Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lưu thủy tự vô tình (9) Khởi đầu

Người có nội lực thâm hậu người sẽ khống chế được sự vận hành huyết khí của toàn thân, không phải đông hàn hạ nhiệt (đông lạnh hè nóng). Đàm lại không thế, hắn thể chất lạnh, lại luyện ngũ độc chưởng chí âm chí hàn, nên cái nóng giữa hạ hắn không thể chịu nổi. Hàng năm vào thời điểm này, A Tương sẽ tìm chỗ cho hắn tránh nóng một hai tháng, không ngừng thay đổi địa điểm là vì muốn cho hắn nhân tiện du thưởng. (du ngoạn thưởng thức'__')

"Đại nhân."

"Tìm được chỗ chưa?" A Tương chăm chú lau kiếm, vẫn chưa cho phép người đang hành lễ kia đứng dậy.

Hạt (nâu) y nhân không dám ngẩng đầu nhìn lên, người đứng trước mặt không còn là bằng hữu cùng bọn họ uống rượu vung quyền nữa. Tính tình hắn gần đây đại biến tàn ác, hôm trước vừa mới chém đứt tay chân của một sĩ binh, chỉ vì người nọ lúc thao luyện bày trận đã lỡ nhầm một bước, hiện giờ không còn người nào dám ở trước mặt hắn lỗ mãng. "Giao giới giữa Bạch Vân Thành và Nam Man có một chỗ hảo sơn thủy, Vương gia khả cùng đại nhân đến đó."

"Hừ" A Tương hừ lạnh nói: "Ngươi làm sao biết Vương gia sẽ đi cùng ta, tâm phúc hiện giờ của Vương gia là ai các ngươi không phải là không biết đi?"

Hạt y nhân vùi đầu không nói, vừa khó lý giải vừa nuối tiếc, đệ nhất phó tướng ngày xưa được người ta tôn kính nay đã không còn nữa rồi.

Đàm vốn không thích uống rượu, uống rượu chỉ là cái cớ để ở cạnh người kia. Sau lại chỉ còn hắn nhất nhân độc chước (uống rượu một mình), bất tri bất giác thành người thèm rượu.

Tiêu Băng Chí theo hương rượu tới sau hoa viên. Ban đêm rất mát mẻ, khả Tử y nhân vẫn cảm thấy thật nóng, vạt áo mở rộng lộ ra nửa khuôn ngực trắng nõn. Hắn uống không ít rượu, mặt hơi ửng đỏ, không còn trắng đến mức nhìn như bệnh thái. Kín đáo nhìn thoáng qua, Tiêu Băng Chí xoay người muốn rời đi, đẹp như thế lòng hắn không chịu đựng nổi.

"Đứng lại." Đàm chống thạch bàn đứng lên, dưới chân lung lay chênh vênh. Bực bội nhăn mày, đẩy ngã vò rượu trên bàn. Hắn không có say, trong đầu thực thanh tỉnh, nhưng sao lại không điều khiển được thân thể này. Kẻ bán rượu nói rằng rượu này "túy nhân bất túy thần", nguyên lai là ý này. "Đỡ ta về phòng."

"Dạ" Tiêu Băng Chí đến trước mặt hắn, tay cẩn thận đặt trên vai hắn.

Đàm thật sự 'say người' không nhẹ, bước được nữa bước liền ngã vào lòng Tiêu Băng Chí, ảo não cấu nhẹ chân, ra lệnh nói: "Ôm ta trở về."

Một tay luồn qua tóc đen ôm từ nách hạ, chỉ phúc dường như chạm vào ngực hắn, lạnh lẽo như băng. Một tay vòng qua chân hắn, ôm lấy, tóc đen cùng thắt lưng rũ xuống, ánh trăng nhẹ nhàng soi sáng. Tiêu Băng Chí thầm nghĩ cứ thế này mà chết đi, cũng tốt.

A Tương đứng cách phía sau hai người không xa, nhìn thấy tên Trung Nguyên ôm lấy tướng quân quần áo không chỉnh đi về phía phòng ngủ của hắn...

Mấy ngày sau Đàm cùng A Tương khởi hành đến chỗ nghỉ mát, Tiêu Băng Chí không đi cùng. Hôm ấy hắn tỉnh ngủ, đầu đau như nứt ra, gọi thầy thuốc đến khám, thầy thuốc nói là do ăn bậy nên trúng thực, độc tính rất yếu, nhưng phải uống thuốc liên tục trong nửa tháng mới khỏi.

Đàm đối với người này chưa bao giờ có lòng phòng bị, vốn tưởng rằng hắn luôn trung thành tận tụy, vĩnh viễn sẽ không phản bội mình. Kết quả là, thế gian trừ bỏ bản thân ai cũng không tin được.

Đối mặt với khát vọng ngày ngày đêm đêm, A Tương cố ngăn bản thân chùn bước, không ngừng khó nhọc hô hấp vươn tay ra rồi lại lùi về, rốt cục cũng một lần vuốt ve thân thể trắng như tuyết kia. Dục vọng trần trụi nháy mắt được châm lửa, không hề khiếp sợ, bàn tay làm càn từ lưng trượt đến trước ngực, da thịt trơn bóng lạnh lẽo dưới tay khiến y điên cuồng không thôi, ngồi xổm xuống dùng hai tay vuốt ve tới lui thân thể không mảnh vải che đậy, dồn dập thở dốc như thể bị co giật.

Đàm nằm bên giường, sắc mặt không chút thay đổi, ánh mắt chăm chú vào nơi khác không thèm nhìn đồ đê tiện kia.

"Tướng quân, tướng quân, Đàm..." A Tương thất thần kêu.

Đàm lạnh lùng cười, nhẹ giọng nói: "Tiện nô."

Hai chữ khiến thân thể A Tương rung lên một cái, sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, ngay sau đó trở nên dữ tợn vặn vẹo, hung hãn nói: "Chỉ có hắn mới có thể chạm vào ngươi đúng không? Không phải! Chỉ cần kẻ nào có quan hệ với hắn đều có thể chạm vào ngươi... Thậm chí ngay cả tên đầy tớ đê tiện kia!"

Ngón tay không chút lưu tình sáp nhập, Đàm nhíu mày rồi nhắm mắt, bỗng nhiên mở ra, ánh mắt phẫn nộ như thể muốn trảo nát kẻ trước mắt.

A Tương liên tục hừ cười, nói: "Đây là thứ Vương Thượng dùng cho nam phi trong cung, Vương gia có lẽ chưa từng hưởng qua, có thứ này ở trong không cần ta bắt buộc, đợi lát nữa người sẽ chủ động mở ra chân cầu ta."

Hậu huyệt giống như bị vạn trùng gặm nhắm, khẩn thiết muốn thứ gì đó tiến vào ma xát làm ngưng lại nhiệt dương khó có thể chịu được kia. Lại nhắm mắt, hai chân chậm rãi tách ra...

Không phải người kia, ai cũng như nhau, nhưng hắn sẽ làm người này sống không bằng chết!

Có lẽ là vì tưởng niệm quá độ, tâm thần không yên nên Tiêu Băng Chí thoát khỏi tên thầy thuốc đáng ghét kia, giục ngựa chạy đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy