Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bình Hàng Chi Gian

Bình Hàng Chi Gian (Điểm giao nhau của song song)
Author: 零下负摄氏

Osaka - Nhật Bản, Tôn Nhuế sẽ tham gia một bộ phim, nên đã chọn đến đây để tìm hiểu tình hình.

Người trên phố tấp nập tới tới lui lui, Tôn Nhuế đang thẫn thờ đi trên đường, chợt từ bên trái tỏa ra một mùi hương, hương thơm nồng nàn, nhìn sang bên trái, đó là một nhà hàng ramen.

Tấm biển trước cửa ghi:

Bảng hiệu hôm nay:

Tonkotsu Ramen

Tôn Nhuế mang theo thích thú bước vào nhà hàng. Trên chiếc tủ gỗ bên phải tấm rèm cửa ra vào có một con mèo may mắn lớn đang vẫy gọi cô.

Cô ấy ngồi cạnh quầy lễ tân,

"Lão bản, làm một bát tonkotsu ramen"

"Lão bản, một bát tonkotsu ramen."

Tôn Nhuế theo tiếng nói thì thấy, ngồi ở góc bàn có một người, nhưng từ góc độ này, chỉ nhìn thấy nửa thân dưới, cô đứng dậy đi tới, thì thấy cô gái đang đứng đó cho gia vị vào bát.

"Làm phiền một chút."

Cô gái kia quay đầu lại, quan sát từ trên xuống, nói: "Người Trung Quốc?"

Tôn Nhuế gật gật đầu, nàng mặt mày rạng rỡ, để sư phụ mang bát mỳ của mình đặt xuống. Khi biết Khổng Tiếu Ngâm đang đi du lịch vòng quanh thế giới cô hỏi nàng trước đây có từng đi đến những nơi thú vị khác chưa.

"Thực ra, chị mới từ chức cách đây không lâu, đây chỉ là điểm dừng chân thứ hai của chị, nhưng sau đó, chị nhất định sẽ đi nhiều nơi hơn."

Có lẽ chỉ đến lúc này mới nhận thức cảm nhận “một mình nơi đất khách” Thường thì Tôn Nhuế trừ khi vào đoàn phim thì sẽ ở nhà, vì cuộc sống nơi đây không quen thuộc, cũng không thông thạo ngoại ngữ. Nhưng Khổng Tiếu Ngâm sẽ thường đến rủ cô đi chơi, không biết là bắt đầu từ khi nào, Khổng Tiếu Ngâm ngày ngày chạy đến đoàn phim, cùng Tôn Nhuế thuê chung một căn nhà, cùng nhau ăn một bát mỳ, cũng không biết là từ khi nào, nàng muốn cả ngày cùng Tôn Nhuế ở bên nhau.

"Cùng em quay lại Thượng Hải đi, đợi khi em lấy được tiền của bộ phim này, em sẽ về Thượng Hải thuê một căn phòng."

Khi đó, Khổng Tiếu Ngâm đã từ bỏ kế hoạch đi du lịch vòng quanh thế giới, đầy vui vẻ theo Tôn Nhuế trở về Thượng Hải, nhưng nàng lại quên mất lý do tại sao hai người lại gặp nhau lúc đầu. Vốn dĩ cả hai đều không phải người cùng đường, vậy mà lại làm hỏng tu đạo.

"Yên tâm, đợi em sau này kiếm được nhiều tiền, nhất định sẽ nuôi chị thật tốt, và chị, mỗi ngày chỉ cần chơi và tiêu tiền."

Có thành tích là một tiểu minh tinh không nổi tiếng trong giới, cuộc sống của họ ở Thượng Hải khó khăn hơn nhiều so với việc thuê nhà, mặc dù nhận được tiền cho bộ phim, nhưng đạo diễn đã tạm thời thay đổi hợp đồng, cuối cùng thì Tôn Nhuế chỉ nhận được một nửa số tiền. Cả hai không trả được tiền thuê nhà nên bị đuổi, sau cùng họ cũng tìm được một căn nhà nhỏ mười mét vuông, không gian tuy nhỏ, nhưng tràn đầy sức sống.

Con đường này của Tôn Nhuế, ai rồi cũng sẽ có đoạn trũng, nhưng không phải ai cũng có người đồng hành, may mắn thay, cô ấy có Khổng Tiếu Ngâm.

Khổng Tiếu Ngâm đồng hành với Tôn Nhuế vượt qua nó, đưa cô ấy đến sân khấu với khán giả, có ánh đèn chiếu sáng, nhưng sau một thời gian dài giày vò, sẽ biến những niềm yêu thích một thời của họ thành cố chấp. Và điều này chẳng qua là vì không cam tâm xa cách những người đã trải qua quãng thời gian khắc cốt ghi tâm với mình, dần dần khiến họ quên rằng hai người họ thực sự không hợp.

“Tôn Nhuế, ngày mai chúng ta trở về Đông Bắc đi, chị muốn ăn món hầm nồi sắt.” Khổng Tiếu Ngâm nằm trên sofa, chán nản lướt vòng bạn bè.

Tôn Nhuế một tay lau tóc, tay kia cầm điện thoại trả lời công việc.

Tôn Nhuế cau mày thật lâu không nói tiếng nào, Khổng Tiếu Ngâm nhẹ thở dài, đặt điện thoại xuống nói: "Nếu ngày mai em còn có việc, vậy thì quên đi. Lần sau chúng ta đi, ngày mai chị sẽ tự mình đi dạo. "

Tôn Nhuế dừng việc đang làm và nói: "Xin lỗi chị, buổi họp báo ngày mai em không thể vắng mặt."

Nhìn Tôn Nhuế giải thích, trong lòng Khổng Tiếu Ngâm cũng im lặng theo ngữ khí lời nói của cô.

"... Thực sự xin lỗi, lần sau nhất định sẽ đưa chị đến đó."

“Lần sau nhất định đưa chị đến đó.” Khổng Tiếu Ngâm nói với cô với vẻ mặt tự mãn. Nhìn thấy vẻ mặt choáng ngợp của Tôn Nhuế, nàng mỉm cười nói: “Không sao, công việc quan trọng.

Khổng Tiếu Ngâm mang túi xuống phố đi dạo, tòa nhà bên cạnh đang phát sóng buổi họp báo hôm nay, một số người đi đường cũng dừng lại xem, xem Tôn Nhuế đang vụng về trả lời các câu hỏi của người chủ trì và các phóng viên, nàng quay qua nhìn lên màn hình lớn làm ra bộ mặt đau khổ

"Ngốc."

Vài tuần sau, Tôn Nhuế cuối cùng cũng có thời gian để đưa Khổng Tiếu Ngâm trở lại Đông Bắc, và cuối cùng đưa nàng đi ăn món hầm nồi sắt mà nàng tâm tâm niệm niệm muốn ăn.

Tôn Nhuế thờ ơ nghịch điện thoại, thực sự tâm trí của cô không hề ở đây, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Khổng Tiếu Ngâm, cô ấy đang đặt gì đó.

"Chúng ta… kết hôn đi."

Khổng Tiếu Ngâm đôi đũa đang gắp thức ăn trên tay xuống, lau miệng, nói: "Sao tự nhiên lại nói chuyện này?"

"Không gì ah, chúng ta đã ở bên nhau mấy năm, em dự định. Chúng ta có thể ra nước ngoài, hiện tại em đã kiếm được tiền, chúng ta thậm chí có thể định cư ở nước ngoài."

"Nhưng ... công việc của em phải làm sao? Hiện tại đang là thời kỳ đang lên, không phải là lúc để rời đi."

"Em có thể ra nước ngoài phát triển, hiện tại rất nhiều người như thế, đến khi đó, em sẽ ..."

Quả nhiên vẫn là người nhỏ hơn nàng ba tuổi, trong khi Tôn Nhuế vẫn đang suy nghĩ về những điều viển vông không thực tế này thì Khổng Tiếu Ngâm đã suy xét đến tương lai chán nản của họ.

"Thực ra, chúng ta có kết hôn hay không không quan trọng. Chị cảm thấy chúng ta hiện tại như này rất tốt, tự do đồng thời cũng rất hạnh phúc."

"Nhưng, chị không muốn có nhà sao?"

"Chúng ta hiện tại cũng có ah."

"Nhưng nó không giống vậy. Và chị kết hôn thì vẫn có thể tự do ah, chị vẫn có thể đi chơi, em sẽ không muốn nhốt chị lại đâu."

Khổng Tiếu Ngâm cười khổ nói, "Nhưng cũng không giống như thế nữa."

"Chị có phải là ... đơn giản là không muốn cùng em kết hôn."

Khổng Tiếu Ngâm thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô nói: "Tôn Nhuế, em có bao giờ em nghĩ qua, thực sự chúng ta không hợp? Chúng ta đã ở bên nhau bốn năm, hồi đó chị tràn ngập niềm vui cùng em trở về Thượng Hải, và em cũng tràn đầy nhiệt huyết, tất phải bứt phá trong sự nghiệp. Em hiện tại đã thành công rồi, thì không nên từ bỏ cơ hội này, nếu không thì sẽ có lỗi với những vất vả mà chúng ta đã cùng nhau trải qua. Và chị cũng phát hiện, đây không phải là cuộc sống mà chị mong muốn, có thể hiện tại nói kết hôn, nhưng có thể sau này, chị vẫn còn quá nhiều việc phải làm, chị vẫn còn những mục tiêu chưa hoàn thành. Chị không muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân, em cũng không phải không biết tính khí của chị.”

Tôn Nhuế dường như hoàn toàn không nghe thấy, chỉ nhớ câu “Chúng ta không hợp.” Cô tức giận rời Đông Bắc, đặt vé đi ngay trong đêm, rời đi không một lời nói.

Đó là lần tranh cãi lý trí duy nhất giữa họ, vì đã nhận được đáp án của đối phương từ những việc đã trải qua.

Khổng Tiếu Ngâm lần này không chọn quay lại Thượng Hải, nàng suy ngẫm hồi lâu, quyết định lên kế hoạch đi du lịch vòng quanh thế giới. Trở về quê nàng chỉ đơn giản thu dọn hành lý rồi rời đi. Trước khi đi không để để lại lời nhắn cho Tôn Nhuế, bên trên chỉ có một câu:

Không phủ nhận từng thích em, gặp được em là may mắn tri kỷ của chị, nhưng rời đi, cũng là đôi bên đều vui.

Một tuần sau, trong một chương trình, một người dẫn chương trình đã hỏi Tôn Nhuế một câu,

"Hãy tưởng tượng, nếu hiện tại bạn không làm diễn viên, thì bạn sẽ theo nghề gì?"

Tôn Nhuế nghĩ rất lâu, nói, "Không, tôi nhất định vẫn là làm việc này, không chỉ vì tôi thích nó, mà còn vì tôi đã hứa với ... một... người bạn của tôi, đã nói rằng khi tôi kiếm được nhiều tiền, nhất định sẽ nuôi cô ấy. "

Người dẫn chương trình nói, "Hiện tại đã thực hiện được chưa?"

"... Ân ... tạm thời là chưa."

“Vậy, là vì điều gì mà chưa thực hiện được?” Người dẫn chương trình cười lớn.

"Uh ... bởi vì ... ân, đúng."

Người dẫn chương trình mỉm cười ngượng nghịu, dàn xếp giúp cô ấy.

Một năm sau, Tôn Nhuế thành lập quỹ của riêng mình, tặng áo ấm cho trẻ em vùng núi. Lúc này Khổng Tiếu Ngâm, đang làm công ích với một người bạn ở Châu Phi.

Tôn Nhuế lần nữa trở lại những ngày quay liên tục, Khổng Tiếu Ngâm cũng bắt đầu di chuyển đến điểm đến tiếp theo, nhưng chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy cô trên TV và khi đêm đến cũng sẽ nhớ đến đối phương.

Tôn Nhuế đã quên mất lúc đó khi trở về Thượng Hải ngây ngây ngơ ngơ như thế nào, nhưng cô nhớ rõ ràng mấy chữ trên tin nhắn: "Đôi bên đều vui vẻ", tóm lại, theo quỹ đạo cuộc sống đến hiện tại, thực sự là đôi bên đều vui vẻ, Tôn Nhuế tỉ mỉ nhớ lại những gì đã nói lúc đó, thậm chí còn cảm thấy bản thân hổ thẹn như nào, còn đã nghĩ phải bắt đầu lại ở nước ngoài, quả nhiên bản thân khi đó quá ngây thơ.

Tại Pháp, Khổng Tiếu Ngâm vừa xuống máy bay với hành lý trên lưng, dự định nghỉ ngơi ở đây một thời gian, để bản thân dừng lại một chút rồi mới lên đường, tại bến xe bus công cộng, bên cạnh có màn hình tiếp ứng cho Tôn Nhuế, hôm nay là sinh nhật của cô ấy, Khổng Tiếu Ngâm nở một nụ cười mà nàng đã lâu không gặp Tôn Nhuế, lặng lẽ lấy điện thoại ra, đứng trước màn hình, nở một nụ cười tiêu chuẩn.

Vòng bạn bè hôm nay:

Gặp được minh tinh lớn trong nước. (✌)

Đính kèm một bức ảnh nàng chụp.

Sau một thời gian, vòng bạn bè nhận được hơn 100 lượt thích, đây đều là những người bạn mà nàng kết bạn trong chuyến đi. Về phần Tôn Nhuế, sau vài lần đổi điện thoại, danh bạ điện thoại ít đến đáng thương, chỉ còn lại vài người nhà và một vài người bạn trong vòng. Nếu không có gì khác, cô ấy có lẽ vì như này nên đã phải bỏ lỡ vài cuộc “trùng phùng” đặc biệt.

Cuộc sống nên là một bộ phim, nhưng cuộc sống cũng là thực tế, cô ấy cũng đầy đáng tiếc, nếu như Khổng Tiếu Ngâm lúc đó chậm một bước, có lẽ, nàng đã nhìn thấy dáng vẻ được muôn người nhìn thấy của Tôn Nhuế, hoặc có lẽ, nàng sẽ từ bỏ cuộc sống lang thang khắp nơi mà trở về Thượng Hải, trở về bên cạnh Tôn Nhuế. Nhìn thấy cô thực hiện lời hứa ban đầu, rốt cuộc cho tới hiện tại, thẻ ngân hàng của cô, còn một phần tiền vé máy bay chưa động đến, đối với cô mà nói, càng giống một phần bận tâm. Nhưng cuộc sống hiện tại khiến cô không còn thời gian mà hồi tưởng quá khứ, cũng chỉ có thể tận hưởng hạnh phúc của hiện tại, dù sao đây cũng là cuộc sống mà cô hướng về.

Điều mà Khổng Tiếu Ngâm quan tâm là tự do tắm mưa bên ngoài, nàng khao khát thế giới rộng lớn bên ngoài. Trong khi điều Tôn Nhuế quan tâm là hướng về thành phố cảng, cô ấy thích hợp với sân khấu của lớn, cùng một căn phòng nhỏ không huyên náo.

"Tôi Khổng Tiếu Ngâm làm sao có thể bị ràng buộc bởi những điều này? Điều tôi muốn là sống vui vẻ và hạnh phúc mỗi ngày."

"Tôi biết tính tình của em, cũng biết em đã nỗ lực rất nhiều, cho nên, tương lai còn dài, chúng ta sau này sẽ gặp lại."

Sau vài năm xa cách, Khổng Tiếu Ngâm đã thực hiện kế hoạch cuộc sống ăn bánh kếp kim chi Hàn Quốc với hương vị lạ, mỳ Italy với nước sốt thanh lịch, nhìn thấy roti Ấn Độ, thưởng thức pháo hoa lớn nhất thế giới. Tất nhiên, cũng đã thay đổi được vốn Tiếng Anh kém trước đó. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã tiêu hết tiền trong thẻ của mình, một bên làm việc, một bên đi du lịch. Mặt khác Tôn Nhuế, đứng trên một sân khấu lớn hơn, nhận được vẻ vang cao hơn, đồng thời, cũng buộc phải từ bỏ đi sự phóng túng trước đây để trở thành dáng vẻ sành đời, cũng học được cách giao tiếp thêm với nhiều người.

Có thể, chúng ta không trở thành người mà chúng ta muốn trở thành khi còn trẻ, nhưng ít nhất chúng ta đã sống cuộc đời mà chúng ta muốn sống nhất.

Sau nhiều năm xa cách, Tôn Nhuế vì đóng phim và viết kịch bản, mà quay trở lại Nhật Bản, còn Khổng Tiếu Ngâm sau khi đi hơn nửa vòng trái đất, cũng trở lại Osaka, họ gặp nhau tại một nhà hàng ramen, giống như lần đầu gặp nhau.

"Lão bản, một bát tonkotsu ramen"

Khi Khổng Tiếu Ngâm nhìn thấy Tôn Nhuế, phát hiện ánh mắt dã tâm bừng bừng của cô ấy đã phai nhạt, trở nên điềm tĩnh hơn, chỉ có thể nói, cô ấy đã thực sự trưởng thành, nhưng trong mắt Khổng Tiếu Ngâm, thì có thêm nhiều sự hiếu kỳ về thế giới.

Họ đứng đó rất lâu, cuối cùng đối mặt với đối phương cùng nụ cười trong mắt, quả thực trong lòng đã buông bỏ, chỉ nhớ khoảng thời gian như thoáng qua đó. Quả nhiên, bắt đầu là hai đường thẳng song song nhất thời giao nhau tạo ra nghịch lý, vì vậy nhất định phải được sửa chữa.

Vài ngày sau, vòng bạn bè riêng của 2 người đăng bài:

Cảm ơn vì đã gặp, người bạn cũ.

Gặp nhau không phải là trùng phùng, vì cả hai đã từng nhìn thấy bộ dạng dáng vẻ trẻ con chân thực nhất của nhau, khi gặp lại, đã là ánh mắt khiến cả hai cảm thấy xa cách.

Vì vậy cuối cùng của cuối cùng, Khổng Tiếu Ngâm biến cuộc đời thành câu chuyện, Tôn Nhuế biến câu chuyện thành cuộc đời.

Và chúng ta,

"Tương lai còn dài, sau này sẽ gặp lại."

--
Một chiếc SE mừng sinh nhật 18 lần thứ n 😂😂😂
Cũng là kỷ niệm 1000 ngày đi cùng Tôn Nhuế và Tam Tiếu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro