Đừng Nói Phân Ly
Author: Cố Niệm 顾念
Cảm tạ bản thảo @需北
Đề xuất BGM – Muốn đi biển 想去海边
Cốt lõi của hài kịch là bi kịch, đôi mắt của những người hay cười luôn luôn mang nhiều nước mắt nhất.
- "Tôn Nhuế, chị phải đi đây."
- "Đi chậm thôi, xin chị đó."
—— Đừng nói phân ly—————
Tôn Nhuế lần đầu tiên nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm là khi Nhất kỳ sinh chuyển đến ký túc xá, cô đeo cài tóc màu đỏ hài hước, đứng ở góc cầu thang, một bên thầm mắng trong bụng, một bên hét lớn chào đón tiền bối.
Thực tế thì không khác mấy so với những gì trên MC, khi đó Khổng Tiếu Ngâm đeo chiếc kính gọng đỏ cực kỳ nổi tiếng lúc bấy giờ, mang theo chiếc vali một cách ngốc nghếch. Lần đầu nhìn thấy nàng điều Tôn Nhuế ấn tượng nhất là răng cửa của nàng, khi đang nhìn nàng, nàng kéo theo hành lý chân trái chân phải sao đó mà ngã xuống trước mặt cô.
Giúp nàng đứng dậy và đỡ lấy vali cho nàng, nàng cười hihi rồi nói “Cảm ơn, tôi tên là Khổng Tiếu Ngâm.”
Thế là vào mùa hè vừa có chút nóng vừa có chút lạnh của người bất mãn đó, Tôn Nhuế đã gặp một tiền bối tên là Khổng Tiếu Ngâm.
——
Tôn Nhuế rất bất mãn với quy tắc cúi đầu chào các tiền bối, trong lòng người Đông Bắc luôn có sự bất phục, đặc biệt là khi nhìn lại thì thấy các tiền bối không có vẻ gì là nghiêm túc.
Khi cô nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm cách trước mắt cô 10 mét trong căng tin, cô liền quay đầu bỏ chạy mà không hề nghĩ ngợi gì.
"Aiz! Tôn Nhuế!"
Khổng Tiếu Ngâm bưng đĩa cơm không quá đầy cẩn thận từng chút nhanh chân chạy theo để đuổi kịp Tôn Nhuế, nhét vào tay cô một chai Coca.
"Ngày hôm qua, cảm ơn em."
Người trước mặt cô không đeo kính gọng đỏ ngốc ngốc đó nữa, Tôn Nhuế cao hơn nàng một cái đầu, từ trên nhìn xuống thấy mi mắt nàng khe khẽ rung.
Khổng Tiếu Ngâm sau khi hoàn hồn lại đã đi đến ngồi cạnh người khác, chai coca lành lạnh trong tay, Tôn Nhuế trong tiềm thức đưa tay lên đặt lên khuôn mặt đỏ bừng của cô, cùng Tưởng Vân ngồi bên cạnh miệng lầm bầm,
"Thời tiết quỷ quái này."
Lục Đình thực sự là người đầu tiên nhận thấy bầu không khí tế nhị giữa hai người này, sau khi mỗi người trong Lão Lai Tiếu sau vài bữa ăn thì quen biết ổn định tập hợp, ngày ngày đều chơi đùa cùng nhau.
Ký ức về Lão Lai Tiếu với Lục Đình là mùi vị của bia rượu, là cảm giác làn da bị không khí oi bức làm ước đẫm một lớp mồ hôi mỏng còn có Đại C uống nhiều rồi tay trái ôm cổ Tôn Nhuế, tay phải thì cầm ly rượu trên đường la lớn chúng tôi là Lão Lai Tiếu.
Nghĩ đến đây khóe miệng cô không kìm được mà cười.
Mọi chuyện bắt đầu khi cô nhận thấy Khổng Tiếu Ngâm đã uống quá nhiều đang nhìn vào mắt Tôn Nhuế.
Khi nhìn thấy cô thậm chí còn thầm thốt lên.
Lúc đó không có tiền gì mấy, mọi người đều ngồi ăn thịt nướng ở lề đường, mọi người khi đó đều uống đến điên tam đảo tứ (lộn xộn), vì mùi khói xe đáng ghét song Lục Đình vô tình ngẩng đầu nhìn Khổng Tiếu Ngâm đang ngồi đối diện, nàng đang thất thần nhìn Tôn Nhuế bị người khác ngăn cách.
Không cách nào có thể miêu tả ánh mắt đó? Rất nóng? Cực nóng? Nhưng vẫn tràn đầy ái ý? Vài năm sau, Lục Đình đã có đáp án riêng cho cô, trái tim cô như một cốc bia lạnh tràn đầy bọt vào mùa hè, nhưng lại thiếu dũng khí nói ra suy nghĩ của mình, ngay sau đó ánh mắt sáng lên, nhưng lại mang theo đau khổ.
Tôn Nhuế đã giúp nàng nhuộm tóc, Khổng Tiếu Ngâm đã ghi lại đại sự này vào sổ, mặc dù sổ đại sự trong não nàng cũng không có chuyện gì.
Chính nàng đã không ngừng làm ồn, Tôn Nhuế phải thoát Canyon of Kings vào lúc 11 giờ đêm với vẻ mặt bất lực để thêm nước chỉnh lượng thuốc nhuộm, sau khi lượng thuốc đầu tiên được quét lên tóc thì Tôn Nhuế hỏi nàng
"Sao chị luôn đến chỗ của em ah?"
Khổng Tiếu Ngâm nhìn Tôn Nhuế trong gương cười haha,
“Sao thế ah, làm phiền em sao?” Nàng bưng bát kem ủ tóc, “Giường của em thoải mái hơn của chị, chị cũng sợ ngủ một mình”.
Tôn Nhuế gãi đầu phát ra tiếng cười trào phúng, "Không có tiền đồ."
Tối hôm đó, Tôn Nhuế vừa nhuộm tóc cho Khổng Tiếu Ngâm vừa tỏ tình, cô nói EQ của mình rất thấp, rất vô vô tư tư, không biết cách bày tỏ yêu thích. Cũng giống như cô muốn nhuộm một màu tóc phù hợp với không khí nóng nực của mùa hè, trực giác của cô mách bảo, hai người họ không chỉ nên là bạn bè.
Khổng Tiếu Ngâm mỉm cười nhìn chằm chằm vào mái tóc được búi thành một quả bầu trong gương của mình, nói điều tương tự như những gì tôi cảm thấy.
Nỗ lực thì sẽ thành công, yêu nhau thì sẽ bên nhau. Khi còn rất thiếu niên, bị vướng vào hai chiếc lưới mùa hè được dệt bởi lời nói dối lớn thế này, thế nên họ đã nắm lấy tay nhau, cùng nhau ôm lấy cái nóng của mùa hè.
Cuộc sống trong đoàn cũng không tốt lắm, Khổng Tiếu Ngâm gặp rất nhiều chuyện loạn thất bát tao, mùa hè năm đó bởi vì 2 đoạn zhibo mà CP của nàng và Tôn Nhuế theo xu hướng trực tiếp tăng vọt, danh nghĩa phu nhân và phu quân cũng lan rộng trong vòng.
Khổng Tiếu Ngâm không biết mình cảm thấy như nào, có chút hạnh phúc, nhưng cũng có chút lo lắng. Đôi khi nàng sẽ cảm thán khi bản thân lại có thể được cô gái nhỏ tuổi hơn ôm trong lòng, sẽ bật cười khi nghĩ về điều đó, vì chợt nhớ ra Tôn Nhuế với đôi mắt tiểu cẩu vừa chân thành vừa trung thực trước mặt nàng tỏ ra vẻ dễ thương.
Vào đêm giao thừa năm đầu tiên, Tôn Nhuế đã không đặt được vé về nhà, mắng mắng chửi chửi bảo công ty sẽ báo danh ở lại. Khi điền vào biểu kê, Khổng Tiếu Ngâm đang giúp DUANG dọn phân, thuận miệng nói một câu,
"Giúp chị viết cho chị luôn đi."
Tôn Nhuế nghi hoặc ngẩng đầu, đặt điện thoại di động xuống hỏi nàng không phải đã mua vé cho mình rồi sao.
"Một mình em cũng rất nhàm chán, chị về nhà cũng khá nhàm chán, còn rất lạnh nữa."
Thực ra, Khổng Tiếu Ngâm là sợ phân ly.
Trong tiềm thức nàng cảm thấy Tôn Nhuế là người ưu tú hơn mình rất nhiều, nàng sợ không thể gặp mặt, không thể tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn, nàng sợ khi quay trở lại Tôn Nhuế sẽ đẩy nàng đi.
"Vậy chị không về nhà sao? Đêm giao thừa?" Tôn Nhuế bật dậy khỏi giường, nắm lấy cánh tay đang cầm xẻng nhựa của nàng, đưa điện thoại cho nàng. Màn hình là giao diện order món Nhật yêu thích của nàng.
"Không muốn quay về," nàng giả vờ lơ đễnh, "món bánh croquette mà em ăn lần trước được làm từ thịt bò hay phô mai?"
Mùa đông sâu ở Thượng Hải không bằng một nửa số người của mùa đông phương Bắc, cuối cùng Tôn Nhuế không thể không điền vào đơn cho Khổng Tiếu Ngâm, thế là ngày đầu năm mới tại ký túc xá chỉ còn lại hai người một mèo.
Buổi sáng cô đặt vé xem phim cho buổi tối, dự định đưa Khổng Tiếu Ngâm đi xem phim rồi cùng nhau ra bờ sông đón năm mới.
Khi chuẩn bị ra ngoài, Khổng Tiếu Ngâm đột nhiên chơi xỏ.
Căn phòng thực sự rất u ám, Tôn Nhuế đã lên taobao mua tiểu thái dương rất đắt tiền, làm một căn phòng 10 độ biến thành như bên bờ biển với nắng hè.
"Không phải đã nói là cùng nhau đi xem phim sao? Vé em đều mua hết rồi."
Tôn Nhuế đang nắm tay Khổng Tiếu Ngâm bên giường, đối mặt với người đang phát ra tiếng rên từ cổ họng.
"Không muốn cử động đâu mà."
Dây váy ngủ của nàng tuột khỏi một bên vai, để lộ làn da cùng xương quai xanh, trong tiềm thức Tôn Nhuế nuốt nước bọt.
“Mau đi thôi.” Tôn Nhuế biết rằng việc càm ràm sẽ uổng công, nhưng vì vấn đề tôn nghiêm cô vẫn phải nói vài câu, “Đã mua cả vé xem phim mà chị vẫn không muốn đi xem”.
Cái miệng càm ràm bị chặn lại bởi đôi môi mềm mại, Tôn Nhuế bị bên kia hôn đến ngã nằm xuống giường.
Con mèo bên giường kêu meo meo tỏ vẻ nghi ngờ về tư thế của hai người trên giường lúc này, Khổng Tiếu Ngâm bất an vặn vẹo eo lật người cưỡi lên người Tôn Nhuế, cả thân người cúi xuống thổi vào tai cô, hỏi cô phim rất thú vị sao.
Tôn Nhuế có chút chấn động, không phải một chút, mà là hoàn toàn chấn động.
Khi trên người không còn mảnh vải che thân DUANG nhảy lên giường, cả người đầy lông cọ cọ vào người Khổng Tiếu Ngâm khi đang hôn làm nàng không ngừng cười khanh khách, Tôn Nhuế tức giận ném con trai mình xuống đất rồi quay lại tìm đôi môi của Khổng Tiếu Ngâm, cô nhấn công tắc trên đầu giường, không cẩn thận chạm vào ổ cắm của tiểu thái dương, đột nhiên cả căn phòng chìm vào bóng tối đen như mực, tất cả giác quan đều được phóng đại, như mỗi hơi thở của Khổng Tiểu Ngâm trong tâm trí của Tôn Nhuế đều biến thành một hơi thở khó nhọc, lông tơ khắp người cô dựng đứng hết cả lên.
Quyết định vào đoàn (Thanh 2) của Tôn Nhuế là nhờ sự giúp đỡ của Khổng Tiếu Ngâm, cô do do dự dự không dám điền vào đơn, cuối cùng vẫn là Khổng Tiếu Ngâm sau khi nghe tin đã vội chạy đến từ phòng tập cầm tay cô viết tên.
"Đây cũng không phải chuyện sinh tử, em ở đó mò gì thế."
Tôn Nhuế nhìn Khổng Tiếu Ngâm với ánh mắt bất an.
"Sẽ phải đi rất lâu."
Vào buổi tối Tôn Nhuế nằm trên giường xoa xoa vai Khổng Tiếu Ngâm, “Đi rất lâu, không được xài điện thoại, liên lạc cũng không được”.
Khổng Tiếu Ngâm trở người, nháy mắt với cô.
"Sao thế, sợ chị bỏ trốn cùng người khác?"
Tôn Nhuế cười hihi mà không nói gì, cúi đầu ôm nàng vào lòng.
Khổng Tiếu Ngâm cảm thấy thích thú với cảm giác nhột nhột trên cơ thể, nàng vuốt vuốt mái tóc đã trở nên hơi xù xì của Tôn Nhuế sau 2 ngày ngoại vụ, nói cô hãy an tâm.
"Em phải nổi tiếng kiếm nhiều tiền nuôi chị chứ."
Một ngày trước khi Tôn Nhuế vào đoàn đã tự mình giấu vài chiếc điện thoại ở nhiều góc khác nhau trong vali, thậm chí còn ra ngoài mua hai chiếc điện thoại cũ giá 200 tệ. Khổng Tiếu Ngâm gấp quần áo trên giường mà cười cô thần kinh, cô rất hùng hồn lý lẽ, nói mấy tháng ở nơi đất khách quê người cô không thể chịu đựng được.
"Chị có thể lên TV xem em."
Khổng Tiếu Ngâm chưa nói xong đã bị cắt ngang, “Nhưng em không có TV, em không thể nhìn thấy chị!” dáng vẻ phồng má của Tôn Nhuế đã thành công mở ra thương cảm sắp xa nhau của Khổng Tiếu Ngâm.
"Được rồi, được rồi, không phải nói có thể gọi điện thoại định kỳ sao, khi đó em cứ tranh thủ thời gian của Đới Manh mà gọi cho chị."
Đất khách quê người khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của Khổng Tiếu Ngâm, sau công bố xếp hạng lần 2 trong cuộc họp của công ty, Khổng Tiếu Ngâm đã biết Tôn Nhuế căn bản thực sự không có khả năng xuất đạo.
Sau khi tan họp Lục Đình lao lên từ phía sau bá lấy cổ Khổng Tiếu Ngâm.
"Trước đây không phải cậu nói mùa hè năm nay đi ngắm biển sao? Khi nào đi, đưa mình đi với, mình sẽ làm bóng đèn lớn."
Khổng Tiếu Ngâm luôn nghĩ tính cách Lục Đình rất tốt, tốt đến mức sự tình gì cũng có thể tự mình tiêu hóa, tốt đến mức có thể tự mình đi du lịch, nhưng nàng thì không thể, nàng cần Tôn Nhuế, nàng không muốn bị bỏ rơi.
"Thôi không đi nữa, có đi thì đoán chắc là hai người đi. Tôn Nhuế càng ngày càng bận rộn."
Lục Đình như thể nhận ra gì đó kịp thời ngậm miệng lại, vỗ vỗ vai trấn an.
"Trời nắng sẽ đen chết mất, không đi thì không đi nữa."
Khổng Tiếu Ngâm chợt nhớ ra mùa hè năm đó họ cùng nhau đi chụp ảnh ở bãi biển, nàng nhớ Tôn Nhuế đã lao xuống nước dưới ánh mặt trời chói chang, vừa dưới nước lên còn ướt quấn khăn tắm cười với nàng.
Nàng cười với gương mặt ấy trong hồi ức của mình, làm Lục Đình quay đầu nhìn lại xem nàng có vấn đề gì không.
"Có chuyện gì thế, sao lại cười ngốc?"
"Đột nhiên cảm thấy trong ký ức của mình em ấy đều cười ngốc kiểu đó."
Lục Đình nheo mắt, cười nói
"Điều đó chứng minh hai người các cậu mỗi khi bên nhau đều thực sự hạnh phúc ah."
Gần đây sau khi nàng bị những rắc rối bủa vây đang cùng Lục Đình nói chuyện thì công ty tìm Khổng Tiếu Ngâm, trong group đột nhiên có tin từ thông báo muốn nàng mở cuộc họp.
“Lại sao vậy, ngày nào cũng nhiều chuyện phiền phức như vậy.” Một bên nàng thay quần áo một bên than phiền với Lục Đình.
"Không sao, không sao, chuyện này qua rồi chúng ta cùng đi uống rượu."
Người đang mặc quần áo nghe thấy uống rượu thì tinh thần liền lên cao,
“Đáng lý lúc này đi uống rượu, thật phiền quá.” Nàng cầm thẻ phòng rồi thay một đôi dép. “Nói hay lắm ah, qua 2 ngày nữa đi uống rượu.” Giọng nói rời đi cùng với tiếng đóng cửa, Lục Đình mở Weibo xem tin tức về chương trình, sau khi đọc bảng xếp hạng thì thở dài lên Taobao mua ba thùng sữa chua vô dụng để lấy nắp chai.
Đang lúc lơ mơ buồn ngủ thì bị một cuộc gọi đánh thức, nhìn ra cửa sổ thì trời đã nhá nhem tối, trên màn hình điện thoại hiện lên 2 chữ "Khổng ngỗng", Lục Đình mơ mơ hồ hồ nhấc điện thoại lên nghe thấy âm thanh nuốt ừng ực ực, sau mấy âm thanh này mà không có phản hồi cô đứng dậy xỏ dép, chạy đến phòng Tôn Nhuế.
Khi bước vào phòng cô đã bị sốc, Tôn Nhuế đã mang rất nhiều đồ đi, Khổng Tiếu Ngâm cũng lần lần lượt lượt đặt hàng hết cái này đến cái khác, căn phòng chất đống như nhà kho lần trước giờ đã trống trải hơn một chút. Khổng Tiếu Ngâm đang ngồi trên tấm thảm cạnh cửa sổ, bên cạnh có 2 chai bia, DUANG thấy có người bước vào liền nhảy từ cây cào móng xuống, đi hai bước thì thấy rõ được người vừa đến, quay đầu lại nép vào dưới chân Khổng Tiếu Ngâm.
"Cái này là sao." Mấy năm chung sống khiến tông giọng Lục Đình tràn đầy hương vị Đông Bắc.
Khổng Tiếu Ngâm đờ đẫn ngồi trên mặt đất nhìn những vết nứt trên sàn cách đó 2m, đầu cũng không ngẩng đầu lên.
"Thật xin lỗi, nhịn không được mà đã uống rồi."
Không khí trầm mặc trong hai giây, sau đó nàng đột nhiên la lớn.
"Mình muốn đi ăn lẩu Đại Ca! Cùng mình đi ăn lẩu đi!"
Nhà hàng lẩu mở một bài hát có giai điệu nghe rất vui, Khổng Tiếu Ngâm cầm đũa gắp lá lách lên đã gần hai phút.
“Tiểu Khổng?” Lục Đình quơ quơ tay trước mắt nàng “Tiểu Khổng!” Cô gõ đũa một cái, miếng lá lách rơi xuống nồi lẩu, dầu đỏ bắn tung tóe khiến nàng giật mình.
"Đang nghĩ gì thế?"
Nàng dò dưới đáy nồi gắp miếng lá lách quá chín nhét vào miệng, khó khăn lắm mới nhai nuốt với cổ họng bị bỏng, nói.
"Mình muốn rời khỏi em ấy."
Tay Lục Đình ngừng động tác đang gắp tôm, sau đó mở miệng hỏi nàng là tại sao.
“Đại ca, không còn sức nữa ah.” Khổng Tiếu Ngâm đột nhiên lấy lại tinh thần, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện, kể về ngày hè với ánh nắng chói chang trong hồi ức của nàng.
- "Lẩu thật là nóng, ra thật nhiều mồ hôi."
- "Mùa hè cũng rất nóng, cũng đổ mồ hôi rất nhiều."
- "Nhưng cái nóng của mùa hè và cái nóng của nồi lẩu không cùng một kiểu nóng. Cái nóng của mùa hè là cái nóng mang theo gió, mang theo vị mặn và mùi dầu gội của em ấy."
- "Mình rất thích cái nóng như vậy."
Hơi nóng bốc lên từ đáy nồi che khuất nửa khuôn mặt của Khổng Tiếu Ngâm. Sau khi nói chuyện một lúc lâu, nàng vẫn không nói ra lý do tại sao muốn rời đi. Lục Đình có chút chán nản, chán nản vì địa vị bậc thầy ăn nói không được bảo vệ, càng chán nản hơn khi phải trơ mắt nhìn những người rất tốt này quay lưng rời đi.
"Buổi chiều vẫn cảm thấy phiền, hiện tại nhanh vậy mà đã tốt hơn rồi", Khổng Tiếu Ngâm gắp miếng lá lách cuối cùng rồi liếc nhìn điện thoại. Màn hình hiện lên 1:35 sáng. "Ngày ngày đều trôi qua có chút thăng trầm, nhúng lá lách cũng phải thất thượng bát hạ* haha.”. Nàng thấy tự hào vì phép so sánh của mình, đưa miếng lá lách vào miệng rồi nâng ly rượu lên mơ hồ muốn Lục Đình cạn ly.
*trên bảy dưới tám
Những chiếc cốc thủy tinh va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo, nước mắt của nàng cũng không kìm được từ trong hốc mắt rơi xuống.
"Đại Ca, bọn họ nói mình sẽ làm lỡ em ấy."
Lục Đình nghe đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó nhớ đến lần đó diễn hơn nửa sân khấu rồi mà bị gạt bỏ, tiếp đó có chút rượu rồi nên cứng mắng mắng chửi chửi muốn gọi điện tìm lão tổng nói cho ra lẽ, nhanh tay bị Khổng Tiếu Ngâm giật lấy dập máy.
"Đi thôi, tính tiền rồi về."
Từ nhà hàng lẩu đến trung tâm là 4km Khổng Tiếu Ngâm cứ khăng khăng muốn đi bộ về, Lục Đình cau mày nhìn xuống đôi giày thể thao trên chân bị kéo về phía trước.
Mùa hè ở Thượng Hải mang theo mùi xe cộ nồng nặc, dù cho cách đó không xa là con sông. Gió sông thổi qua đều là mùi xăng xe, nhưng Khổng Tiếu Ngâm dường như không thể ngửi thấy, người nheo mắt lại để mặc cho gió thổi vào mặt, mái tóc vừa cắt đã bị gió thổi.
"Nếu có thể được đi biển thì tốt rồi, có nắng, có gió biển, còn có mỹ nữ."
Lục Đình cười mắng nàng là kẻ háo sắc.
“Mình tưởng rằng chỉ khi em ấy có tiểu tam thì mình và em ấy mới chia tay” Khổng Tiếu Ngâm ngoảnh đầu lại cười, “Kết quả không ngờ là vì chuyện này.” Lục Đình đưa tay ra đỡ nàng nhưng bị nàng cự tuyệt
"Hôm nay thật nhạt nhẽo"
Nàng dừng bước ngẩng đầu nhìn ánh đèn bên sông,
"Chính là hôm nay, mình đã đơn phương tuyên bố chia tay."
-Tất cả những huyễn tưởng về tương lai đều quá xa vời
Thời gian bỏ lại chúng ta phía sau
Làm sao tạm biệt
Khi Tôn Nhuế quay lại, Khổng Tiếu Ngâm đã không đến đón cô. Khi vừa nhận lại điện thoại cô đã hoài nghi một lúc lâu có phải là điện thoại có vấn đề gì không. Dấu chấm than màu đỏ trong hộp trò chuyện với Khổng Tiếu Ngâm không thể biến mất, cuối cùng là Lục Đình nói chuyện với cô.
Thật ra ai cũng có dự cảm, cô nhớ ra lần trước sau khi liên hệ với công ty nhận kiện hàng thì tỷ tỷ rất thần bí kéo cô vào góc hành lang, sau khi đóng cửa lại Khổng Tiếu Ngâm không biết từ nơi nào xuất hiện.
Ngày hôm đó Khổng Tiếu Ngâm đã ôm chặt cô, nắm tay cô rất lâu, nhưng nàng nhất định không tháo kính râm xuống.
Nàng ôm rất chặt, Tôn Nhuế hỏi nàng làm sao thế.
Nốt ruồi trên khóe miệng nàng chuyển động, nói
- "Không sao, chị không muốn buông tay em."
Ngày hôm đó Tôn Nhuế đã biết, nàng muốn đi cũng không thể rời đi được.
Sau khi nhìn xung quanh đám đông tới hóng chuyện, cô cũng không thấy được khuôn mặt mà mình muốn, cô cũng không nói gì.
Căn phòng được giữ ngăn nắp sạch sẽ, DUANG ngoan ngoãn nằm trên cây cào móng, nhìn thấy cô quay lại liền nhảy xuống đi lượn lượn dưới chân cô kêu meo meo, cọ cọ vào quần cô, như thể không có người thứ hai từng sống ở đây.
Những ngày sau khi trở về nhóm trở nên bận rộn hơn, tổng tuyển cũng khiến người ta dồn dập mà thở. Tài nguyên mà công ty đưa, ngoại vụ, còn có việc quay phim bản thân tự tìm đã đến cửa, lần đầu Tôn Nhuế có cảm giác mình sắp phải ra ngoài rồi.
"Tiểu Khổng gần đây có vẻ như đang bận rộn với hợp đồng 734, nói công ty bên này bàn hợp đồng có chút vấn đề." Khi Đại C nhận ra mình nói gì đó sai thì đã quá muộn, Tôn Nhuế nằm trên giường ngẩng đầu lên nhìn.
Cô bối rối chưa nói xong đã cúp máy, hai tay luống cuống, khóe miệng giật giật nhưng không nói được gì.
“Vấn đề gì?” Tôn Nhuế không nhìn cô nữa, quay người cầm điện thoại lên. “Là vấn đề đãi ngộ sao?”
Đại C gật gật đầu.
Sau đó, khi Đại C gặp lại Khổng Tiếu Ngâm, vấn đề hợp đồng đã được giải quyết bằng một cách nào đó khó hiểu.
Sau khi Đăng đỉnh Tổng tuyển Tôn Nhuế đã hoàn thành nguyện vọng lớn của mình, đi đến bãi biển để quay chụp.
Biển ở Tam Á bốn mùa đều là mùa hè, chiếc áo sơ mi trắng của Tôn Nhuế phản chiếu ánh nắng. Gió biển mang theo độ ẩm lướt qua mặt, cô chợt nhớ đến mùa hè Khổng Tiếu Ngâm đã từng nói,
- "Có tiền rồi nhất định phải đưa chị đi biển ah, muốn như thế, ánh nắng chói chang, bên biển gió thổi mạnh, nằm trên bãi biển tắm nắng, sau đó xuống biển lành lạnh tắm mát sảng khoái."
Đôi mắt dưới lớp kính râm cong lên, cô nghĩ mình nên có năng lực tìm lại nàng một lần nữa.
Hộp chat ghim ở đầu đã lâu không hiện dấu chấm đỏ, khi bấm vào thì nó vẫn còn một vài dấu chấm than màu đỏ chưa gửi thành công.
Cô bấm vào voice, sau khi ấn vào thì mang điện thoại ra biển.
Nước biển lành lạnh cuốn vào chân, cô dường như đã hiểu tại sao Khổng Tiếu Ngâm lại muốn đi biển vào mùa hè.
Sau vài giây cô đưa điện thoại lên gần miệng, liếm liếm môi.
"Em muốn đưa chị đi biển, đừng rời đi, được không?"
Voice dài 9 giây được phát ra hai lần, khóe miệng Tôn Nhuế nhếch lên, tự đá vào nước, làn nước làm nhột nhột ngón chân cô.
Một giọng nói truyền đến từ phía sau, Tôn Nhuế vừa từ trong làn nước mát bước lên, sức nóng đột ngột khiến trái tim run lên.
Người đang vẫy gọi cách đó không xa mặc một chiếc váy trắng dịu dàng, nụ cười dưới ánh nắng khiến Tôn Nhuế không mở mắt ra được.
"Tôn Nhuế!"
Khi được ôm vào lòng Khổng Tiếu Ngâm ngửi thấy mùi gió biển mằn mặn, đỉnh đầu bị ánh nắng làm cho nóng hổi, Tôn Nhuế đặt tay lên eo nàng, thân người tỏa ra mùi dầu gội hương trái cây.
"Khổng Tiếu Ngâm" hai tay đặt ở eo càng thêm sức lực, Tôn Nhuế đặt cằm lên cổ Khổng Tiếu Ngâm, "Em tức giận rồi."
Khổng Tiếu Ngâm vỗ vỗ vào lưng vỗ về cô.
Nước biển rút càng ngày càng xa, cát dưới chân cô nhuốm màu nước biển, được ánh mặt trời sưởi ấm, khi sóng lại phủ lên chân, cô bị rung động trước sự mát lạnh đột ngột trong không khí rất nóng, một thanh âm nhè nhẹ vang bên tai Tôn Nhuế.
"Đừng nói đến chuyện phân ly."
--
Chúc mừng sinh nhật Phu quân!🎂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro