Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lưu thủy tự vô tình (5) Điên rồi

Mấy ngày sau cả hai gặp một nhóm người Nam Lương, chính là thủ hạ của Nam Lương Trấn Bắc vương. Một gã thanh niên ra nghênh đón, vẻ mặt vạn phần lo lắng cùng vui mừng.

"Cuối cùng cũng tìm được tướng quân, thuộc hạ vô dụng, thuộc hạ đáng chết." Thanh niên không ngừng dập đầu thật mạnh lên mặt đất, trán rất nhanh bị dập đến chảy máu.

Tiêu Băng Chí vội vàng tránh xa người này, quả nhiên chủ nhân cổ quái thì thuộc hạ cũng không bình thường.

"Đứng lên." Đàm bực mình nói, đi qua mặt người thanh niên, trang sức trên vạt áo tím đánh vào trán y, trên mặt y hiện lên ý cười đầy say đắm.

Bệnh thiệt, Tiêu Băng Chí thầm nghĩ người Nam Lương hình như hầu hết đều là mấy thằng điên điên đầu óc có chút không được bình thường.

"Vị thiếu hiệp này." Thanh niên đứng dậy bước đến trước mặt Tiêu Băng Chí chắp tay nói: "Đa tạ ơn cứu giúp của thiếu hiệp, xin được hỏi tôn tính đại danh của thiếu hiệp."

Tiêu Băng Chí thấy hắn chảy đầy máu còn có thể cười vui vẻ đến thế, không khỏi càng thối lui từng bước. "Không dám, tại hạ họ Tiêu."

"Tiêu thiếu hiệp có lễ, tiểu nhân là A Tương." A Tương lại chắp tay cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười, hai má hiện lên hai lúm đồng tiền sâu dài.

"A Tương." Đàm đã lên ngựa, mắt lạnh nhìn hai thằng đang vui vẻ nói cười với nhau, lại liếc xuống cái thứ xõa ngang đầu vai (chính là chùm tóc bị thằng nào đó cắt ngang í =–=), đột nhiên đắm đuối chằm chằm nhìn Tiêu Băng Chí, hận nói: "Giết hắn."

"Ngươi?!" Tiêu Băng Chí há hốc mồm kinh hô.

"Tướng quân, thế nhưng. . ." A Tương cũng dồng dạng không tin nổi, Tiêu thiếu hiệp chính là ân nhân cứu mạng a!

Đàm lại mở miệng, "Giết hắn."

"Tướng quân. . . Dạ . ." Chủ nhân đã hiện sát ý, không thể trái lời của ngài.

Người này dọc đường không giết hắn chính là vì muốn lợi dụng sai sử hắn, mà nay sai sử xong rồi liền lấy oán trả ơn. Tiêu Băng Chí trong lòng không chỉ tức giận, mà còn có cảm giác như thể tim bị đóng băng. Lòng nguội lạnh, hắn vốn nên thế, ít ra tận tâm chăm sóc miêu cẩu một tháng thì những loài vật đó cũng sẽ sinh lòng biết ơn.

"Tiêu thiếu hiệp đắc tội ."

A Tương lạnh lùng không ngần ngại xuất chưởng, Tiêu Băng Chí cũng dùng chưởng đáp trả, sự tức giận tích tụ trong lòng khó phát tiết, hét lớn một tiếng vận mười phần công lực đẩy hắn ra xa một trượng có hơn. A Tương rút kiếm cắm xuống đất để trụ vững, kinh ngạc nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mắt, nội lực thâm hậu như thế y khó có thể địch lại, võ lâm nhân sĩ của Trung Nguyên thật sự không thể khinh thường.

Tiêu Băng Chí nhìn hắc thiết vừa giống đao vừa giống kiếm kia không khỏi càng thêm cẩn trọng đề phòng, võ công của dị tộc hắn không thông hiểu, không thể sơ suất. Thanh kiếm của A Tương quấn trên cổ tay y, dưới chân nổi gió nháy mắt tới trước mặt Tiêu Băng Chí, tốc độ khinh công quỷ dị chưa từng thấy qua, lưỡi dao sắc bén tấn công từ tứ phía, vừa giống đao chém vừa giống kiếm đâm. Tiêu Băng Chí hoàn toàn không đủ sức chống đỡ, một mực trốn tránh, cánh tay cùng bả vai đã bị vạch vài đường chảy máu. Tiếng cười khẩy nho nhỏ truyền đến, hắn phân tâm quay sang nhìn, đúng là Tử y nhân kia đang cười. Quả nhiên muốn lấy mạng hắn a!

"A!"

Hai tay xuất một chưởng (giống kamezoko hẻn?= =) khiến A Tương không kịp chống đỡ, khí lực đập vào mặt làm y choáng váng đầu óc, đợi y ổn định cước bộ người ta đã chạy đi từ đời nào.

"Đừng đuổi theo." Đàm gọi y lại, nhìn về hướng Tiêu Băng Chí đào tẩu thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Chiêu thức kia, Thôi Sơn Di Lĩnh, là võ công của hắn. Chiêu thức kia thân hình kia, cùng một dạng với hắn. . . Vô Song. . .

Tiêu Băng Chí nghĩ mình hẳn là điên rồi, lúc đại chủ tử nói muốn giao hắn cho Hải Đàm, hắn lại vui sướng đến mức không nói nên lời. Hắn cũng không biết tại sao bản thân lại vui như thế, hắn biết Hải Đàm có thể sẽ giết hắn thật, khả hắn vẫn muốn. . .

Trước khi đi lão gia đã nói với hắn mấy lời rất khó hiểu. Lão gia nói: "Trên đời này có rất nhiều thứ đều do cưỡng cầu mà có được, không cưỡng cầu "hắn" sẽ không trở thành của ngươi. Kết quả của cưỡng cầu thường có hai, một là "hắn" trở thành của ngươi, hai là ngươi hủy hoại "hắn". Lão gia còn nói với hắn: "Ta chỉ muốn nói với ngươi, một ngày nào đó nếu ngươi cưỡng cầu không được, cũng đừng hủy hoại "hắn", biết không?"

Những lời của lão gia mới đầu hắn không hiểu, thế nhưng sau này hiểu được rồi, hắn thà rằng cả đời cũng không hiểu được những lời kia.

Đến Nam Lương Trấn Bắc vương phủ rồi, Tiêu Băng Chí vừa mới khai báo tính danh đã bị cả trăm người tới bao vây, dùng thiết liên (xích sắt) trói tay chân lôi cổ đến trước mặt Trấn Bắc vương.

"Ngươi thật sự tự mình tới đây chịu chết."

Ngẩng đầu lên nhìn người đang ngồi trên cao kia, hắn vẫn một thân tử y hoa lệ cao quý, thời gian nửa năm thương thế đại khái đã tốt hơn không ít, không còn vẻ ốm yếu ngày đó, đôi mắt sắc lạnh càng khiến kẻ khác thêm sợ hãi. . . Hắn đẹp hơn . . .

"Ta. . . Ta là đến truyền tin. . ." Lão gia có bảo hắn đưa thư.

"Thư?" Đàm đưa mắt ra lệnh cho thị nữ bên cạnh, thị nữ bước xuống điện thềm thô lỗ lục soát người Tiêu Băng Chí một hồi, lấy ra một phong thư. Đàm mở thư ra, tay run rẩy một chút, sau đó lạnh giọng hừ cười, "Ngươi nghĩ là chỉ với một câu của hắn ta sẽ bỏ qua cho ngươi?"

"Gì cơ?" Tiêu Băng Chí ngọ ngoạy đứng lên, nhảy đến trước mặt hắn, "Trong thư viết cái gì?" Đàm trở mặt thư lại cho hắn xem, đọc cái quỷ trong thư viết xong hắn nhịn không được rống giận, "Tiêu Băng Chí ta vốn là loại người sợ chết, ngươi muốn giết cứ giết, không cần lão gia cứu ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy