Chương 17
"Ngươi, ngươi...... Ngươi đến bao giờ mới có thể hồi tâm! Việc hôn nhân của ngươi......"
"Để sau này hãy nói! Phụ thân, ta thật sự rất mệt, muốn ngủ một lát, ngài cũng quay về nghỉ ngơi đi thôi!"
Lý lão gia tức giận đến chòm râu cũng bị lệch, trừng mắt lườm hắn định giơ cánh tay phải lên, muốn vung một bạt tai, hắn thấy vậy liền lui về phía sau, biết chính mình hôm nay có chút quá phận, cuối cùng đành phải cho lão tử hắn một cái tươi cười sáng lạn, "Phụ thân, là ta không đúng...... Tóm lại chuyện ta đáp ứng ngài sẽ không nuốt lời. Nếu có nữ tử nào thích hợp, ngài cứ để ý rồi nói với ta đi, ta sẽ cẩn thận suy nghĩ......"
Lý lão gia thế này mới oán hận buông cánh tay, "Trước mắt cũng có người thích hợp! Hôm nay có khách quý tới chơi, ngươi sau buổi trưa không được phép ra khỏi cửa, theo giúp ta đi gặp vị khách nhân này."
Hắn tươi cười thuận theo, "Không biết là khách quý nhà ai a?"
"Người này ngươi cũng nhận biết...... Năm đó còn chịu ân huệ của người ta, ngươi khi đó du ngoạn ở bên ngoài bệnh nặng một hồi, chính là người nọ đã đem ngươi hộ tống về nhà. Người ta cùng ngươi tuổi xấp xỉ, cũng là truyền nhân của thần kiếm, nhất phái chưởng môn! Ngươi này nghịch tử...... Ai!"
Trong lúc Lý lão gia đấm ngực dậm chân, Lý Thừa Hàn mặt mũi lại nháy mắt trắng bệch, nhìn hắn lão tử miễn cưỡng trấn định tâm thần hỏi, "Ngươi nói người nọ là Chu Thiên Nam? Hắn...... Hắn tới tìm ngươi hay là tìm ta? Xảy ra chuyện gì sao?"
Lão tử hắn sắc mặt lúc này mới lộ ra một chút vui mừng, "Hắn vừa mới tiếp nhận chức chưởng môn thần kiếm nhất phái, ta cũng phải tặng lễ vật, hắn thế nhưng lại vẫn nhớ rõ Lý gia ta, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn hồi âm, từ đó về sau liền vẫn có thư từ qua lại, lần này là muốn mang theo bào muội tiến đến bái phỏng. Ta vẫn luôn nói tốt cho ngươi ở trong thư, khó được cha mẹ người ta cũng đối với ngươi ấn tượng rất tốt, ngươi chi bằng thu liễm một ít, đừng làm mấy việc hoang đường nữa!
Lý Thừa Hàn nhịn không được sắc mặt tái xanh, "Ngươi nói người thích hợp với ta, chính là người của Chu gia? Ngươi...... Ngươi đã cùng bọn họ nói đến đâu rồi?"
Lý lão gia có chút đắc ý chính mình tìm được cửa thân gia này, đối phương chính là danh môn chân chính giang hồ, hơn xa Lý gia hắn rất nhiều, hai nhà lại may mắn cách nhau khá xa, tất nhiên sẽ không biết được gièm pha qua lại của tên nghịch tử này, vừa nghĩ vậy liền vuốt chòm râu hơi lộ ra tươi cười, "Chỉ còn đợi ngươi cùng Chu tiểu thư giáp mặt thôi, nữ nhân giang hồ vốn là không câu nệ tiểu tiết, Thiên Nam thế chất (=cháu, cách gọi thân mật) xung phong nhận việc mang theo bào muội tới chơi, nhất định là muốn để cho Chu tiểu thư tự mình cùng ngươi kết bạn một phen. Buổi sáng đã có thư từ báo lại, hai người bọn họ hôm nay sau giờ Ngọ liền vào trong thành, ngươi cần phải giấu kín mọi thứ, không được cùng người bên ngoài gặp gỡ nữa!"
Lý Thừa Hàn biểu tình cổ quái nhìn lão tử hắn, muốn nói lại thôi, suy nghĩ nửa ngày vẫn chỉ hỏi ra được một câu, "Cha, ngươi sao lại không sớm nói với ta?'
Lý lão gia trừng mắt nhìn hắn nói, "Đã bao lâu rồi ngươi mới nguyện ý nghe ta hảo hảo nói chuyện? Ngươi cái đồ nghịch tử! Tóm lại việc này ngươi nghe theo thì theo, không nghe theo cũng phải theo! Ta ngàn chọn vạn tuyển mới tìm được người trong sạch như thế này, ngươi nếu lần này mà còn ra đường làm bậy, ta liền tức giận đánh gãy chân chó của ngươi!"
Lý Thừa Hàn cười khổ ra tiếng, miệng liên thanh đáp, "Hảo hảo hảo, đều nghe ngài. Ta thật muốn ngủ một hồi, đợi tỉnh lại còn phải chuẩn bị gặp khách đâu."
Lý lão gia nhìn kỹ thần sắc trên mặt hắn, thấy biểu tình của hắn quả nhiên ngưng trọng, không giống bộ dáng cà lơ phất phơ trước kia, thế này mới phóng tâm gật đầu mà đi.
Ở lại trong phòng Lý Thừa Hàn cũng là đứng ngồi không yên, việc này đối với hắn không phải là nhỏ. Hắn mặt nhăn mày nhíu suy nghĩ một hồi, cân nhắc lợi hại xong mới để lại một phong thư, thu xếp vài bộ quần áo cùng mấy tấm ngân phiếu, liền từ cửa sau lặng lẽ đi ra ngoài.
Cho dù là lão cha đánh gãy chân chó của hắn, hắn cũng không dám ở lại trong nhà.
Chu Thiên Nam kia võ công cao cường, người lại cực kỳ cố chấp, năm đó chỉ là cùng nhau vài đêm nhưng lại sống chết bám lấy hắn, chi tâm đố kỵ rất nặng, đơn giản là bắt gặp được hắn cùng với người bên ngoài thân mật liền tức giận đến hộc máu bỏ đi.
Tuy rằng sự việc cách đây nhiều năm, nhưng tính nết người nọ hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng, lần này tiếp nhận chức chưởng môn nhất phái, võ công so với năm đó không biết còn cao hơn bao nhiêu, chỉ sợ lần này tới cửa tìm hắn chính là để đòi nợ cũ, sao có thể là tới cùng hắn bàn việc hôn nhân?
============================
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro