Chương 15
Chờ đại phu khám bệnh kê thuốc xong, hắn mới biết Thạch Trụ lần này bệnh thật sự có liên quan tới chính mình, cũng không khỏi cảm thấy thương tiếc, ngồi ở đầu giường nhẹ nhàng nắm lấy tay thiếu niên. Đợi đến khi hạ nhân bê thuốc đi vào, hắn mới cúi người tự mình nâng Thạch Trụ dậy, "A Trụ, ngồi dậy uống thuốc, uống xong ngủ tiếp mới nhanh khỏi."
Thạch Trụ nghe lời uống bát thuốc cực đắng, gương mặt tái nhợt tiều tụy nhăn thành một đoàn, Lý Thừa Hàn thấp giọng dỗ hắn một hơi uống hết, hắn cũng ngoan ngoãn thuận theo. Lý Thừa Hàn nhìn khuôn mặt không dễ nhìn lắm của hắn, không biết sao lại cảm thấy thập phần đáng yêu, liền cúi đầu hôn một cái coi như phần thưởng, "A Trụ ngoan!"
Thạch Trụ miễn cưỡng nở nụ cười, trong lòng cũng biết đối phương là đang khích lệ chính mình, nhưng miệng thật sự rất đắng, thân mình cũng suy yếu không chịu nổi, biểu tình trên mặt vô luận như thế nào đều có vẻ vặn vẹo. Lý Thừa Hàn đỡ hắn nằm lại xuống giường, rồi mới đi phân phó đầu bếp trong phủ nấu ít cháo đặc, khi nào xong thì trực tiếp đưa đến phòng chính mình.
Vào lúc ban đêm, Lý Thừa Hàn nằm ở bên người Thạch Trụ, vẫn nắm lấy tay hắn mơ màng đi vào giấc ngủ, thật sự là hết lòng ôn nhu săn sóc. Đến sáng sớm ngày thứ hai, Thạch Trụ vừa mở mắt liền sửng sốt, hắn mấy ngày nay mặc dù hàng đêm đều cùng Lý Thừa Hàn giao hoan, nhưng lại chưa bao giờ được ngủ cùng tình nhân xinh đẹp này.
Lý Thừa Hàn vẫn còn chưa tỉnh, nhưng động tĩnh bên người này lại làm hắn rên nhẹ một tiếng, lông mi vừa dài vừa đen nháy giống như hai cây quạt hơi hơi rung động, khiến cho Thạch Trụ nhìn đến ngây người.
Trên đời nhất định sẽ không có người nào có thể đẹp mắt hơn người này, ngay cả bộ dáng khi ngủ cũng giống như là tranh vẽ, Thạch Trụ nhịn không được lặng lẽ vươn một ngón tay, nhẹ nhàng vẽ theo hình dáng khuôn mặt đối phương, lại không cẩn thận chạm vào một chút da thịt, ngay sau đó liền bị đối phương nắm chặt.
Lý Thừa Hàn lúc này mới mở hai mắt, khóe miệng mang theo ý cười hỏi hắn, "Ngươi đang làm cái gì, A Trụ? Nguyên lai ngươi cũng không phải thực thành thật...... Ngươi thân mình tốt lên chưa?"
Hắn đỏ bừng mặt muốn rút tay chính mình về, nhưng lại không di chuyển được dù chỉ là một chút, Lý Thừa Hàn nhìn hắn không chớp mắt, chọc cho hắn vừa xấu hổ lại ấm ức, miệng lắp bắp biện giải nói, "Ta...... Ta không làm cái gì...... Ta ta...... Ta tốt lắm, cái kia...... Không có việc gì."
Lý Thừa Hàn nhếch môi cười nhẹ, một cái xoay người đem hắn đặt ở dưới thân, thanh âm trầm thấp khàn khàn, "...... Thật sự tốt rồi sao? Ta đến sờ thử xem......"
Ngón tay linh hoạt sờ soạng đến nơi hạ thể yếu ớt kia của hắn một phen, chỗ đó liền nhanh chóng trở nên vừa nóng lại vừa cứng, Thạch Trụ khẽ kêu một tiếng, ánh mắt cũng nhắm chặt, Lý Thừa Hàn lúc này mới vừa lòng gật đầu, "Không sai...... Quả nhiên đã tốt lắm...... Đã có thể làm chút chuyện xấu rồi a."
Thạch Trụ vươn tay che đi biến hóa ở đằng trước, giãy dụa nhìn về bầu trời phía ngoài cửa sổ, "Thừa Hàn...... Giờ là lúc nào rồi? Ta mê man đã bao lâu? Trời vẫn còn chưa tối...... Ta...... Ta phải mau trở về cùng sư phó nói......"
Lý Thừa Hàn không thèm để ý nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt lấy hai tay hắn đặt ở bên gối, "Đã là buổi sáng ...... Ngươi vội cái gì? Chúng ta trước làm chút chuyện xấu, rồi ta sẽ cho ngươi trở về bồi tội với bầu gánh, ngươi tối hôm qua một đêm không về, hắn lão nhân gia chắc chắn sẽ phát giận, ha ha, sư phó này của ngươi có chút tương tự cha ta, cả ngày chỉ chăm chú nhìn vào trên người ngươi."
Thạch Trụ nghe hắn nói đã là buổi sáng, cả người mồ hôi lạnh đều xông ra, hắn hôm qua khi rời đi mới chỉ là buổi sáng, thế nhưng lại đi suốt một ngày một đêm? Sư phó vốn đã cực kỳ tức giận với hắn, lần này biết nói như thế nào đây? Trong lòng một mảnh lo lắng, hắn ngồi dậy dùng lực đẩy Lý Thừa Hàn ra, "Ta muốn trở về! Thừa Hàn......"
Lý Thừa Hàn bị hắn đẩy như thế, tình nhiệt đầy ngập lạnh mất một nửa, trong lòng hơi có chút khó chịu, liền quay đầu lạnh lùng trả lời, "Được, ngươi trở về đi."
Thạch Trụ đang muốn mặc quần áo vào, lại nghe thấy ngữ khí là lạ, liền lặng lẽ nhìn lén vẻ mặt hắn, do dự một lát mới mềm giọng kéo tay Lý Thừa Hàn, "Thực xin lỗi...... Thừa Hàn, ta...... Ta cũng luyến tiếc ngươi, ta ở lại thêm một chút cũng được."
Lý Thừa Hàn liền cười ha ha, nhưng trên mặt vẫn không có nửa điểm ý cười, "Không cần. Ta cũng không ham ở lại một chút của ngươi...... Ngươi đi đi, ta cũng chuẩn bị đứng dậy ra ngoài rồi."
============================
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro