Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tẩm thực - Lose Control

Tẩm thực - Lose Control (Giới thiệu)

Năm 1805, một kẻ giả trang nhân viên chính phủ đã đem một lượng lớn bệnh độc lẻn vào SODOM. 2 tháng sau, bệnh dịch bùng phát, cả thành phố 570 vạn người không một ai may mắn sống sót.

Từ nay về sau, không ai dám đến thành phố còn lưu lại một lượng lớn bệnh độc chết người này nữa.

Cho đến hôm nay, chính phủ vẫn còn đang tìm kiếm nguyên nhân của bệnh dịch.

Linh hồn đóng băng. Hắn bị cầm tù trong một chiếc lồng chim lãnh khốc mà trong suốt như băng, gương mặt tê liệt, ngày qua ngày, như một cái xác không nhân tạo. Dưới thần sắc tự do che giấu một đầm nước thâm thúy không gợn sóng, lại tựa hồ mênh mông như không chứa thứ gì.

Hắn, bị những người đó cho là thủ phạm đã đem bệnh độc “Thần chi giới” vào SODOM, là “chuột bạch” của cái phòng thí nghiệm bị kim loại lạnh lẽo bao trùm này.

Ý thức phủ đầy bụi. Không nghe, không ngửi, không nhìn, không sờ, cho dù là tận thế với hắn mà nói từ lâu không còn hệ trọng. Đôi mắt trống rỗng, hắn như một pho tượng đắp sáp ong trần tục không thể di chuyển, lãnh diễm, cao ngạo, đạm bạc, xa xôi…

Khi những ngón tay băng lãnh xơ xác đang chăm chú nắm áo J. B. thì, ta không biết, liệu hắn có thấy trong con ngươi mê loạn của Linh những phiến hồng ngọc đỏ rực đang tuôn rơi. Chỉ nghe thấy một trái tim bướng bỉnh giãy giụa nứt ra khỏi cái vỏ trứng ẩn giấu hiện thực, ly khai, Mona Lisa thần bí nhưng bí mật ẩn đằng sau bức chân dung nàng mỉm cười, là sắc mặt tiều tụy khi nhìn thấy tử thần, mang theo vô số lần tự chất vấn và khiển trách chính mình nhưng rốt cuộc không nhận được câu trả lời, đã đi vào cái tuyệt cảnh đầy rẫy khí độc và mùi tử vong – SODOM.

Chân thực – chân thực là cái gì? Nó giống như thiết chùy của một người vô tình điềm nhiên như không đập vỡ tấm gương đầy ảo tưởng, chỉ nháy mắt bóng dáng của hạnh phúc trong mảnh vỡ như hóa thành hung khí đâm vào tim, mới chợt phát hiện, bàn tay nắm lấy thiết chùy, đúng là của chính mình. Hối hận, chỉ bởi vì huyễn ảnh xa xăm trong gương. Chân thực lạnh nhạt tuyệt tình, chỉ biết đó là một người cha vẻ vang mà vĩ đại kiên cường bảo vệ quốc gia an toàn đã thoát ly cái chuẩn mực biết bao người tự hào, thay vào đó, còn lại là một người mượn cớ đường hoàng “Bảo vệ quốc gia” nhưng lại bỏ mặc mấy trăm vạn mạng người vô tội không thèm để ý, dính đầy máu tươi oan hồn – thủ phạm sát nhân.

Nhưng mà, dưới sự bao phủ của bệnh độc “Thần chi giới”, chính là 570 vạn nhân khẩu có lẽ chỉ chống lại được một con chim sẻ nhỏ bay loạn trong rừng rậm. Ai cũng không sai, kỳ quái chỉ là cái từ “Mỹ hảo” này vốn phải là hoa trong gương, trăng trong nước hư vô mờ mịt, kỳ quái chỉ là cái hiện tượng “Ký ức” này phải chỉ theo ý mình cố chấp tùy hứng như vậy.- đã như vậy, “Chân thực” lại có ý nghĩa gì? Việc nó phát sinh từ lâu đã trúng mục tiêu định trước, làm sao gọi là đúng hay sai.

Vì vậy, từ “Chân thực” này cũng giống như ôn dịch, nó ăn mòn hình ảnh trong mắt mình, tẩm không có che giấu Niết bàn tại sâu trong tâm linh.

Tẩm thực, từng giọt từng giọt. Mặc cho đau đớn ẩn núp trong góc tối đen kịt dần dần cắn nuốt phúc lành và dương quang trong im lặng. E rằng, quên đi có lúc cũng là một loại hạnh phúc. Phải nha, chí ít sẽ không như loài cây hoa hồng nương theo gió rồi lặng lẽ biến mất, mọc rễ, nẩy mầm, sau đó, tại miệng vết thương cứ triền miên đâm vào rồi rút ra.

Nụ cười luôn luôn nhợt nhạt nơi khóe miệng, như ngọn nến cháy lên ngọn lửa ấm áp. Mà con mắt của hắn, nhưng lại ngăn trở dòng nước mắt nặng trịch đã khô cạn. Một mặt là nỗi đau đớn ngọt ngào, một mặt là sinh tồn không thể tránh được.

Sinh tồn – bất quá chỉ là thứ công cụ kế tiếp mà con người theo đuổi. Cho nên đối với “Cơ khí” mà nói, chính cái từ “Hung thủ” này cũng không hề có ý nghĩa. Chúng nó, chỉ là con rối tàn sát như thái rau dưới sự thao túng của nhân loại. Mà bởi vì chủ nhân tự cho mình là nhân loại, nhưng chính mình lại tâm ngoan thủ lạt cực kỳ tàn ác ngay cả “Cơ khí” đều khó có thể tin. Bọn họ xem “Chính” là gốc rễ sinh tồn, đối với những việc vặt vãnh khác như tình, nghĩa, đạo, đức đều đã thờ ơ từ lâu. Vì vậy, chân thực là cái gì? Đáp án nhưng vẫn đi vào bế tắc – phải, bản ghi chép về một nhân loại đẫm máu và tàn bạo.

Có thể nguyên nhân chính là như vậy, ELY thật là tin tức xấu nhất lúc này, chúng ta có thể kiểm soát được nhưng không thể tránh được bi thương. Định nghĩa anh hùng và phản tặc tựa như lòng bàn tay và mu bàn tay, trở tay danh thùy thiên cổ, lật tay để tiếng xấu muôn đời. Cự ly giữa cực nam và cực bắc gần như chỉ một cái xoay người, thiên đường địa ngục, đều chiếm một phương.

Lữ trình một trăm tám mươi độ, số mệnh một trăm tám mươi mốt độ. Đi thêm một lần, nhưng phát hiện chính sai mất bao nhiêu phần vân đạm phong thanh, nhưng sa vào vũng bùn do chính mình tạo ra, đều mênh mông, sa ngã gặm nhấm sinh tồn, rơi vào tay giặc tại tẩm thực, cùng với những tử thi u oán bi thương. Chỉ là không biết thi thể chính của ELY, có hay không cũng từng oán hận sự thật một trăm tám mươi mốt độ. . .

Người nam nhân tên Hồng Trà kia, luôn luôn tặng Linh một cây hoa hồng, cây hoa hồng kiêu ngạo như đang dùng hình thể mà nó toát ra để thiêu đốt lời thề quyết chí không thay đổi trong ngọn lửa bừng bừng, nóng bỏng, nặng nề. Dần dần, dần dần ánh sáng đỏ rực của nó lưu chuyển phi sái bừa bãi trong phòng, cuối cùng, thiêu hết những thứ vụn vặt khác. Sở dĩ khi hỏa diễm của nó đột nhiên tắt, mới phát hiện máu tươi trong miệng vết thương bị tổn thương cuồn cuộn chảy ra, bi thương cùng thất lạc đã bị hòa tan từ lâu, chậm rãi lưu động… Mới phát hiện, đau lòng chẳng biết từ khi nào đã tùy ý lan tràn.

Tìm kiếm, mẩu chuyện không trọn vẹn. Chỉ là cố chấp tin tưởng vững chắc di hài của người yêu. Trước đám người thần sắc bất lực hoảng hốt kinh khủng, không ngừng lặp lại “Ta thương hắn, hắn cũng yêu ta…”

Tìm kiếm, mẩu chuyện không trọn vẹn. Chỉ là an tĩnh tin tưởng vào quá khứ tốt đẹp. Cố ý nhiễu khai vùng cấm không thể đụng vào trong trí nhớ, từng lời yêu thương đã từng nỉ non dưới ngọn đèn.

Tìm kiếm, mẩu chuyện không trọn vẹn. Chỉ là bình thản không suy nghĩ sâu xa. Cũng không thèm nghĩ nữa vì sao hắn nổ súng giết mình, thà rằng chỉ lạnh nhạt để lại một câu – “Ta biết, ta đã bị giết.”

Súng của Hồng Trà hàn khí dày đặc, biểu cảm của Hồng Trà ngưng đọng vô sắc, con mắt của Hồng Trà kiên nghị như đao thương. Súng đã nổ, tựa hồ mỗi một tiếng đều bị những lời nói tự đáy lòng của Linh giam giữ, hắn yêu ta, hắn nhất định là yêu ta… Những ngày đã từng ở chung như sợi khói nhẹ tỏa ra trong tiếng súng, theo gặp nhau, đến hiểu nhau, đến cùng một chỗ, và mỗi ngôn mỗi ngữ khi cùng một chỗ, gương mặt của hắn một lần lại một lần hiện ra, như chân thực thổi qua trước mắt, ánh mắt của hắn, khóe miệng của hắn, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của hắn… Giá như tất cả, lúc này nhưng đan vào tiếng súng không ngừng trong tay hắn, khảm vào thân thể Linh, thanh thanh không dứt.

Chân thực – chân thực là cái gì? Nó giống như một lưỡi dao sắc bén xẻo đi máu thịt, sẽ cướp đoạt những điều tốt đẹp trong mộng tưởng, trả lại bản tính hung tàn vượt khỏi thế gian. Nhưng mà, nó vừa mâu thuẫn như vậy, mâu thuẫn nghĩ khiến người ta cười, tuyệt vọng khiến lòng chua xót.

Ngươi nếu dốc hết đạn dược giết hắn, vì sao, còn muốn ôm thi thể hắn 17 năm… Chẳng lẽ là đã chân thực bị xử phạt, phải rửa sạch tội nghiệt của chính mình? Vì sao, ngươi chung quy đến lúc tử vong tẩm thực, mới có thể hối hận? Chẳng lẽ là quả đắng thực sự còn chưa đủ, phải thêm một bộ gông xiềng nữa? ?

Từng giọt máu đau khổ của Linh, dường như phải lên án bằng sự hối hận ràng buộc, có cố chấp, liều lĩnh, bốc đồng, phải tiếp tục yêu. Cho dù tất cả đã từng phát sinh đều tàn khốc mà không thể cải biến như vậy, nhưng không muốn lòng trôi giạt khắp nơi, sờ không tới vết tích của tình yêu. Một mặt đao phong vĩnh viễn phải nhuộm máu thực sự, lãnh khốc lại không cách nào vãn hồi. Vậy vì sao còn muốn tìm kiếm sự thực? Tìm cầu sự cứu rỗi của ma quỷ? Thà rằng để cho thanh âm thiện mỹ đích thực được vĩnh hằng, với mỗi một trang sách, vẫn là tươi đẹp, với bầu không khí khiến kẻ khác hoài niệm.

Guồng quay số phận, xin hãy thanh trừ những ký ức ta có, để tình yêu biến thành vĩnh hằng. Cho dù giá như tất cả đã định trước là một hồi bi kịch – nam diễn viên đã vĩnh viễn trở thành thi thể yên lặng. Nhưng, tình yêu là nồng đậm như vậy, mê hoặc như vậy.

Linh và Hồng Trà cuối cùng đã ôm nhau. Đâu trong nháy mắt kỳ tích của sinh mệnh bay qua trên bầu trời xanh thẳm – một con chim bay lượn trên bầu trời SODOM tràn ngập khí độc. Lông chim đều bay xuống trong ánh dương quang, sinh mệnh cửu biệt 17 năm, cuối cùng cũng chân thực như vậy.

Chân thực như mộng, thời khắc này, cầu nguyện cho hạnh phúc.

Cầu cho hạnh phúc đích thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: