Chương 11
Thạch Trụ quả thật thập phần vui vẻ, loại thời khắc cùng đối phương thân cận như thế này, nếu như không ngừng, liền có thể ôm hắn, giữa hai người rất nhanh không còn một khe hở, hận không thể đem toàn bộ chính mình tan chảy vào bên trong của đối phương.
Hai người đều là một thân mồ hôi nóng rực, Lý Thừa Hàn cũng thấy mất hồn đến cực điểm, thiếu niên này tuy chỉ là vừa mới nếm mùi, nhưng phản ứng lại thập phần nhiệt tình, trong ngượng ngùng mang theo vui sướng rên rỉ còn thản nhiên bật ra, hoàn toàn không giống mấy tình nhân gia giáo thâm nghiêm của hắn, có được tiện nghi còn bày đặt nhăn nhó. Lỗ mãng cũng chính là chỗ tốt của bình dân, không có quá nhiều lễ nghĩa cố kỵ, nếu nói đến phong hoa tuyết nguyệt, hắn thực sự yêu thích loại thiếu niên này, đáng tiếc là có nhiều ý đồ, kết giao mấy ngày nhất định sẽ hiện nguyên hình thôi.
Thạch Trụ chung quy cũng không thể cùng hắn mặn nồng tới mức nắm tay đi đến già, vui vẻ một trận xong liền tiết, hắn vừa cười cợt thích thú, lại vừa dạy đối phương nên nhẫn nại như thế nào. Bị hắn khiêu khích một hồi, Thạch Trụ liền cứng rắn đứng lên, tuy rằng mệt mỏi tới cả người phát run, nhưng cũng vẫn là tuổi trẻ cường tráng.
Hai người dây dưa đến nửa đêm mới tinh bì lực tẫn xụi lơ ở trên giường, Lý Thừa Hàn vẫn ôm thân mình yêu thích kia không muốn buông tay, còn có tâm tình vô cùng tốt ngâm lên mấy câu dâm thơ.
May mà Thạch Trụ ít đọc sách, dù sao cũng là nghe không hiểu lắm, chỉ theo nét cười như có như không trên mặt đối phương mà nhìn ra manh mối, nhất định không phải lời hay ý đẹp. Nhìn thái độ tràn đầy mỹ mãn kia của Lý Thừa Hàn, Thạch Trụ nhịn không được liền nghiêng đầu ở trên mặt đối phương hôn một cái, trong lòng lại là vô tận ngọt ngào cùng cảm kích, "Thừa Hàn...... Ngươi đối đãi ta thật sự tốt lắm. Ta...... Ta thật muốn cứ như thế này mà chết đi......"
Lý Thừa Hàn mỉm cười vuốt ve cổ hắn, thuận thế nhéo cái lỗ tai, "Ngốc A Trụ...... Đừng dễ dàng nói ra từ 'chết" a. Sống không dễ, ngươi tuổi còn trẻ...... Đúng rồi, ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi?"
Thạch Trụ thành thành thật thật đáp, qua năm nay liền mười bảy tuổi.
Lý Thừa Hàn có chút giật mình, thiếu niên này bộ dạng cao lớn tráng kiện, nên không nhìn ra còn trẻ như vậy. Nhưng cũng không coi là cái gì, người bình thường ở tuổi này có đã sớm thành gia sinh con. Hắn áp chế một chút hối ý dâng lên từ đáy lòng, ôm ấp Thạch Trụ tiếp tục trêu đùa, ha ha...... "Ngươi ngày thường trông thực chín chắn. Ta năm nay hai mươi hai, lớn hơn so với ngươi không ít, A Trụ ngoan...... Đến, kêu một tiếng Tình ca ca nghe một chút."
Thạch Trụ mở to hai mắt nhìn hắn, thế nhưng thật sự mấp máy môi, "Tình...... Tình...... Ách...... Thừa Hàn, ta gọi không được."
Thiếu niên ngốc này thật đáng yêu, Lý Thừa Hàn cười to ở trên miệng hắn khẽ cắn một ngụm, sớm đã quên cố kỵ mọi người trong nhà, "Ha ha, A Trụ ngoan, ngươi khiến ta thật sự vui vẻ!"
Hai người ôm nhau tới tận canh hai, Thạch Trụ tuy rằng lưu luyến, nhưng vẫn muốn biểu diễn vào ngày mai. Lý Thừa Hàn thật sự rất mệt, thầm nghĩ một mình nghỉ ngơi, thấy hắn tựa hồ cũng có ý muốn đi, liền biết thời biết thế giúp hắn mặc quần áo.
Hành động ôn nhu này lại làm cho Thạch Trụ kinh ngạc hoảng sợ, liền nhỏ giọng đẩy ra. Lý Thừa Hàn cười cười giúp hắn mặc quần áo, chải lại đầu tóc, một đường đưa hắn đi đến cánh cửa sau kia, ở trước cửa cùng hắn ước định ám hiệu gõ cửa ba dài một ngắn, từ rày về sau mỗi đêm đều có thể đến tìm chính mình, nếu như không có ai mở cửa, tức là Lý Thừa Hàn ra ngoài chưa về, hắn nếu nguyện chờ thì liền chờ một hồi, nếu không muốn chờ đợi thì hôm sau lại đến.
Thạch Trụ vừa gật đầu lại vừa lắc đầu đáp, "Ân, ta sẽ tới ...... Ta sẽ không bỏ về. Ta chờ ngươi...... Muộn bao nhiêu cũng sẽ chờ."
Mở cánh cửa nhỏ kia ra, Thạch Trụ một mình ở trong bóng đêm đen đặc bước nhanh trở về khách điểm nghỉ chân, ban đêm gió lớn thổi khiến thân mình mệt mỏi không chịu nổi của hắn cứng đờ vì rét lạnh.
Khách điếm sớm đã đóng chặt cửa chính, hắn bất đắc dĩ đành phải đi vào từ hậu viện. Ở dưới cường độ luyện tập phá đá khắc nghiệt, hắn cuối cũng cũng luyện được chút công phu, tay chân cử động rất nhẹ, tuy nhiên khi chậm rãi đi tới gian phòng nhỏ của chính mình, vẫn không khỏi làm kinh động tới bầu gánh vốn đã tâm thần không yên.
======================================
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro