Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lưu thủy tự vô tình (4) Vô phúc tiêu thụ (không có phúc hưởng=)))

Tiêu Băng Chí thừa nhận bản thân bị sắc đẹp mê hoặc, phải, nhất định là bị sắc đẹp mê hoặc. Nếu không phải thằng ranh tên Hải Đàm này có cái vỏ đẹp đẽ, hắn đã sớm lôi ra chặt thành tám khối, nghiền xương thành bụi. Suốt hơn mười ngày nay, tận tâm tận lực chiếu cố không đổi lại được một chữ cám ơn thì đã đành đi, đằng này ngược lại mặt cùng cổ bị trảo đầy khe với chả rãnh. Có hôm quên che lại nội lực của hắn, kết quả bị hắn một chưởng đánh tới hộc máu. Nếu không phải vì mệnh lệnh của đại chủ tử, nếu không phải vì bị sắc đẹp của hắn mê hoặc, Tiêu Băng Chí nhất định sẽ giết hắn.

"Là ai lệnh ngươi cứu ta?"

Tiêu Băng Chí ngẩng mạnh đầu, kinh ngạc nhìn Tử y nhân, tên này mà lại chịu mở miệng nói chuyện ư! Mười mấy ngày nay hắn chưa từng thốt ra chữ nào, đây là đầu Tiêu Băng Chí nghe được giọng hắn. Giọng của hắn rất giống đại chủ tử, trong trong lạnh lạnh, ngữ điệu cũng giống, chậm chậm rãi rãi như không chút để ý. Giọng của đại chủ tử là không giận mà uy, còn của hắn lại khiến kẻ khác sinh ra sợ hãi.

"Là chủ nhân nhà ta."

"Chủ nhân nào?"

Từng nghe tứ chủ tử đề cập đến 'nghiệt trái' của lão gia và hắn, Tiêu Băng Chí biết hắn muốn nghe câu trả lời, lại không biết vì sao không muốn nói cho hắn. "Chủ nhân là chủ nhân, còn có thể là người nào."

Đêm xuống, ánh trăng lên đến đỉnh núi chiếu sáng cả khe. Tiêu Băng Chí không biết đường đến Nam Lương, tới giữa ngọn núi này thì lạc đường, mắt thấy sắc trời dần tối, đành phải nghỉ tạm ở chỗ này đến hừng đông hôm sau.

Gặp thời tiết oai bức, Tiêu Băng Chí tìm được một cây dược hương mộc, đốt lên đặt trước mặt Đàm xua muỗi. Đàm nóng đến mức không chịu được muốn cởi bỏ vạt áo, khả tay trái vô lực kéo đến nửa ngày cũng không xong.

"Giải khai huyệt đạo cho ta."

"Không. . . Không được. . ." Tiêu Băng Chí che mặt lắc đầu cự tuyệt, một cỗ lãnh quang phóng tới khiến hắn lập tức cúi đầu, ôm chân nhặt lấy một cành củi lớn vẽ bậy lên đất. (gì đây trời=)), ẻm nhiêu tuổi rồi mờ cute gớm=)))

Bất đắc dĩ, Đàm đành phải lạnh lùng nói: "Giải, ta sẽ không đả thương ngươi."

"Ai tin. . ." Thấy hắn sắc mặt nghẹn hồng, đầu đổ đầy mồ hôi, Tiêu Băng Chí chỉ còn biết thỏa hiệp, đứng dậy đến gần hắn, sợ hãi nói: "Ngươi nói thì nhớ giữ lời, đừng trảo ta nữa. . . A!"

Khí xá được giải khai, Đàm liền nhấc tay trái vung chưởng, mãnh lực nhất chưởng đánh bay Tiêu Băng Chí ra xa hơn mười thước. Cũng coi như đã hết lòng tuân thủ lời hứa, không phải không có trảo mặt hắn sao.

Thật vất vả bò dậy được, một cảnh tượng lọt vào mắt khiến Tiêu Băng Chí sợ tới mức cắn nhầm lưỡi, "Ngươi. . . Ngươi. . ."

Đàm đứng bên bờ suối, cởi toàn bộ quần áo, tóc đen trên vai bị mồ hôi thấm ướt, dính vào bờ vai trắng nõn. Giấu bên dưới tử y vóc người cao lớn thực ra lại rất mảnh khảnh, gầy yếu nhưng không xương,vẫn có da thịt, cơ thể duyên dáng rắn chắc chứng tỏ là người đã tập võ nhiều năm. Ánh trăng quấn lấy thân thể hắn, như một cái lồng bằng ánh sáng bạc nhàn nhạt. Tiêu Băng Chí lại sinh ra ảo giác, như thể quay về thời khắc đương lúc đối mặt với cái chết lại được nhìn thấy thất vị chủ tử dưới ánh cầu vòng, hắn gặp được tiên tử hạ phàm, dưới ánh trăng tiên tử.

Tay phải bị thương nặng không thể động đậy, Đàm tức giận đạp mạnh một cái, bọt nước bắn tung tóe một mảng lớn, xoay người ra lệnh cho tên ngu xuẩn kia: "Lại đây."

"Làm. . . cái gì. . ."

"Hầu hạ ta tắm rửa."

Tiêu Băng Chí chỉ nghe trong đầu ong một tiếng, một cỗ máu nóng từ trong mũi chảy ra, từng giọt từng giọt đỏ tươi rơi xuống vạt áo. Huyết hoa đập vào mắt khiến hắn bừng tỉnh, lập tức quay người đi, kéo vạt áo trước ngực lau mũi ậm ờ lắp bắp nói: "Không. . . Ta cũng không phải. . người hầu của ngươi. . . Bất quá thì. . ." Còn chưa nói xong đã bị một cây mạn đằng (như dây leo í=.=) quấn quanh cổ tha hắn đến bên suối.

"Ngươi bị thương?" Đàm thấy quần áo hắn dính máu, rất là nghi hoặc. Nội lực của người này thâm hậu như thế, hắn vừa rồi xuất chưởng chỉ dùng ba, bốn phần lực đạo, căn bản không thể đả thương người này.

"Không. . . Không có. . ."Tiêu Băng Chí giãy dụa nghĩ cách chạy trốn khiến vết máu trên quần áo dính vào thân thể Đàm.

Đàm giận dữ, xé rách áo ngoài của hắn vứt đi, lớn tiếng rống to: "Hầu hạ ta tắm rửa, nếu không ta giết ngươi!"

"Không. . ." Xương quai xanh duyên dáng cùng khuôn ngực trắng như tuyết gần ngay trước mắt, Tiêu Băng Chí nóng cả đầu, trước mắt tối sầm xém chút ngã nhào xuống nước.

Hắn vĩnh viễn không thể so bì được với lão gia, có một số thứ vô phúc tiêu thụ a.

———-

_Yêu dã: diễn tả vẻ đẹp diễm lệ, lộng lẫy của nữ giới, có chút bất chính. Ấn tượng đầu tiên của em Chí về Sĩ Thần ca ca đây ư??=))

_Nhãn nhiệt tâm dương: mê tít mắt + nhột nhạo cả lòng =))

_Âm nhu nghĩa là dịu ngoan nhu hòa, cũng dùng để chỉ người có tính cách ôn hòa hướng nội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy