nàng tập động tác một mình trước khi đợi mọi người quay lại. Thời gian nghỉ trưa, phòng tập không có ai.

Nàng rất hài lòng khi có được vị trí trung tâm nhất của phòng, nghĩ muốn thử trước, có người đến thì liền nhường lại.

Vũ đạo thiên về đơn giản, cốt truyện là chính. Bởi vì bạn cùng tham gia hơi thiếu một chút feel nên nàng quyết định thay đổi part một chút, nàng sẽ nhảy đầu.

Hai ngày trước vũ đạo đã được lên ý tưởng biên đạo, Khổng Tiếu Ngâm kết hợp với nhạc hai lần, có chút thở dốc ngồi xuống lau mồ hôi.

Hiệu quả vẫn chưa đạt yêu cầu.

“Bỏ những thứ thừa thãi đi, thêm vào một số đạo cụ làm nền thì sao?” Phòng luyện tập đang yên lặng đột nhiên bị làm phiền.

Khổng Tiếu Ngâm quay đầu lại, nhìn thấy Tôn Nhuế đội mũ đen đứng ở cửa, vô cùng kinh ngạc, trong tiềm thức muốn tránh đi đôi mắt sáng của cô.

Thậm chí tranh thủ nhìn vào gương một chút.

Đây cũng có thể được xem là gặp người. Mỹ trung bất túc* chính là nàng không trang điểm mắt, điều này khiến nàng không dám nhìn thẳng vào cô.
(*Ngọc có tỳ vết, thánh nhân cũng có lúc lầm – trong cái đẹp vẫn có chút tỳ vết)

“Thật ngại quá, khi nãy mình đã xem cậu nhảy.” Tôn Nhuế đưa cho nàng ly sữa dâu lắc, tay kia đút tay vào túi quần “Rất đẹp.”

"Ah? Đây là?" Khổng Tiếu Ngâm không hiểu.

"Cho cậu đấy." Tôn Nhuế cúi đầu ngồi xuống đất, mở chai nước khoáng uống một hớp. "Chúng ta có thể làm quen được không? Mình tên là Tôn Nhuế. Tôn Nhuế - lớp 3."

Mình biết chứ.

Mình sớm đã biết tên của cậu là Tôn Nhuế.

"Xin chào, mình là Khổng Tiếu Ngâm - lớp 6."

“Ân.” Tôn Nhuế gật đầu.

Sau đó không còn có sau đó nữa, Khổng Tiếu Ngâm không dám nhúc nhích. Nàng chống cằm lên đầu gối đang co, tay cũng ôm lấy chân. Không dám nhìn người, chỉ có thể lúng túng nhìn vào gương.

Một lúc sau trong phòng chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng của Khổng Tiếu Ngâm.

“Cái này, chính là… những gì mình vừa nói, vũ đạo của cậu, mình cảm thấy hơi đơn điệu.” Tôn Nhuế cúi đầu nhìn xuống, vành mũ đổ bóng che đi lông mày của cô.

“Ah? Vậy sao?” Khổng Tiếu Ngâm nhút nhát nhích người ra ngoài một chút, quay sang nhìn cô.

Biểu hiện của Tôn Nhuế rất nghiêm túc, thực sự có thể coi là nghiêm túc. Giống như một vũ đạo lão sư tận tụy với công việc, cô giải thích từng thiếu sót xuất hiện trong vũ đạo, đồng thời cũng bày tỏ một số ý kiến của riêng mình theo mạch của bài hát.

Những gì cô ấy nói rất đúng trọng tâm và cũng rất hợp lý.

"Chúng ta là đối thủ cạnh tranh, cậu đã nói hết khuyết điểm cho mình rồi, cậu không sợ chúng mình sẽ thắng cậu sao?"

Tôn Nhuế sửng sốt, lắc lắc đầu, khẩu khí tự hào như đứa trẻ đã hạng Nhất trong kỳ thi cuối cùng, "Không sợ."

Nhìn thấy cô ấy cong cong mắt cười cảm thấy như bị xem thường, biểu thị sự hiếu kỳ màn solo mà cô ấy đã chuẩn bị.

Khổng Tiếu Ngâm thực sự muốn nói nàng bị sững sờ trước biểu cảm quá đáng yêu và trẻ con của cô ấy.

Thật ngượng khi bản thân có chút ham muốn được đằng chân lên đằng đầu.

Xem…xem chứ, chỉ dành riêng cho mình tôi, màn biểu diễn độc nhất.

Đôi khi thực sự cảm thấy Tôn Nhuế thật là một tuyển thủ Phật hệ, ôn ôn hòa hòa đến không thể tìm ra điểm nào có thể bới móc. Không có sở thích nhỏ kỳ kỳ quái quái, buồn ngủ liền cứ vậy mà ngủ gà ngủ gật. Nhìn lại, thật giống đại cẩu cẩu.

Ngốc ngốc, mềm mềm, là kiểu sờ vào rất thích.

Được thôi, trong giây tiếp theo liền muốn thu hồi lại ba từ "Sờ rất thích".

Tôn Nhuế rất thích hợp với bài nhảy có tiết tấu, với các động tác vừa phải, những động tác tay có lực độ, đầy khí thế tấn công, ngoài ra còn một màn vén áo thoắt ẩn thoát hiện bra.

Khi nhảy thì như biến thành một con người khác, thực sự là biến thành sắc sảo.

Hiện tại là một tiểu lang cẩu.

Khung cảnh 3 điểm nổi bật này bất thình lình trùng khớp với cảnh trước mặt, Khổng Tiếu Ngâm nhớ cách đây không lâu gần như mỗi ngày nàng đều trốn trong đám đông muốn xem xem Tôn Nhuế người đang sáng chói như một ngôi sao trên sân bóng.

Cô ấy lúc đó cũng giống như hiện tại, tự tin, tỏa sáng.

“Hảo!” Khổng Tiếu Ngâm rất phối hợp nhiệt liệt vỗ tay, phá tan sự trống vắng ở phòng tập.

Tôn Nhuế không biết là mệt hay là xấu hổ, hai má đỏ bừng, lúc chơi bóng rổ xong cũng như thế, bị các tiểu cô nương vây quanh, mặt đỏ bừng như quả táo.

Tại sao cô ấy lại dễ thương như vậy?

Khổng Tiếu Ngâm bất lực bứt sợi chỉ nhỏ trên đồng phục, cổ họng nghẹn lại, nhịp tim còn nhanh hơn cả Tôn Nhuế vừa mới nhảy xong.

Phải làm sao đây.

Tại sao tại sao Tôn Nhuế lại khiến người ta thích đến vậy?

04

Khổng Tiếu Ngâm thực sự không lo lắng quá nhiều về kỳ kiểm tra xếp lớp sắp diễn ra. Phân lớp thôi mà, cũng chỉ là một kỳ thi thôi, học ở đâu cũng được?

Vì vậy, vào một tuần trước kỳ thi, trong tiết học vật lý quan trọng nhất nàng cúi đầu mơ màng buồn ngủ, đầu bút không được đóng đã viết nguệch ngoạc trên bài thi.

"Khổng Tiếu Ngâm! Làm gì đó? Ra ngoài đứng." Đầu phấn của lão sư vẫn không lưu tình không nể mặt, Khổng Tiếu Ngâm dụi dụi mắt, đứng dậy đi ra ngoài.

Đã 4h rồi, là lúc cơ thể con người được nghỉ ngơi. Mặc dù mùa đông đến rồi đã không còn quá oi bức, không có tiếng ve râm ran, cũng không có những buổi nghỉ trưa kéo dài, vào ban đêm nhưng bài tập dồn dập liên tiếp vô định vẫn không giảm bớt.

Đó là lý do tại sao nàng ngủ gật trong lớp.

Căn bản không thể trách nàng, thực sự là như vậy.

Vào đông rồi thì những ngày trời trong cũng ít đi hẳn, ngoại trừ sau khi tuyết rơi liên tục. Thường thì là những ngày tuyết rơi nhè nhẹ như hôm nay, thực sự “không bằng bông liễu bay trong gió”. Không thể nói đó là màn sương trắng hay đám mây xám xịt phía xa xa, những thân cây trơ trụi.

Một chút mỹ cảm cũng không có.

Khổng Tiếu Ngâm tựa vào tường cuối lớp, cửa sổ để lộ một khe hở, gió tuyết lồng lộng thổi vào cùng với sự huyên náo của học sinh trên thao trường.

Oh, là giờ thể dục của Lớp 3.

Thời gian chờ đợi tan học luôn nhàm chán và dài đằng đẵng, Khổng Tiếu Ngâm dứt khoát đặt cuốn sách vật lý trên tay xuống chuyên tâm xem bọn họ đánh bóng.

Kỳ thực đã nhìn theo 93 ngày, tiểu thái dương mặc đồng phục mùa đông nặng nề, xen lẫn trong đám nam sinh nhưng vẫn thu hút ánh nhìn. Đó là Tôn Nhuế.

Khổng Tiếu Ngâm nghĩ, hôm nay trời quá lạnh, nàng còn có thể nhìn thấy cả hơi thở của Tôn Nhuế.

Nghĩ rồi nghĩ, lại bật cười. Bìa của cuốn sách vật lý bị nàng giày vò cuộn lại. Khổng Tiếu Ngâm lẳng lặng đi qua cửa trước, rót cho Tôn Nhuế một cốc nước ấm, nhiệt độ vừa phải không làm cô bị bỏng.

Đến khi nào mới có thể làm cho cô cảm nhận được nhiệt độ của mình?

Khổng Tiếu Ngâm tựa đầu, nhìn người đang bay nhảy dưới thao trường.

Tiểu thái dương, đến gần mình hơn thì như thế nào?

Có thể, được voi đòi tiên thêm một chút được không?

Chẳng hạn như, nói vài lời (với nhau)?

05

Thực sự đây là một niềm vui bất ngờ.

Khổng Tiếu Ngâm có chút không thể tưởng tượng ra.

Không cần biết cô ấy đang nghĩ gì, học sinh thể chất học lớp xã hội là một kết quả tất nhiên, đúng không? Hỗn 3 năm, kỳ thi cũng không còn lo lắng, sau đó có thể vào thẳng ngôi trường lý tưởng bằng cách tham gia vào đợt tuyển đặc biệt.

Vậy sao thể dục sinh lại ở trong lớp tự nhiên? Tại sao học sinh thể chất vẫn được phân vào các lớp tự nhiên? Sao lại có thể như thế?

Hàng ngàn câu hỏi hoài nghi hiện lên trong đầu nàng, nhưng không thể tìm ra đáp án nào thích hợp và hoàn hảo.

Khổng Tiếu Ngâm bắt đầu tự hỏi liệu mình khi bước vào lớp có phải là đang mơ hay không, cho đến khi Tôn Nhuế nhiệt tình bước vào rồi đi đến ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh.

“Hi.” Nụ cười rất tỏa sáng, khóe miệng nhếch lên vừa phải, chiếc mũ lưỡi trai màu đen không tệ, trên áo khoác đồng phục cũng không có vết mực.

Tôn Nhuế tự tin mỉm cười vươn cánh tay phải ưa nhìn ra, cổ tay mảnh khảnh thò ra khỏi ống tay áo.

Khổng Tiếu Ngâm nghĩ rằng cô ấy sẽ bắt tay với mình, nhưng không ngờ Tôn Nhuế rụt tay lại. Nàng hậm hực rút tay về.

“Hi.” Nàng đáp.

Đây có phải là gần hơn một chút rồi không?

Khổng Tiếu Ngâm không dám mở miệng, nàng sợ mở miệng thì sẽ thua.

Giáo viên chủ nhiệm của lớp mới là một giáo viên dạy toán rất giỏi, không nói gì nhiều mà để học sinh tự giới thiệu về bản thân.

Tôn Nhuế vô vô tư tư bước lên bục giảng, phía dưới liền hò reo.

"Có vẻ như mọi người đều biết mình."

Phía dưới có tiếng vọng lên, "Tam Ca!" xen lẫn với tiếng hét của tiểu nữ sinh.

Khổng Tiếu Ngâm tự thấy rằng mình không thể phát ra âm thanh như vậy.

"Aizz. Đều biết mình được gọi là Tam Ca, ahaha." Tôn Nhuế gãi gãi đầu, "Nói gì giờ nhỉ?"

"Nói tướng thanh", "Kể chuyện cười", "Hát", "Nhảy"

Các bạn cùng lớp bắt đầu đùa giỡn rộn ràng, Khổng Tiếu Ngâm cũng đã hòa vào và hét lên "Hát."

“Aizz, giới thiệu thì hát bài gì đây?” Tôn Nhuế tùy ý đón nhận sự khoa trương từ các bạn trong lớp “Nhưng đã quá quen thuộc rồi, mình sẽ kêu một người lên giới thiệu bản thân vậy?”

"Không được!", "Đừng đánh trống lảng!", "Nhanh lên!"

Có một cuộc biểu tình khác bên dưới, Khổng Tiếu Ngâm không thể không quay lại nhìn các nam sinh đang la ó. Quay đầu lại nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Tôn Nhuế.

"Như vậy đi, xem xét lưu trình, xong hết rồi mình sẽ hát được không?"

Tiếp theo phải nói gì Khổng Tiếu Ngâm cũng không biết, khoảnh khắc 1 giây nàng bắt gặp ánh mắt Tôn Nhuế, đại não của nàng trở nên trống rỗng. Hai tay trong túi áo nắm chặt rồi thả lỏng.

Không biết nói gì.

Bị người trên kia cue, đại não của nàng vẫn còn ngơ ngác, đứng trên bục giảng luống cuống, ngay ở câu đầu tiên đã khiến nàng xấu hổ.

"Xin chào mọi người, mình là Tôn Nhuế - oh không phải... mình, mình, mình, mình là Khổng Tiếu Ngâm."

Không ai có thể nghe thấy nàng nói gì sau đó, bởi vì tất cả mọi người đều cười ở ngay câu đầu.

Aiya, phải làm sao đây.

Khổng Tiếu Ngâm xấu hổ đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, hoảng hốt đến mức muốn chui xuống đất, một tay níu níu tay cô.

Đôi tay của Tôn Nhuế thực ra không được tinh tế, bởi vì thường chơi bóng rổ nên có rất nhiều vết sẹo nhỏ. Nhưng rất lớn, rất ấm áp. Ấm áp đến nỗi Khổng Tiếu Ngâm suýt nữa rơi nước mắt.

Cô ấy nói "Cậu đừng sợ."

Đừng sợ.

Khổng Tiếu Ngâm kìm nén nước mắt, quay đầu lại nhìn cô.

Thực ra uất ức cũng không uất ức lắm, nhưng khó xử thì khó xử cũng không đến mức phải khóc. Khổng Tiếu Ngâm luôn cảm thấy rằng điểm lệ của bản thân khá cao, điều này sẽ không khiến tuyến nước mắt của nàng rơi xuống.

Aizz, nguyên nhân chủ yếu là bàn tay cô đang nắm quá chặt.

"Ya, cậu cậu cậu đừng khóc ah. Sao thế, vẫn uất ức sao, đừng thế mà, ei ei ei khóc gì chứ, cậu nhìn mình, mình mạnh mẽ biết bao."

Cái cách Tôn Nhuế lắp bắp thực sự rất buồn cười, lớp học vừa dịu đi một chút lại trở nên ồn ào.

Tôn Nhuế lợi dụng lúc hỗn loạn đến gần nàng, cẩn thận nhìn đôi mắt đẫm lệ mơ hồ của nàng, thở dài ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Đừng khóc nữa, đợi tan học đưa cậu đi uống trà sữa."

06

Khổng Tiếu Ngâm dần dần cảm thấy bản thân sắp đổ.

Hai tháng trước, nàng thậm chí còn không có cơ hội nói chuyện với cô, những lần giao lưu lễ hội văn nghệ, thế vận hội nàng chỉ dám đứng trong đám đông hò hét cổ vũ.

Khi đó, ai dám nghĩ rằng bọn họ có thể trở thành loại quan hệ này thân thiết hơn bạn học một chút chứ.

Hiện tại thậm chí còn cảm giác được đằng chân lên đằng đầu.

Và càng ngày càng không dám nhìn thẳng vào mắt của cô ấy.

Rất thích đôi mắt của cô ấy, chúng mang một màu đen thuần khiết trong veo. Giống như đôi mắt của đại cẩu cẩu, nhìn thấy người liền mỉm cười, giống như vầng trăng lấp lánh thanh tuyền, như bóng cây đung đưa trong rừng sâu, những vì sao sáng trong đêm đen vô tận.

Đồng thời, nàng rất sợ đôi mắt trong veo không có một chút tạp chất của cô, thật giống như suối trong veo, sóng nước cũng chuyển động, nhất thời có thể nhìn thấy đáy mắt của cô.

Bây giờ cũng vậy, rõ ràng mọi thứ còn chưa có gì đáng nói, nàng đã muốn giương cờ đầu hàng rồi.

Trên thực tế, thủ phạm cầm đầu thực sự khiến nàng hiện tại ở cục diện xấu hổ này chính là viên kẹo không thiên không vị vừa hay xuất hiện trên tay.

Khẩu vị đường phố quá ngọt, sau buổi tự học tối hôm đó cô cứ như có ma xui quỷ khiến mau rất nhiều về bỏ vào cặp, vị nào cũng có. Không ngờ lại bốc trúng vị dây tây ngọt ngọt, vị rất thiếu nữ.

Thật sự chỉ khi ngồi cùng bàn với cô ấy thì mới biết người này nổi tiếng đến mức nào, dù những lá thư tình trong tủ không đến mức rơi ra ngoài, mỗi ngày đi học đều nhìn thấy cô cầm những phong thư đủ màu, trực tiếp không cần nhìn mà nhét vào tủ. Một bên lẩm bẩm sao mà nhiều thế.

"Không thể ném nó trước mặt họ, đúng không? Chừa cho người ta chút mặt mũi." Bạn học Tiểu Tôn chững chạc đàng hoàng, nói rõ ràng đâu ra đấy lời nói hữu lý, "Cho nên mình chỉ có thể đem về nhà vứt."

“Cậu thật tra, không cự tuyệt, không chịu trách nhiệm, không cần quan tâm ah.” Khổng Tiếu Ngâm bỗng nhiên trào dâng căm phẫn đập bàn.

"Ah? Rất tra sao?" Tôn Nhuế hỏi nàng, đôi mắt nhỏ mở to nghi hoặc.

Thứ lỗi cho cô, thẳng nam 17 tuổi thật sự chẳng qua là thiếu một chút nét vẽ tình cảm mà thôi. Đây có thể chính là câu chuyện truyền tai vừa là ưu vừa là nhược điểm.

“Đương nhiên rồi.” Với tư cách là bạn cùng bàn, Khổng Tiếu Ngâm cảm nhận sâu sắc trách nhiệm trọng đại, tận tình khuyên bảo “Nếu cậu không thích người ta thì sao cậu vẫn nhận thư tình của họ? Cậu không thích thì cứ từ chối ah, đừng cho người ta cơ hội, rồi lại không chịu trách nhiệm với người ta. Đây không chỉ là chừa đường thoát cho cuộc sống ... "

Pei.

Khổng Tiếu Ngâm mở miệng liền thay đổi "Cậu nói xem, đây chẳng phải là tra sao? Muốn mang tất cả những cô gái về nhà ah?"

"Oh--" Giọng Tôn Nhuế kéo dài.

Khổng Tiếu Ngâm nhìn cô gật đầu như thể đã hiểu ra điều gì đó, sau đó đột nhiên hối hận không biết bản thân có phải tọc mạch hay không. Như này ... chắc sẽ không đâu ... aaaaa lần sau nếu ngươi nói những điều vô nghĩa thì ta sẽ vặn đầu ngươi Khổng Tiếu Ngâm, còn cô ấy có nghĩ mình là người nói nhiều đáng ghét không, sẽ không đâu, sẽ không đâu aaaaa.

Khổng Tiếu Ngâm nằm ôm đầu, Tôn Nhuế chọc nàng.

"Này."

Một chút cũng không động đậy.

“Có chuyện gì vậy?” Có chút ủy khuất.

Không nhúc nhích tí nào.

"Huhuhu đừng bơ mình ah."

"Có phải là cậu không cần mình nữa không."

"Giận rồi sao?"

"Tại sao?"

"Mình sau này sẽ không như này nữa."

"Tuyệt đối không tra."

"..."

Tôn Nhuế dường như sau một hồi tự ngôn tự thuyết (độc thoại) với nàng, ngay sau đó liền bị thu hút bởi hình mặt trời trên bình nước đặt trên bàn của nàng.

Khổng Tiếu Ngâm có vẻ rất thích mặt trời, trước đây cô đã từng thấy các loại hoa văn khác nhau trong sách của nàng, thậm chí trên bàn còn có những vòng tròn màu đỏ xung quanh có những tia sáng tỏa ra, đâu đâu cũng có.

"Cái này nhìn thật đẹp ah, là mặt trời sao?"

"Cậu rất thích mặt trời?"

"Có ngụ ý gì thế?"

Bỏ mạng 3 lần.

Mama mau đến cứu bé.

Khổng Tiếu Ngâm nghe thấy mặt liền đỏ bừng, lấy ra một viên kẹo trong cặp nhét nó vào miệng cô một cách hung dữ.

"Cậu nói gì vậy?"

Tôn Nhuế nhất thời chưa phản ứng lại, ngậm viên kẹo trong miệng, à là vị dâu, thật ngọt, giọng nói không thanh đạo "Sao, sao thế?"

"Không có gì. Mau ăn kẹo đi."

Tôn Nhuế?

Mặc dù thần kinh rất lớn nhưng cũng cảm thấy người bên cạnh có điều gì đó không thoải mái, Tôn Nhuế ở gần đến mức gần như có thể nhìn thấy từng sợi tưng sợi lông mi của nàng. Xoang mũi liền nghe thấy một mùi chanh rất tươi mát, gần giống như lần đầu tiên gặp mặt. Vị dâu ngọt ngào bùng nổ trong miệng, hơi thở của cô ấy vừa chua vừa ngọt.

"Sao thế?"

"Đừng tức giận ah."

"Mình cũng mời cậu ăn kẹo có được không?"

07

Thực tế mà nói, Khổng Tiếu Ngâm cũng không biết chính xác mối quan hệ hiện tại rốt cuộc có thể được tính là bạn ở mức độ nào.

Có người báo Tôn Nhuế bị thương khi chơi bóng lúc Khổng Tiếu Ngâm đang ngồi trong lớp làm bài tập, người báo tin là một người bạn chạy lên lớp giúp Tôn Nhuế lấy đồng phục rồi buộc miệng nói với nàng.

“Cậu nói gì?” Khổng Tiếu Ngâm xém chút nữa là ném cây bút xuống đất, một bên không thể tưởng tượng nổi mà hỏi lại.

Bạn trong đội bóng rổ cũng có chút lo lắng, nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái, bất đắc dĩ trước khi chạy ra khỏi lớp học đáp “Mình nói, Tam Ca cậu ấy bị thương rồi.”

Khổng Tiếu Ngâm tâm bất tại yên (bồn chồn) đóng bút lại, lơ đễnh liếc nhìn chỗ trống bên cạnh rồi đứng dậy.

Luôn có nguy hiểm trong vận động thể thao, nàng biết chứ. Trên chân hay cánh tay Tôn Nhuế có những vết sẹo lớn nhỏ quanh năm, lần đầu tiên nàng nhìn thấy những vết sẹo năm này tháng nọ đó thì đã rất ngạc nhiên.

Không đau à.

Tôn Nhuế nở nụ cười với nàng, còn nói một chút cũng không đau.

Đồ lừa đảo.

Cuối cùng không thể không bước ra khỏi phòng học, khi đi xuống lầu Khổng Tiếu Ngâm cũng đã tìm được một cái cớ hợp lý, nhưng nội tâm rất nhiều suy nghĩ đã hoàn toàn phản bội nàng.

Nói thì cứ nói thế, thực sự khi bước đến cửa phòng y tế thì lại rụt rè không dám bước tới.

Sao ngươi lại sợ như vậy? Khổng Tiếu Ngâm đỡ trán.

"Két"

Tôn Nhuế đang ngồi trên chiếc giường màu trắng, chân bị băng bó, trên cánh tay có vết bầm tím, sững sờ nhìn tay phải, sau khi nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên.

Ánh nắng chiều ngả về phía tây, một vài tia nắng ấm áp chiếu lên đầu cô. Tôn Nhuế và nàng đưa mắt nhìn nhau, trong ánh chiều tà khó mà mở lời.

"Sao cậu lại đến đây?"

"Mình ..." Khổng Tiếu Ngâm hoàn toàn quên mất lý do hoàn hảo vừa mới nghĩ ra, ngây người đứng ở cửa, bất lực nhìn mấy con gốc trên bản lề ở cửa.

Tôn Nhuế nhìn nàng trầm mặc, không nói gì, chỉ quay đầu đi.

"Cậu…không sao chứ."

Chết tiệt, mình rốt cuộc đang nói cái quái gì thế.

“Uh, không, không sao, không sao” Tôn Nhuế giơ tay phải lên, suy nghĩ một hồi rồi đưa tay trái lên vẫy vẫy.

"Tay phải sao thế?"

"Không có gì."

“Nói dối, đồ lừa đảo.” Khổng Tiếu Ngâm than vãn.

"Aiz, thật ... thật sự không sao, chỉ là, chỉ là gãy xương thôi ..." Tôn Nhuế mở to mắt, trầm giọng nói.

“Hả?” Tâm tư Khổng Tiếu Ngâm cũng không còn giận nữa, vội vàng bước đến xem cánh tay đang buông thõng trên không của cô.

“Bác sĩ của trường nói chỉ có thể băng bó tạm thời, hôm nay phải đến bệnh viện chụp phim kiểm tra.” Tôn Nhuế liếm môi, giơ tay cho nàng xem.

"Này này này, cậu đừng giơ lên. Còn đầu gối thì sao? Chân thế này?"

"Không sao."

"Có đau không?"

Tôn Nhuế kiên cường nói không đau, nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của nàng, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, "Đau."

Khổng Tiếu Ngâm hoàn toàn không còn giận nữa.

"Cậu có thể cẩn thận hơn một chút không?"

Mình sẽ rất đau lòng.

“Uh, uh có cẩn thận ah.” Tôn Nhuế bĩu môi, ủy ủy khuất khuất nhìn nàng.

"Cẩn thận mà sao lại như này?"

"Chỉ là ... va vào quả bóng ... không sao, không sao ah... thật đó."

"Cậu đã khử trùng chưa?"

"Ân."

"Còn chỗ nào không khỏe không?"

"Không có gì nữa."

Tôn Nhuế ngồi ở trên giường ngẩng đầu nhìn nàng, cứ tinh ranh như vậy.

Khổng Tiếu Ngâm vốn dĩ muốn quyết tâm làm cho vị đại tiên này quý trọng chính mình một chút, vừa khổ vì không giữ vững được lập trường, nhìn thấy cô bị ức hiếp cũng không còn gì để nói, chỉ có thể nhăn mũi giả bộ rất dữ “Bó tay với cậu”

Tôn Nhuế biết vậy, sau đó bày ra vẻ muốn được ôm.

Hương thơm thiếu nữ xộc thẳng vào đại não, cơ thể thơm thơm mềm mềm được ngăn cách bởi hai lớp vải, thân thể Tôn Nhuế trong phút chốc cứng đờ.

Sau đó Khổng Tiếu Ngâm cười cô.

"Cậu sao vậy, sao lại đỏ mặt thế này."

08

Thành thật mà nói, việc gãy tay phải viết không được nên được đại xá không phải làm bài tập về nhà, Tôn Nhuế không phải chịu bất kỳ tổn thất nào.

Oh, không cần làm bài tập về nhà cũng chẳng mất gì.

Khổng Tiếu Ngâm còn lo lắng hơn cô, nàng bận rộn việc trong việc ngoài cả ngày, chỉ thiếu một chuyện là bồi cô ăn cơm. Như thể cô ấy bị phế nửa người.

Tôn Nhuế: Thực ra mình có thể làm, nhưng mình không nói.

Ngày hôm sau mang bó bột đến trường làm Khổng Tiếu Ngâm bị sốc, cẩn thận tiến lại gần chọc chọc. Thạch cao cứng cứng, Tôn Nhuế đưa tay trái ra trước mắt nàng, không ngờ là bị nàng chặn lại, "Cậu đừng nhúc nhích, mình muốn xem xem."

Tôn Nhuế nhìn ánh mắt kinh ngạc và lo lắng của nàng, ánh mắt chuyển động từng chút, nói: "Có muốn viết gì lên đó không? Cái này rất cứng."

Khổng Tiếu Ngâm cầm bút lên, suy nghĩ hồi lâu viết "Sớm ngày hồi phục", nghĩ nghĩ liền đổi sang bút đỏ, phía sau lại thêm một trái tim nhỏ.

Nhíu mày hồi lâu xem, "Cậu cảm thấy nó có đẹp không?"

“Đẹp, đẹp.” Tam Tam cười ngây ngô.

“Mình cảm thấy nó rất xấu aizz.” Nhìn kỹ hơn.

“Vậy sao?” Tôn Nhuế ngạc nhiên.

"Cảm giác viết không tốt."

“Vậy thì… cậu có muốn phát huy thêm lần nữa không?” nóng lòng muốn thử.

"Ah?"

"Viết thêm một cái nữa? Viết ở đây." Từ trong cặp lấy ra chiếc áo số 3, mặt Tôn Nhuế có chút đỏ nghĩ cũng may là hôm qua giặt sạch rồi, vừa lật qua lật lại tìm được bên hông áo “Đây”

Thi đấu giữa các lớp đã được thương lượng xong. Thời gian tự phụ trước cao tam (lớp 12) cuối cùng đã bị đẩy lui, sau cùng đã được định sau khi thi cuối kỳ.

Khổng Tiếu Ngâm cảm thấy tiếc cho cô.

"Vậy cậu sẽ đến xem chứ?"

“Đương nhiên là đi ah.” Tôn Nhuế vốn dĩ muốn vỗ vỗ bàn, nhưng sau khi nhìn tay bó thạch cao nặng nề chỉ có thể giả vờ giơ ngón trỏ chỉ mục hoạt động. "Chúng ta nhất định sẽ thắng, mình khẳng định phải xem bọn họ thắng ah."

Trên thực tế, lớp thạch cao đã được gỡ bỏ hai ngày trước thi đấu, việc này đã phản ánh được lợi ích của việc tập luyện thể dục thời gian dài. Thể lực tốt khiến người ta ghen tị, nói là bị bó bột trăm ngày, chỉ một tháng rưỡi sau Tôn Nhuế đã tháo bó bột, trên người chỉ đeo một dải băng tượng trưng.

Nhưng người khác dễ nhận ra khi tay lành lại không lâu liền không có khoảng cách với bạn cùng bàn xinh đẹp, Khổng Tiếu Ngâm thấy cô có thể cầm bút viết, đã lâu không tự làm mọi việc.

Không ai lấy nước, không ai lấy đồ ăn cho, cuộc sống quá ảm đạm, Tôn Nhuế suốt ngày chỉ biết thở dài trước mặt Khổng Tiếu Ngâm.

“Cậu làm gì vậy?” Khổng Tiếu Ngâm cuối cùng không tài nào chịu nổi Tôn Nhuế sau lần thứ 48 làm phiền nàng làm bài tập về nhà.

“Hung dữ với mình.” Tôn Nhuế giả vờ bị thương rất nặng lấy tay che ngực “Phu… cậu thay đổi rồi”.

"Cậu vừa mới nói gì?"

"Mình nói cậu thay đổi rồi."

"Câu trước đó?"

“Hung dữ với mình.” Tôn Nhuế nhắc lại mặt không biến sắc, “Woa cậu thật là… Mình không sao hết, cậu xem, chỉ phải quấn băng nữa thôi.”

"Cũng không phải mình làm. Chiếu cố cậu là chuyện đương nhiên." Khổng Tiếu Ngâm giả vờ nhéo cô, chân đứng không vững sắp ngã xuống giường bệnh nhưng Tôn Nhuế vịn lại kịp, cố gắng kham lại liền mặt đối mặt với Tôn Nhuế tại nơi này.

Khoảng cách này, không vượt quá 3cm.

“Ôi.” Lông mi dài trên không trung rung động, Tôn Nhuế buông nàng ra, cứng nhắc nghiêng đầu, “Mình sợ cậu sẽ đè lên mình.”

Khổng Tiếu Ngâm giơ nắm đấm nhỏ lên, "Đừng nghĩ là cậu bị bệnh, thì mình không dám đánh cậu."

Tôn Nhuế mạnh dạn để mặt của mình chạm vào bàn tay trắng nõn dịu dàng của nàng.

Cười đến không nhìn thấy mắt.

Chà, cảm thấy gương mặt này không tồi.
09

Bầu không khí rất nóng, đang trong thời gian nghỉ hè, hầu hết học sinh trong trường đều chú ý đến thi đấu bóng rổ.

Tôn Nhuế ngồi ở hàng đầu đảm nhiệm chỉ đạo chiến thuật, Khổng Tiếu Ngâm ngồi ở bên cạnh cô có chút bất an, "Mình ngồi ở đây, có phải là không nên không? Có chút dựa hơi?"

"Không sao." Tôn Nhuế chăm chú theo dõi trận thi đấu, thản nhiên đáp: "Cậu không ngồi ở đây thì ngồi ở đâu, cậu chính là nên ngồi đây. Chặn cướp bóng! Tốt! Giữ vững giữ vững!"

Tình hình sau khi mất đi át chủ bài cứ lặp đi lặp lại, ngay cả khi Khổng Tiếu Ngâm không hiểu gì về bóng rổ có lẽ nàng cũng biết sự thật rằng phía đối phương đang định đoạt rổ nhà mình. Khi bên đối phương ghi thêm một điểm người không nhịn được chọc chọc Tôn Nhuế thì thào nói: "Lớp chúng ta, hiện tại có chút không tốt sao?"

Tôn Nhuế nghiêm mặt, bàn tay vừa siết chặt dải băng, giọng điệu vẫn ôn nhu, "Đừng lo lắng."

Trong giờ nghỉ giải lao, các thành viên đều thở hổn hển vì kiệt sức, eo đều không thể thẳng, đây thực sự là một trận chiến cam go. Ngay khi Khổng Tiếu Ngâm muốn đứng dậy nhường chỗ cho họ liền bị Tôn Nhuế kéo lại "Họ có thể tự tìm chỗ ngồi." Muốn đưa một vài chai nước cũng bị chặn lại, "Họ không thiếu nước uống”.

“Cậu đang làm gì vậy?” Khổng Tiếu Ngâm khó hiểu.

Một vài người chỉ cười khi nàng bị Tôn Nhuế ngăn lại, còn có người thì chế giễu Tôn Nhuế.

Khổng Tiếu Ngâm thực sự nghe không hiểu, chỉ có thể lắc tay cầu cứu cô, Tôn Nhuế đung đưa người, miệng ngậm chặt.

Thà chết chứ không chịu khuất phục.

Trong ánh mắt cô để lộ ra thông điệp gì đó.

Còn hai phút trước khi hiệp hai diễn ra.

Tôn Nhuế quay đầu lại nhìn nàng.

"Cách biệt hơn 20 điểm." Cô ấy nói.

Nhà sư Khổng Tiếu Ngâm nhị trượng mò không thấy não, nghi hoặc nhìn cô.

"Chúng ta đang kém 20 điểm, cậu nói xem, mình mất bao lâu để có thể gỡ lại?"

“Cậu muốn lên sân?” Khổng Tiếu Ngâm vô thức cự tuyệt, “Không được, cậu vẫn chưa khỏe.”

“Được rồi.” Tôn Nhuế phớt lờ cự tuyệt của nàng, lấy áo trong cặp ra, Khổng Tiếu Ngâm nhận ra đó là chiếc áo nàng đã viết lên. “Cậu (sẽ ghi bàn) được, 20 điểm.” Mặc quần áo, cử động cổ tay. “Hứa với cậu, mình sẽ không bị thương.” Một giây trước khi lên sân, cô quay đầu, mang theo nắng chiều nóng rực. “Nếu chúng ta thắng, mình có thể thỉnh cầu một nguyện vọng không?”

“Thay người.” Tôn Nhuế giơ tay lên, giọng nói cực kỳ nghiêm túc.

Trên sân bỗng nhiên có hơi nóng, không ít khán giả đã hét lên, Khổng Tiếu Ngâm cũng không thể không đứng dậy, "Cố lên!"

Tôn Nhuế quay đầu nở nụ cười đáp lại, vẫy tay với nàng, "Hảo."

Theo hiệu lệnh của trọng tài, người trên sân tản loạn.

Bóng xoay trong tay, Tôn Nhuế lao ra như một cơn gió, xoay người né tránh hậu vệ, một thân bật cao.

Hai điểm.

Khán giả đứng sau cổ vũ nhiệt tình.

Ba điểm.

Hai điểm.

Hai điểm. Thật nguy hiểm, suýt nữa không vào rổ.

Ba ... không vào. Khổng Tiếu Ngâm siết chặt nắm tay.

Ném phạt. Vào rồi.

Hai điểm. Bị đụng trúng nên bước đi có chút loạng choạng.

Hai điểm. Khổng Tiếu Ngâm nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng và hơi thở gấp gáp của Tôn Nhuế.

...

Một phút.

Trọng tài bắt đầu bấm giờ.

Khổng Tiếu Ngâm cũng bất giác nín thở

Có vẻ như ... vẫn còn thiếu 2 điểm nữa.

Đối thủ có lẽ đã nhận ra điều này, từ bỏ ý định tấn công mà trở về sân nhà phòng thủ.

Tôn Nhuế cùng đồng đội phối hợp phòng ngự, cảnh tượng hỗn loạn nhất thời, xuất hiện trong tay là một quả bóng rổ ngoan ngoãn.

30 giây.

Đứng ở tận nửa sân nhà, trái đột phá phải đột phá cũng không thể thấy được cửa để xen vào. Mồ hôi lấm tấm trên mặt, Tôn Nhuế nghiến răng, không ngừng tìm kiếm bất kỳ khả năng cơ hội nào.

“Tôn Nhuế!” Khổng Tiếu Ngâm đứng lên.

Tôn Nhuế lùi một bước nhỏ bằng chân phải, không quay đầu.

"Cố lên!"

Âm thanh này có thể được so sánh với những tiếng hét sao? Nàng gần như muốn mang căng thẳng thành tiếng hét.

Vì vậy đằng sau khán giả cũng hét liên tục không ngừng.

15 giây.

Tôn Nhuế thăm dò tiến về phía trước, nhưng vừa tiến hai bước liền bị chặn lại. Thấy thời gian sắp hết, phía đối diện nhất quyết không cho cô tiếp cận rổ.

Hít thở sâu. Hít thở sâu.

Tôn Nhuế nhắm mắt lại.

5 giây.

Mãnh hổ xuất sơn

Tiến vào lãnh thổ của kẻ thù nhanh như sét đánh.

4 giây

Bị bao vây bởi nhiều người, một phân cũng không thể nhúc nhích.

3 giây

Nhảy lấy đà xa ngay tại chỗ, tránh thành người chắn bóng trước mặt.

2 giây.

Đáp đất. Tôn Nhuế lúc này không dám nhìn lên tia hy vọng nghìn cân treo sợi tóc.

1 giây.

Cô nghe thấy tiếng hò reo.

La hét, hò hét, vỗ tay ... còn có Khổng Tiếu Ngâm đang gọi tên cô.

10

Thực sự chú ý đến nàng là tình cờ. Đương nhiên Tôn Nhuế muốn xác định nhận định của mình là chắc chắn.

Từ góc độ này mà nói, thành phố này thực sự có chút nhỏ, nếu không thì bọn họ làm sao có thể định trước số mệnh gặp gỡ rồi yêu nhau?

Được rồi, bạn biết tôi đang nói đùa.

Ấn tượng đầu tiên của Tôn Nhuế về Khổng Tiếu Ngâm thực sự là bạn cùng bàn.

Một tiểu tỷ tỷ rất xinh đẹp rất xinh đẹp. Đi ngang qua cửa sổ trong giờ nghỉ trưa, nếu có vận khí tốt thì có thể bắt gặp ánh mắt của nàng. Đôi mắt rất rất đẹp, người cũng rất rất đẹp.

Khi đó, cô xem thường những miêu tả cực kỳ khoa trương về bạn cùng bàn, vì khi nàng ngủ say mà cô còn cho rằng mình không có hứng thú với các tỷ tỷ xinh đẹp.

Sau đó, vào giờ nghỉ trưa oi bức và buồn ngủ. Tối hôm trước, đọc tiểu thuyết đến tận khuya dẫn đến việc khi tập luyện không hăng hái, bị bắt đi luyện thêm. Ôm bóng lao lên lầu rồi đụng trúng một người.

Chỉ cảm thấy xui xẻo, giờ nghỉ trưa không mắng người, chỉ có thể cảm thấy bộ dạng bị đẩy lùi về sau một bước.

Cũng có một chút quá gầy.

Hai tay đan vào nhau, cố gắng nhớ lại những lời lễ phép đã học khi còn nhỏ, "Eimaya, xin lỗi bạn, không sao chứ?"

Khẩu âm Đông Bắc chân chất, lần đầu gặp gỡ lôi thôi lếch thếch. Lần đầu tiên, bản thân cảm thấy bất an về sức hấp dẫn của mình.

Hy vọng nó không quá tệ.

Sau đó thăm dò từ nhiều nguồn khác nhau thì biết đó là Khổng Tiếu Ngâm lớp 6, học rất giỏi. Người rất ôn nhu.

Cô rất thích (nàng).

Thích đến nỗi muốn giữ trong tim.

Đó là lý do nỗi lòng của cô rất khó thấy được, không một ai biết.

Không phải là không nghĩ tới việc chủ động tìm cơ hội, không phải nói cô chủ động thì sẽ có cố sự sao? Nhưng trên thực tế, cô hoàn toàn không thể chạm được bóng dáng của Khổng Tiếu Ngâm.

10 mét, nhiều nhất là 10 mét.

Vì nàng vẽ một vòng tròn có tâm là 10m bán kính, tuyệt đối Khổng Tiếu Ngâm sẽ không bao giờ tìm thấy.

Làm thế nào có thể có cố sự?

Nghe nói nàng tại liên hoan nghệ thuật sẽ lên biểu diễn, vốn dĩ người tuyệt đối không bao giờ chạy đến phòng tập nhiều hơn vũ đạo sinh. Đi rồi cũng không dám bước vào, chỉ đứng nhìn từ xa xa.

Sợ cái gì mà như vậy chứ.

Bọn họ nói nữ hài tử đều thích mấy đồ ngọt ngọt nên giả vờ mua sữa lắc dâu tây chưa từng nếm thử. Biết nàng học rất tốt cho nên liền thức trắng mấy đêm thậm chí cũng tránh những trận bóng rổ không cần thiết để chăm chỉ học hành.

Khẩn trương nói nhanh đến nuốt lưỡi, có trời mới biết cô đã luyện tập hàng trăm lần rồi mới mở miệng nói.

Bị thương tất nhiên là một tai nạn ngoài ý.

Nhưng nếu cô biết rằng Khổng Tiếu Ngâm sẽ quan tâm cô như vậy, cô đã thể hiện động thái sớm hơn rồi.

Sau khi cùng bàn thì ngày càng quên hết tất cả mà chẳng kiêng nể gì. Càng ngày càng thích trêu nàng.

Lấy hết dũng khí để nói, nữ hài tử cười lên trông rất đẹp.

Cô gật gù đắc ý, đôi mắt to cong cong, như một con mèo mãn nguyện.

"Mình như này có đẹp không?"

Lắp bắp đến mức bản thân bắt đầu nghi ngờ khả năng ngôn ngữ của mình, “Đẹp, quá đẹp rồi”.

Dần dần hiểu được hỷ nộ trong cuộc sống của nàng, giống như làm quen với chính mình lần nữa.

Phải không?

Vốn dĩ là không thích mùa hè.

Rất nóng, không chịu nổi, châm chích, gió ẩm, bị nhiệt độ cực cao kéo dài theo thời gian, tinh vi chảy trên ngón tay.

Gặp nàng xong lại càng nóng hơn.

Cũng may có kẹo mút vị dâu tây.

Cùng nàng.

Mắt cười, răng trắng, môi đỏ. Ý khí phong phát (hăng hái), với một nụ cười nhẹ trong mắt.

Mùa hè năm 17 tuổi cùng nhau tạo thành.

Kỳ thực nếu đem những tâm sự không thể nói mà nói ra thì mặt vẫn sẽ đỏ, mỗi lần nghĩ đến nàng đều bất giác mỉm cười, sẽ vô thức nắm lấy tay nàng đang đung đưa, có lẽ bản thân không phát hiện ra ánh mắt và lông mày của mình đều nhuốm màu ôn nhu.

Muốn nhìn thấy nàng, muốn ôm nàng vào lòng.

Muốn hôn nàng vào một buổi chiều đầy nắng.

Bất kỳ điều gì trong số những điều này cũng đủ để đập tan sự động tâm lờ mờ của thiếu nữ.

Ai dám chứ?

Làm bạn với nhau có phải tốt hơn không?

Ngoan ngoãn, không vượt qua ranh giới, cũng không dám thăm dò.

Vốn dĩ muốn ngồi với nàng suốt cả trận đấu. Nhưng nhìn thấy ánh mắt vừa ôn nhu vừa lo lắng của nàng bỗng nhiên muốn trở thành vị cứu tinh.

Muốn mang ánh nhìn đó đặt trên người mình một lần nữa.

Đã gần hai tháng không hoạt động thân thể dường như đã rỉ sét, xương tay vẫn còn hơi đau, nhưng không thể so sánh với tiếng gào thét đã làm thì không được chùn bước của nàng khi không do dự mà đứng lên.

Hình dáng đẹp nhất là khi tắm mình trong ánh nắng mặt trời.

Ánh mắt giống như bảo thạch ah. Sáng lấp lánh.

Cuối cùng kết quả gì đó cũng không bằng được với cái ôm mà nàng lao tới, mặc cho mồ hôi nóng hổi sau khi vận động, nàng cũng xoa mặt, nhẹ nhàng che tai thì thầm nói vất vả rồi.

Dường như mọi thứ đều xứng đáng.

Thoải mái, nhẹ nhõm. Khối đá nặng hàng nghìn cân rơi xuống đất.

Thật thích.

Nàng bất cần cứ thế mà lao đến.

Thật ra mà nói thì nắng chiếu rất nắng, sân bóng rất dơ, mặt ướt đẫm mồ hôi, còn có hình tượng chân thực quá tệ.

Nhưng sau khi gần sát thân thể mềm mại, Tôn Nhuế vẫn rất thành thật ôm nàng vào lòng.

"Nhân tiện, thắng rồi, có phải là có được giao ước không?"

Khổng Tiếu Ngâm ôm chặt cô không buông, cũng không trả lời.

"Ân? Có nên tính không?"

Sau khi nghĩ lại, tốt hơn là nên tách người xa ra một chút.

"Nếu cậu không nói, mình sẽ cho là cậu đồng ý rồi. Vậy mình nói đây, có nghe không?"

Cúi người để ánh mắt song song với Khổng Tiếu Ngâm.

Từng chữ từng từ.

"Mình thích cậu, cậu làm bạn gái mình có được không?"

END.

--

Happy birthday Tỷ 💛!
Vẫn là ngày ngày dõi theo Tỷ, tuổi mới thật bình an, vui vẻ, hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro